Cố Minh Tuyền thấy
bản thân trôi lơ lửng trong không trung, cô bay khỏi căn phòng của mình
sau khi nhìn lại lần cuối cơ thể đã cháy đen, tiếng băng tuyết lách tách khi tiếp xúc lửa và tiếng thịt cháy vẫn vang lên không ngừng.
Cố Minh Tuyền tiếp tục trôi nương theo làn gió, xuyên qua đám người tị nạn đang chạy trốn khỏi móng vuốt tang thi, cô nhìn thấy Nam Cung Lãnh Dạ
và Cố Diệp Ninh đang đứng ở cổng căn cứ thủ đô làm thủ tục. Cô thấy
gương mặt của một vài bạn học cũ đang lang thang vô định trên sườn đồi
với gương mặt thối rữa, thấy hai con quái vật biển sâu đang đánh nhau
tranh giành lãnh địa, tang thi triều đánh úp một căn cứ cùng những con
quái vật to lớn tạo nên khung cảnh thê lương cho con người,...
Cô nhìn tất cả mọi vật bằng đôi mắt lạnh nhạt và bất định như vậy cho đến
khi cô bỗng bị một cái gì đó giữ lại, ánh sáng trắng mạnh mẽ từ bầu trời đập thẳng xuống linh hồn trong suốt của cô, cho đến khi cảm thấy tinh
thần không chịu nổi áp lực từ ánh sáng trắng, Cố Minh Tuyền mất đi thần
thức mà chìm sâu vào giấc ngủ. Mọi vật xung quanh lại trở lại bình
thường như chưa có gì xảy ra.
...
Trong bóng đêm vô tận, có ai đó đang gọi giúp đỡ, cô không biết là ai nhưng tiếng kêu đó vô cùng tuyệt vọng ai oán.
Một bóng dáng nhỏ bé xuất hiện, run rẩy không ngừng trong chiếc váy loang
lổ màu máu, khi ngẩng đầu lên cô chỉ thấy lờ mờ 2 con ngươi trũng sâu
tràn ngập nước mắt đen thống khổ.
”Giúp tôi,
làm ơn...
Tôi biết sai rồi..
xin hãy giúp tôi “
...
Tiếng kêu lặp đi lặp lại nội dung “giúp tôi” khiến Cố Minh Tuyền lặng đi. Cô
đứng ngốc lăng nhìn bóng dáng đó bưng mặt nức nở, chưa kịp đưa tay lên
chạm vào, thần thức của cô lại ngủ yên. Bóng tối vô tận nuốt lấy bóng
dáng nhỏ bé kia, và cả tiếng khóc ai oán vang vọng. Mang theo bi thống
không cam lòng và nguyền rủa.
....
Một buổi sáng trong
lành, người làm nhà họ Diệp lục đục thức dậy chuẩn bị bữa sáng cho các
vị chủ nhân và dọn dẹp sạch sẽ tiền sảnh. Trong một căn phòng trên lầu 3 cạnh cây sồi già có một bóng dáng nhỏ bé run từng đợt đang ôm chặt đầu
gối thấp giọng nức nở. Ngồi trên chiếc giường rộng lớn cô liên tục dùng
bàn tay xoa xoa lên cánh tay và để mặc nước mắt lấm lem lên gương mặt
bết tóc. Tình trạng đó kéo dài cho đến 1 tiếng đồng hồ sau thân hình nhỏ bé ấy mới có động thái khác.
Cô ngẩng mặt lên nhìn đăm đăm về
phía trước. Cơ thể cô vẫn còn, đây là hai bàn tay, cô có thể cử động
được, đây là tóc, mái tóc dài và mềm hơn cả mái tóc cô biết. Đây là một
căn phòng đặc trưng cho các gia đình giàu có, không khí trong lành. Sau
đó sờ lên mặt, đây là nước mắt, cô có thể khóc. Đã có thể chạm tay vào
nước mắt rồi.
Mất một lúc để quan sát và hồi thần, Cố Minh Tuyền
biết đây không phải đang ở mạt thế, biết rằng cô đang ở trong một cơ thể khác. Cô vẫn không khống chế được run rẩy và những điều kinh khủng mình đã trải qua trước khi đến đây.
Cơn đau đớn từ trí não đánh úp
lại khiến sắc mặt Cố Minh Tuyền trắng bệch. Hàng ngàn hình ảnh hàng vạn
sự vật và tình huống liên tục tràn vào đầu cô. Lượng thông tin quá lớn
khiến Cố Minh Tuyền đau đớn và có cảm giác buồn nôn. Không lẽ tinh thần
lực của cô vỡ nát rồi bây giờ là đến đại não sao.
Kêu khẽ một
tiếng nhỏ, Cố Minh Tuyền lần nữa mất đi ý thức. Trong mộng cô thấy cuộc
sống của một người khác, cô gái đó cực kỳ xinh đẹp nhưng hành động tự
đại ngu xuẩn còn quá quắt hơn cả cô đã từng làm. Nhìn với tư cách người
ngoài cuộc cô mới thấy bản thân trước đây khốn kiếp vô lý biết bao
nhiêu. Cô gái đó cuối cùng bị tai nạn, bị vị hôn phu và bạn thân liên
hợp giết chết bằng một mũi dao kim loại chảy ra từ bàn tay của cơ thể vị hôn phu rồi một cách tuyệt tình, họ đẩy cô xuống từ toà nhà 30 tầng.
Trong khi cô vẫn chưa chết hẳn do mũi dao đem lại đã phải nếm trải xương cốt nát vụn.
Hèn gì tiếng khóc của cô ấy mới đau đớn và thống
khổ đến vậy. Có phải vì cô giống cô ấy, nên cô gái đó mới lựa chọn dâng
cho cô sinh mệnh lần 2 của mình, từ chối trùng sinh vì đã quá mệt mỏi
hay không. Không có dũng khí đối mặt với kẻ thù vì oán hận và tình cảm
nên cô lựa chọn biến mất mãi mãi để tránh tâm ma của mình sao.