Trùng Sinh Ta Làm Y Phẩm Đích Nữ

Chương 17: Quân tử ẩn nấp trên xà nhà



“Ngươi làm gì thế?”

Tô Tâm Ly vặn đôi mi thanh tú. Đời trước, nàng là một thiên kim khuê nữ an phận, tuân thủ nghiêm ngặt nữ giới, luôn luôn sợ hành vi cử chỉ mình đem lại phiên phức cho Nhan Ti Minh, từng bước đều cẩn thận, không dám sai dù chỉ một bước, đừng nói việc hơn nửa đêm bị một đại nam nhân ôm lên nóc nhà mà ngay cả bước ra khỏi cửa phòng cũng đều rất ít. Đối với sự ôm ấp này, Tô Tâm Ly tất nhiên là nghĩ không thích hợp cũng thấy không được tự nhiên, muốn giãy dụa, lại nhìn đang ở nơi cao như vậy, bên dưới còn có một tốp lính tuần tra, nhất thời không dám có bất kỳ hành động nào.

Nếu như bị người phía dưới phát hiện, tất cả những nổ lực sau khi nàng sống lại đều uổng phí, nghĩ như vậy, Tô Tâm Ly không khỏi căm tức trừng mắt Lan Dực Thư.

Lan Dực Thư chỉ cười, dung nhan thanh quý dưới ánh trăng tuấn tú tao nhã tuyệt không giống kẻ xấu.

Hắn cũng không buông tay, nhưng lực ôm Tô Tâm Ly đã nhẹ đi không ít. Mặc dù là ôm nhưng cũng không đặc biệt thân thiết, càng không làm cho người khác thấy dung tục.

Nam nhân tự chủ trương!

Lúc Tô Tâm Ly đang nghĩ như vậy, thì Lan Dực Thư đã ôm lấy nàng từ từ ngồi xổm xuống, Tô Tâm Ly đương nhiên phối hợp. Hiện tại đang ở trên nóc nhà, cách mặt đất cũng năm, sáu thước, nàng mặc dù biết một ít công phu phòng thân nhưng khinh công thì tuyệt không biết, nóc nhà thì dốc, không cẩn thận liền dễ dàng té xuống, nếu không có Lan Dực Thư, té xuống không chết cũng bị thương. Đại thù chưa báo, nàng cũng không muốn biến thành tàn phế.

Lan Dực Thư lấy lên một miếng ngói ngọc sắc, từ hướng Tô Tâm Ly nhìn lại liền thấy một người ngồi một người đang quỳ, chính là Tô Bác Nhiên và Phương di nương.

Nhìn bộ dáng này, Lan Dực Thư phỏng chừng trước đó đã có ý định kéo nàng cùng nhau đi làm quân tử leo xà nhà rồi. Vị trí này chọn cũng không tùy ý. Phòng Tô Bác Nhiên lớn như vậy, đồ vật bên trong cũng không ít, lấy đi một manht ngói vừa vặn có thể thấy hai người trong thư phòng, phỏng chừng cũng chỉ có vị trí này.

Tô Tâm Ly liếc nhìn trang phục của Phương di nương, khóe miệng khẽ nhếch, xem bộ dáng là có chuẩn bị mà đến.

“Có thể nghe họ nói gì không?”

Nếu biết Lan Dực Thư đem nàng đi nghe lén, nàng sẽ không mặc một thân xiêm y như này, khác chi đang rêu rao người khác mình đi nghe lén. Lan Dực Thư thì tự tin mỉm cười.

Bên trong thư phòng, Tô Bác Nhiên đứng trước bàn, chắp tay sau lưng đưa lưng về phía Phương di nương đang quỳ trên mặt đất.

“Nàng có biết mình đang làm cái gì không?”

Tô Bác Nhiên tức giận quát một tiếng, xoay người: “Ly nhi, nó không đơn thuần là đích nữ tướng phủ mà còn là ngoại tôn nữ được Định Quốc Công yêu thương nhất. Nếu nó ngoài ý muốn xảy ra chuyện gì, người của phủ Định Quốc Công nhất định sẽ trách mắng trên đầu ta, giận chó đánh mèo với ta, đến lúc đó trong triều còn có chỗ cho ta sống yên ổn?”

Mất đi cây đại thụ Định Quốc Công coi như nhẹ, hắn chỉ lo lắng Trình Bằng nhất thời xúc động liền trực tiếp cho hắn một đao. Bất quá lời này, đối với Tô Bác Nhiên thích hư vinh, sỉ diện hảo hắn đương nhiên sẽ không nói cho tiểu thiếp.

“Lão gia, thiếp làm những việc này cũng không phải là vì suy tính cho ngài sao?”

Phương di nương ngẩng đầu, con ngươi dịu dàng ngập nước, khuôn mặt lớn bằng bàn tay dưới ánh đèn chọc người khác thương yêu. Tô Bác Nhiên trong lòng khẽ động, tức giận biến mất hơn phân nửa.

“Thiếp biết, tiểu thư là đích nữ duy nhất của tướng phủ, thân phận tôn quý, lại xinh đẹp, tương lai vào cung nhất định vào cung làm phi cũng có thể trở thành hoàng hậu. Thế nhưng phủ Định Quốc Công xưa nay không cùng hoàng thất giao thiệp, càng không có nữ tử tiến cung, nếu tướng gia muốn tiểu thư sau này là mẫu nghĩ thiên hạ, người của phủ Định Quốc Công nhất định sẽ không đồng ý.”

“Ly nhi là nữ nhi của ta, Lập Tuyết đã qua đời, hôn sự tất nhiên cũng phải do người phụ thân là ta làm chủ, phủ Định Quốc Công có tư cách gì can dự vào?”

Nghĩ vậy, Tô Bác Nhiên cảm thấy tức giận. Ly nhi rõ ràng là tiểu thư tướng phủ, thế nhưng Định Quốc Công phủ lại luôn thích nhúng tay vào chuyện của ông, mà làm cho ông tức nhất chính là phủ Định Quốc Công đã quyết định thì căn bản không cho ông phản đối. Tô Tâm Ly không giống ngoại tôn nữ phủ Định Quốc Công, ngược lại càng giống tôn nữ của bọn họ hơn.

“Người của phủ Định Quốc Công quen cường thế, nơi nào lại để ý đến lập trường của tướng gia?” Cơ hội tốt như vậy, Phương di nương tất nhiên dốc hết sức lực gây hấn giữa Tô Bác Nhiên và Định Quốc Công.

“Ly nhi nếu được gả cho hoàng tử, một ngày đó được làm mẫu nghi thiên hạ, người ngoài nhất định sẽ nói là nhờ sự giúp đỡ của phủ Định Quốc Công mà xem nhẹ công lao của tướng gia ngài. Tiểu thư nàng tuy rằng ăn mặc đều ở tướng phủ, nhưng tâm lại hướng về phủ Định Quốc Công. Nàng mặc dù biết hôm nay là sinh thần của tướng gia ngài, cư nhiên lại giúp đỡ phủ Định Quốc Công, cùng nhị công tử phá hỏng buổi tiệc.”

Phương di nương bất mãn hừ lạnh một tiếng, tựa như bất mãn thay Tô Bác Nhiên. Bà bình tĩnh nhìn về phía Tô Bác Nhiên, thấy lửa giận trong mắt ông từ từ tiêu tán, trong lòng liền đắc ý.

Tiểu tiện nhân Tô Tâm Ly, muốn cùng bà đấu, còn non lắm!

“Tướng gia, Diệu Tuyết cũng là nữ nhi của ngài a, tuy dung mạo không bằng tiểu thư nhưng luận tài tình, tiểu thư đều không bằng Diệu Tuyết của chúng ta.”

Tô Bác Nhiên gật đầu, Ly nhi hài tử này quả thật cùng ông không thân thiết. Nghĩ đến cái tát tối nay ông đánh Tô Diệu Tuyết không khỏi đau lòng: “Diệu Tuyết là hài tử ngoan, tối nay Ly nhi quá quá phận. Diệu Tuyết sao rồi, nó có giận ta hay không?

“Ngài cũng không phải không biết Diệu Tuyết, toàn bộ tướng phủ, nàng là người thân thiết với tướng gia nhất, thiếp thân là mẹ nàng cũng ko bằng tướng gia. Sau khi trở về, nàng luôn khóc suốt, nàng biết tướng gia yêu thương nàng nhất, lúc đó đánh nàng cũng vì tình thế bức bách. Biết thiếp muốn đến gặp ngài, nàng nói thiếp nhất định phải hướng ngài xin lỗi.”

Tô Bác Nhiên cười cười. Diệu Tuyết là nữ nhi mà ông yêu thương nhất, nàng cũng thân thiết với ông nhất. Tô Bác Nhiên nghe vậy trong lòng tự nhiên liền vui vẻ.

“Tướng gia, Diệu Tuyết rõ ràng là nữ nhi của chúng ta, lại bị xem là cô nhi khắc phụ khắc mẫu ăn nhờ ở đậu ở tướng phủ, ngay cả hạ nhân trong phủ cũng khinh thường nàng, sau lưng đều nói bậy. Thiếp nhìn mà đau lòng. Ba tháng để tang phu nhân đã qua, thế nhưng phủ Định Quốc Công bên kia vẫn không chịu để tướng gia đưa ta lên làm phù chính, bọn họ chính là chỉ lo cho tiểu thư, chưa từng cân nhắc đến tướng gia!”

Phương di nương quỳ trên mặt đất, hai tay đặt trên nền nhà, rũ đầu: “Thiếp thực sự không đành lòng cả đời để mọi người xem con của chúng ta là con vợ lẻ, nhất là Diệu Tuyết. Bằng nhân phẩm tài đức của nàng đều có thể được phi vị hay hậu vị. Diệu Tuyết lại cùng tướng gia thân nhất, nàng không giúp tướng gia thì giúp ai? Đến lúc đó, tướng gia thành Quốc trượng, coi như Định Quốc Công thấy ngài cũng phải cúi đầu.”

“Thiếp cũng không có muốn hại chết tiểu thư, cũng không muốn hủy hoại danh dự của nàng, chỉ muốn mượn cơ hội này hàn gắn mối quan hệ với tiểu thư. Người của phủ Định Quốc Công đều tôn trọng ý kiến của tiểu thư, nếu nàng có thể ở phủ Định Quốc Công nói tốt cho thiếp vài câu, tướng gia cũng không phải khó xử.”

Phương di nương một câu một câu đều vì Tô Diệu Tuyết và Tô Bác Nhiên mà lo lắng, không có nửa điểm tư tâm. Tô Bác Nhiên càng nghe càng thấy đúng. Sỡ dĩ mấy năm nay hắn tu thân dưỡng tính, chính là muốn bám vào hoàng gia, trở thành Quốc trượng. Sau này mà nói, quả thật Diệu Tuyết có thể mang đến chỗ tốt cho hắn.

“Ta biết nàng là người tốt, mấy năm nay khổ cực nàng.”

Tô Bác Nhiên cúi người tự mình nâng Phương di nương đứng dậy. Phương di nương vừa mới đứng lên, còn chưa đứng vững, dưới chân liền nghiêng ngả, ngả vào lòng Tô Bác Nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.