Ngày hôm sau, Từ Lãng xin nghỉ ở trường, đương nhiên lý do là nghỉ ốm. Thầy chủ nhiệm bên kia cứ xác định mãi đến khi chắc chắn là không có gì nghiêm trọng mới cúp máy.
Thật ra, Từ Lãng không đến trường là vì hôm nay đã hẹn gặp mặt đạo diễn Lâm.
Thời gian hẹn là 10 giờ sáng, Từ Lãng đến quán cà phê nơi hẹn gặp mặt trước 1 tiếng, trong lúc ngồi chờ anh tiếp tục xem đoạn video tối qua chưa xem xong.
Kết quả là 9h30 đã thấy đạo diễn Lâm đi vào cùng với một nhóm người.
Kiếp trước, anh đã gặp vị đạo diễn này, lúc đó Lâm Sách đã là một kỳ tích trong ngành điện ảnh. Lúc đó anh từng nghĩ muốn Lâm Sách quay một bộ phim cho anh nhưng Lâm Sách từ chối.
Kiếp này gặp lại thế nhưng Lâm Sách không có gai nhọn trên người như kiếp trước, anh ta chỉ là một sinh viên đại học vừa tốt nghiệp đầy mơ mộng.
Thậm chí không biết gì về tài hoa của mình.
Lâm Sách nhanh chóng tìm được Từ Lãng vừa mới đóng notebook lại, không có bất kì căn cứ gì nhưng chỉ cần nhìn một cái anh ta đã biết được người này chính là người nguyện ý đầu tư.
Người đó mặc một chiếc áo khoác màu đen yên lặng ngồi một bên, hoàn toàn không hợp với cảnh vật xung quanh, tự thành cảnh riêng.
“Từ tổng?” Lâm Sách ngập ngừng bước tới.
” Xin chào đạo diễn Lâm.” Từ Lãng đứng lên. Lâm Sách có chút câu nệ, càng nhiều hơn là ngượng ngùng: “Xin lỗi, để cậu đợi lâu rồi.” Anh ta vốn đến sớm chính là vì sợ tắc đường sẽ khiến bên kia phải đợi, nhưng không ngờ bên kia còn tới sớm hơn cả mình.
Từ Lãng ôn hòa cười: “Không sao, do tôi ở nhà không có việc gì làm nên tới sớm.”
Nghe Từ Lãng nói vậy, Lâm Sách đoán rằng đối phương là phú nhị đại vừa mới tốt nghiệp.
“Đây là đoàn làm việc của tôi.” Lâm Sách nhanh chóng giới thiệu những người phía sau mình “Đây là biên kịch Đồ An, hậu kỳ Kim Sâm, hai người này là nhiếp ảnh gia Đạt Đồ và Quý Độ, còn đây là chuyên viên điều chỉnh ánh sáng kiêm luôn chuyên gia trang điểm Mỹ Đóa.” Mỹ Đóa là cô gái duy nhất trong đội. Mọi người chào hỏi xong thì cùng ngồi xuống, ai cũng đều có chút câu nệ với bất an.
Từ Lãng đương nhiên biết đấy là do bọn họ vẫn còn trẻ nên mới như vậy.
“Tôi đã đọc kịch bản cùng hợp đồng.” Nói tới đây, Từ Lãng phát hiện bọn họ ai cũng đang bất an. Trong lòng Từ Lãng hiểu rõ, hẳn là bọn họ bị từ chối quá nhiều lần nên chính bọn họ cũng bắt đầu hoài nghi ánh mắt của mình. “Kịch bản thực sự rất xuất sắc, tuy rằng khác chủ lưu thị trường phim điện ảnh hiện nay ở trong nước thế nhưng mà sự ưu tú của nó lại nằm ở chỗ này.”
“……” Vài người cùng lúc nhìn lại đây, tựa như không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy.
“Nếu như có đủ tài chính thì mọi người có thể chắc chắn rằng trong vòng bốn tháng sẽ có thành phẩm không?” Từ Lãng tiếp tục hỏi.
Kiếp trước bộ phim này kéo dài đến tận hai năm nên anh không thể không nói trước vấn đề này.
Lâm Sách gật gật đầu, đôi mắt tỏa sáng: “Hoàn toàn không cần lâu như vậy! Lúc chúng tôi viết kịch bản đã suy xét qua mấy vấn đề này, chúng tôi chỉ cần thời gian hai tháng là sẽ hoàn thiện miễn là có đủ tài chính!”Tài chính đương nhiên rất quan trọng, do thiếu thốn tài chính nên kiếp trước bộ phim này mới kéo dài suốt hai năm.
Đạt thành thỏa thuận về vốn hai bên liền ký hợp đồng, sau đó Lâm Sách còn nói thêm một ít chi tiết nữa.
Cuối cùng Từ Lãng mời đoàn người đi ăn cơm trưa, lúc này mọi người mới rời đi.
Sau khi Lâm Sách tiễn Từ Lãng ra về vẫn chưa thể tin được nhìn về phía người đứng bên cạnh: “Anh ta không yêu cầu đổi đạo diễn, không yêu cầu sửa kịch bản, cũng không yêu cầu nữ chính phải là người nổi tiếng? Vừa rồi tôi không nằm mơ chứ!!”
Người bên cạnh gật gật đầu.
“Đi đi đi, gọi đàn em đến đây đi, chúng ta bắt đầu quay!” Diễn viên bọn họ đã sớm tìm xong từ lâu rồi! Ban đầu định quay ở thành phố B nhưng vì chủ đầu tư lại ở thành phố A, hơn nữa cũng chẳng cần đi đến Hoành Điếm nên dứt khoát gọi tất cả mọi người đến đây, cũng thuận tiện cho việc ông chủ tùy thời đến kiểm tra tiến độ.
Có tiền đều là đại gia, huống chi vị đại gia này còn phóng khoáng như vậy, đặc biệt là khác với những đại gia mà họ đã tìm trước đó.
Bọn họ rốt cuộc có cảm giác như gặp thiên lý mã [2] của Bá Nhạc.
*Theo truyền thuyết Trung Hoa, Bá Nhạc nguyên là tên của một vị Thần cai ngựa trên Thiên đình. Vào đời nhà Chu, có một bậc thầy am hiểu về ngựa tên Tôn Dương. Qua vóc dáng, ngoại hình của chúng, ông có thể biết được con nào là Thiên lý mã – loài ngựa có sức khỏe dẻo dai, chạy xa vạn dặm. Người đời nể phục ông nên gọi ông là Bá Nhạc. Đặc biệt, nhắc tới Bá Nhạc nghĩa là hàm ý nhắc đến một người có thể nhận ra tài năng của người khác hoặc trao cơ hội cho người khác thể hiện bản lĩnh, một người không chỉ nhìn người khác qua vẻ bề ngoài. Bá Nhạc ở đây ý chỉ Từ Lãng.
….
Từ Lãng đi đến cửa phòng học thì nghe thấy trong lớp có tiếng cãi cọ ồn ào. Từ Lãng loáng thoáng nghe được hai chữ Hạ Đằng bèn đi tới.
Một giọng nữ bén nhọn cất lên: “Trộm tiền còn không thừa nhận, đều bị mọi người phát hiện rồi còn muốn giảo biện, mày có tin tao gọi điện báo cảnh sát bắt mày đi tù không!”
Bên cạnh có người khuyên: “Bình tĩnh, mọi người đều là bạn học chung lớp cả, Hạ Đằng, cậu mau trả lại tiền cho Lệ Lệ rồi xin lỗi nhận sai đi.”
“Tôi không trộm thì sao phải xin lỗi. Cậu nói tôi trộm thì mang chứng cứ ra đây, nếu không thì gọi cảnh sát tới tìm chứng cứ.” Hạ Đằng nói.
“Hạ Đằng, sao cậu lại không biết tốt xấu như vậy, tôi đang nói chuyện giúp cậu đấy. Lớp chúng ta ngoại trừ cậu thì còn ai đi lấy trộm tiền chứ? Cậu bảo cậu không trộm thì cậu nói xem một ngàn đồng trong túi này từ đâu mà có? Đây là tiền của mẹ Lý Lệ cho cậu ấy mua điện thoại đó.”
Từ Lãng cảm thấy giọng nói này có chút quen sau đó liền nhớ tới đây là giọng của nữ sinh tên Điền Điềm.
“Đây là phí sinh hoạt tôi đưa cho cậu ấy, có vấn đề gì à?” Từ Lãng đẩy cửa đi vào, nói. Mấy nữ sinh bên trong đều bị hoảng sợ. Những bạn học vẫn luôn vây xem họ cãi nhau cũng sợ ngây người. Bọn họ ngay từ đầu cũng cảm thấy Hạ Đằng là người trộm tiền vì vừa vặn Hạ Đằng có một ngàn đồng, mà đúng lúc này Lệ Lệ lại bị mất tiền. Thế nhưng hiện tại lại phát hiện chuyện này.
Điền Điềm lắp bắp nói: “Không thể nào, cậu không có việc gì thì cho Hạ Đằng một ngàn đồng làm gì……”
“Tôi vừa mới nói đó là phí sinh hoạt.” Giọng nói của Từ Lãng bắt đầu nghiêm túc hơn: “Không có bất luận một chứng cứ gì mà chỉ dựa vào trí tưởng tượng của mình đã bắt người ta gánh tội danh ăn trộm, mấy người muốn làm gì?”
“Vậy cậu có chứng cứ chứng minh đây là tiền cậu đưa không?” Nữ sinh được gọi là Lệ Lệ hung tợn liếc xéo Hạ Đằng một cái.
“Tờ giấy kia đâu?” Từ Lãng quay sang hỏi Hạ Đằng. Lúc ấy anh có việc đi trước nên để lại cho Hạ Đằng một tờ giấy nói đó là phí sinh hoạt.
Hạ Đằng có chút không biết làm sao “……”
“Tôi kẹp tờ giấy ở trong sách của cậu.” Từ Lãng tiếp tục nói.
“Sách gì cơ?” Hạ Đằng hoàn toàn không biết đã xảy ra việc gì.
“Tôi mua sách tư liệu cho cậu.” Từ Lãng cảm thấy vô cùng kỳ quái.
“Tôi không thấy sách tư liệu nào cả……”
“Bởi vì có việc phải về nhà cậu lại không ở lớp học cho nên tôi để phí sinh hoạt cùng tư liệu học tập trong bàn học của cậu.” Từ Lãng giải thích nói “Cậu đều không thấy sao?”
“Ngày hôm qua trong bàn học tôi không có gì cả, giữa trưa hôm nay lúc từ nhà ăn trở về thì phát hiện trong túi có một ngàn đồng.” Hạ Đằng nói: “Tôi đang định đem đến chỗ giáo viên thì bị bọn họ nói tôi trộm tiền của Lý Lệ.”
Từ Lãng nhìn về phía mấy nữ sinh, đặc biệt là sau khi nhìn thấy ánh mắt né tránh của Lý Lệ, Từ Lãng nói: “Mấy người vừa nói một ngàn đồng này là tiền của mẹ Lý Lệ cho cậu ta mua điện thoại di động, nếu bây giờ tôi không thể chứng minh đây là tiền phí sinh hoạt tôi đưa cho Hạ Đằng vậy thì không bằng đổi cách khác đi. Lý Lệ, cậu gọi cho mẹ cậu, bảo mẹ cậu chứng minh bà ấy cho cậu một ngàn đồng tiền mặt để cậu đi mua điện thoại đi động đi?”
Từ Lãng vừa nói vừa lấy điện thoại của mình đưa qua.
Ánh mắt Lý Lệ né tránh, căn bản không dám cầm lấy điện thoại di động. Từ Lãng nghiêm túc nói: “Gọi điện cho mẹ cậu đi.”
Anh rất ít khi nghiêm túc nhưng mỗi lần anh nghiêm túc lên gần như không một ai có thể chống lại.
Lý Lệ lập tức khóc “Không cần …… Mẹ tớ biết sẽ đánh tớ mất……”
Từ Lãng trước nay chưa bao giờ để ý đến nước mắt. Nếu hôm nay không phải anh vừa vặn trở lại thì Hạ Đằng đã bị người ta đội lên đầu cái mũ ăn trộm. Bất kể sau này sự nghiệp của Hạ Đằng cực kỳ huy hoàng nhưng nó sẽ là vết nhơ được lặp đi lặp lại nhiều lần để công kích Hạ Đằng.
“Không gọi thì làm sao có thể chứng minh một ngàn đồng kia là tiền của cậu? Cậu không dám gọi vậy tôi đi tìm chủ nhiệm lớp hỏi số điện thoại của mẹ cậu.” Từ Lãng nói.
“Một ngàn đồng kia không phải của tớ……” Lý Lệ lắp bắp nói “Một ngàn đồng kia không phải của tớ……Là Điền Điềm nhìn thấy tờ giấy đó rồi bảo tớ làm thế!”
Điền Điềm nghe thấy Lý Lệ khai ra tên mình liền lập tức phản bác, nói: “Cậu nói dối, tớ tưởng số tiền kia là tiền của cậu.”