Khương Vi đỏ mắt: "Vậy biệt thự kia tính sao? Phòng ở có hay không lấy được về?"
Nghe thấy vậy, sắc mặt của Khương Mật liền trở nên khó coi: "Trước đừng nghĩ chuyện phòng ốc, nếu phòng ở thật sự phán cho nó, mặc kệ nó làm như thế nào lấy đi, ta sẽ có biện pháp làm cho nó trả lại hết cho chúng ta! Ngày trưởng đâu, nó chỉ là cái tiểu nha đầu mới bước vào đại học, nó làm sao có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu? Chê cười!"
Khương Vi rốt cuộc nín khóc, mỉm cười: "Vậy là được, mẹ, người đã nói, chú lưu lại gì gì đó tất cả đều là của con."
Tuy rằng ngoài miệng Khương Mật nói ra toàn những lời khí thế mười phần, nhưng trên mặt bà ta như thế nào cũng cười không nổi. Luật sư mà Lưu Thiên Trạch mời tới, đã nói với bà ta rất rõ ràng, trận đánh sắp tới trên quan tòa không được tốt cho lắm, nói thẳng ra, trên cơ bản bà ta không có hi vọng thắng kiện, nếu thật sự nháo lên, bà ta chỉ có thể tranh thủ một chút, đó cũng chính dựa hoàn toàn vào ý kiến của bà Chu bên này.
Nghĩ đến đây, Khương Mật liền sinh khí, nén cả một bụng tức giận.
Bà ta chỉ có thể dặn dò luật sư, trước tiên đem tài sản mà bà Chu kế thừa giải quyết cho tốt, còn về sau có thể lại nghĩ biện pháp khác.
Phiên toà được mở vào buổi sáng, thời điểm bà Chu ra cửa liền liên tục than thở.
Bà gần như muốn dùng quần áo, đem mình bịt kín mít từ đầu đến chân vậy, người một nhà mà lại kéo nhau đi lên tòa án như vậy, đây đúng là chuyện mất mặt nhất, bà quả thực là không muốn ra mặt a, chuyện này mà truyền ra ngoài, mặt mũi của bà già này đều sẽ mất hết. Nhưng nữ nhi nói, nếu mình không ra mặt thì làm sao có thể khống chế được Khương Sam, cho nên Khương Mật đã cứng rắn là đem bà kéo đến đây.
Vì thế, đội ngũ của Khương Mật bên này liền trở nên phi thường đồ sộ, một người kim bài luật sư, bên người còn đi theo hai người trợ thủ, Khương Vi, bà Chu, thêm Khương Mật, một đoàn người đồ sộ gồm sáu người.
Thời điểm toà án thẩm vấn Khương Mật, đội ngũ của bà ta an vị ở phía sau thành một loạt. Trái lại với Khương Sam ở bên kia, chỉ có cô cùng Lý Bắc Bình, có hai người. Một cô gái đơn bạc, cùng một người luật sư nhìn qua hết sức nghèo túng, mọi người nhìn qua liền cảm thấy thảm hại a.
Cái loại tố tụng như vậy, vốn là không có gì để thẩm vấn, theo luật pháp định ra, Khương Sam chính là người thừa kế, một nửa tài sản của Khương Lạc Sinh rõ ràng nên thuộc về người ta, cho nên quan toà đều không hiểu, người làm cô cô như Khương Mật còn có cái gì để nói.
Trước thẩm vấn, Khương Sam thắng kiện, quả thật gần như là không cần huyền niệm* chút nào, cô rõ ràng cung cấp được các chứng cớ chứng minh quyền sở hữu sản nghiệp cùng tài chính của Khương Lạc Sinh khi hắn còn sống.
(huyền niệm*: Lo nghĩ canh cánh bên lòng)
Khương Mật vốn cho là Khương Sam chỉ muốn phòng ở, vừa nghe cô bắt đầu giãy ra một đống di sản, sắc mặt bà ta bắt đầu căng trướng, luật sư ở bên dưới gắt gao túm lấy Khương Mật, cho bà ta một ánh mắt cảnh cáo, nhắc nhở bà ta nên an tâm một chút chớ nóng vội. Vào thời điểm này tuyệt đối không thể vì tức giận mà làm ra cái chuyện ngu xuẩn gì được!
Khương Sam muốn lấy về không chỉ từng này.
Thời điểm Lý Bắc Phương vừa đến đình thượng*, lời nói liền trở nên cực kỳ sắc bén.
(đình thượng*: là nơi luật sư đứng để bào chữa đó, ta cũng k biết giải thích ntn nữa a)
Nguyên bản, kim bài luật sư kia không đem hắn để ở trong mắt liên tục mấy lần đều gặp hạn, liên tục bị té ngã mấy lần. Hắn lúc này hai mắt nhìn vị kim bài luật sư kia như lâm phải đại địch, nghiêm túc nói: "Còn có, nguyên cáo không hề biết tình huống của bị cáo, chính là bị cáo tự tiện buôn bán tài sản của cha nguyên cáo, nguyên cáo khởi tố vụ việc với công tố..."
Thần sắc Luật sư kia ngưng trọng một lúc, hắn nhớ rõ lúc trước điều tra cho thấy việc này Khương Sam thật sự là không biết, đây là làm sao thử?
"Tố tụng của nguyên cáo không có chút nào là pháp luật vô căn cứ..."
"Đây là chứng cứ mà nguyên cáo ngày đó đã sưu tập được, còn có một đoạn ghi âm, hi vọng có thể tại đình thượng kết thúc."
Lý Bắc Bình trực tiếp đem tài liệu lúc trước mà mình đau khổ sưu tập được, đẩy ra.
Ghi âm? Ghi âm cái gì?
Khương Mật bị Khương Sam trực tiếp đánh một gậy, làm cho bà ta trở tay không kịp, tâm hoảng ý loạn nói sạo: "Khương Sam cháu không nên ngậm máu phun người, nói hưu nói vượn! Ta thời điểm nào ngầm bán vật của cháu a?"
"Yên lặng! Cấm đương sự náo động!"
Quan toà cảnh cáo gõ gõ mộc chùy*, Khương Mật nén giận, đem lời định nói ra nuốt trở về, hung tợn trừng Khương Sam mặt vẫn không chút thay đổi, được a! Nguyên lai, nó đã bắt đầu tính kế sớm như vậy! Thật là một nha đầu ngoan độc!
(mộc chùy*: chính là cái búa nhỏ của thẩm phán đấy)
Đoạn băng ghi âm cũng rất nhanh bị quan toà cho phép phát ra, thời điểm chính là một ngày trước, lúc Khương Mật nhận được điện thoại của Lý Bắc Phương đã ghi âm lại.
Thanh âm Khương Mật khó thở hổn hển rõ ràng được truyền ra. ". . . tôi là người giám hộ của Khương Sam, Khương Lạc Sinh là anh trai của tôi, cái gì mà tôi không có quyền xử trí di sản của hắn, tôi không thể chẳng lẽ anh có thể?"
Đoạn ghi âm rất dài, Lý Bắc Phương còn cố ý dẫn đường, lời nói của Khương Mật cũng rất rõ ràng, bà ta đích thực là muốn bán di sản của Khương Lạc Sinh, câu nói kế tiếp càng ngày càng trở nên khó nghe: ". . . Đừng tưởng rằng tôi không biết hiện tại nó đang giở cái quỷ quái gì, chẳng qua là nó từ đâu lôi tới một đứa dã nam nhân muốn lừa gạt tôi chứ gì, sao nó dám, đúng là cái người không biết xấu hổ....Tôi biết ngay mà, Khương Sam cùng mẹ của nó giống hệt nhau, chính là có chung một cái đức hạnh lẳng lơ ong bướm, không phải là thứ tốt đẹp gì, hiện tại đã lộ ra dấu vết rồi a..."
Thời điểm nào bà ta nói vậy a!
Sau đó, sắc mặt Khương Mật nhất thời đại biến, bà ta như thế nào cũng không nghĩ được, tâm cơ Khương Sam đã thâm trầm đến loại mức độ này, một bẫy một vòng rồi lại một vòng chuẩn bị kín đáo như vậy, là ai cho nó chủ ý ác độc như vậy!
Lời nói ác độc như vậy, quan toà nghe xong cũng liên tục phải nhíu mày, Khương Mật kinh hoảng nhìn về phía của luật sư, Sắc mặt của luật sư cũng khôn dễ nhìn, người phụ nữ này đúng là ngu xuẩn, đến cùng là bị người ta tính kế bao nhiêu a! Lúc trước bà ta rõ ràng nói là Khương Sam chỉ cần phòng ở, cho nên lúc này hắn không có chuẩn bị kỹ mọi tình huống, liền bị người ta ép sát, tài sản đều đã đi mất một nửa!
Rõ ràng cho thấy Khương Sam đối với tất cả mọi chuyện không đều cảm kích một chút nào, cái này rõ ràng là cho thấy, chuyện gì nên biết cô đều đã biết, không nên biết cô cũng đều đã biết, người không biết chính là mấy người này a, cho nên cũng không làm chuẩn bị!
Lại không biết từ nơi nào cô có thể tìm tới một người luật sư lợi hại như vậy, tại sao người ủy thác cho hắn lại có để cho hắn đại diện cho một người ngu ngốc như vậy, thế này quả thực không có cách nào có thể đánh thắng được ở trên quan tòa!
Ghi âm vừa phát xong, trong toà án thế nhưng tất cả đều yên tĩnh một lúc. Khương Sam như cũ mặt không chút thay đổi, nước mắt không thấy lại ngay sau đó là từng giọt, từng giọt trượt xuống.