“Ðường từ Kinh Lăng đến Diệp Lạc tự thường có rất nhiều quý nhân lui tới, đám đạo tặc này làm sao dám giữa ban ngày động thủ với người của tướng phủ? Tiểu thư là thiên kim của tướng phủ, phúc trạch thâm hậu, may mà có nhị công tử đi qua, cho dù là gặp nguy hiểm cũng sẽ gặp dữ hóa lành. Tỳ thiếp thấy sắc mặt tiểu thư không được tốt, hay là bị thương ở chỗ nào? Hay là tại phủ Định Quốc Công chưa được nghỉ ngơi tốt?”
Nguyên bản cái đích cho mọi người chỉ trích vốn là Tô Tâm Ly, đem danh tiếng của nàng trở thành hư hỏng, nay lại đem Tô Diệu Tuyết một cước trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Phương di nương bà làm sao cam tâm?
Nha đầu Thu Hòa kia nói, nó chính mắt nhìn thấy Tô Tâm Ly bị cướp đi. Chẳng lẽ là Thu Hòa nói dối?
Không có khả năng.
Tô Tâm Ly căn bản căn bản không phải bị cướp trên đường đi. Ban ngày ban mặt, trên đường phát sinh nhiều chuyện như vậy làm sao có thể không ai biết? Thế nhưng hiện tại những người bà phái đi đều bị giết hết, cũng không thể chỉ chứng Tô Tâm Ly, chỉ có thể nhìn tiểu tiện nhân này càn rỡ. Sớm biết vận khí nàng tốt như vậy, tránh được một kiếp, bà ta nên trực tiếp một đao giết chết nàng.
Tô Tâm Ly nhếch môi, ngực lại đang cười lạnh. Không hổ là Phương di nương, gừng càng già càng cay. Bà ta nói như vậy, rõ ràng là đang trồng mầm mống hoài nghi trong lòng mọi người, hướng về chuyện nàng bị bắt cóc là sự thật. Nếu như vậy, danh tiếng của nàng nhất định sẽ bị hủy. Thử hỏi gia tộc quyền thế nào có ai lại muốn thú một nữ nhân như vậy? Chứ đừng nói đến hoàng tộc.
“Tạ di nương quan tâm. Lớn như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên ta trải qua cảnh đánh đánh giết giết như thế này, quả thực ta thực khiếp sợ. Tuy nhiên tối hôm qua ta đã nghỉ ngơi tốt. Hiện tại những kẻ bắt cóc đã đền tội, tin tưởng Thuận Thiên phủ doãn đại nhân nhất định sẽ tìm ra hung thủ đích thực đứng sau màn này, lúc đó ta cũng liền an ổn chút ít.”
Tô Tâm Ly ngẩng đầu, dịu dàng mỉm cười nhìn Phương di nương, bất quá nụ cười kia lạnh vô cùng, giống như là sứ giả địa ngục đến câu hồn. Phương di nương nhìn không khỏi run lên.
“Thật náo nhiệt nha!”
Đang lúc hai người nhìn nhau nói, cửa tiểu viện bổng xuất hiện một bóng dáng màu xanh, thành thục đi đến. Một thân trường bào xanh thẫm, dáng người cao ngất, lúc cử động, tay áo và tà áo dùng ngân tuyến thêu hình mây biển cũng di dộng theo, thắt lưng buộc đai ngọc thêu tơ vàng, bên phải có gắn ngọc bội hình mây, ngọc bội kia màu sắc cực kỳ thông thấu (nghĩa là trong suốt có thể nhìn xuyên qua luôn được í), dưới ánh đèn hiện lên ánh sáng ngọc bích, phong tư trác tuyệt, nổi bật bất phàm.
“Lục hoàng tử đại giá quang lâm, thế nào lại không thông báo cho thần một tiếng?”
Tô Bác Nhiên đầu tiên là sững sốt, sau đó cực kỳ nịnh bợ nghênh đón.
Người đến chính là Nhan Thần Tỷ, là Lục hoàng tử nước Lưu Ly, tính cách hào hiệp không thích bị trói buộc, nhất là thích uống rượu. Lúc 8 tuổi đã rời hoàng cung đi ngao du thiên hạ, rất ít khi hồi cung, một năm nhiều nhất cũng chỉ cuối năm mới trở về, ở trong hoàng cung cũng chỉ một tháng liền đi.
Nhan Thần Tỷ là hoàng tử có kiến thức cực kỳ uyên bác, tính tình lại đạm bạc không màng danh lợi cùng với các hoàng tử khác bất đồng. Bất quá cũng vì như thế nên hắn đều được hoàng thượng và thái hậu cực kỳ yêu thích, lời nói của hắn rất có trọng lượng. Cho nên ngay cả hoàng tử nổi tiếng hay thái thử đều muốn ôm bắp đùi hắn, chớ đừng nói chi là quan viên triều đình. Nếu hắn ở trước mặt hoàng thượng nói tốt vài câu thì con đường làm quan lo gì không suông sẻ, nhưng Nhân Thần Tỷ thủy chung vẫn giữ khoảng cách với những người ở đây. Bất quá cho dù như vậy, đời trước hắn cuối cùng vẫn rơi vào kết cục không mấy tốt đẹp.
“Sợ lão già ngươi đem rượu ngon đi cất giấu hết a!”
Nhân Thần Tỷ đi tới bàn chính, cầm bầu rượu lên chóp mũi ngửi ngửi. Rõ ràng là hành động thô tục, khi hắn làm toát lên một cổ hào hiệp không thể diễn tả được.
Có lẽ do sớm rời khỏi hoàng cung đi ngao du thiên hạ, kết bạn với người trong chốn giang hồ, cho nên hành động của hắn cùng với lễ giáo trong hoàng cung không hợp nhau. Bất quá Hoàng thượng không quản, nói cách khác chính là dung túng hắn, những đại thần này làm sao dám có ý kiến.
Các thiên kim quý tộc ở đây đầu tiên là sửng sốt, sau đó trong mắt đều lóe ra vẻ mừng rỡ như điên. Tuy người tới không phải thái tử, cũng không phải tam hoàng tử có địa vị ngang bằng với thái tử nhưng cũng là hoàng tử a. Hơn nữa Lục hoàng tử cùng Thái tử hay Tam hoàng tử đều không có hiềm khích, ân oán lớn, tương lai nếu tân hoàng kế vị cũng sẽ không hà khắc hắn, vị trí Vương phi cũng vững chắc. Ngoại trừ thân phận hoàng tử, Nhan Thần Tỷ lớn lên cũng tuấn tú lịch sự, hơn nữa hiểu biết sâu rộng, vị trí chính phi và trắc phi đều còn để trống, ngay cả thiếp thất cũng không có. Hắn mặc dù thích rượu nhưng không háo sắc, quả thực chính là người hôn phu thượng đẳng.
Tô Tâm Ly thật khinh thường những thiên kim tiểu thư này, trong lòng lại đang nghi ngờ, nàng nhớ rất rỗ ràng đời trước lúc sinh thần Tô Bác Nhiên, Lục hoàng tử còn ở bên ngoài ngao du không có mặt ở đây a.
Nhan Thần Tỷ giơ bầu rượu lên, cằm khẽ nâng, đem miệng hướng về miệng bầu rượu. Chất lỏng nồng nặc mùi rượu nhanh chóng tiến vào miệng hắn. Cằm Nhan Thần Tỷ trơn bóng, cái cổ cao to, ngũ quan tinh xảo, dưới tác dụng của ánh trăng và ngọn đèn đã tô lên thêm một tầng nhu mì. Có lẽ do tác dụng của rượu, mặt của hắn cũng dần dần nhuộm một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, cực kỳ diễm lệ, trong mắt mọi người ở đây đều thấy kinh diễm.
Thân là chính phi của Nhan Ti Minh, Tô Tâm Ly đời trước tham gia không ít yến hội hoàng gia, đối với sắc đẹp của hắn sớm lãnh hội.
Nhan Thần Tỷ nhan sắc vốn đứng thứ nhất nhì của hoàng thất, nhất là sau khi uống rượu, hai má sẽ điểm thêm một màu hồng đỏ nhàn nhạt, so với nữ tử còn muốn đẹp hơn ba phần nhưng là vẻ đẹp không mang chút tục khí. Chính Thánh Thượng cũng thừa nhận dung nhan lúc hắn say chính là một đóa thược dược độc nhất thế gian.
Vốn khuôn mặt Tô Diệu Tuyết đang đứng bên cạnh Tô Bác Nhiên tái nhợt thì nay đã trở nên ửng đỏ, nàng ta liếc xéo Tô Tâm Ly, sửa sang lại dung nhan của mình rồi hướng Nhan Thần Tỷ đi tới.
Lục hoàng tử chắc là mới trở về kinh thành không lâu. Từ trước đến nay hắn chắc chắn đều quen biết các nữ tử giang hồ thô tục quê mùa, nàng muốn trước mặt các thiên kim ở đây cướp lấy cơ hội tiến lên, nhất định có thể lọt vào mắt hắn.
Tô Diệu Tuyết vừa động, Nhan Thần Tỷ đang đứng cạnh bàn tiện tay ném đi bình rượu trong tay, thân hình nặng nề lướt qua, hướng phía chính nàng ta mà đến.
Tô Diệu Tuyết trong lòng vui vẻ, khóe miệng nâng lên một nụ cười mê người. Phải được Lục hoàng tử để mắt và thân thiết với hắn, nàng mới có thể tẩy rửa sỉ nhục trước đó, có thể dẫm nát Tô Tâm Ly dưới chân.
Tô Diệu Tuyết quyết định chủ ý, tiến lên hai bước, mắt thấy Nhan Thần Tỷ đến gần nàng, nàng dịu dàng phúc phúc thân. Còn chưa mở miệng nói, bóng dáng đã lướt qua người nàng, mà nàng liền cứng tại chỗ, đứng cũng không được mà duy trì tư thế hành lễ cũng không phải, chỉ cảm thấy tất cả mọi người ở đây đều nhìn nàng chê cười, trên mặt nóng bừng lên. Càng làm cho nàng tức muốn thổ huyết chính là lúc nàng đứng lên liền thấy bóng dáng đó đến trước mặt Tô Tâm Ly.
“Tô tiểu thư vết thương đã khá hơn chút nào không?”
Tô Tâm Ly nhìn nam tử xinh đẹp đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên kinh ngạc. Theo bản năng nhìn về phí Trình Dục Phàm, hắn cũng nhìn mình, thần sắc tràn ngập tò mò. Nàng còn tưởng rằng Lục hoàng tử là do hắn bảo đến, hiện tại xem ra đều không phải.
Bất quá nàng hiện tại không hề quen biết Nhan Thần Tỷ mới đúng. Nhan Thần Tỷ nhìn như không câu nệ tiểu tiết kỳ thực hắn trong trẻo lạnh lùng kiêu ngạo. Đời trước nàng là phi tử của Nhan Ti Minh, cũng chưa bao giờ cùng hắn quen thân. Thân là thê tử của Nhan Ti Minh, chủ động biểu lộ quan tâm hắn cũng là lạnh nhạt hờ hững, thái độ cũng rất kiêu căng.
“Đa tạ Lục hoàng tử quan tâm, thương tích ở trên vai đã khá, chỉ là ta bị kinh hách, tinh thần có chút không tốt.”
Tô Tâm Ly hơi rũ mi, che đậy nghi hoặc trong lòng, dịu dàng phúc thân đáp.
Nhan Thần Tỷ tựa hồ bởi vì sinh thần của Tô Bác Nhiên mới đến. Nếu như hắn đến giúp mẹ con Phương di nương và Tô Diệu Tuyết, với thân phận của hắn, dĩ nhiên đối với là nàng bất lợi lớn, nhưng hành động tiếp theo của Nhan Thần Tỷ lại nằm ngoài dự liệu của nàng thật lớn