Trùng Sinh Rồi! Không Yêu Anh Nữa Có Được Không?

Chương 32: Nguyệt Nhi



Sau khi tỉnh lại cô thấy mình đang ở phòng y tế của khu vui chơi, cô cố gắng nhớ lại xem ai đã giúp cô đến đây, sau một hồi có gắn nhớ nhưng không thể nào nhớ ra nổi cô thở dài mệt mỏi đúng là kiếp nạn đi chơi mà.

Cánh cửa phòng y tế bật ra mọi người bước vào

“Nguyệt à cậu không sao chứ huhu biết vậy tớ không rủ cậu đi nhà ma rồi”

Tiểu Phương khóc bù lu bù loa nước mắt nước mũi chảy tèm lem nhìn vừa thương vừa mắc cười, cô nhịn cười ôm lấy Tiểu Phương

“Không sao không sao tớ ổn rồi, nhưng mà cậu đừng khóc nữa nhìn cậu khó xấu quá…à không nhìn cậu khóc tớ xót”

Cảm xúc của Tiểu Phương đang dâng trào khi nghe thấy câu nói của cô thì tức giận đẩy cô ra

“Cậu chê tớ xấu à”

“Không có tớ nói nhầm thôi”

“Huhu”

Tiểu Phương khóc lớn hơn, cô bất lực nhìn sang anh hai cô cầu cứu, anh cô lo lắng cho cô vội đi đến nắm tay Tiểu Phương đứng dậy.

“Này này để cho em ấy nghỉ ngơi đi”

“Em gái anh bắt nạt tôi kìa”

“Rồi rồi tôi dắt em đi ăn kem nhá”

Mặc dù anh rất lo cho em gái nhưng thấy cô gái này cứ khóc bù lu bù loa bên cạnh em gái anh như thế càng làm cho em gái anh mệt thêm, ban đầu khi nghe tin em gái mất tích trong nhà ma anh rất lo lắng cứ đi đi lại lại trước cửa chờ xem có thấy hình bóng của cô bước ra cho đến khi anh nhận được tin cô đang ở phòng y tế thì anh cùng mọi người vội vàng chạy đến thì nhìn thấy cô đang bất tỉnh nằm trên giường, trái tim anh thắt lại cô em gái này của anh từ nhỏ đến lớn lúc nào sức khoẻ cũng yếu đuổi cả.

“Cô ấy không sao chỉ là hoảng sợ quá độ nên mới ngất xỉu nghỉ ngơi một lúc thì sẽ tỉnh lại”

Tất cả nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, quay lại hiện tại anh đang cố gắng dẫn Tiểu Phương ra ngoài để cho cô được nghỉ ngơi.

“Mọi người có biết ai giúp em đến đây không”

Cô thắc mắc hỏi

“Là Hạo Thần mà nhắc mới nhớ cậu ấy đâu rồi”

Yến Như mở miệng nói chuyện, ánh mắt cô ta từ nảy giờ luôn quan sát cô, ánh mắt anh dường như muốn làm gì đó với cô, cô cảm nhận được anh mắt đó nhưng không muốn quan tâm.

Lúc này cửa phòng y tế lại bật ra một lần nữa mọi người ngoảnh mặt lại nhì là hắn, trên tay hắn con cầm một bịch cháo nóng, nhìn thấy hắn Yến Như vội chạy lại

“Thần anh đi đâu vậy em rất lo lắng cho…”

Cô ta chưa kịp nói xong câu đã bị hắn né sang một bên vội vã bước đến cạnh cô

“Nguyệt nhi em ổn chưa ăn miếng cháo đi cho nóng rồi về khách sạn nghỉ ngơi”

Cô bất ngờ vì cách xưng hô của hắn ‘Nguyệt nhi’ vừa xa lạ vừa thân quen

“Anh gọi tôi là gì”

“Nguyệt nhi em không nhớ cũng đúng vì lâu rồi anh không gọi em như thế, em cũng không còn nhớ chuyện quá khứ nữa, nhưng mà cái tên này lúc nhỏ em có nói chỉ được một mình anh được phép gọi”

Cô nhíu mày nhìn sang anh cô, anh cô bất giác gật đầu đúng là lúc nhỏ cô một mực không cho ai gọi cô bằng cái tên Nguyệt nhi ngoài trừ hắn.

Nhìn biểu cảm của anh cô bất lực thở dài, tên này chắc bị ấm não rồi hay dì á

“Thôi ăn cháo đi để nguội”

Hắn vừa nói vừa đổ cháo ra tô giấy có sẳn, một tay múc một muỗng cháo đưa lên miệng thổi nguội sau đưa qua cho cô, hành động của hắn làm mọi người đứng hình, cô bị hắn làm cho ngỡ ngàng ngồi im bất động, nhìn thấy cô ngồi im mặt ngớ ra làm cho hắn hơi mỏi tay liền nhắc nhở

“Há miệng ra aaaaaa”

Miệng cô bất giác không tự chủ nghe theo lời hắn mở ra, nhìn thấy môi cô mở ra hắn vội đúc muỗng cháo vào, vị mặn mặn ấm ấm của cháo chạm vào lưỡi của cô làm cô giật mình vội nuốt xong rồi nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ, tay đưa lên trán hắn sau đó đưa lên trán mình

“Không có bị nóng bình thường mà”

Hành động của cô làm hắn nhíu mày, bỏ muỗng cháo vào tô sau đó gõ đầu cô một cái

“Muốn nói gì thì để sau ăn cháo xong rồi nói”

Mọi hành động câu nói của hắn làm cho mọi người bất ngờ, sau một lúc thì sự bất ngờ đó cũng tan biến, gì đây chuyện gì đang diễn ra vậy lẽ nào hắn rung động với cô rồi sao.

Yến Như nhìn hắn và cô, mọi hành động của hắn cô ta điều thu vào mắt, tức giận tay nắm thành nắm đấm cô ta quay người mở cửa rời đi. Còn hắn vẫn cứ tiếp chuyên mục múc thổi đút cô, cô nhìn hắn nhìn từng cử chỉ hành động của hắn trái tim cô đập nhanh và có chút rung động, không hiểu sao cô luôn có cảm giác cô đã yêu hắn từ rất lâu rồi ấy, nhưng cô luôn gạt bỏ cảm giác đó sang một bên chỉ chuyên tâm vào chuyện học mà thoi.

Nhìn hắn ở một góc độ này cô lại một lần nữa rơi vào trầm tư hắn rất đẹp, khuôn mặt hắn như tạc tượng vậy ánh mắt lạnh lùng, gương mặt vô cảm càng hút người.

Ăn uống xong xuôi thì mọi người ra ngoài cho cô nghỉ ngơi một chút sau đó mọi người trở về khách sạn bởi vì sự việc này việc leo núi của mọi người cũng bị trì hoản, mọi người tính là sau khi chơi xong ở khu vui chơi thì sẽ đi leo núi nhưng mà theo tình hình bây giờ phải huỷ bỏ việc leo núi để quay về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.