Trùng Sinh Thành Hệ Thống

Chương 50



Thấy một màn như vậy, Thời Khanh sao mà đi cho được?

Hơn nữa thời điểm Tề Tử Mặc quay đầu nhìn y, tuy rằng trên khuôn mặt nhỏ nhắn không lộ ra biểu cảm gì, nhưng cậu thì lại cảm thấy lòng đau như cắt! Đây là một đứa nhỏ ngay cả khóc cũng không biết khóc làm sao…

Thời Khanh lòng mềm ra như bột nhão, đi nhanh vài bước tới bên giường, rồi sau đó lại băn khoăn đến việc Tần Tiểu Mạc kia là người có lòng tự trọng siêu cao cấp…

Vì thế cậu đi chậm lại, sờ sờ mũi mình, cười cười nói: “Ai yo~, tôi ở trong này ngủ quen rồi, bất ngờ đổi giường khác thiệt không có quen.”

Ánh mắt Tần Tiểu Mạc rõ ràng có chút lóe sáng.

Thời Khanh không ngừng cố gắng: “Nếu cậu không chê, chúng ta ngủ chật một chút nha?”

Tần Tiểu Mạc rất nhanh gật đầu.

Thời Khanh cũng nhanh chóng lủi lên giường. Giường một mét rưỡi, thật lòng thì không tính là rộng, nhưng bản thân Hạ Nặc là một tên gầy như cây trúc, Tề Tử Mặc thì lại là một hài tử choai choai, cho nên cùng nhau ngủ cũng không quá chật chội.

Bất quá Thời Khanh vẫn cảm thấy khó thở.

Vốn cậu cho rằng chỉ cần nắm chặt tay Tần Tiểu Mạc là được, nhưng không nghĩ tới, người này sau khi ngủ lại muốn ôm lấy cậu, còn không phải là cái ôm theo kiểu thông thường. Theo lý thì thân hình hai người cao thấp rõ ràng, phải là Tần Tiểu Mạc oa vào trong lòng Thời Khanh mới đúng, nhưng Tần Tiểu Mạc chắc là chưa từng ôm qua ai, cho nên cứ thế mà xem Thời Khanh là cái gối ôm bự bự, ôm lấy sau cổ Thời Khanh, thật sự đem cậu ôm vào trong ngực của y…

Thời Khanh phản kháng vài lần, bi thúc phát hiện, tiểu tử này lực quá lớn, làm sao cũng không ăn thua!

Đến mãi nửa đêm, Tần Tiểu Mạc mới bất mãn bĩu môi nói: “Đừng cử động nữa, ngủ”.

Thời Khanh: “…”

Cậu cho là mình sẽ không thể ngủ được, nhưng trên thực tế, sau khi thôi không giãy dụa, cậu ngủ so với ai kia còn nhanh hơn, ánh mắt vừa nhắm, trợn mắt, trời đã sáng!

Ặc, sớm biết làm thế có thể ngủ ngon như vậy, tối hôm qua còn gây sức ép cái lông gì nha?

Lại nói tiếp, Tần Tiểu Mạc dù sao cũng là hài tử, cho dù cậu có nổi lên thú tính cũng không thể nào làm cái gì với y? Quả nhiên là bản thân cậu nghĩ quá nhiều!

Tề Tử Mặc dậy sớm hơn so với Thời Khanh, từ ký ức tiếp nhận cho thấy y chưa bao giờ ngủ nướng trên giường, đúng 6h30 phải thức dậy, rửa mặt, chạy bộ buổi sáng, dùng điểm tâm, mặc dù là một hài tử, nhưng so với người lớn còn có tính tự chủ cao hơn.

Việc này cũng là có chủ ý, truyền thừa mấy trăm năm của nhà họ Tề, có thể xuất hiện nhiều người có không gian tùy thân cao cấp như vậy, quả thật có một phần là nhờ vào huyết thống ưu tú , nhưng cũng thêm một phương diện khác, là do dưỡng sinh thuật.

Trước mười một tuổi, càng phải biết chú trọng nghỉ ngơi và bảo dưỡng, càng phải duy trì thân thể ở trạng thái tối sử thịnh nhất, thì chắc chắn đến lúc kích hoạt không gian sẽ vô cùng ưu tú.

Tề Tử Mặc từ khi ra đời đã được giao cho kỳ vọng rất cao, có một đại gia tộc ở trên đầu như thế, có một phụ thân ở trước mắt như vậy, y chỉ biết phấn đấu sao cho tốt nhất.

Nhưng hôm nay, y không muốn rời giường, mở mắt ra nhìn thấy người trước mắt, y có thể minh xác cảm nhận được trong lòng vô cùng bình tĩnh và an ổn, khóe miệng không khỏi giương lên, tạo thành một độ cung vui sướng.

Nếu không muốn buông tay, thì không cần buông tay, mặc kệ là nguyên nhân gì, y đã nắm chắc rồi, thì sẽ vĩnh viễn giam chặt cậu ta ở bên người.

Nghĩ tới đó, y không khỏi gắt gao ôm chặt lấy Thời Khanh, ở trên đôi mắt dịu ngoan nhắm lại của cậu mà hôn nhẹ lên một cái.

—— Ta cho ngươi cơ hội, là ngươi tự mình quay trở lại, ngươi cũng không muốn rời khỏi ta, phải không?

—— Cho nên, ngoan ngoãn ở lại bên cạnh ta đi.

Cha Hạ mẹ Hạ đã dậy rất sớm, chủ yếu là vì thu thập khoáng thạch, bất quá bọn họ cũng đã làm xong cơm nước cho bọn nhỏ ăn, Nhan Thất nhìn thời gian, đoán chắc là Tề Tử Mặc sắp tỉnh, lúc này mới đi đun nóng thức ăn lên.

Chờ đến khi Thời Khanh cùng Tề Tử Mặc đi ra, nhìn thấy trên bàn thức ăn sáng là cháo nóng hầm hập và bánh bao hấp xửng tre vô cùng ngon mắt.

Thời Khanh trước nhìn Nhan Thất nói: “Làm phiền cậu nha”

Nhan Thất sửng sốt, có chút ngại ngùng, nhưng quy củ một cách máy móc như trước nói: “Là việc của tôi”.

Tề Tử Mặc sau khi ngồi xuống đối Nhan Thất nói: “Ngồi xuống ăn chung”.

Nhan Thất lúc này thật sự luống cuống, nó ấp úng nửa ngày, Tề Tử Mặc lại nhìn nó một cái: “Nơi này không phải là Tề trạch.”

Nhan Thất bật người lệ nóng doanh tròng …

Khả năng biến sắc mặt làm Thời Khanh 囧  囧, bất quá nhìn Tề Tử Mặc bình tĩnh như vậy, mình cũng không biết trách móc gì giờ, vì thế giả chết, cho là không thấy được gì hết.

Dùng cơm xong, Thời Khanh lại mang theo Tề Tử Mặc vào không gian quặng sắt của cha Hạ. Cha Hạ mẹ Hạ lúc này đang ngồi nghỉ ngơi, ở một bên uống nước, nhìn thấy hai người tiến vào, vội vàng nói: “Đi ra ngoài chơi đi, nơi này không cần các con.”

Thời Khanh kiên trì nói nhất định phải giúp, Tề Tử Mặc thì nói, yêu cầu của y là cần phải hiểu biết nhiều hơn về không gian chuyên thuộc.

Lý do đứng đắn như vậy, cha Hạ, mẹ Hạ cũng không thể nào đuổi bọn họ đi.

Hai người lần này phân công hợp tác, khiến cho lượng thu thập nhanh hơn rất nhiều, chỉ một giờ mà còn nhiều hơn so với cha Hạ mẹ Hạ trước đó.

Cha Hạ ha ha ha cười khích lệ bọn họ, nhưng sau đó cũng đem bọn họ đuổi ra ngoài, hài tử mà, vẫn phải nghỉ ngơi cho nhiều, sao có thể làm việc cực nhọc như vậy được.

Thời Khanh mệt giống như trâu, Tề Tử Mặc thì vẫn hoàn hảo y như ngày hôm qua, càng thêm ý do vị tẫn.(*)

Thời Khanh nhìn thật là hâm mộ và ghen tỵ, âm thầm nghĩ, Sau khi quay lại cậu cũng đem điểm đi cường hóa thể chất, khí lực lớn cũng có chỗ tiện dùng mà!

Buổi sáng thoáng cái là trôi qua, giữa buổi trưa, suy xét đến thân thể của Tần Tiểu Mạc, Thời Khanh thúc y đi ngủ trưa, hận không thể đem hai ngày ba đêm trước đó bổ sung cho đủ về.

Tần Tiểu Mạc vẫn luôn ngoan ngoãn, bảo ăn thì ăn, bảo ngủ thì ngủ, chỉ cần Thời Khanh luôn ở bên cạnh, y cái gì cũng biểu hiện hoàn mỹ vô khuyết, so với những tiểu hài tử mà Thời Khanh gặp qua thì ngoan hơn gấp trăm lần.

Nhưng chỉ cần Thời Khanh vừa đi khỏi, bé ngoan một giây sau biến thành hài tử xấu, còn hung hăng xấu tính đến hết chỗ nói, rất là đáng sợ… Khiến người ta không thể nào chống đỡ nổi.

Suốt cả cuối tuần hai người đều dính chặt một chỗ, Tề Tử Mặc nửa điểm cũng không nói tới việc về Tề trạch, ngược lại Thời Khanh có chút gấp gáp.

Cuối tuần qua đi, bước sang thứ hai, cậu còn phải trở về trường học, mà quay trở về trường học thì không thể nào mang theo Tề Mử Mạc.

Mặc dù đối với Tề Tử Mạc, cậu là phụ đạo viên chính thức của y, nhưng phụ đạo chỉ bao gồm những ngày cuối tuần, chỉ có hai ba giờ dạy và học mà thôi, trường học sẽ không cho phép hài tử còn chưa đến tuổi đi học bước vào đó. Cho dù là người Tề gia cũng không được, đây là quy củ truyền thừa hàng nghìn năm qua, không ai có thể đánh vỡ nó được.

Huống chi, Tề gia cũng không có khả năng bởi vì một chuyện bé nhỏ như vậy mà xích mích với trường học.

Nhóm thế gia hận không thể giao hảo tốt ơi là tốt với trường học, ai lại ngu dại gì chủ động đi bôi đen mình chứ?

Mà Thời Khanh lại không có khả năng không đến trường, bây giờ là thời khắc mấu chốt để tốt nghiệp, sao có thể hủy đi cả cuộc đời của Hạ Nặc? Tân tân khổ khổ hơn mười năm, kết quả nằm trong một tháng cuối cùng này, tuyệt đối không thể nào làm phụ sự kỳ vọng của cha Hạ mẹ Hạ.

Thời Khanh không có khả năng to gan như thế!

Cho nên, bọn họ gặp phải tách ra…

Chờ đến thời điểm buổi tối chủ nhật, hai người tắm rửa trèo lên giường, Thời Khanh nhìn Tần Tiểu Mạc ‘nhu thuận’, lòng bỗng dưng tan chảy ra thành một đống hồ dán, hai ngày ở chung này, cậu có phát hiện ra Tề Tử Mặc là một đại thiếu gia, nhưng thật không có chút tính tình con nhà thế gia gì cả.

Tuy rằng tuổi còn nhỏ, lại bất cẩu ngôn tiếu, biểu cảm trên mặt nhìn thấy cũng không phải dễ ở chung. 

[Bất cẩu ngôn tiếu: tính cách nghiêm túc, không nói cười linh tinh]

Thế mà y lại vô cùng cẩn trọng vả lại rất hiểu biết lòng người, mỗi câu nói mỗi cử chỉ, đều phải nghiêm túc suy nghĩ một hồi, phi thường hiểu lễ nghi và sự kiềm chế rất cao.

Giống như là lúc ăn cơm, y cũng không ăn trước, hơn nữa tuyệt không kiêng ăn, trên bàn có ba món ăn, thì nhất định mỗi món y sẽ ăn một ít, rau dưa, thịt, cơm mỗi thứ số lượng đều vừa đủ, một phần hơn thì nhiều, một phần ít thì thiếu.

Học tập, vận động, giải trí, làm việc và nghỉ ngơi cũng phi thường quy luật, đương nhiên chuyện đi ngủ thì tiền đề là Thời Khanh phải ở trong mắt của y.

Tề Tử Mặc đối đãi cha Hạ mẹ Hạ đều rất là lễ phép, điều kiện Hạ gia bình thường, nếu đặt một thiếu gia ngậm chìa khóa vàng vào đây, thì cảm thấy có chút đơn sơ nghèo nàn, nhưng y thì lại không cảm thấy vậy. Cho dù kim ốc với sài phòng, thì cũng coi như nhau.

Tâm tính như vậy, đặt ở một người trưởng thành cũng khiến cho người ta nhịn không được mà tán thưởng, lại càng không nói đến đây chỉ là một hài tử mười tuổi.

Không đến thời gian hai ngày, cha Hạ mẹ Hạ đã hết lòng hết dạ mà yêu thích y, thật sự xem y trở thành đứa con thứ hai của mình.

Thời Khanh một chút cũng không ghen tị, mà hoàn toàn tương phản, cậu cảm thấy rất tự hào! Nhìn xem, kí chủ của cậu nếu không bị nhiễm bệnh thì khiến cho người ta yêu thích cỡ nào, thương cỡ nào!

Bất quá nghĩ lại, trong lòng cậu lại nhéo một cái, cậu đã từng xem qua nhân sinh mà Tần Mạc đã trải qua, bao gồm cả khi còn bé.

Tần Mạc khi còn bé cùng Tề Tử Mặc rất giống nhau, tuy rằng hoàn cảnh gia đình bất đồng, nhưng tính cách lại cực kỳ giống, đều đối với bản thân yêu cầu và tự chủ rất lớn, bởi vì cha mẹ lạnh nhạt, mà lại lấy tiêu chuẩn cực cao ra đòi y phải làm được, phải biết kiên trì, không sợ khổ cực, nghị lực cường đại đến không thể nào tưởng tượng nổi, may mắn từ nhỏ y đã có tư chất thông tuệ, cho nên mọi thứ y mới làm ra ưu tú như vậy, mọi chuyện làm ra đều hoàn mỹ.

Một đứa bé như vậy, ai cũng không có thể ghét, vừa gặp đã yêu, khiến người ta cảm thấy đau lòng.

Tuy nhiên cho dù Tần Mạc làm được hết thảy, cha mẹ y cũng chưa bao giờ đem y bỏ vào trong mắt, vẫn lạnh nhạt và coi thường như trước. Mà tính cách Tần Mạc lại quật cường, những gì họ làm lại khiến y buộc mình phải cố gắng hơn, yêu cầu cũng càng ngày càng cao, đồng thời cũng phải càng xuất sắc hơn.

Trả giá cùng cố gắng như vậy, kết quả nhận được lại là cay đắng.

Bị vu hãm, bị tàn ngược, mình đầy thương tích, lâm vào tử vong, tất cả những thứ này so ra đều kém với việc kiên cường tin tưởng rồi bị phá hủy sụp đổ hoàn toàn.

Tính cách của y rõ ràng là cực đoan, có thể ưu tú rực rỡ như mặt trời, nhưng khi sụp đổ thì sẽ trầm sâu vào địa ngục thăm thẳm.

Cho nên y bỗng chốc biến đen hoàn toàn, kiên cường tin tưởng hóa thành thù hận cực độ, cố gắng tiến bộ để điên cuồng hủy diệt hết tất cả.

Y nguyên bản có thể quang vinh khắp cả sáu giới, phi thăng thành thần, nhưng hiện giờ lại vứt bỏ ánh sáng, sa đọa làm ma.

Thời Khanh bỏ lỡ thời thơ ấu của Tần Mạc, nhưng khi nhìn đến Tề Tử Mặc, cậu giống như là chạm được vào mảnh ký ức kia.

Vì vậy bản năng của cậu muốn cho Tề Tử Mặc những điều tốt nhất, để ở một thế giới khác này, Tần Mạc có một kết cục hoàn toàn bất đồng.

Thời Khanh lúc này bơi trong hư không, lại bị động chạm nhẹ nhàng trên cổ gọi thần trí quay trở lại.

Khuôn mặt xinh xắn gần ngay trước mắt, một đôi mắt đen nhìn chằm chằm cậu: “Đang nghĩ gì vậy?”

Thời Khanh ngẩn người, cậu đương nhiên không thể cùng Tề Tử Mặc nói ra mình đang nghĩ tới Tần Tiểu Mạc, vội vàng nói rằng: “Ngày mai thứ hai, tôi phải trở về trường học…”

Tề Tử Mặc: “Ừm”

Thời Khanh đành phải kiên trì tiếp tục nói: “Cái kia… cậu không thể theo tôi vào trường học…”

Tề Tử Mặc: “Đúng vậy.”

Thời Khanh: “…” Cưng à, nghe không hiểu ám chỉ của ca ca sao hả!

Thời Khanh hít sâu một hơi, chuẩn bị trực tiếp nói rõ, Tề Tử Mặc lại nói trước: “Ngươi sau khi tan học thì đến chỗ của ta, xem như là ngươi ở ngoại trú”.

Thời Khanh: “…” WTF! Nguyên lai còn có thể làm như vậy!

Nhưng mà… Lời này từ một hài tử hơn mười tuổi nói ra, sao có cảm giác quái dị thế nào ấy nhỉ?

Thiếu gia à, cưng vẫn còn là một oa nhi đó hả, không phải là tổng giám đốc lãnh huyễn khốc cuồng bá duệ đâu nha!

Bất quá… chuyện ở ngoại trú thế này, cũng không phải là cái đại sự gì, ít nhất so với “bị bao dưỡng” thì còn kém xa. [ta bố láo]

Thời Khanh vì bản thân chỉ số thông minh kém mà bi ai nửa giây, sau đó, ôm bé con đi ngủ.

Tề Tử Mặc không nhiễm bệnh so với Tần Mạc đồng học bệnh thần kinh thì thiện lương hơn nhiều, ít nhất y cũng không có thời thời khắc khắc đeo dính bên người Thời Khanh, chỉ cần thời điểm y buồn ngủ, Thời Khanh ở bên làm cái gối ôm là mọi chuyện đều ổn hết.

Lo lắng việc ở ngoại trú nói ra sẽ không được cha Hạ mẹ Hạ chấp nhận, hơn nữa Hạ gia ở khu Đông Bát, cách khu Đông Nhị quá xa, nếu chạy qua chạy lại, thì chắc chắn chân Thời Khanh sẽ gãy đôi.

Mà Tề trạch thì nằm ở khu trung ương, cùng với mỗi phân khu thì cái nào cũng gần, chỉ cần mười phút ngồi xe là sẽ đến được trường học ở khu Đông Nhị, việc đi lại của Thời Khanh so ra cũng tiện lợi.

Hơn nữa Nhan Thất đồng học tỏ vẻ, Tề Tử Mặc không thể cả ngày không trở về nhà, mà Tề trạch nhiều thêm Thời Khanh thì cũng không tính vào đâu hết, cho nên bọn họ quyết định ở lại Tề trạch.

Thời Khanh đối với việc này không có ý kiến gì.

Thời điểm thứ hai, sáng sớm Thời Khanh đã chạy tới trường học, không thể nghĩ Hoàng Mao vẫn luôn đi trễ vậy mà hôm nay lại có mặt sớm.

Hoàng Mao đang u sầu vẻ mặt, nhìn thấy Thời Khanh liền khóc lóc kể lể: “Hạ Nặc a, tiết đầu của ngày hôm nay chính là của thầy Vương dạy, hôm trước ông ấy cho bài tập về nhà, tôi không có làm được a!”

Bài tập? Thời Khanh trong lòng lộp bộp một tiếng, cái quái gì thế này! Cậu đem việc ấy quên mất tiêu mất tích luôn rồi.

Thầy Vương chính là Vương Dương, lần trước còn rất xem trọng Thời Khanh, còn cho Thời Khanh bài tập về nhà thực hành, để cậu về nhà tập trồng trọt cây non trong không gian của mình.

Đáng tiếc Thời Khanh mấy ngày nay đều lo hống hống shota , đem việc này quăng ra sau đầu.

Tiết đầu tiên của ngày hôm nay chính là của ông ấy, cậu phải làm cái gì bây giờ?

Không được, không thể phá hủy thanh danh tốt của Hạ Nặc được, huống chi Vương Dương rất xem trọng Hạ Nặc, có thể sẽ thêm chút sức lực cho việc lưu giáo nữa, nếu phá hủy ấn tượng, thì cũng chính là phá hủy đại sự.

Suy nghĩ nửa ngày, Thời Khanh trong lòng nghĩ ra cách.

Mặc kệ thế nào, nhanh chóng vào trong không gian gieo mấy hạt giống là được!

Nhưng mà cây non thì cũng có chu kỳ sinh trưởng, hơn nữa loại cây non này lại là cây đặc biệt để gieo trồng lần đầu, nếu trong thời gian hai ngày dốc lòng chăm sóc, thi chắc chắn sẽ lớn nhanh chóng và thành thục.

Mà Thời Khanh hiện tại loại thượng, khoảng cách lên lớp chỉ có không đến hai cái giờ, khẳng định trường không bao nhiêu! Đến lúc đó Vương Dương nhất dạng có thể phát hiện vấn đề.

Bất quá Thời Khanh cũng có ý tưởng riêng, cậu quyết định dùng một chút mưu kế, ở trong không gian giả bộ tạo ra bệnh tật khô cằn, tạo thành hiện trường giả là cây non vì thổ nhưỡng mà không thể mọc được, dù sao căn cứ vào đệ trình phân tích thành phần thổ nhưỡng trước đó của Hạ Nặc, cây gieo trồng trong không gian của cậu tỷ lệ sống cũng rất thấp, nếu thất bại thêm lần nữa thì cũng có khả năng.

Mặc dù có lừa gạt sẽ bị nghi ngờ, nhưng Thời Khanh cũng không thể để cho Hạ Nặc cứ như vậy mà nộp giấy trắng… Ai~~, chỉ mới tưởng tượng, cậu lại càng cảm thấy hối hận, thật sự là lâu lắm rồi không làm học sinh, đem chuyện trọng yếu như vậy mà quên lãng!

Hạ Nặc! Tôi thực xin lỗi cậu mà!

Cậu vội vàng vào không gian, y theo chỉ thị của thầy giáo mà đem hạt giống nghiêm nghiêm túc túc gieo trồng, lại đem đất đào đào xới xới một lần, làm chút công tác chuẩn bị đối phó, lúc này mới đầu đầy mồ hôi mà ra khỏi không gian.

Hoàng Mao còn đang mở to mắt đáng thương hề hề nhìn cậu.

Thời Khanh võ gáy gã: “Nhanh lên, đem bài tập lấy ra, đừng nghĩ tôi lại làm giùm cậu, tự cậu làm đi, tôi đứng nhìn!”

Lại gây sức ép một giờ, dưới bức bách của Thời Khanh, Hoàng Mao cũng đã cố gắng hoàn thành tiểu luận văn của mình.

Hai đứa cá mè một lứa đồng thời nhẹ nhàng thở ra.

Rút thăm hôm nay, vận khí của hai người bọn họ không tính là tốt. Một đứa số 1, một đứa số 2.

Hoàng mao số 1, Thời Khanh số 2.

Thầy giáo Vương Dương hôm nay tới rất sớm, theo thông lệ giảng bài sơ qua, sau đó mới bắt đầu kiểm tra bài tập.

Bởi vì Hoàng Mao chỉ có lý luận tri thức, cho nên chỉ cần giáp mặt nhìn sơ qua, sửa lại là được.

Nhưng Thời Khanh thì lại là bài tập thực tiễn, bắt buộc phải tiến vào không gian .

Cùng Vương Dương đồng thời bước vào không gian của mình, Thời Khanh trong lòng rất là thấp thỏm và chột dạ, còn có mười phần buồn rầu.

Ai có thể nghĩ rằng, Vương Dương nhìn đến không gian của Thời Khanh, thì lại hết sức hài lòng , còn vỗ vỗ bả vai Thời Khanh, cổ vũ nói: “Rất tốt, cậu quả thật dụng công.”

Thời Khanh: “…” Thầy à, thầy sao có thể dối lòng như vậy hả! Tôi lương tâm cắn rứt lắm đó!

Vừa định nói, cậu quay đầu lại, thì bất giác sợ ngây người.

Mới hai giờ trước, cậu trồng cây non xuống, mà bây giờ … nó mọc thành một mảnh xanh biếc.

——— —————— ————-

_(:з” ∠)_ể

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.