Trùng Sinh Sủng Vợ Hàng Ngày

Chương 2: Ngồi cùng bàn



Edit: Mật Đường

Beta: Niz, Thanh Thanh

~~~

Sau khi tan học, thầy dạy toán cũng không thèm nhìn tới hai người, nhanh chóng đi ra khỏi lớp học.

Thầy giáo đi rồi, tất nhiên Từ Lãng cũng sẽ không đứng mãi ngoài cửa.

Kết quả vừa đi vào phòng học, vừa vặn bắt gặp một nam sinh đang dọn bàn của mình, vừa dọn vừa lải nhải “Từ lâu tao đã không muốn ngồi chung bàn với con mập này rồi. Chắc tụi mày chưa biết, ngay cả vớ nó cũng không thèm mang…”

Tên nam sinh ở bên cạnh tiếp vào một câu: “Làm sao bọn tao không biết cho được, bọn tao cũng nhìn thấy mà.”

Từ Lãng thật sự rất muốn đánh cho đám học sinh này một trận.



REPORT THIS AD

Mẹ nó, thật sự cho là thời niên thiếu vô tri trở thành thẳng thắn ngây thơ sao? 

Từ Lãng nhìn nhìn Hạ Đằng đi về chỗ của mình vẫn luôn cúi đầu giống như không nghe thấy gì, kỳ thật, Từ Lãng cũng không bỏ sót khoảnh khắc bờ vai của cô cứng lại.

Mặc cho sau này Hạ Đằng có cường đại mạnh mẽ bao nhiêu thì bây giờ cô cũng chỉ là một cô gái mới vừa bước vào tuổi dậy thì, sẽ bởi vì ánh nhìn soi mói của người khác mà khó chịu, sẽ bởi vì những lời này mà tủi nhục.

Tên nam sinh kia dọn bàn xong thì dời bàn tới bên cạnh bục giảng của thầy cô.

Từ Lãng nhìn thoáng qua Hạ Đằng một thân một mình ngồi ở trong góc, bởi vì người kia đã dọn đi mà bên cạnh trống không, Từ Lãng đứng lên, thu dọn bàn của mình đi xuống bàn cuối.

Mọi người trong lớp nháo nhào nhìn xuống, bỗng nhiên trong lớp lặng yên trong chốc lát.

Trong khoảng thời gian ngắn chỉ có tiếng động dọn bàn của Từ Lãng.

Nhưng không ai dám nói Từ Lãng cái gì.

Đều do Từ Lãng từ trước đến nay lạnh nhạt, nếu sự lạnh nhạt này xuất hiện ở một học sinh khác thì có thể sẽ không được mọi người thích, nhưng Từ Lãng không chỉ là học sinh giỏi đứng đầu lớp, mà còn có bộ dáng cao lớn đẹp trai, lạnh nhạt như vậy chỉ càng tăng thêm sức hấp dẫn cho anh.

Cho nên, trên cơ bản Từ Lãng là nhân vật chiếm phần lớn nội dung trong các cuộc trò chuyện của các nữ sinh vào mỗi buổi tối.

Lúc Từ Lãng ngồi xuống, cảm giác được thân thể người bên cạnh cương lại trong chốc lát, bàn tay vốn đang viết bỗng ngừng lại một chút sau đó lại bắt đầu tiếp tục viết, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Lúc này, có một nữ sinh đi tới, kêu lên “Từ Lãng, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”

“Nói.” Từ Lãng ngước mắt nhìn thoáng qua nữ sinh kia, không có ấn tượng gì, vì thế nói.



REPORT THIS AD

“Từ Lãng, tớ muốn nói với cậu là cậu phải một vừa hai phải thôi, nếu đã làm như vậy, cẩn thận Điền Điềm sẽ thật sự không để ý tới cậu nữa đâu.” Nữ sinh tức giận nói.

Từ Lãng nhíu mày, Điền Điềm là ai?

Cô nữ sinh kia giống như đã hoàn thành được nhiệm vụ của mình, về lại chỗ ngồi, lúc này Từ Lãng nhìn thấy một nữ sinh đang nói chuyện với cô nữ sinh kia cũng nhìn lại đây.

Từ Lãng không có ấn tượng, vậy chứng tỏ đây cũng không phải người quan trọng gì.

Bởi vì thay đổi vị trí chỗ ngồi cho nên Từ Lãng đi văn phòng nói một câu với chủ nhiệm lớp, lý do là “Em quá cao, ảnh hưởng đến tầm nhìn của bạn phía sau, vừa vặn bàn cuối có một chỗ trống nên em xuống đó.”

Chủ nhiệm lớp hỏi một chút vì sao bàn cuối lại có chỗ trống, Từ Lãng nói người đó tự mình dọn tới chỗ bên cạnh bục giảng.

Sau khi chủ nhiệm lớp bắt Từ Lãng hứa phải luôn duy trì thành tích của mình, cũng đồng ý cho Từ Lãng xuống ngồi bàn cuối bởi vì Từ Lãng thật sự quá cao.

Khi trở lại phòng học, Từ Lãng bắt gặp được nữ sinh vừa rồi nói chuyện với mình ngồi ở chỗ của mình, ánh mắt sắc bén, đang nói gì đó với Hạ Đằng.

Từ Lãng nghe được một câu cuối cùng “Đừng nên nghĩ cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.”

Nhìn thấy anh bước vào, cô nữ sinh kia cũng không xấu hổ khi bị bắt gặp mà còn hất mặt hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang rời đi.

Từ Lãng phủi phủi chỗ ngồi bị người khác ngồi lên.

Sau đó đưa bao tay trong bàn học cho Hạ Đằng ngồi bên cạnh.

Hạ Đằng cũng không nhận, mà chỉ nhẹ giọng nói “Tay tôi sưng phù quá to, mang không vừa.”

Giọng của Hạ Đằng giống với con người của cô, có chút cẩn thận dè dặt, giống như sợ mình nói sai.

Từ Lãng nhìn nhìn hình dáng bàn tay của Hạ Đằng, trong lòng không khỏi có chút đau lòng.

Sau khi Hạ Đằng làm diễn viên, chưa từng diễn vai thiên kim đại tiểu thư, các vai diễn đa số đều là cô gái quê hoặc là cô gái có hoàn cảnh không tốt, không ít người đều thích châm chọc đôi tay kia của cô, nói cô chỉ thích hợp diễn những vai nhà quê này nọ.

Nhưng giờ phút này Từ Lãng lại có chút đau lòng, nói đến cùng, Hạ Đằng của lúc này chỉ là một cô gái nhỏ mới mười bảy mười tám tuổi.

Khi Từ Lãng trùng sinh trở về cũng đã gần 40 tuổi, ở trong mắt Từ Lãng, Hạ Đằng của mười bảy mười tám tuổi còn không phải là một cô gái nhỏ thì là gì, nếu anh lựa chọn kết hôn sinh con, thì con anh có khi cũng bằng tuổi Hạ Đằng. 

Từ Lãng cũng không cưỡng cầu, lấy bao tay lại, bởi vì giống như thật sự mang không vừa.

Trong lúc học, Từ Lãng phát hiện Hạ Đằng thật sự nghiêm túc, bởi vì quá lạnh, tay lại phù, nhưng vẫn rất nỗ lực ghi chép, hết sức chăm chú nghe giảng bài.

Từ Lãng nhớ tới đời trước đối phương cũng không học hết cấp ba, chuyện gì đã làm cho một cô gái ham mê học tập phải từ bỏ việc học giữa chừng như vậy?

Thành tích học tập cấp ba đây cũng là một vấn đề vẫn luôn bị anti-fan lên án bới móc, nhưng cũng không nói cụ thể nguyên nhân.

*

Giữa trưa ăn cơm ở nhà ăn.

Từ Lãng mới vừa lấy cơm xong thì có nam sinh ngồi lại đây: “Anh em, lá gan của cậu cũng thật lớn, ngay cả tên Lý lừa trọc cậu cũng dám bật lại.”

Từ Lãng chỉ biết cậu nam sinh này cùng một lớp với mình, nhưng đối phương là ai cũng không rõ lắm.

Nhưng cũng không quan trọng, bởi vì cậu nam sinh này chỉ phát biểu cảm nghĩ một chút, cũng không có ý định muốn Từ Lãng đáp lại mình.

“Có điều, người anh em, cậu làm gì lại ngồi chung với con bé xấu xí kia vậy, thật đúng như những gì Cổ Lệ nói, cậu vì muốn kích thích Điền Điềm sao?”

Từ Lãng có chút buồn bực, người tên Điền Điềm này rốt cuộc là ai?

Vừa vặn lúc này có hai nữ sinh cũng lại đây ngồi, một người trong đó chính là Cổ Lệ.

“Điền Điềm, cậu có muốn ăn canh không, mình muốn đi múc canh, rồi mang luôn một phần cho cậu nhé.” Cổ Lệ nói.

Hóa ra người nữ sinh này chính là Điền Điềm.

Từ Lãng nhìn thoáng qua đối phương, không có bất cứ chút ấn tượng nào.

“Vậy cảm ơn cậu nhé.” Điền Điềm nói.

“Lý Dũng, cậu đi chung với tôi nào.” Cổ Lệ nói.

Nam sinh lúc nãy nói chuyện với Từ Lãng tên là Lý Dũng.

Lý Dũng nhìn thoáng qua Điền Điềm, lại nhìn thoáng qua Từ Lãng, lập tức nói “Tuân lệnh.”

Từ Lãng nhìn nhìn Điền Điềm đang đỏ mặt, anh cũng không phải thằng nhóc mới lớn gì cũng không biết, lập tức hiểu rõ sao lại thế này.

Trước khi Điền Điềm mở miệng nói chuyện, Từ Lãng đã buông đũa xuống “Tôi ăn no rồi, cậu cứ từ từ ăn.”

Sau đó cầm khay đồ ăn rời đi.

Anh không có ấn tượng đối với môi trường cấp ba là thật, nhưng anh có thể chắc chắn, lúc mình học cấp ba chưa từng rung động với bất cứ cô gái nào.

Mà anh của hiện tại, lại càng không phải.

Lúc đi ra khỏi nhà ăn, Từ Lãng nhớ tới đôi tay sưng phù kia, vốn chuẩn bị về phòng học lại đổi hướng, đi tới phòng y tế của trường.

Từ Lãng lấy thuốc trị khô da, sau đó lại đi siêu thị mua hai cái bánh mì.

Bây giờ là lúc cơ thể đang phát triển, vừa rồi anh đi nhanh quá, còn chưa kịp ăn no.

Trở lại phòng học phát hiện Hạ Đằng vẫn còn ở trong phòng.

Buổi trưa ở trường, các học sinh nội trú sẽ trở về phòng ngủ đi ngủ, học sinh ngoại trú về nhà ăn cơm, ngủ.

Hạ Đằng là học sinh nội trú.

Từ Lãng là học sinh ngoại trú, nhưng bởi vì trở về cũng không có cơm ăn cho nên quyết định ở lại trường học giải quyết bữa trưa một cách đơn giản.

Trong phòng học thật yên tĩnh, chỉ có một mình Hạ Đằng ở trong góc.

Tiếng bước chân của Từ Lãng cũng không làm Hạ Đằng ngẩng đầu lên nhìn xem là ai.

Từ Lãng ngồi xuống, chú ý tới Hạ Đằng đang đối chiếu đáp án để chữa bài tập, bởi vì nứt da quá nghiêm trọng, tay cầm bút của cô đã run rẩy, Từ Lãng mở hộp thuốc trị nứt da, sau đó vặn ra, đưa cho Hạ Đằng: “Tôi giúp cậu chữa bài tập, cậu thoa thuốc đi.”

Bởi vì Hạ Đằng không đóng tiền chữa bài tập cho nên thầy cô không nhận bài tập của cô, cũng không chỉnh sửa giúp. 

Hạ Đằng ngừng lại: “Không cần.” Nói xong lại cảm thấy mình có chút không biết tốt xấu, nhanh chóng nói thêm một câu: “Cảm ơn cậu.”

Từ Lãng trực tiếp lấy bài tập cùng đáp án tham khảo của Hạ Đằng qua chỗ mình, sau đó đưa thuốc cho Hạ Đằng: “Hay là cậu muốn tôi giúp cậu thoa thuốc hả?”

“Không… Không phải.” Hạ Đằng lập tức đỏ mặt, lắp bắp nói.

Từ Lãng cúi đầu, bắt đầu nghiêm túc sửa bài tập của Hạ Đằng.

Hạ Đằng sửng sốt trong chốc lát, tiện đà phát hiện Từ Lãng cũng không để ý tới cô mà giúp cô sửa bài tập bèn cầm lấy thuốc bắt đầu từ từ thoa lên tay.

Từ Lãng giật mình.

Bởi vì Hạ Đằng đi học thật sự nghiêm túc, nét chữ cũng rất ngay ngắn chỉnh tề, vốn dĩ anh cho rằng thành tích của Hạ Đằng hẳn là không tồi.

Nhưng không nghĩ tới, sau khi anh sửa xong, một trang bài thi đầy rẫy vết mực màu đỏ.

Càng khiến người kinh ngạc cảm thán hơn chính là Hạ Đằng còn điền đáp án đầy một trang giấy thi, một chỗ để trống cũng không bỏ sót.

Đây là đề khoa học tự nhiên. Khoa học tự nhiên không giống với ngữ văn. Có thể một đáp án cũng không biết, còn điền đầy bài thi cũng là một loại bản lĩnh.

Hạ Đằng thoa thuốc xong, nhìn bàn tay tím tím xanh xanh sưng phù giống như được hóa trang, quay đầu nhìn bàn tay cầm bút của Từ Lãng, đốt ngón tay rõ ràng, thon dài có lực, lần đầu tiên cô có cảm giác xấu hổ nói không nên lời, cho dù bị thầy cô nhục nhã cũng không thấy xấu hổ như lúc này.

Hết chương 2!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.