Trùng Sinh Ta Làm Y Phẩm Đích Nữ

Chương 24: Di nương đến



Từ thư phòng Tô Bác Nhiên trở về tiểu viện, Lưu Chu miệng nói không ngừng, líu ríu như chim sẻ, lải nhải chỉ kém không ở trước mặt Tô Tâm Ly giơ bảng với 2 chữ đắc thắng, sau đó nàng đi đến nơi nào cũng ở sau lưng nàng lên.

“Tiểu thư, tiểu thư không vui sao?”

Lưu Chu ngẹo đầu nhìn Tô Tâm Ly đang ngồi tĩnh tâm bên bàn. Từ khi trở về đến giờ tiểu thư một câu cũng chưa nói, trên mặt cũng không cười tựa như không có chút nào vui sướng, chẳng lẽ là không vui sao? Lưu Chu bỗng nghĩ đến, tiểu thư thường ngày cùng Phương di nương và Tô Diệu Tuyết đi lại rất thân, hiện tại nháo thành dạng này trong lòng tiểu thư khẳng định không thoải mái.

Tiểu thư đối với Phương di nương và Tô Diệu Tuyết là thật tâm, có thứ gì tốt cũng không tiếc cho bọn họ, thế nhưng hai người bọn họ lại có tâm tư khác. Tiểu thư lần này giữa đường bị cướp tám chín phần cùng bọn họ có quan hệ. Nghĩ tới điều này, Lưu Chu liền bất bình tức giận thế nhưng nàng lóng ngóng vụng về không giống như Thu Hòa và Thu Diệp biết ăn nói, căn bản không biết mở miệng an ủi tiểu thư làm cho tiểu thư thoải mái.

Tô Tâm Ly liếc nhìn Lưu Chu đang cau mày khổ não liền biết nàng đang suy nghĩ cái gì. Nha đầu kia tuy rằng không lanh lợi thông tuệ, thậm chí còn là một cái cân nhưng bất luận đời trước hay đời này nàng đều toàn tâm toàn ý đối với mình, trung thành và tận tâm.

“Ai nói ta không vui? Trong lòng ta rất vui vẻ.”

Tô Tâm Ly cầm tay Lưu Chu, Lưu Chu hoảng sợ lùi, thụ sủng nhược kinh nhìn về phía Tô Tâm Ly liền rút tay ra. Tiểu thư thân phận tôn quý, nàng bất quá chỉ là một hạ nhân, tiểu thư sao có thể cầm tay nàng, nếu bị người khác thấy khẳng định sẽ ở sau lưng nói xấu tiểu thư.

“Bên người ta thiếu nha hoàn, cho nên sau này ngươi phải cẩn thận chiếu cố ta. Ta biết Lưu Chu ngươi cái gì cũng tốt,đối với ta chưa từng có hai lòng, chỉ là tính tình này của ngươi nên thay đổi một chút, cần phải vững vàng, hấp tấp như vậy sau này ta làm sao yên tâm mang ngươi xuất môn?”

“Tiểu thư!”

Lưu Chu viền mắt hồng hồng, tựa như không tin vào tai mình, tiểu thư vừa nói cái gì? Sau này muốn dẫn nàng xuất môn? Cái này có đúng hay không? Sau này tiểu thư sẽ không cả ngày chỉ ở trong tiểu viện Ly Tâm này?

Hóa ra tiểu thư không phải không hài lòng mà là tính tình trầm ổn, không bộc lộ tâm tình ra bên ngoài. Tiểu thư quả nhiên là tiểu thư, thật là đại hỷ sự a, cư nhiên có thể che dấu hỷ nộ.

“Tiểu thư chừng hai năm nữa là cập kê, cũng nên đi ra ngoài nhiều một chút nếu không luôn có người muốn vàng thau lẫn lộn. Tiểu thư xinh đẹp lại thiện lương như vậy, đến lúc đó người đến cầu thân nhất định sẽ đem cửa tướng phủ đạp hư.”

Tiểu thư thân phận tôn quý, Tô Diệu Tuyết khắc phụ khắc mẫu kia sao sánh được?

Tô Tâm Ly cười cười. Đời trước Lưu Chu vì nàng mà rơi vào chết không toàn thây, đời này nàng nhất định phải bảo vệ Lưu Chu chu toàn.

“Tiểu thư, Phương di nướng đến.”

Thu Ba tiến vào vừa vặn thấy Tô Tâm Ly kéo tay Lưu Chu, không khỏi cúi đầu.

“Ngươi để cho bà ấy vào đi, sau đó kêu toàn bộ hạ nhân trong viện ra ngoài tập hợp ở sân cho ta.”

Tô Tâm Ly buông tay Lưu Chu ra, sắc mặt vô cảm.

Phương di nương đi vào phòng Tô Tâm Ly liền vung lên một bộ dáng tươi cười: “Ly nhi, di nương tới thăm ngươi.”

Tô Tâm Ly trong lòng cười nhạo. Chỉ là một di nương mà làm như giống một đại nhân vật tôn quý, thật làm người ta khinh thường.

Đi theo Phương di nương còn có hai nhũ mẫu tâm phúc và nha hoàn thiếp thân. Tô Tâm Ly mang theo ánh mắt hàn ý nhìn vào gương mặt tràn đày tính toán của Lý má lập tức cong môi cười.

Vừa bước vào phòng, Lý má cảm thấy da đầu tê dại, ngẩng đầu lên liền đối mặt với Tô Tâm Ly. Tô Tâm Ly xinh đẹp, ánh mắt lạnh lẽo tựa như nước bình lặng yên ả mà ánh mắt kia giống như đang muốn làm một người chết nhanh, trong lòng Lý má liền sợ hãi bất quá rất nhanh đôi mắt kia đã khôi phục lại tĩnh lặng như nước.

“Di nương là mang khế ước bán thân đến?”

Phương di nương sửng sốt, không ngờ tới Tô Tâm Ly nói trực tiếp không khách khí như vậy, nụ cười trên mặt liền cứng ngắc. Bà vốn muốn dùng khế ước bán thân đòi cái tốt, tìm cơ hội làm tiêu tan hiềm khích lúc trước thế nhưng Tô Tâm Ly căn bản không cho bà cơ hội.

Mấy năm này, bà ở tướng phủ sớm đã dưỡng thành dáng vẻ đương gia phu nhân, còn có thói quen gây khó dễ Tô Tâm Ly, Tô Tâm Ly còn chưa mở miệng bà cũng đã tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Tô Tâm Ly.

Phương di nương liếc nhìn Lý má ở phía sau. Lý má biết ý liền lấy một hộp gỗ cực kỳ tinh xảo đưa đến trước mặt Tô Tâm Ly.

Tô Tâm Ly cũng không vội mở, ngón tay đặt trên hộp nhịp nhịp như có điều đang suy nghĩ.

Phương di nương nghi ngờ trong lòng, Tô Tâm Ly không phải là kêu cần khế ước bán thân sao, hiện tại bà tự mình đưa đến, nó không phải cảm thấy nên cảm ơn ân đức sao? Thế nào lại không nói vài câu cám ơn.

“Ly nhi, mở ra nhìn xem thiếu người nào, nói một tiếng di nương lại sai người đưa đến cho ngươi.”

Tô Tâm Ly khiêu mi, câu môi, mị nhãn xinh đẹp nháy một cái, nửa thật nửa giả hỏi: “Nếu ta nói ta cần khế ước bán thân của Phương di nương?”

Nang một bộ dạng thiếu nữ ngây thơ vô tội, Phương di nương muốn lên cơn tức giận cũng không thể.

Kỳ thực, trong tướng phủ này, Tô Tâm Ly yêu cầu như vậy không tính là quá phận. Dù sao di nương cũng chỉ là một hạ nhân, tiểu thư cần khế ước bán thân của nàng đó chính là coi trọng. Nếu ba năm trước, Trình Lập Tuyết chưa tạ thế, tướng phủ sẽ do nàng chưởng quản, Tô Tâm Ly muốn khế ước bán thân của Phương di nương bất quá cũng chỉ cần một câu nói.

“Ta chỉ đùa một chút, Phương di nương không nên tức giận, nếu không tức giận sẽ không đẹp, đến lúc đó phụ thân không thích thì phải làm sao bây giờ?”

Tô Tâm Ly khẽ cười, Phương di nương tuy rằng bảo dưỡng rất tốt nhưng dù sao cũng là mẹ của ba đứa bé. Tô Bác Nhiên thân là một tể tướng, mặc dù không đam mê mỹ sắc nhưng cũng không muốn bạc đãi chính mình. Ông ta tuy muốn đưa Phương di nương lên làm chính thất nhưng hiện tại người ông ấy cưng chiều nhất là Liễu di nương - Liễu Phiêu Phiêu, tháng này hơn phân nửa là qua đêm trong viện của Liễu di nương.

Tô Tâm Ly nói đùa như vậy, thế nhưng lại đâm trúng chỗ đau của Phương di nương.

Hạ nhân nghe Thu Ba phân phó đều tụm năm tụm ba đi đến viện của Tô Tâm Ly nhưng lại cực kỳ lười biếng, có mấy người còn ở trước mặt Tô Tâm Ly châu đầu ghé tai nhau nghị luận ầm ỉ. Phương di nương nhìn trong lòng thập phần vui mừng bất quá không biểu hiện ra bên ngoài, mặt vẫn lãnh trầm, vỗ bàn xoay người muốn giáo huấn đám hạ nhân này.

“Phương di nương, chuyện trong viện của ta không nhọc di nương phí tâm.”

Muốn nhúng tay vào viện nào, tạo dựng lại uy tín? Mơ tưởng!

Tô Tâm Ly cười nhạt nói, ngón tay liền mở ra cái hộp lúc nãy Lý má đưa cho nàng, lấy ra một xấp khế ước bán thân, cố ý ở trước mặt Phương di nương quơ quơ. Phương di nương nhìn những dấu vân tay giấy trắng mực đen trong lòng cay tựa như ớt, đau rát, trong lòng đều muốn ứa máu.

Tiểu tiện nhân chết tiệt, lại có thể trước mặt nhiều người như vậy kiểm khế ước bán thân. Đây là muốn nói cho đám hạ nhân kia thời tiết ở tướng phủ đã thay đổi? Phương di nương trong lòng căm tức đến cực điểm. Bà sở dĩ tự mình mang đến là muốn hòa hoãn mối quan hệ với Tô Tâm Ly, không muốn làm lớn chuyện, như vậy vận mệnh của những hạ nhân kia vẫn bị bà nắm chặt trong lòng bàn tay, còn có thể vì bà mà bán mạng không dám làm nghịch ý bà.

Tô Tâm Ly lật nửa ngày, đột nhiên rút ra một tờ: “Di nương, thế nào khế ước bán thân của nha đầu Thu Diệp kia vẫn mang tới. Nàng trước đây mặc dù phục vụ bên cạnh ta nhưng không tuân theo mệnh lệnh và quản giáo của ta, ta đã đem nàng đưa cho ngươi, nàng bây giờ là nha hoàn trong sân ngươi, cho nên khế ước bán thân của nàng ta thật không có khả năng cầm. Tương lai nếu nàng chiếu cố di nương không chu toàn, chẳng phải là lỗi của ta?”

Tô Tâm Ly nói xong liền đưa tờ khế ước bán thân kia cho Lưu Chu, tay của Lưu Chu tựa như đang cầm lửa tránh không kịp đưa cho Phương di nương.

Đừng nói trước khi đến đây Phương di nương đem khế ước bán thân của Thu Diệp là có ý Thu Diệp hãm hại Tô Tâm Ly, bất quá nàng hiện tại tất nhiên là không thừa nhận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.