Trùng Sinh Ta Làm Y Phẩm Đích Nữ

Chương 4: Ngọc bội thiếp thân



Editor: Meimei

Có lẽ là do tử y nam nhân dùng ly rượu giết người còn không thấy máu, quá mức bí hiểm, nên mấy gã hắc y nhân bắt đầu rối loạn, xoay người chạy trốn.

“Không thể để bọn họ chạy thoát!”

Thanh âm của Tô Tâm Ly băng lãnh, nàng còn chưa nói xong, tử y nam nhân và Tề Vân, Tề Lỗi đã phi thân lên, ngân quang giữa không trung xẹt qua, nhanh như chớp, một trên hắc y nhân đã ngã xuống.

Một người thân hình nhỏ nhắn khinh công tựa hồ không tệ, tránh được công kích của Tề Vân, dần dần biến mất khỏi tầm mắt của Tô Tâm Ly.

Tề Vân, Tề Lỗi không chút do dự, nhanh chóng đuổi theo có thể thấy rõ hắc y nhân kia không chết, họ sẽ không buông tha. Hai người này là tùy tùng của tử y nam nhân, không có khả năng chỉ vì một câu nói của nàng mà đưa toàn bộ đám hắc y nhân này vào chỗ chết. Nàng muốn nhổ cỏ tận gốc chính là vì không muốn sự việc đêm nay bị lộ ra, đời trước chính việc này đã phá hủy danh tiếng của nàng, cũng không muốn để Phương di nương biết nàng sẽ xuất hiện ở thọ yến của phụ thân, phá hỏng kế hoạch của Tô Diệu Tuyết. Tử y nam nhân này?

Những hắc y nhân này là hướng nàng mà tới, là những sát thủ mà Phương di nương đã mua, tử y nam nhân cùng bọn họ không có khả năng là có thâm cừu đại hận, lẽ nào hắn cũng giống như mình, không muốn bị lộ hành tung?

Mâu quang lóe lên, Tô Tâm Ly vịn cửa xe, từ trên xe ngựa nhảy xuống, nàng sờ sờ vai trái, cũng không có đau đớn như lúc nãy, hơn nữa cơ thể cũng không có suy yếu như lúc nãy nữa. Xem ra, viên dược hoàn lúc nãy nhét vào miệng nàng, chắc là thứ trị thương tốt.

“Đa tạ ân cứu mạng của công tử.”

Một thân cẩm bào màu đỏ tía, ngang hông treo một khối ngọc bội màu ngọc bích không giống các công tử quý tộc trong kinh thành dùng trang sức để nói lên sự phú quý của mình, gương mặt tuấn mỹ như được thợ thủ công tỉ mỉ điêu khắc mang vẻ mặt ung dung thư thái, cười yếu ớt, tay trái hắn cầm bầu rượu, ngón tay thon dài trắng nõn, mỹ không sao tả được.

Thấy Tô Tâm Ly đến gần, cũng chỉ là thản nhiên ngẩng đầu nhìn một cái, thần sắc không chút thay đổi.

Lúc nãy bị trúng một chưởng có chút hoa mắt, giờ Tô Tâm Ly mới phát giác ra bốn phía thập phần chỉnh tề, nơi tử y nam nhân đang ngồi, phía dưới lót một tấm đệm sạch sẽ, ngay cả phần lưng đang dựa vào cây đại thụ cũng dùng một đoạn gấm màu lam phủ lên.

Tô Tâm Ly trong lòng thở dài, thật mà một mỹ nam nhân, cho dù tại nơi hoang dã thế này, cũng không ảnh hưởng chút nào đến khí chất tôn quý, cao nhã của hắn, mà còn làm cho nơi sơn dã này thêm phần lịch sự tao nhã.

Rõ ràng là một nam nhân vô cùng giàu có lại thích sạch sẽ, không nghỉ ngơi ở khách điếm mà lại đến vùng hoang dã cỏ mọc thành bụi này, cái này, nhất định là có chuyện bí ẩn.

Nhìn tướng mạo hắn, chắc là người Lưu Ly quốc, hắn khí chất thanh quý so với Nhan Tư Minh và những hoàng tử khác chỉ có hơn chứ không có kém thua, tất nhiên không phải là con nhà bình thường, những nhà giàu phú quý trong kinh thành, nàng đều gặp qua, nhưng lại không có bất kì một trí nhớ nào về hắn.

Tô Tâm Ly khóe mắt liếc nhìn bộ váy đã bị xé ngắn rách tả tơi, bên trên còn có vết máu, nàng dừng lại cước bộ, cách đống lửa, phúc phúc thân (cúi chào) tử y nam nhân đối diện.

“Cô nương dự định lấy gì báo đáp?”

Tô Tâm Ly cho rằng tử y nam nhân sẽ không nói đến việc nhỏ này, không nghĩ đến hắn lại thẳng thắn hướng nàng đòi hồi báo, tâm thần thả lỏng, ngẩng đầu nhìn tử y nam tử, đôi mắt trong suốt như suối, không có chút nào sợ hãi, khóe miệng trái lại nở nụ cười thản nhiên, nói: “Vậy thì công tử cấp (cho) cơ hội mới được.”

Vừa nãy hắn cứu nàng, cũng không biểu thị hắn sẽ bỏ qua cho nàng.

Tử y nam nhân đem bầu rượu trong tay đưa cho Tô Tâm Ly, mỉm cười: “Cô nương trên người mùi máu tươi quá nặng.”

Giọng điệu hoàn toàn là một câu trần thuật, thần sắc vân đạm phong khinh, cũng không nhìn ra chút nào ghét bỏ, Tô Tâm Ly nhận lấy bình rượu.

Trong không khí, phiêu tán nồng nặc mùi hương của hoa mai, là rượu hoa mai thượng đẳng, mơ hồ xen lẫn mùi hoa lan.

Tô Tâm Ly xoay người, cúi thấp người, đem máu trên tay mà mặt rửa sạch sẽ, thuận tiện uống một hớp làm nhuận cổ họng.

Nhìn rượu hoa mai đã bị nhuộm đỏ trên mặt đất, Tô Tâm Ly có chút minh bạch vì sao lúc nãy xuất hiện, đã bị người nọ dùng kiếm đả thương nàng. Người nàng đầy vết máu, cả khuôn mặt đều không thấy rõ, cho dù là ai nhìn vào, đều tưởng là một kẻ nguy hiểm.

“Lau khô mặt đi.”

Tô Tâm Ly nhận lấy khăn mà tử y nam nhân đưa cho nàng, một mùi hương hoa lan nhàn nhạt xông vào mũi, nguyên lai là mùi hương trên người tử y nam nhân này.

Tô Tâm Ly lau khô mặt và tay, không thể không nói, dùng rượu hoa mai thượng đẳng rửa mặt quả thực so với nước tốt hơn rất nhiều, chính là trên y phục còn dính chút máu, nhưng trên người đã không còn mùi máu tươi, như có như không mùi hoa mai quanh quẩn. Tô Tâm Ly cảm giác mình sắp say rượu rồi, thần kinh căng thẳng không tự chủ buông lỏng đi rất nhiều.

Tô Tâm Ly cầm khăn tay, suy nghĩ một chút, một người thích sạch sẽ lại không quen mùi máu tươi như hắn làm sao lại đưa khăn tay của hắn cho nàng dùng?

Tô Tâm Ly quay đầu, ngồi xuống bên cạnh tử y nam nhân, lúc nàng cúi đầu, đã bỏ lỡ ánh mắt kinh diễm và thưởng thức còn có chút hoảng hốt của tử y nam nhân.

“Người hầu của ta có chút lỗ mãng, mong cô nương thứ lỗi, Tề Lỗi, cấp cô nương nước trà cùng điểm tâm.”

Tử y nam nhân cười nhàn nhạt, Tô Tâm Ly quay đầu mới phát giác hai nam tử đuổi theo hắc y nhân kia đã trở về từ lúc nào không biết. Hai người kia lớn lên giống nhau như đúc, chắc là một đôi song bào thai, chỉ là tên kia gọi là Tề Vân ở gò má bên trái có một vết sẹo dài.

Tề Vân đi tới, khóe miệng cười cười, nhìn thập phần vô lại, hợp với vết sẹo trên mặt kia tuyệt không lộ vẻ xấu xí, trái lại có vẻ tiêu sái và lỗi lạc, ngồi xuống bên cạnh tử y nam tử.

Thấy qua mặt của Tô Tâm Ly, đầu tiên là hơi ngẩn người, sau đó quét mắt qua y phục trên người nàng, cười ra tiếng, “Là một tiểu mỹ nhân.”

Tề Vân hì hì cười cười, Tô Tâm Ly cũng không có bỏ qua cặp mắt lóe lên nồng đậm sát ý của hắn.

“Tiểu mỹ nhân, nửa đêm canh ba, ngươi không ở nhà hảo hảo ngây ngô, chạy đến nơi đây làm gì, lại bị nhiều người như vậy truy sát?”

“Di nương trong nhà không muốn ta cản trở con đường thành danh của con gái bà, liền thiết kế hại ta.”

Tô Tâm Ly thần tình nhàn nhạt, cũng không có ý muốn giấu diếm.

“Chuyện đêm nay, ta tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài.”

Tô Tâm Ly dáng người thẳng tắp, ánh mắt kiên định nhìn về phía tử y nam tử.

“Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm, nếu như ngươi qua cầu rút ván, không chỉ không cảm ơn công tử chúng ta cứu mạng ngươi, sau đó diệt người diệt khẩu, chúng ta chẳng phải là tiền mất tật mang hay sao?”

Con ngươi đen tuyền lưu chuyển, bọn họ quả nhiên sợ người khác biết hành tung, Tô Tâm Ly trong mắt lóe lên một tia quyết tuyệt, cố sức gỡ ngọc bội trên cổ xuống đưa cho tử y nam nhân, “Đây là ngọc bội thiếp thân của ta.”

Cùng một khối ngọc mà có hai màu trắng tím bất đồng, Tô Tâm Ly tháo ngọc bội vô vùng diễm lệ xuống, dưới ánh lửa, ngọc sắc lưu động, trong suốt long lanh, ở giữa khảm một con phượng hoàng giang cánh bay lượn, nhìn rất sống động.

Tử y nam nhân mâu quan lóe lên, con ngươi đen như mực không chút quan tâm bắt đầu chuyển động, ngẩng đầu nhìn Tô Tâm Ly, đáy mắt thoáng qua một tia vô cùng kinh ngạc, nhưng là vẫn bị Tô Tâm Ly bắt được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.