Một buổi sáng nắng
sớm đẹp trời phủ lên khu biệt thự Diệp gia. Tại lầu 3 cạnh cây sồi già
có một bóng dáng nhỏ bé nằm trên giường không nhúc nhích. Trên người cô
vận chuyển một đạo ánh sáng xanh li ti như bụi phấn chậm rãi nhập vào cơ thể chữa trị từng vết thương cách đây 1 tháng cô gặp phải.
Ánh
sáng xanh loại bỏ các miếng băng gạc trên cơ thể vứt ra xung quanh sau
đó tiến nhập chữa trị tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Vết
thương nhanh chóng khép miệng, lưu lại vết sẹo hồng hồng sau đó tiêu
thất như chưa từng có. Cả cơ thể Diệp An liên tục được ánh sáng chữa
trị, tái tạo, kinh mạch không ngừng đả thông nới rộng, vì vậy chẳng mấy
chốc cô đã thay da đổi thịt hoàn toàn còn xinh đẹp hơn xưa gấp mấy lần.
Ánh sáng xanh biến mất, theo đó người trên giường cũng từ từ mở mắt.
Im lặng nhìn trần nhà một chút để xác định. Diệp An thở dài một hơi.
Về rồi.
Cuối cùng cô cũng về được. Một lần du hành đi hẳn 1 năm. Một lần xúc động chui hẳn cmn vào bụng thực vật biến dị.
Có trời mới biết lúc tỉnh dậy trong bụng con thực vật biến dị kia cô có
bao nhiêu ghê tởm. Cô thề cô cực kỳ ghét bộ môn xuyên không này. Làm thế nào để ngăn mình xuyên không? Kho sách của cha có hay không chắc cô nên tìm một chút để bảo đảm tương lai mới được.
Bước xuống giường đi về phía tủ quần áo. Diệp An không có bị vấp ngã như lần đầu nữa mà thân thể cực kỳ nhẹ nhàng sảng khoái, lấy một cái váy màu hồng phấn điểm hoa nhỏ trắng xinh xắn ở đuôi váy. Diệp An liền bước vào phòng tắm ngâm nga hát. Lâu rồi cô không được sử dụng nước nóng ngâm bồn thích thế này
nha.
Mặc kệ trong phòng tắm có ai đang cỡ nào vui vẻ. Bên ngoài biệt thự đã gà bay chó sủa lần thứ n.
Tam tiểu thư Diệp An bỗng nhiên không thấy!!!!
Câu nói vang vọng đập thẳng vào trí não 3 cha con họ Diệp kia liền chạy kém cả bay lao vào phòng của Diệp An.
Trên giường hỗn độn rơi rớt vài mảnh băng gạc trắng có dính máu của Diệp An.
Cửa sổ sát đất thì mở toang. Lo sợ con gái bị bắt cóc đương nhiên tất cả
mọi người có mặt đều nháo nhào đi tìm. Có người làm mang thể chất cường
hoá còn trực tiếp nhảy từ cửa sổ xuống mong tìm ra kẻ bắt cóc nhanh hơn.
Chăn còn hơi ấm chắc chắn hắn chưa đi xa.
Diệp An... cái cô gái ngu ngốc vừa tỉnh dậy đã yêu thích không khí trong
lành nên lon ton đi mở toang cửa xong mới chịu đi tắm a.... 1 năm ở mạt
thế cô toàn ngửi mùi hôi miệng của tang thi nên cô yêu quý không khí
trong lành là đúng rồi.
Tắt vòi nước, lau lau sấy sấy tóc cho khô vừa ngắm mình trong gương Diệp An không khỏi hài lòng thêm vài phần. Ừm rất xinh đẹp. Đẹp hơn cả trước đây mấy lần. Có thể đặt cạnh Cố Diệp
Ninh tuyệt đối không thua kém nha.
Vui vẻ vừa sấy khô tóc vừa nhẩm hát. Diệp An suy tính một chút cho tương lai thân thể này.
Ừm, đầu tiên là phải giải quyết tên họ Triệu chưa gặp mặt kia đã, còn vô số nam nhân ưu tú hơn hắn ta sẽ yêu thương cô hết mực thôi “Diệp An” ạ.
Sau đó là hoà thuận với cha và các anh trai. Sau đó....
Diệp Vĩnh Thành, Diệp Kiến Nguyên và Diệp Viễn Thiếu mắt đỏ ngầu, bọn họ như phát điên lần từng ngóc ngách trong biệt thự. Riêng cái phòng tắm kia thì
lại không =_= thậm chí điều người ra bên ngoài để tìm người rồi vẫn
không chút tung tích.
Đúng lúc cả ba đang đứng ở tiền sảnh bàn
nhau gọi cho cục cảnh sát hỗ trợ thì một bóng dáng xuất hiện ở cầu thang thanh thuý cất tiếng gọi “Cha, anh. Chào buổi sáng tốt lành”
Cả
ba người cứng ngắc quay về phía cầu thang thì thấy người tới là một cô
gái xinh đẹp vô cùng đang nở nụ cười toả nắng, hàm răng trắng tinh lấp
ló sau bờ môi hồng căng mọng, mái tóc đen nhánh mượt mà lay động sau mỗi bước đi của chủ nhân. Tà váy hồng nhẹ nhàng thướt tha điểm trắng, thoạt nhìn cô như một tiểu thiên sứ thất lạc xuống trần gian vậy.
Đến
tận lúc cô đứng trước mặt 3 người vẫn chưa có ai chịu cử động. Này, Sao
vậy? Cô đang cười mà. Nụ cười tiêu chuẩn rất động lòng người nha sao cả 3 ngây ra như phỗng y hệt dị năng giả bao bây cô sợ cô dùng dị năng tinh
thần ăn thịt vậy????
Quơ quơ bàn tay trắng nõn nhỏ xinh lên, Diệp An nghi hoặc nói “Không lẽ mọi người thích con như thường ngày quát
tháo -Mấy giờ rồi sao còn chưa dọn bữa sáng lên- sao???”
Diệp
Kiến Nguyên là người đầu tiên hồi thần. Liền nhanh chóng ôm lấy bóng
dáng trước mặt như xác định “An An... là em sao... An An... anh không mơ đúng không”
Sau đó đến lượt Diệp Vĩnh Thành và Diệp Viễn Thiếu
xúc động ôm lấy cả Diệp An và Diệp Kiến Nguyên miệng liên tục thì thào“Không có mơ.. không có mơ... Tiểu An ở đây với chúng ta... con bé tỉnh
dậy rồi... Tiểu An đã chịu dậy rồi”
”An An... An An là anh không tốt... lát nữa em hãy đánh anh đi... đánh xong đừng ngủ lâu như vậy nữa có được không”
Tiếp đó là Tề quản gia ngây như phỗng đứng trước cửa tiền sảnh nhìn một nhà 3 người to xác miệng không ngừng niệm kinh, mắt ẩm ướt nước đang ôm chặt
tam tiểu thư bé tí mỏng manh không thoát ra được.
Nhìn qua thực có chút buồn cười.
Tề quản gia lặng lẽ lấy khăn tay lau lau khoé mắt sau đó gọi người làm về
phân phó. Ông còn phải gọi điện thông báo cho lão gia tử bên kia tình
hình tam tiểu thư, lão nhân gia hẳn rất sốt ruột rồi.