Trùng Sinh Thành Hệ Thống

Chương 17



Lúc Lãnh Lâm chết, bên tai vang lên tiếng nhiệm vụ nhánh được hoàn thành, nhưng trong lòng Thời Khanh không hề cảm thấy hưng phấn, tất cả đều dừng lại ở hình ảnh vừa rồi.

Đó là một Tần Mạc mà cậu chưa từng thấy bao giờ… Mỉm cười mà tra tấn người thất bại, không chỉ trên thân thể, mà còn dùng tinh thần cường thế của y để nghiền nát, nhìn gã khiếp đảm, điên cuồng, sụp đổ, tuyệt vọng, cho đến cuối cùng là tử vong.

Thời Khanh đã sớm biết, cũng đã chuẩn bị tâm lý để đón nhận. Tần Mạc sau khi trải qua những hãm hại đã làm tâm lý của y không còn được bình thường, xem mạng người như cỏ rác, giết người như ngóe, lấy tra tấn người khác làm thú vui… Những điều này, Thời Khanh trong lòng đã từng nghĩ đến, vậy mà đến khi đối mặt, cậu mới phát hiện những thứ này có bao nhiêu là điên cuồng và đáng sợ.

Một người có tâm tính như vậy sẽ khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi biết chừng nào.

Cậu kinh ngạc đến ngây người, thực khó để bình phục cảm xúc trong lòng.

Tần Mạc giết Lãnh Lâm, làm xong chuyện thứ nhất, thì khom lưng xuống đem thanh chủy thủ đã bị móp méo trong tay Lý Túc lấy ra, y nhẹ nhàng vuốt ve phía chuôi đao thụ thương, động tác vô cùng ôn nhu và cẩn thận, nhưng ngay sau đó y lại mãnh liệt đem chủy thủ nắm chặt trong tay, gắt gao mà nắm, không có khe hở.

Phía chuôi bởi vì đạn xuyên qua mà bị vỡ nát, hé ra phần sắt thép bén nhọn, Tần Mạc siết tay nắm chặt, khiến cho phần bén nhọn này đâm sâu vào tay, cắt vỡ làn da trào ra một dịch thể đậm mùi sắt.

Tần Mạc không cảm thấy đau đớn, lại hoàn toàn tương phản, mùi máu tươi tràn ngập, cùng với cảm giác hoàn toàn có thể nắm trong lòng bàn tay, làm cho dã thú nóng nảy trong lòng y từ từ bình tĩnh lại, thu hồi tất cả xích diễm hủy diệt, trở về nguội lạnh.

Thời Khanh nằm trong lòng bàn tay y, một câu cũng không nói ra được, chỉ biết lẳng lặng nhìn động tác của Tần Mạc.

Lãnh Lâm lúc trước thu thập không phải là huyết thanh kháng thể, mà đó là nguyên thủy bệnh độc ban đầu được cài vào người thực nghiệm thể, loại bệnh độc này tính lây lan không cao, nhưng có thể thay đổi thể chất con người, kích phát tiềm năng chiến đấu nâng cao hơn đến mấy lần.

Lý Túc nằm trong trường hợp này.

Nếu không phải hệ thống tuyên bố ra nhiệm vụ như thế, chắc chắn bọn họ sẽ nghĩ nơi này hoàn toàn không có cái gì gọi là kháng thể.

Nhưng kỳ thật không phải, hệ thống tuyên bố ra nhiệm vụ chủ tuyến là ‘Đem huyết thanh kháng thể trở về doanh địa’, phi thường minh xác mà nói ra huyết thanh kháng thể.

Cho nên, cái thứ đó trăm phần trăm có tồn tại.

Lãnh Lâm đã chết, nhiệm vụ nhánh xác nhận gã là một thực nghiệm thể, đồng thời lại là một thực nghiệm thể vô cùng đặc biệt, gã không giống hai thực nghiệm thể kia có bề ngoài khủng bố, nhưng cũng không hề cung cấp cho gã lực lượng cường đại của nguyên thủy bệnh độc.

Sở dĩ trở thành như vậy, bởi vì gã ‘Chữa khỏi’ chính mình, khiến bản thân gã trở thành con người thật sự.

Suy ra, huyết thanh kháng thể thật sự, nó nằm trong cơ thể của gã.

Tần Mạc đã sớm quan sát kỹ các thao tác thu thập nguyên thủy bệnh độc, lúc này mới cẩn thận làm theo những gì trông thấy mà tiến hành.

Tổng thể quá trình cũng không khó, mà chỉ yêu cầu thao tác phải vô cùng cẩn thận và lãnh tĩnh, mấy thứ này Tần Mạc không thiếu, cho nên thu thập vô cùng thuận lợi.

Thu thập xong xuôi, Tần Mạc nhìn lướt qua Lý Túc hôn mê nằm một bên.

Rồi sau đó, y làm ra một việc mà Thời Khanh mở rộng tầm mắt!

Y đem huyết thanh kháng thể tiêm vào cơ thể của Lý Túc!

Tiếp nhận xong huyết thanh kháng thể, Lý Túc bắt đầu kịch liệt run rẩy, giống như là bị điện giật, run rẩy đến đáng sợ, bộ dạng này tuyệt đối không phải do thoải mái, nhưng hiệu quả lại phi thường rõ ràng. Vết thương trên người Lý Túc kỳ tích mà khép lại, năng lực cường đại trong cơ thể lui biến trả về thân thể của hắn y như lúc ban đầu.

Lại qua hơn mười phút, Lý Túc ngồi dậy, mê mang mở mắt nhìn…

Chủy thủ Thời Khanh hoàn toàn ngốc lăng!

Và ngay sau đó cường đại vui sướng trong lòng cậu bùng nổ, vẻ lo lắng vừa rồi cũng nháy mắt hóa thành hư không, giống như lại được thấy con đường tươi sáng tốt đẹp trước mắt.

Tần Mạc cứu Lý Túc!

Nhận thức này làm cho Thời Khanh rộng mở tâm hồn, cảm giác giống như trôi nổi giữa biển khơi bỗng dưng níu được một mảnh gỗ trôi; bị nhốt trên tháp cao bỗng dưng tìm được cầu thang đi xuống, vết thương trên trái tim nhỏ bé của cậu khép lại, thuận lợi mà cởi bỏ hết mọi khúc mắc.

Hành vi trước đó của Tần Mạc vô cùng đáng sợ, nhưng đó là nhằm vào Lãnh Lâm, bởi vì Lãnh Lâm thuần thuần túy túy không tính là một người tốt, từ đầu tới đuôi đều tính kế người khác, tính tới tính lui còn muốn muốn nhân cơ hội này hủy diệt cả thế giới. Đối đãi với cái thứ bại hoại giống như vậy thì phải lãnh khốc vô tình giống như gió thu cuốn lá vàng bay.

Chẳng qua hành vi của Tần Mạc có chút quá khích mà thôi… Khụ khụ, trọng điểm là Tần Mạc cứu Lý Túc, tuy rằng hành động này đối với một người bình thường mà nói là không có gì quan trọng. Nhưng Tần Mạc làm, lại khiến cho Thời Khanh thấy được hy vọng, làm cho cậu thêm lần nữa cảm giác được, kí chủ của cậu không phải hết thuốc chữa như trong lòng cậu vẫn nghĩ.

Lý Túc tỉnh táo lại, nhìn cảnh tượng xung quanh, nửa ngày hắn mới từ từ thu lại ánh mắt đầy sương mù đó, ký ức hỗn loạn trong đầu cũng nhanh chóng khôi phục lại, rồi hắn đem tất cả chi tiết nối lại với nhau, cuối cùng cũng thông suốt .

Hắn rất nhanh nhìn quanh bốn phía, ánh mắt đầu tiên là thấy thi thể của Lãnh Lâm, hắn khẽ nhíu mày, trong lòng có rất nhiều cảm xúc giao hòa, khó có thể nói thành lời, bất quá cuối cùng hắn chỉ vô lực mà thở dài.

Ai mà có thể nghĩ ra, cứu thế chủ được mọi người chờ mong thế nhưng lại là quái vật làm ra mọi thứ.

Tần Mạc theo dõi cử chỉ của hắn, thấy hắn khôi phục lại, mới hỏi: “Cảm giác thế nào?”

Lý Túc biết Tần Mạc cứu hắn, tuy rằng trong lòng bởi vì chuyện của Lãnh Lâm mà phi thường hậm hực, nhưng hắn vẫn giữ vững tinh thần, hướng về người lính đánh thuê này nói lời cảm tạ: “Cảm ơn, người anh em!”

Thời Khanh ở một bên nhìn lén, khó có thể kìm nén hưng phấn, nhìn xem kìa, kí chủ đồng học của chúng ta biết ân cần thăm hỏi bạn đồng hành, quả nhiên là vật lộn trong sinh tử mới nảy sinh ra tình cảm anh em? Kí chủ của cậu quả nhiên còn có thể chữa trị!

Thời Khanh tâm tình rất tốt mà nhìn Tần Mạc.

Còn Tần Mạc từ đầu đến cuối thần thái vẫn bình tĩnh, ánh mắt y chăm chăm nhìn Lý Túc mà tinh tế đánh giá một hồi, nhìn mãi nhìn mãi cho đến khi chắc chắn rằng hắn không hề có chuyện gì, mới thu hồi tầm mắt.

—— Xem ra, lần này thu thập huyết thanh kháng thể chắc chắn đó là đồ thật .

—— Tiếp theo chỉ cần bảo vệ huyết thanh kháng thể trở về doanh địa thôi. [ (= ̄∇ ̄)ノ này thì còn có thể chữa]

Bốn tên đội viên còn lại cũng chưa chết, có lẽ là do trong lòng Lãnh Lâm bọn họ còn có giá trị sử dụng khác, nhưng cũng có lẽ là vì vũ khí của Lãnh Lâm uy lực không đủ mạnh, tóm lại bọn họ chỉ bị hôn mê .

Lý Túc nhanh nhẹn cứu bọn họ tỉnh lại, rồi sau đó mới đem tất cả sự việc vừa phát sinh nói cho bọn họ rõ.

Biết được chân tướng sự tình, vẻ mặt bọn họ không khỏi trở nên u tối, tuy rằng thực nghiệm thể đã chết, nhưng tang thi vẫn như trước vô khổng bất nhập

(*) thì rất nhanh sẽ khuếch tán, không có huyết thanh kháng thể, con người vẫn sẽ đối mặt với tương lai tử vong không hề báo trước.

Mà Lý Túc lúc này, đột nhiên nhớ tới một sự kiện, hắn mãnh liệt nhìn về phía Tần Mạc: “Ngươi… Ngươi là dùng cái gì mà cứu ta?”

“Huyết thanh kháng thể.”

“Cái gì?” Lý Túc thanh âm đột nhiên rống to.

Tần Mạc mắt cũng không thèm liếc hắn một cái, đứng dậy chỉ đạo: “Trở về.”

Tuy rằng Tần Mạc không để ý đến hắn, nhưng Lý Túc một chút cũng không tức giận, niềm vui mừng chưa bao giờ hiện trên mặt hắn lúc này lại trưng ra bốn phía mà không thèm che giấu, mặt khác bốn tên đội viên kia cũng ánh mắt tỏa sáng mà nhìn Tần Mạc, vui mừng khôn xiết.

Tầm mắt của bọn họ toàn bộ đều dừng lại trên ống nghiệm hình trụ trong tay Tần Mạc, trong lòng đã hiểu rõ, đây là kháng thể trọng yếu để cứu vớt nhân loại. Tuy rằng Tần Mạc vẫn lạnh lùng như trước, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn Tần Mạc lúc này tràn đầy sùng bái và tôn kính!

Nếu không có Tần Mạc, bọn họ không chỉ là chết hết ở chỗ này,mà tất cả con người cũng sẽ không sống sót được bao lâu.

Cảm giác được tầm mắt của mọi người chăm chú nhìn vật thể trên tay Tần Mạc, Thời Khanh không khỏi cảm thấy tự mãn. Móa nó, thật tự hào, tuy rằng tui không phải là anh hùng, nhưng làm chủy thủ của anh hùng cũng oách lắm chứ bộ!

Con đường trở về so với lúc đi thoải mái hơn rất nhiều, tuy rằng cũng gặp phải tang thi tập kích mấy lần, nhưng quy mô đều rất nhỏ, linh tinh có mấy con, đối với đám người đã trải qua gian khổ sinh tử mà sống sót, quả thực như một trò chơi, đều không đáng nhắc tới.

Khi bọn họ rời hỏi Thành Phố Khủng Bố về tới doanh địa, thì nháy mắt Tần Mạc cùng Thời Khanh cũng quay trở về không gian hệ thống. 

@Bản edit thuộc về tructhuyvienwordpress.com. Cảm phiền không mang đi bất cứ đâu.

Thời Khanh hưng phấn nói: “Nhiệm vụ đã hoàn thành, đạt được thưởng cơ bản 1000 điểm. Hoàn thành nhiệm vụ nhánh, thưởng thêm 5000 điểm!”

Một lần nhiệm vụ liền đạt được 6000 điểm thưởng, đúng là chuyện vui mà! Thời Khanh mặc dù là Tân hệ thống, nhưng cậu thật lòng cảm thấy, năng suất kiếm điểm thưởng của Tần Mạc quả thật rất cao!

Tuy rằng cậu chỉ nhận được 3000 điểm thưởng, nhưng cũng siêu cấp cao hứng, dù sao cậu chẳng giúp ích được gì, chỉ theo sau kí chủ chạy lung tung, có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ nhánh, với cậu đó là chuyện siêu cấp may mắn .

Thời Khanh thõa mãn mà nhìn phần thưởng cậu tích cóp được: 3700 điểm tệ, tâm tâm niệm niệm cũng vì thân thể mới của cậu.

Bất quá một giây sau, cậu mới giật mình phục hồi lại tinh thần, thiếu chút nữa quên mất! Không gian hệ thống sắp đóng cửa, Tần Mạc phải đi thế giới của y ngâm nước thuốc ba giờ đồng hồ.

Có kinh nghiệm lần trước, Thời Khanh lần này trong lòng đã hiểu rõ, biết Tần Mạc chỉ có một phút thời gian dừng lại ở đây mà thôi.

Cậu nhanh chóng tẫn trách mà nhắc nhở: “Tần Mạc, còn có một phút đồng hồ, anh sẽ bị truyền tống trở về thế giới hiện thực!”.

Tần Mạc sớm đã có chuẩn bị, y nhanh tay điểm mở cửa hàng hệ thống, chọn mua một cái thuấn di quyển trục.

Sau đó y lấy ra một cái ngọc bội đen nhẻm đóng bẩn, nhìn chằm chằm làn khói đen đang bay trước mặt: “Lại đây.”

Thời Khanh sửng sốt một giây, sau đó mới hiểu rõ ý tứ của Tần Mạc, cậu không chút do dự bay tới nhập vào khối ngọc bội kia.

Kỳ thật, không cần phải nói cậu cũng sẽ cùng đi, cậu phải giám sát cho tốt, để kí chủ của cậu bệnh thần kinh không tái nặng thêm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.