Lưu Chu cả người hưng phấn, vừa mới bước chân vào sân đã vui thích tiếng cười thành tiếng truyền đến trong phòng Tô Tâm Ly. Không bao lâu thì Lưu Chu liền xuất hiện trong phòng Tô Tâm Ly.
“Tiểu thư!”
Nàng nhìn Tô Tâm Ly đang ngồi trên nhuyễn tháp đọc sách, nàng hà hơi lên bàn tay của mình cho ấm, thở hỗn hển kêu một tiếng.
Từ sau khi tiểu thư bị cướp đã thay đổi rất nhiều, cô cảm giác giống như không cùng một người. Bất quá tiểu thư vẫn giống như trước đây thích xem sách, có thời gian liền ngồi trên nhuyễn tháp đọc sách, chuyện gì cũng không làm, cũng không nói chuyện, ngồi đọc sách chính là cả ngày. Nhưng trước đây nếu tiểu thư đang đọc sách thì sẽ luôn để nha hoàn bên cạnh hầu hạ, nhưng bây giờ tiểu thư luôn một mình lẳng lặng ngây ngô.
Tô Tâm Ly ngẩn đầu, nhàn nhạt liếc nhìn Lưu Chu một cái, bên ngoài trời lạnh, nàng chạy vội nên mặt đỏ bừng.
“Chuyện gì mà hốt hoảng vội vàng như vậy?”
Lưu Chu cười ra tiếng, không che giấu được đắc ý: “Tiểu thư, người đoán.”
Bây giờ Tô Tâm Ly chỉ có một nha hoàn nhất đẳng là Lưu Chu, đối với nàng cũng phá lệ tha thứ. Lưu Chu tính cách vốn hoạt bát, bây giờ lại càng hoạt bát hơn.
“Có liên quan đến Phương Tình viện.” Tô Tâm Ly đặt sách trên tay để xuống một bên, miễn cưỡng tựa người vào nhuyễn tháp. Ánh mặt trời ấm áp ngoài cửa sổ chiếu vào, Tô Tâm Ly không khỏi thích ý nhắm hai mắt lại.
“Tiểu thư, người thật quá thông minh.” Tô Tâm Ly không đắn đo suy nghĩ mà đoán trúng, Lưu Chu cũng không thất vọng ngược lại còn rất vui vẻ. Tiểu thư thông minh thì thân là nha hoàn như nàng cũng được vinh dự thay.
“Sáng sớm, Phương di nương cho người đi tìm bà tử đem Thúy Nhi ngày hôm qua on uổng tiểu thư đem đi bán, còn có Hà đại phu bị đánh bốn mươi đại bản sau đó cả nhà đều bị đuổi ra khỏi tướng phủ. Bây giờ tất cả mọi người đều đang nghị luận chuyện này. Đáng đời bọn họ dám hãm hại tiểu thư.”
Tô Tâm Ly mở mắt, nhìn bộ dáng Lưu Chu đầy căm phẫn, khẽ mỉm cười: “Bất quá người làm trong phủ nếu không phải do chủ tử phân phó, coi như có cho bọn họ mười lá gan, bọn họ cũng không dám làm.”
Cũng chỉ là kẻ chết thay mà thôi, có điều Phương di nương lúc này ngược lại đã thông minh hơn, không có mong nàng mềm lòng có thể bỏ qua Hà Minh, đem chuyện này náo với nàng, nếu không, nàng nhất định sẽ không khách khí.
Mặc dù những người đó đều là kẻ chết thay cho Phương di nương, nhưng bọn họ cũng không hề vô tội. Nếu bọn họ thành công thì bây giờ kẻ thất bại chính là nàng, cho nên Tô Tâm Ly một chút cũng không đồng tình.
Những năm này, Hà Minh giúp Phương di nương làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý. Phương di nương làm sao có thể lưu lại một tai họa ngầm cho mình như vậy? Đuổi ra tướng phủ bởi vì không thể động thủ ở đây, cho nên nhất định sẽ giết người diệt khẩu ở bên ngoài.
“Tướng gia xảy ra chuyện ở trong viện của Liễu di nương, Phương di nương đưa lão gia về Tùng Minh Đường liền cho bà tử bắt Liễu di nương lại, nói Liễu di không chăm sóc chu đáo cho lão gia. Phương di nương phạt nàng ở trong viện tử của mình quỳ trong một buổi tối, giờ Dần mới để cho Liễu di nương trở về. Cũng không biết hạ nhân nào muốn lấy lòng Phương di nương, len lén hắt nước lên giường của Liễu di nương, đến bây giờ cũng không đưa đồ ăn qua cho nàng. Những hạ nhân trong viện của Liễu di nương cũng kiêng kỵ Phương di nương, cho nên không có ai dám phục vụ Liễu di nương. Nghe nói Liễu di nương bây giờ đang bị bệnh, đòi muốn gặp tướng gia nhưng căn bản không có ai muốn đi thông báo giúp nàng.”
Trời lạnh như vậy, coi như người có da thịt dày, bị quỳ trong một đêm cũng sẽ bị bệnh huống chi là một mỹ nhân nũng nịu như Liễu di nương. Còn hắt nước lên giường của Liễu di nương, không biết là người nào muốn lấy lòng Phương di nương hay là Phương di nương phân phó đây.
Lần này, Phương di nương suýt chút thì thành công làm cho nàng thân bại danh liệt bị buổi ra khỏi tướng phủ, còn thuận lợi có thể diệt trừ được cái gai trong mắt là Liễu di nương nữa. Bây giờ sự việc sắp thành lại hỏng, bản thân thị hao tổn một đại tướng không nói còn bị phụ thân khiển trách một trận, việc chưởng gia còn bị tước mất, bà ta không hướng Liễu di nương phát tiết thì còn ai nữa.
Phương di nương này, ham muốn rất lớn, nhất là sau khi được nắm quyền chủ mẫu, tự xem mình chính tướng phủ phu nhân. Liễu di nương vào cửa sau, lại khắp nơi đối nghịch bà ta. Bây giờ có cơ hội như vậy, Phương di nương làm sao lại có thể bỏ qua. Liễu di nương bị chỉnh cho thành bệnh, trong lòng Tô Tâm Ly một chút cũng không thấy kỳ quái. Hôm nay chỉ mới là ngày thứ hai, về sau, Liễu di nương còn bị chỉnh thảm hại hơn.
“Tiểu thư có muốn giúp Liễu di nương không? Lúc này nếu người xuất thủ, trong lòng nàng ta nhất định sẽ rất cảm kích tiểu thư.”
Tô Tâm Ly đứng dậy, lắc đầu một cái: “Mấy ngày nữa rồi nói. Ngươi thời thời khắc khắc để cho người chú ý đến mọi tình huống của Ngưng Lộ viện, bên kia vừa có động tĩnh liền báo cho ta.”
Tuy nói Tô Bác Nhiên xảy ra chuyện ở viện của Liễu Phiêu Phiêu nhưng trong lòng ông ta chắc chắn rất rõ ràng chuyện này là do Phương di nương làm, không liên quan gì đến Liễu di nương, cho nên chỉ cần tướng phủ không có người mới được sủng ái thì Liễu di nương vẫn là tiểu thiếp sủng ái nhất của Tô Bác Nhiên. Phương di nương lá gan có lơn hơn như thế nào đi nữa cũng sẽ không dám giết chết Liễu di nương. Bất quá chỉ là muốn nhân cơ hội này để cho Liễu di nương thấy rõ thế cục của tướng phủ, để cho nàng, Hà di nương và Lục di nương sau này đều phải ngoan ngoãn nghe bà ta chỉ huy.
Nếu bây giờ ra tay giúp đỡ, Liễu di nương dĩ nhiên sẽ cảm kích nhưng cái nàng muốn không chỉ là sự cảm kích mà còn là lòng trung thành của nàng ta.
“Tôn má, ngươi đưa ra chủ ý thật tốt, sớm biết như thế ta nên để những người đó trực tiếp giết nó.”
Nghĩ đến người bên cạnh mình từng người đều bị Tô Tâm Ly loại trừ mà bà không làm gì được, Phương di nương tức giận không chổ phát tiết. Để bà tử dẫn Thúy Nhi và Hà Minh đuổi ra khỏi phủ, Phương di nương vừa mới về viện của mình đã nổi trận lôi đình.
Tôn má không dám nói lời nào. Phương di nương bây giờ đều bị mọi người nhìn chằm chằm, mà tất cả đều do một tay bà ấy tạo thành. Nếu không phải Phương di nương bỏ tiền thuê người làm chuyện xấu với tiểu thư thì bây giờ cũng sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra. Tôn má mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng trên mặt không dám biểu lộ ra một chút bất mãn hay bất kính nào.
“Di nương, hiện tại trách cứ Tôn má má cũng vô ích. Chuyện của Hà Minh đều đã an bài tốt cả rồi chứ? Ngày mai chính là ngày thẩm vấn Thu Hòa, cũng không nên để xảy ra chút bất trắc nào.”
Tô Diệu Tuyết vừa mở miệng nói xong, Phương di nương liền nhất thời tĩnh táo lại, trợn mắt nhìn Tôn má một cái, sau đó đi đến ngồi cạnh Tô Diệu Tuyết.
“Hà Minh bị thương, còn mang theo bên mình toàn là người già, phụ nữ và trẻ con. Con cứ ngồi chờ tin tức tốt đi.”
Tô Diệu Tuyết phụng bồi Phương di nương, một mực chờ từ giờ Thìn (7-9h) đến giờ Tuất (19-21h), mà người Phương di nương phái đi giết Hà Minh vẫn chưa trở lại, trong lòng Tô Diệu Tuyết không khỏi hoảng hốt.
“Di nương, người phái người đi đâu, tại sao còn chưa trở về?”
Trong lòng Phương di nương cũng rất loạn, thấp thỏm bất an: “Lại chờ thêm một chút nữa.”
Bà phát hiện từ lần trước hãm hại Tô Tâm Ly thất bại, mỗi chuyện bà làm bây giờ đều không thuận lợi.
Đến giờ Hợi (21-23h), có một bóng người màu đen linh hoạt đi vào Phương Tình viện, Phương di nương và Tô Diệu Tuyết vẫn chưa ngủ, vẫn một mực ngồi chờ đợi tin tức.
“Lão gia để cho ta chuyển lời đến tiểu thư và tiểu tiểu thư, chuyện của Thu Hòa đã giải quyết xong.”
Sáng sớm hôm sau, vừa qua giờ Mẹo (3-5h), Tô Tâm Ly đã tỉnh, nàng luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra, cho nên nàng không muốn ngủ tiếp. Mới vừa mở mắt liền thấy Lưu Chu đang đứng canh giữ cạnh mép giường, một bộ dáng chờ nàng tỉnh dậy.
“Tiểu thư, hôm qua đại lao của Thuận Thiên phủ bị cháy, Thu Hòa đã bị chết cháy trong đó.”
Nửa đêm hôm qua, Thuận Thiên phủ cho người đến tướng phủ thông báo chuyện này, lúc đó Tô Tâm Ly còn đang nghỉ ngơi, Lưu Chu không cho người đi vào quấy rầy, vẫn đứng bên cạnh giường chờ Tô Tâm Ly thức dậy.
Tô Tâm Ly hơi sững sờ, trong nháy mắt ngồi dậy: “Cho người chuẩn bị xe, hôm nay ta phải đi một chuyến đến phủ Định Quốc Công.”