Từ Lãng thông qua Weibo tìm thấy đạo diễn được mệnh danh là truyền kỳ huyền thoại phòng vé.
Từ Lãng nhìn thấy “tìm kiếm hợp tác” trên trang chủ Weibo của đạo diễn đó, sau đó gửi tin nhắn cùng thông tin liên lạc của anh bèn đi tắm rửa chuẩn bị đi ngủ.
Khi bước ra từ phòng tắm, anh phát hiện điện thoại liên tục đổ chuông, là số lạ.
“Alo, xin chào tôi là Lâm Sách, cho hỏi đây có phải là số điện thoại của Từ Lãng không?”
Từ Lãng không nghĩ rằng đối phương sẽ đọc được tin nhắn sớm như vậy, kết quả không nghĩ tới vừa mới gửi tin nhắn xong thì người ta đã gọi điện ngay cho anh, sau đó mới nhớ tới đối phương đang nói cái gì, trong lòng đã hiểu rõ.
“Xin chào đạo diễn Lâm.” Từ Lãng nói: “Tôi thấy kịch bản của anh rất xuất sắc, muốn hỏi anh một chút là anh có đang thiếu kinh phí không?”
Lâm Sách không ngờ rằng vận khí mình lại tốt như vậy, lúc đầu chỉ hỏi thăm thử mà không ngờ bên kia thực sự muốn đầu tư!
“Cậu … Cậu có chắc không?”
“Tôi chắc chắn.” Từ Lãng không ngờ rằng mình có thể nghe được sự cẩn thận của đạo diễn xấu tính trong truyền thuyết kia.
“Nếu tiện thì anh có thể mang theo đoàn làm việc của anh tới thành phố A, trực tiếp thảo luận về chuyện hợp tác.”
Từ Lãng nhanh chóng xác định địa điểm và thời gian với đối phương.
Từ Lãng nhìn vào tài khoản của mình, sau khi tiêu vài thứ vụn vặt xong vẫn còn 22 vạn, Từ Lãng đầu tư 20 vạn vào thị trường chứng khoán.
Chờ khi đạo diễn Lâm tới nói chuyện hợp tác thì tiền vốn sau khi anh đầu tư vào đó cũng đã lấy lại được rồi.
Đây cũng là lý do tại sao Từ Lãng không giải quyết chuyện hợp tác ngay bây giờ.
Hôm sau khi Từ Lãng đến trường học, anh thấy Hạ Đằng đã vào lớp đọc sách, ngồi yên lặng trong góc.
Không giống với Hạ Đằng không có cảm giác tồn tại, Từ Lãng trở thành tâm điểm của mọi người ngay khi bước vào lớp.
Lớn lên đẹp trai, thành tích cao không ai theo kịp, bây giờ cộng với khí chất dù cho Thái Sơn có sập trước mặt thì anh vẫn đạm nhiên bất biến khiến người ta không thể không chú ý đến.
Từ Lãng bước đôi chân dài đi về chỗ ngồi của mình, mới vừa ngồi xuống thì thấy Điền Điềm ngượng ngùng xoắn xuýt đi tới.
Giọng nói của thiếu nữ mang theo ngượng ngùng: “Từ Lãng, hai ngày nay cậu xin nghỉ làm gì vậy? Có cần vở để chép bài không?”
Bên cạnh có không ít nam sinh phát ra tiếng cười “hahaha”.
Hạ Đằng vốn đang đọc sách nhưng khi nghe được đối phương nói thì lỗ tai lập tức dựng lên.
“Không cần vở, cảm ơn.” Từ Lãng lịch sự trả lời.
Điền Điềm không nghĩ tới đối phương sẽ trực tiếp từ chối mình, hơn nữa bên cạnh còn có nam sinh ồn ào, vừa thẹn vừa bực, nhất thời mặt đỏ lên, nhưng khi nhìn thẳng vào đôi mắt anh, từ tức giận lại biến thành tâm thiếu nữ đang yêu.
Từ Lãng cũng không còn là thiếu niên, anh đương nhiên có thể nhìn được cảm xúc trong mắt đối phương, nhưng chẳng qua chỉ là rung động nhất thời thôi.
Anh không có ý định để ý đến nó.
Giờ ăn trưa Từ Lãng định rủ Hạ Đằng đi chung, kết quả là sau khi tan học Hạ Đằng đã nhanh chóng chạy đi.
“Người anh em, cậu thật lợi hại, có thể mê hoặc hoa khôi của lớp đến xoay quanh như vậy!” Từ Lãng chuẩn bị tới nhà ăn thì Lý Dũng chạy tới.
“Cậu đừng có suy nghĩ nhiều.” Từ Lãng nhàn nhạt nói, nhẹ nhàng bâng quơ liếc mắt nhìn Lý Dũng một cái.
Lý Dũng lập tức đầu hàng “Ok, là em suy nghĩ nhiều.”
Hai người vừa tới nhà ăn thì nghe thấy Lý Dũng kinh ngạc la lên: “Đó không phải là Hạ Đằng sao? Sao cậu ấy lại ở đây múc cơm?”
Từ Lãng nhìn sang, quả nhiên ở cửa sổ nấu cơm thịt kho, Hạ Đằng đeo khẩu trang và quần áo lao động, đang múc cơm.
Từ Lãng có chút kinh ngạc, anh đoán là lúc nghỉ hè Hạ Đằng đã làm không ít việc bán thời gian nhưng không ngờ Hạ Đằng lại sớm tìm được việc làm nhanh như vậy.
“Bạn học cùng lớp đang múc cơm. Tốt quá, cơ hội của mình đây rồi! Từ từ, mình ngày thường không lưu lại ấn tượng xấu gì trong lòng bạn học Hạ cả! Thịt kho tàu ơi anh tới đây!” Lý Dũng la lên vội vàng chạy tới phía cửa thịt kho tàu.
Từ Lãng không biết là xuất phát từ tâm tư gì mà cũng đi qua đó.
Từ trước đến nay người xếp hàng để lấy thịt kho tàu vẫn thường rất đông, Từ Lãng lấy điện thoại ra kiểm tra hợp đồng mà giám đốc Lâm đã gửi đến trước đó.
Rất nhanh đã đến hai người.
“Thịt kho tàu cùng thịt hầm nha.” Lý Dũng nhìn Hạ Đằng với hai mắt sáng lấp lánh.
Hạ Đằng nhanh chóng lấy đồ ăn đưa cho Lý Dũng, sau đó đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Từ Lãng “Bạn học, cậu muốn ăn cái gì?”
Lý Dũng nhìn miếng thịt không có gì khác nhau so với ngày thường, sau đó nhìn sang phần của Từ Lãng, rõ ràng là nhiều hơn của mình…
“Đây là kỳ thị, kỳ thị lộ liễu luôn á.” Lý Dũng nghiến răng nghiến lợi nhìn phần ăn của Từ Lãng.
“Ừ.” Từ Lãng không thèm để ý đến cậu ta, khi ngồi xuống anh nhớ tới ánh mắt lấp lánh của Hạ Đằng vừa rồi sau khi nhìn thấy anh Như thể cô đã mong chờ từ rất lâu rồi mà anh mới đến vậy.
Sự thật là Từ Lãng đã đúng, khi Hạ Đằng nhìn thấy Từ Lãng xếp hàng ở cửa cơm thịt kho thì tốc độ múc cơm cho mọi người tăng vọt, trong lòng suy nghĩ lấy cho Từ Lãng nhiều cơm hơn, lấy nhiều thịt hơn!
“Thật là không công bằng. Em tưởng cậu ấy giả vờ không biết mình vì cảm thấy xấu hổ, nhưng không ngờ rằng cậu ấy thực sự không biết… Anh, khuôn mặt này trông xấu lắm sao?” Lý Dũng nói nói rồi nhìn Từ Lãng đối diện với mình, người so với người sẽ làm người ta tức chết, lớn lên đẹp trai, dùng bữa ở nhà ăn thôi mà có không ít nữ sinh nhìn trộm.
Từ Lãng không để ý đến mạch não như đường núi mười tám khúc cua của Lý Dũng. Anh đang chú ý đến chuyện của Hạ Đằng. Tựa như cô không cảm thấy lao động cùng bần cùng là mất mặt nên anh rất thưởng thức điểm này của Hạ Đằng, cho dù là sau này cô trở thành minh tinh hay là hiện tại không có tiền cần phải làm việc bán thời gian. Không có tâm hư vinh, lòng tự trọng có giới hạn nhất định.
Buổi trưa khi mọi người đều ngủ rồi Hạ Đằng mới rón rén mở cửa lớp bước vào.
Sau khi ngồi xuống, cô trộm đưa cho Từ Lãng một tờ giấy.
Anh mở giấy ra thì thấy được 50 đồng ở bên trong.
Trên giấy còn có một câu [Đây là tiền lương của ngày hôm nay ^_^]
Từ Lãng quay đầu lại thì đụng phải một đôi mắt sáng ngời, tràn ngập cầu khen ngợi.
Từ Lãng ngay lập tức cảm thấy mình chính là Hoàng Thế Nhân Chu Bái Bì [1] chuyển thế.
[1] Chu Bái Bì: Chu lột da: Một tên cường hào ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bảo, vì thời xưa chưa có đồng hồ nên lấy tiếng gà gáy làm giờ đánh dấu ngày làm việc. Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi người làm dậy lao động. “Bái bì” ở đây còn có nghĩa là lột da.
Từ Lãng áp ảo giác này xuống sau đó viết trên giấy [Cậu không cần kiếm tiền gấp như vậy, cậu chăm chỉ học tập đi, tôi không thiếu tiền, đúng rồi, tôi vừa sửa bài thi cho cậu → _ →]
Biểu cảm đằng sau hoàn toàn là học từ Hạ Đằng, thêm vào đó, bài thi của cô thực sự thảm tới mức không nỡ nhìn.
Lúc Hạ Đằng nhìn thấy tờ giấy thì đỏ bừng mặt.
Yên lặng bắt đầu xem lại bài thi.
Từ Lãng cũng không trả lại tiền cho Hạ Đằng mà cân nhắc mua một ít sách tư liệu cho Hạ Đằng.
Trước đây vốn là nhà trường thống nhất mua sách nhưng sau đó bị phụ huynh tố cáo, học sinh tự mua.
Sách của Từ Lãng toàn những đề khó, không phù hợp với Hạ Đằng.
Tiết học đầu tiên vào buổi chiều là tiếng Anh.
Từ Lãng tự thấy tiếng Anh của mình tốt nên ngồi giải toán.
Vừa vặn bị bài toán ứng dụng cuối cùng làm khó, lúc định lật sách ra thì thấy Hạ Đằng bên cạnh đầu càng ngày càng cúi thấp xuống, mắt đã không mở ra được nữa rồi.
Từ Lãng thở dài, chạm chạm Hạ Đằng.
Hạ Đằng ngay lập tức tỉnh dậy như bị điện giật.
Sau đó cô nhìn thấy Từ Lãng đưa bản nháp cho mình, bên trên ngoài những công thức khác nhau ở dưới còn có câu [Buổi trưa trở về phòng học ngủ một giấc thật ngon, mỗi ngày tôi sẽ cho cậu 50 đồng.]
Hạ Đằng đỏ bừng mặt [Vừa nãy là ngoài ý muốn.]
[Bây giờ cậu học hành chăm chỉ thi vào Đại học 985 [2]. So sánh mức lương của cậu kiếm được sau khi tốt nghiệp và tiền cậu kiếm được từ việc làm bán thời gian rồi sau đó trượt đại học, cái nào nhiều hơn?]
[2] Đại học 985: Đề án 985 (985工程) hay còn gọi là “Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới” là một đề án được Đảng Cộng sản Trung Quốc và Quốc Vụ Viện nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa đề ra vào ngày 4 tháng 5 năm 1998. Theo thông lệ gọi tên các sự kiện quan trọng của Trung Quốc, lấy số năm và tháng ghép lại thành 985. Các trường thuộc Đề án 985 đều là những trường đại học trọng điểm của Trung Quốc.
Hạ Đằng lập tức suy nghĩ cẩn thận, trước đây cô chỉ có thể vắt kiệt thể lực và thời gian để đổi lấy cơ hội đi học, bây giờ Từ Lãng đã giúp cô giải quyết chuyện gia đình, cô hẳn là nên thay đổi cách làm.
Từ Lãng cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy Hạ Đằng suy nghĩ cẩn thận lại.
Buổi chiều lúc tan học Từ Lãng đến hiệu sách mua sách tư liệu cho Hạ Đằng, sau đó mới đi ăn tối.
Lúc đến tiết tự học buổi tối Hạ Đằng còn chưa tới, Từ Lãng đặt sách cùng với tiền sinh hoạt tháng này lên bàn Hạ Đằng. Vì anh đã sớm làm đơn xin với chủ nhiệm là không học tiết tự học buổi tối ở trường nên anh gấp một tờ giấy vào trong sách.
[Sách mua bằng số tiền cậu kiếm được. Phí sinh hoạt sẽ tính là khoản đầu tư giai đoạn đầu của tôi vào cậu.]
Nếu không làm việc ở nhà ăn thì sẽ không có chỗ để ăn. Khi nhìn thấy Hạ Đằng trong nhà ăn anh đã biết tại sao Hạ Đằng lại hơi béo dù không có tiền, bởi vì làm việc trong nhà ăn có thể sẽ không có gì nhiều, nhưng ăn lại rất no.
REPORT THIS AD
Từ Lãng không học tiết tự học buổi tối là để về nhà xem video dạy học trên mạng.
Không có cách nào, trình độ của anh vốn dĩ rất cao, để không giảm xuống nên anh đã mua rất nhiều khóa học dạy trực tuyến.
Ma xui quỷ khiến, Từ Lãng nhớ tới ánh mắt xinh đẹp của Hạ Đằng lúc ban ngày khi cô đưa tiền cho anh.
Từ Lãng tạm dừng video chương trình học, ấn ấn huyệt thái dương.