Trùng Sinh Thành Hệ Thống

Chương 101



Thời điểm Xích Huyền bỗng nhiên đứng dậy, Lam Vũ giật mình kinh hãi.

“Y ở đâu?”

Lam Vũ nhanh nhẹn trả lời: “Thánh điện chủ thần.”

Nghe thấy cái tên này, Xích Huyền chợt nhíu mày, bởi vì một ít ký ức không vui mà đáy mắt hiện lên một tia mất kiên nhẫn, bất quá nháy mắt gã lại hưng phấn, nếu ở nơi đó chiếm được “Người”, cũng coi như có ý nghĩa kỷ niệm !

Lần này, gã nhất định sẽ hoàn hoàn toàn toàn thành công!

“Đi! Chúng ta nhanh chóng tới đó!”

Lam Vũ theo sát phía sau Xích Huyền, thời điểm vừa mới tới đại môn, Xích Huyền bỗng dưng đứng khựng lại, gã quay đầu, ánh mắt xanh biếc hiện lên một tia dị sắc, hạ mệnh lệnh cho Lam Vũ: “Gọi tới mười ba chiến đội, mục tiêu là Thánh điện chủ thần!”

Lam Vũ chợt ngẩn ra, ngay sau đó quỳ xuống một gối thưa vâng, tiếp nhận chỉ lệnh cao nhất từ khi thành lập Liên minh hunter cho tới nay!

Dốc hết toàn bộ binh lực, dựa vào đó có thể thấy được, Xích Huyền khát vọng hệ thống kia biết là bao nhiêu, song song đó, cũng chứng minh rằng, hệ thống kia trác tuyệt đến mức độ nào!

Chuyện quá khẩn cấp, Lam Vũ trực tiếp giáng xuống lệnh triệu tập cao cấp nhất, bất luận đội trưởng của chiến đội đang ở nơi nào thì cũng phải thống lĩnh binh sĩ có mặt trong thời gian sớm nhất, vì thế chỉ ngắn ngủn nửa giờ, chiến đội cường hãn đủ để kinh sợ hàng vạn hàng nghìn thế giới đã tập kết hoàn tất!

Liên minh độc lập tuy chỉ mới thành lập, nhưng sức chiến đấu lại tăng trưởng rất mạnh, kí chủ đã cắn nuốt hệ thống thì cường đại hơn nhiều so với kí chủ đi đôi kèm hệ thống, bọn họ độc lập, bọn họ mạnh mẽ, bọn họ có thể tinh chuẩn sử dụng năng lực của mình, không cần phối hợp, không cần ăn ý, không có khắc khẩu cũng không có lo lắng, bọn họ chỉ cần chú ý tới bản thân mình, chỉ biết liều chết chiến đấu!

Không có bất luận dự liệu gì, ngay cả một chút cảnh báo cũng chẳng hề có, lúc cả Thế giới căn nguyên đang dần hồi tỉnh sau giấc ngủ sâu, thì hai tổ chức cường đại dây dưa đã lâu, bỗng giương cung bạt kiếm, tùy thời khai chiến !

Hiệp hội Guard và Liên minh độc lập đã tranh đấu với nhau trong thời gian rất dài, ai cũng chỉ chăm lo cho mục đích riêng của mình, không suy xét đến người khác, cơ hồ tất cả mọi người đều biết, hai tổ chức lớn này xem nhau là đối thủ một mất một còn, thủ lĩnh song phương là tử địch ngươi chết ta sống.

Nhưng mà, mặc dù quan hệ đối địch đã rõ ràng mười mươi, tuy nhiên song phương lại chưa bao giờ khai chiến qua phạm vi lớn.

Tất cả xung đột đều là khều nhẹ cào nhẹ, ngươi chê ta ghê tởm, ta chê ngươi bẩn thỉu, ngươi hủy hoại danh dự của ta, ta giết chết thuộc hạ của ngươi. Xung đột không ngừng, nhưng cũng không tạo thành sự kiện gì quá to tát.

Ngay lúc mà tất cả mọi người cho rằng, hai cái tổ chức này sẽ dây dưa như vậy mãi không dứt, thì trong đêm này lại bùng phát!

Đơn giản là người đủ để đánh vỡ cân bằng này đã xuất hiện !

Xích Huyền và Hạ Huân cũng biết, đây là cơ hội duy nhất của bọn họ, có thể chiến thắng lẫn nhau hay không, thì chính là hôm nay.

Đội quân hai phe chạm mặt, thù mới hận cũ, chồng lên chồng lên lại chồng lên, đủ để trong thời khắc vừa nhìn thấy đối phương thì hỏa khí dâng trào, đỏ cả hai mắt, phổi nổ tung, một câu cũng không nhiều lời, đã phóng ra vô số phép thuật hoa mỹ khiến thiên hôn địa ám.

Đội quân tiên phong đi đầu liều chết, đội quân thâu tập ở sau lưng cũng không chút nào nhàn rỗi, bọn họ tranh thủ tất cả khe hở, dùng thân pháp quỷ dị đến xuất thần nhập hóa lẻn vào bên trong tòa kiến trúc.

Thắng lợi chân chính còn ẩn trong bóng tối, chỉ cần chiếm được hệ thống kia, thì thời thế của mình đã tới!

Nhưng mà… công tác của đội quân thâu tập tiến triển không quá thuận lợi, nhóm Hunter có thể nghĩ đến, thì dĩ nhiên nhóm Guard cũng cân nhắc qua, ngươi muốn cướp trước một bước à, vậy ta cướp trước hai bước, ngươi tới đánh lén ta đến vạch trần, ngươi vừa tiến lên được một đoạn, ta phải níu chân ngươi lùi về hai đoạn.

Gây sức ép qua lại mấy lần, nhóm đội quân thâu tập cũng đánh nhau luôn.

Tần Mạc và Thời Khanh, người bị vây trong trung tâm của cuộc chiến kia.

Thời Khanh vừa mới đem giấc mộng nói xong, thì nhanh chóng cảm giác được hai cỗ băng hàn chi ý trong đó, cậu khẽ run rẩy, ngẩng đầu nhìn Tần Mạc: “Dường như, bọn họ đang ở xung quanh đây.”

Tần Mạc mâu sắc âm trầm, thần thức của y so với Thời Khanh cường đại hơn nhiều, bên ngoài xảy ra chuyện gì, y đã nhìn thấy nhất thanh nhị sở.

Hai cỗ lực lượng cường đại kia tọa trấn hai bên, dù chưa ra tay, nhưng uy thế mạnh mẽ đã lan ra bốn phía.

Một vs một, có phần thắng.

Hai vs một, hoàn toàn thua.

Tần Mạc suy nghĩ một hồi rồi quay sang hỏi Thời Khanh: “Có thể trở lại không gian hệ thống hay không?”

Y vừa nói, nhãn tình Thời Khanh sáng lên, đúng vậy, nếu là trở lại không gian hệ thống, cho dù bọn họ có xông vào thì làm được gì chớ!

Cậu thử thăm dò đi vào, ai ngờ lại bị ngăn bên ngoài.

Nhìn thần sắc của Thời Khanh khác thường, Tần Mạc liền hiểu được, nhanh chóng trấn an cậu: “Như trong dự đoán, bọn họ khẳng định có phương pháp gì đó ngăn cản chúng ta đi vào.”

Thời Khanh nhìn về phía y, có một chút bối rối, cậu thật không hiểu bên ngoài rốt cuộc đang xảy ra cái gì, nhưng cậu biết chắc chắn một điều là, có liên quan đến mình và Tần Mạc.

Vừa mới đến, bọn họ thậm chí còn không thèm thăm dò tình huống chung quanh, tại sao lại quấn vào nhau đấm đá túi bụi?

Tần Mạc cường đại đến cỡ nào đi nữa, thì cũng thân đơn thế cô, sao có thể địch lại hai tổ chức lớn ngoài kia chứ?

Ở đây cũng không phải là thế giới nhỏ trong nhiệm vụ, mà là một thế giới hoàn mỹ đứng phía trên.

Nói một cách đơn giản cho dễ so sánh, nơi này đối với loài người bên dưới, thì đích xác là quốc gia chi thần

Bọn họ, có thể sống sót qua khỏi ải này sao?

Bối rối trong đáy mắt không cách nào che giấu được, Thời Khanh sốt ruột nhìn Tần Mạc, Tần Mạc rất ít cười, nhưng giờ phút này lại cười ôn nhu với cậu, nụ cười chầm chậm nở rộ dường như mang theo ma lực, có thể trấn an được lòng người. Y nhẹ nhàng vuốt ve cổ của cậu, rồi sau đó khe khẽ nói: “Không có việc gì, tin tưởng ta.”

Thời Khanh bất giác gật gật đầu.

Tần Mạc hôn hôn cậu, đem cậu bỏ vào cái túi vũ khí trước ngực, sau đó thấp giọng nói: “Bất luận xảy ra chuyện gì, cũng không được đi ra.”

Thanh âm gấu trúc nhỏ rầu rĩ : “Được”.

Cậu tin tưởng Tần Mạc, tuy rằng như vậy quá là bị động, nhưng cậu phải tin tưởng Tần Mạc.

Cậu không phải là gánh nặng, lại càng không phải là trói buộc của y, cái cậu cần làm bây giờ là phối hợp tuyệt đối.

Chiến đấu bên ngoài càng ngày càng gây cấn, song phương đều tử thương vô số, ngay cả Hạ Triết và Lam Vũ cũng đã nhảy vào tham chiến, tuy rằng giết chết rất nhiều mạng người bên đối phương, nhưng cũng bị thiệt hại không nhỏ.

Mà Xích Huyền và Hạ Huân từ đầu đến cuối đều tỏ ra trầm tĩnh lạ thường.

Bọn họ không thể không vững vàng.

Xích Huyền cùng Hạ Huân hiểu biết năng lực của đối phương hơn so với bất luận kẻ nào.

Thời điểm ban đầu, hai người đã đấu nhau không biết bao nhiêu là thời đại.

Lúc đó bọn họ còn là đồng nghiệp, đều là Guard.

Guard của bấy giờ so với Guard hiện tại hoàn toàn bất đồng, người trong nhóm Guard chỉ khoảng 13 người mà thôi, bọn họ phụng mệnh dưới trướng chủ thần, hàng năm đóng tại Thánh điện Chủ thần, chưa bao giờ có suy nghĩ một ngày nào đó sẽ rời khỏi nơi đây.

Bọn họ có thực lực cường đại, có tư chất ngạo nhân, nhưng mà Chủ thần, không cho phép bọn họ can thiệp bất cứ chuyện gì.

Chủ thần ban cho bọn họ hết thảy, thân thể, thực lực,lực lượng, bí pháp, vũ khí. Cơ hồ là đem tất cả mọi thứ đều cho bọn họ hết, tuy nhiên tuyệt đối không cho phép bọn họ rời đi.

Thực lực sản sinh ra dã tâm.

Dã tâm thôi phát dục vọng.

Không chỉ như thế, khát vọng nhìn thấy thế giới bên ngoài, hy vọng thực lực được mọi người biết tới, nghĩ muốn được tôn sùng, nghĩ muốn…

Nhưng bọn họ không thể làm trái lời Chủ thần.

Năm tháng đằng đẵng trôi qua, dục vọng dưới đáy lòng như dây leo không ngừng sinh trưởng, thẳng đến có một ngày, bọn họ phản kháng .

Thánh điện chủ thần dính đầy máu tươi, nhóm Guard đã phải trả giá bằng sinh mạng của mình.

Mãi cho đến lúc tử vong, bọn họ cũng chỉ có thể kêu gào lên khát vọng tự do mà thôi.

Mười ba Guard, chỉ còn lại có hai người.

Xích Huyền và Hạ Huân, khi đó, bọn họ vẫn là đứa trẻ, hoàn toàn không rõ, cũng không biết gì.

Đối mặt với máu tươi cùng tử vong, chỉ biết trợn to mắt mà sợ hãi.

Trận phản kháng này, nhìn thì kết cục như là nghiêng về – một bên.

Nhưng từ sau hôm ấy, Chủ thần không còn xuất hiện nữa.

Xích Huyền cùng Hạ Huân có được bảo khố của Chủ thần, không ngừng trưởng thành, không ngừng tiến bộ, đến những năm tháng rất lâu sau, bọn họ mới có thể lý giải về nhóm Guard đã chết đi.

Cũng là khát vọng tự do, cũng là luyến mộ quyền thế.

Nhưng bọn họ có kinh nghiệm, cho nên không lại làm việc lỗ mãng.

Kế hoạch chu đáo chặt chẽ được lặng yên tiến hành, đến lúc cuối cùng đem nam nhân kia từ trên thần đàn kéo xuống, bọn họ đã có được thứ mình muốn.

Một tên thì được vạn năng công kích của Chủ thần.

Một tên thì chiếm vô hạn phòng ngự của Chủ thần.

Bọn họ cường đại không ai sánh kịp, tuy nhiên vĩnh viễn cũng sẽ không trở thành người cao nhất kia.

Bởi vì lực lượng vô cùng cường đại của Chủ thần … tiêu thất.

Xích Huyền và Hạ Huân, vĩnh viễn cũng không có khả năng chiến thắng lẫn nhau.

Bọn họ đều là vô địch, lực công kích của Xích Huyền có thể thoải mái hủy diệt một thế giới. Còn lực phòng ngự của Hạ Huân, có thể từ dưới tay Xích Huyền mà bảo hộ hết tất cả.

Bởi vì năng lực hoàn toàn tương khắc nhau, nên hai người quyết định trở mặt.

Chinh chiến hàng năm là chỉ vì muốn cắn nuốt lẫn nhau, tuy nhiên vĩnh viễn vẫn không làm được.

Lực lượng của bọn họ, là lực lượng của Chủ thần.

Ai cũng không có khả năng chiến thắng Chủ thần, song song đó ai cũng không có khả năng chiến thắng bọn họ.

Kể cả chính bọn họ.

Tuy nhiên lúc này, ‘bảo khố’ biến mất kia đã trở lại.

Chủ thần ‘Ban cho’, rốt cục cũng tìm được kí chủ thích hợp, về tới thế giới này!

Chỉ cần có thể đoạt lại bảo khố, chỉ cần có thể độc chiếm nó, chắc chắn sẽ đột phá thực lực hiện tại, đạt được thêm càng nhiều sức mạnh, đến lúc đó, cục diện bế tắc này sẽ không còn tồn tại nữa.

Bất luận là ai, có được ‘bảo khố’ thì chính là có được lợi thế chiến thắng đối phương.

Chỉ cần chiến thắng, thì bọn họ có thể cắn nuốt luôn đối phương, chân chính trở thành, Tân chủ thần ngạo nghễ thiên hạ!

Cho nên… bọn họ tình thế bắt buộc!

Tần Mạc dàn xếp xong Thời Khanh, sau đó nhấc chân, đi ra ngoài Thánh điện chủ thần.

Đám người ban đầu đến tập kích y đang đánh nhau đỏ cả mắt, Mặc Nhận vừa đảo qua, nháy mắt đã chia thành hai nửa.

Máu tươi đỏ thẫm rực rỡ còn kèm theo nhiệt độ sinh mệnh, nở rộ trên không trung, diễm lệ giống như là đóa hoa được nở ra từ địa ngục tội ác.

Nam nhân tóc đen lững thững đi tới, giữa chiến trường hung tàn lại bình thản ung dung, không sợ hãi không run rẩy, không hoảng hốt không nháo loạn, từng bước một, tuy chân không nặng, thế mà mang theo uy áp cường thế, khiến đám người chung quanh cảm thấy áp lực đè nặng trên ngực.

Giống như thái sơn áp đỉnh, tuy tất cả những người ở chỗ này đều không tính là người, cho nên không có té xỉu lập tức, nhưng cả đám đều nổi đầy gân xanh.

Y đi về phía trước, đến chỗ nào, thì song phương đều không khỏi ngừng lại, rối rít nhìn về phía nam nhân xa lạ kia.

Có người tâm tư tinh tế, nhìn thấu thân phận của y.

Đồng thời trong lòng cũng gợi lên sóng to gió lớn.

Có ai có thể tưởng tượng, một Newbie, mà lại đạt được lực lượng như vậy?

Hỗn loạn buổi sáng tại Công hội Dong binh còn rõ ràng ở trước mắt, mà buổi tối, hai tổ chức lớn lần đầu tiên liều chết khai chiến, đây cũng lại là vì y hay sao?

Dưới tầm mắt kinh ngạc hoang mang của mọi người, Tần Mạc đứng ở giữa trung ương.

Y nhìn thẳng về phía trước, giống như không tiêu cự, tuy nhiên kỳ thật đang chuẩn xác nhắm ngay một người: “Ta đồng ý, lời mời của ngươi.”

——————–


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.