Trùng Sinh Ta Làm Y Phẩm Đích Nữ

Chương 48: Xé rách da mặt



Edit: Meimei

Nhan Thần Tỷ sờ sờ cằm, liếc nhìn xa phu đang nằm cách đó không xa, chỉ chỉ Tề Lỗi đang cầm ngân châm trên tay nói: "Dùng cái này, đem hắn ta cứu tỉnh, sau đó hỏi rõ rốt cuộc là ai cho hắn lá gan lớn, dám sát hại chủ tử!"

Mặt của Tô Diệu Tuyết có chút trắng. Sáng nay bởi vì thời gian gấp rút, nàng đành tự mình xuất thủ căn dặn Tống Lộ, cho dù không hủy được danh tiếng của Tô Tâm Ly thì ít nhất cũng phải giống như Lưu Chu, không tàn phế thì cũng bị hủy dung.

Nàng cho rằng Tô Tâm Ly ra tay đánh nàng là tùy hứng, Lục hoàng tử và vị công tử kia nhất định sẽ ác cảm với Tô Tâm Ly, đứng về phía nàng, đến lúc đó Tô Tâm Ly sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Thế nhưng hiện tại, những người bị hoảng sợ không tiến lên chỉ trích nàng ta mà ngay cả Lục hoàng tử và vị công tử kia cũng đứng ra giúp đỡ tiện nhân Tô Tâm Ly kia.

Nhất định là do lần trước Tô Tâm Ly được Lục hoàng tử cứu, nàng ta đã dùng thủ đoạn quyến rũ hắn cho nên khi Lục hoàng tử nhìn thấy một mặt hung ác kia vẫn giúp đỡ nàng ta? Về phần vị công tử kia, hắn và Lục hoàng tử hình như là một phe, chắc là bằng hữu. Lục hoàng tử thân phận tôn quý cho nên tất nhiên hắn cũng không thể làm trái ý.

Tô Diệu Tuyết vừa nghĩ như thế, liền đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu Tô Tâm Ly, thậm chí cảm thấy Nhan Thần Tỷ nhìn nàng bằng ánh mắt bất hảo. Đúng là hoàng tử lớn lên ở dân gian, tốt xấu đều không phân biệt được.

Tô Diệu Tuyết không khỏi nghĩ lại lúc nãy xe ngựa của Tô Tâm Ly bị chấn kinh, lúc tình thế đang nghìn cân treo sợi tóc, Lan Dực Thư liền ra tay cứu người trước mặt Nhan Thần Tỷ, Lan Dực Thư cũng nói hộ vệ đi theo giúp Tô Tâm Ly. Về phần bách tính bị kinh sợ mà đi đến, bọn họ bất quá chỉ là dân chúng bình thường, khi nhìn thấy xe ngựa có ký hiệu của tướng phủ cho nên nếu không có người kích động cổ vũ hay người dẫn đầu thì họ không dám đứng ra nói, huống chi lúc nãy lúc nàng hành lễ bọn họ cũng nghe thấy Lục hoàng tử, hoàng tử chưa lên tiếng thì bọn họ lên tiếng làm gì, bạc quan trọng nhưng mệnh thì lại càng quan trọng hơn.

"Vâng."

Tề Lỗi là người tập võ, còn biết y thuật, đối với huyệt vị mạch tượng trên thân thể người cũng biết rõ. Một châm đâm xuống, Tống Lộ đang ngất bổng nhiên mở mắt, cổ họng phát ra tiếng gào khóc.

"Nói, là ai cho ngươi lá gan, dám sát hại chủ tử?"

Không cần Tô Tâm Ly đứng ra, Tề Lỗi đã mở miệng thẩm vấn.

Hắn vừa hỏi xong liền đem ngân châm vừa mới đâm trên người Tống Lộ rút ra, sau đó liền đâm vào một chỗ khác trên người Tống Lộ. Tống Lộ bị đau đến chết đi sống lại, hai trong mắt đều trắng dã, chờ hắn kêu gào đến rách cả họng, Tề Lỗi mới đem ngân châm rút ra.

"Tiểu thư, tiểu thư! Cứu mạng!"

Tô Diệu Tuyết thấy Tống Lộ hướng về phía mình kêu cứu, trong nháy mắt liền sợ đến cả người đổ mồ hôi, đâu còn tâm tư mà tính toán trả thù cái tát kia của Tô Tâm Ly.

"Tống Lộ, ngươi nói bậy bạ cái gì vậy? Cẩn thận cái miệng của ngươi!"

Nha hoàn Xuân Xảo bên cạnh Tô Diệu Tuyết nhìn Tống Lộ mơ màng trên mặt đất, thấy tình thế không ổn liền vội vàng đi ra ngăn cản lời nói của hắn.

Tô Tâm Ly lạnh lùng cười, giọng nói tràn đầy trào phúng: "Xuân Xảo cô nương thật lớn lối. Lục hoàng tử và ta đều đang ở đây chưa nói gì, ngươi muốn vả miệng Tống Lộ, muốn làm cho hắn câm miệng, đem lời nói nuốt vào bụng liền có thể làm sao? Nô tài tướng phủ chúng ta người sau còn bản lĩnh hơn người trước."

Phi! Bất quá chỉ là một nha hoàn, còn tưởng mình là chủ tử! Chủ tử như thế nào thì nô tiền liền như thế đó, không biết xấu hổ!

Xuân Xảo là nha hoàn tâm đắc nhất của Tô Diệu Tuyết. Tô Diệu Tuyết ở tướng phủ được sủng cho nên nàng ta tất nhiên cũng làm mưa làm gió thành tính. Ngày thường đều tâm cao khí ngạo với mấy tiểu thư trong tướng phủ, càng không ít lần nói xấu sau lưng Tô Tâm Ly, lần này bị Tô Tâm Ly quở trách trước mặt bao nhiêu người, trên mặt Xuân Xảo thoạt đỏ thoạt trắng, rất căm tức. Nếu là bình thường, nàng nhất định sẽ đến trước mặt Tô Tâm Ly lý luận một phen. Nhưng Tô Diệu Tuyết bị tát một cái còn phải ngậm bồ hòn làm ngọt, bây giờ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tống Lộ ở bên tai, nàng ta nào dám!

"Vả mạnh vào miệng hắn cho ta. Tề Lỗi, xem ra bản lĩnh của ngươi không đủ a. Sát hại chủ tử, còn là tiểu thư tướng phủ, việc này không nhỏ. Ta thấy phải vào cung bẩm báo với phụ hoàng một tiếng, đem hắn ném tới Hình bộ, không được, ném hắn đến Đại Lý Tự thì tốt hơn. Đối với loại người không thành thật này, thủ đoạn của Đại Lý Tự mới thích hợp, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, mỗi ngày một loại hình thẩm tra."

Nhan Thần Tỷ hời hợt xử lý. Tống Lộ sợ hãi đến tiểu trong quần. Một nô tài như hắn bị đưa vào hình bộ hay Đại Lý Tự nhất định sẽ bị hành hạ sống không bằng chết, hắn thà bị Phương di nương và tiểu thư hại cũng không muốn đi đến nơi đó chịu tội. Hiện tại hắn thực sự hối hận muốn chết. Hạ nhân trong phủ đều nói tiểu thư ngày càng lợi hại, hắn không tin. Sớm biết kết quả như này, lúc Diệu Tuyết tiểu thư đến nói chuyện này, hắn sẽ không đồng ý.

"Ta nói, ta nói. Là đại tiểu thư phân phó ta làm như vậy. Nàng muốn ta hủy sự trong sạch của tiểu thư, còn nói nếu mọi chuyện thành công, nàng và Phương di nương sẽ giúp đỡ đưa tiểu thư gả cho ta, nếu có xảy ra chuyện gì cũng sẽ bao che ta. ta, ta chỉ là bị quỷ mê tâm hồn, phụng mệnh hành sự. Tiểu thư cầu người rủ lòng từ bi tha cho ta. Đại tiểu thư, người không thể thấy chết không cứu!"

Tống Lộ khóc lóc cầu xin tha thứ, cả khuôn mặt toàn nước mắt nước mũi.

Nhát gan, sợ phiền phức, bán chủ cầu vinh, một hạ nhân vô sỉ, chết cũng chưa hết tội. Hiện tại sự việc bại lộ thì cầu xin tha thứ. Dùng kim đâm còn tiện nghi cho hắn. Mà mọi người đâu biết rằng, Tề Lỗi đâm không phải là đâm loạn xạ, mà một châm kia đâm xuống thì xương cốt đều đau, quả thực là sống không bằng chết.

"Hắn rõ ràng là muốn chia rẽ quan hệ tỷ muội của chúng ta. Muội muội, ngươi nghìn lần vạn lần đừng nghe hắn nói bậy."

Tô Diệu Tuyết nóng nảy, bước lên kéo tay Tô Tâm Ly, muốn biểu diễn tiết mục tỷ muội tình thâm, có thể rửa sạch tội danh của mình. Nhưng Tô Tâm Ly không cho nàng ta cơ hội đó, nàng không chút khách khí muốn tách tay của Tô Diệu Tuyết ra. Tô Diệu Tuyết thấy Tô Tâm Ly bất vi sở động, trong lòng tức giận giống như có cây đuốc đang đốt cháy hừng hực. Nàng căm tức Tống Lộ, hận không thể cắt đầu lưỡi của hắn, ngôn từ chính nghĩa nói: "Tống Lộ, ngươi rốt cuộc được chỗ tốt gì, vì sao phải oan uổng ta như vậy?"

Lúc nói lời này, Tô Diệu Tuyết còn không quên liếc mắt nhìn về phía Tô Tâm Ly.

"Đại tiểu thư, chuyện này rõ ràng là người bảo tiểu nhân làm, còn nói có thể hủy đi sự trong sạch của tiểu thư. Chỉ cần nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đều nhất định khen thưởng cho nô tài." Tống Lộ cắn chặt Tô Diệu Tuyết không chịu buông.

"Tỷ tỷ, bộ dáng này của tỷ là muốn để cho ai xem?"

Nàng và Phương di nương hiện tại đã xé rách da mặt nhau, Phương di nương bây giờ đều dùng trăm phương nghìn kế muốn để cho Tô Diệu Tuyết đến lấy lòng nàng nhằm cứu vãn bại cục. Nhưng Tô Diệu Tuyết tự cho là đúng hẳn sẽ không bao giờ cúi đầu trước nàng. Hiện tại thì tốt rồi, nàng sẽ không cần thỉnh thoảng thì giả vờ phân vân, ủy khuất, nàng đỡ phải suy nghĩ ứng phó như thế nào, nhất cử lưỡng tiện.

"Hiếu kỳ của mẫu thân ta còn chưa qua, một đám các người lại không kịp chờ đợi mà mưu tính vị trí của bà ấy. Phương di nương lên làm phù chính thì như thế nào? Ngươi cũng chỉ là dưỡng nữ của tướng phủ, cho dù có được nhận làm con thừa tự, thì trong phủ cũng có những tiểu thư khác. Phương di nương thương ngươi, xem ngươi như con gái ruột, tướng phủ nuôi ngươi cũng là thiên đại ân tình. Ngươi không những không muốn báo ân, mà còn muốn được nhiều hơn nữa, có đúng hay không?"

Tô Tâm Ly hừ lạnh một tiếng: "Chữ bát còn chưa có nét phẩy, ngươi đã nghĩ ta sẽ cản đường của ngươi sau này cho nên muốn diệt trừ ta sao?"

Mọi người nhìn về phía Tô Diệu Tuyết bằng ánh mắt khinh thường. Quả nhiên là có cha mẹ sinh không có cha mẹ dạy, lang tâm cẩu phế, vong ân phụ nghĩa. Phu nhân và tiểu thư đối với nàng tốt như vậy, nàng không cảm kích, ngược lại còn lấy oán trả ơn, người như vậy nên bị đuổi ra khỏi tướng phủ.

Tô Diệu Tuyết có hàng nghìn hàng vạn oán hận cũng không dám nói ra, trong lòng tức giận đến cực điểm như thế nào cũng không thể đè ép được xông thẳng nên não: "Muội muội..."

Tô Diệu Tuyết ngăn chặn lửa giận ở trong lòng, ủy khuất kêu một tiếng, nước mắt chảy ra. Chuyện này, nàng cái gì cũng không thể thừa nhận.

"Nữ nhân ác độc xấu xa, đi tìm chết đi!"

Trong đám người không biết ai là người khởi đầu, vừa dứt lời thì có một người ném một ít rau bị thối nát trực tiếp đập vào đầu của Tô Diệu Tuyết đang tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu. Tô Diệu Tuyết điên cuồng hét lên một tiếng, gương mặt hoảng sợ. Tiếng kêu còn chưa dứt thì ngay sau đó là một quả trứng thối chuẩn xác ném trúng mặt nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.