Trùng Sinh Thành Hệ Thống

Chương 80



Thời Khanh bị Tần Mạc mang đi, lúc ở trên đường lòng cậu vẫn còn tiếc nuối không thôi. Tức thật chứ, không thể tận mắt đánh giá tài năng diễn xuất của Diệp Hân đồng học rồi, bất quá xét thấy kí chủ gấp gáp hoàn thành nhiệm vụ như vậy, cậu cũng không dám lề mề chậm chạp, vì thế hai người cùng nhau đi sang nhà Lâm Túc.

Còn bên Diệp trạch, thì Diệp Hân đang trình diễn một màn đập nồi dìm thuyền, tập trung hết sực lực cổ vũ tinh thần của bản thân, sau đó gõ cửa phòng cha.

Diệp lão gia tử lớn tuổi, tuy rằng đi ngủ sớm, nhưng ngủ cũng không sâu, có chút tiếng động là tỉnh giấc ngay, hơn nửa đêm ai lại tới gõ cửa? Mở ra khóa ghi nhận, thì thấy con trai thứ tư của ông

Lão gia tử nhíu mày, phủ thêm một cái áo ngủ, rồi bảo Diệp Hân đi vào.

Sau đó … ông bắt đầu kinh ngạc đến ngây người … kinh ngạc đến ngây người … kinh ngạc đến ngây người.[tiếng vang]

Diệp Huyên chinh chiến cả đời, không thể xem là một người cục mịch, nhưng dù sao cũng là Đại lão gia, đối với tình tình yêu yêu, cả đời này đều dồn hết cả vào người bạn già của ông, còn người khác thì căn bản thần kinh thô không cảm nhận được.

Cho dù là con trai ruột cũng như vậy.

Vì thế ông căn bản không hề nghĩ tới trong lòng Diệp Hân đã có người khác, tuy rằng việc tìm bạn lữ cho cậu ta ông có chút tự ý chủ trương, nhưng tất cả mọi việc cũng bởi vì ông đang hoàn thành trách nhiệm một người cha.

Ông không nghĩ tới Diệp Hân sẽ cự tuyệt hôn sự do mình sắp đặt, quan trọng hơn nữa là ông không ngờ được đứa con trai thứ tư rất sĩ diện của ông, lại quỳ một cái bịch xuống trước mặt ông.

Lời dạo đầu mà Diệp Hân trình bày đều là những gì Thời Khanh mách nước.

Trước tiên quăng ra một câu: “Cha, con trai sai quấy, con trai bất hiếu, tất cả là do bản thân con không tốt.”

Điệu bộ tỏ ra như mọi chuyện thế này đều là do bản thân của cậu ta hết cả, biết sai nên chủ động nhượng bộ chịu thua, lập tức khiến cho lão gia tử mềm lòng, WTF, con trai bảo bối của ta, con đang làm gì thế này !

Sau đó Diệp Hân không ngừng cố gắng, đem những lời đã đọc thuộc lòng từ trước, thành khẩn nói ra hết.

Ban đầu lúc mà Thời Khanh từng chữ từng chữ nói cho cậu ta nghe, cậu ta còn cảm thấy mấy cái câu này sao mình có thể nói nên lời chứ, cho dù có nói thì cũng không có chút cảm xúc, sẽ khiến Diệp Huyên nhìn ra sơ hở. Nhưng thật tình không thể ngờ tới, đến khi mở miệng, nó y như hóa thành cảm xúc mà cậu ta chôn chặt bấy lâu dưới đáy lòng, ào ạt tràn trề tuôn ra, hoàn toàn xuất phát từ nội tâm, tất cả đều là những tình cảm tự nhiên chân thật, căn bản không có một chút gì giả vờ.

“Cha, con không biết phải làm gì bây giờ, con không dám nói cho bất kỳ ai nghe, lại càng không dám nói cho cha, con đã dùng đến 5 năm thời gian để cố quên hắn, tuy nhiên con làm không được, con biết con cùng hắn không có khả năng, tuổi của hắn, thân phận của hắn, cùng với mối quan hệ của cha và hắn, mối quan hệ của Diệp gia và hắn, mọi thứ khiến con không còn hy vọng, con hiểu, con rất rõ ràng, nhưng mà con thật sự không thể khống chế bản thân mình được, cha, con làm không được, con không quên được hắn, con thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ …”

Diệp Hân vừa nói nước mắt vừa chảy dài, cả đời này cậu ta chưa từng chật vật đến như vậy, càng chưa từng hèn mọn đến như vậy, thế mà một chút cậu ta cũng không hối hận. Đúng như Diệp Khanh đã nói, đây là người cha rất thương yêu bọn họ, chật vật thì sao, hèn mọn thì thế nào?

Lão gia tử hoảng hốt cứng đơ, trong lòng ông y như một nồi lẩu thập cẩm, mọi thứ đan xen nhau không biết là cái tư vị gì. Ông có chút tức giận, nhưng nhiều hơn nữa là đau lòng. Con trai của mình thì mình tự biết, nếu Diệp Hân bướng bỉnh cố chấp cùng ông cứng đối cứng, thì chắc chắn Diệp Huyên sẽ giận dữ, tuy không đánh đập cậu ta, nhưng nhất định sẽ mắng cậu ta máu chó đầy đầu, không chừng còn cường ngạnh bắt ép cậu ta gả đi.

Thế mà Diệp Hân bày ra bộ dáng này, ông dĩ nhiên không thể nào phát giận, Diệp Hân đã không còn biện pháp, con trai của ông đã không còn biết làm gì nữa, mới có thể mang bộ dạng này tới tìm ông…

Diệp Hân quỳ trên mặt đất, tuy nước mắt chảy ròng, nhưng cậu ta không phát ra bất luận thanh âm khóc lóc nào, ngay cả lời nói cũng thều thào, thậm chí có chút mỏng manh: “Cha, con biết cha muốn tốt cho con, tìm cho con một bạn lữ thích hợp, nếu trong lòng con không có ai, nửa đời sau của con nhất định sẽ sống rất tốt. Thế nhưng chậm rồi, làm sao đây, cha, nếu con cái gì cũng không nói cho cha biết, cứ như vậy mà gả đi, cuối cùng bị Cố Ngạn phát hiện tâm tư của con, con thật sự không biết phải sống làm sao nữa! Con dùng 5 năm mà còn không quên được hắn, con không biết sau 5 năm tới con có thể nào sẽ quên được hắn không, nếu quên không được, con làm sao mà đối mặt với Cố gia, làm sao mà đối mặt với Cố Ngạn, đến lúc đó, đến lúc đó con còn sống để làm gì nữa …”

Nếu như những câu trên chỉ khiến cho Diệp Huyên mềm lòng đau xót, thì những câu này lại đánh trúng não bộ của ông, lập tức khiến ông tỉnh táo ra.

Diệp Huyên là một Alpha, tuy không thể lĩnh hội được bất đắc dĩ của Omega, có đôi khi cũng không suy xét được chu toàn, nhưng ông dù sao cũng là một người lớn tuổi có kinh nghiệm nhiều năm, bị Diệp Hân ‘vô ý’ nói ra một câu khai sáng, ông nháy mắt có thể thấy được tương lai tối tăm.

Nếu Diệp Hân thật sự chấp niệm đối với Lâm Túc như vậy, bây giờ mà ông ép buộc gả cậu ta qua Cố gia, hậu quả chắc chắn sẽ không tốt đẹp gì.

Đều là Alpha, sao ông lại không biết được kia chứ? Omega của mình trong lòng lại có người khác, đây quả thực là vũ nhục to lớn, mặc dù có Diệp gia chống lưng, tuy nhiên Diệp Hân … cũng …

Ai~~! Diệp Huyên thở dài một hơi, đỡ Diệp Hân đứng lên, rốt cục cũng nói được câu đầu tiên của đêm nay : “Con… Con đứa nhỏ này a~!”

Diệp Hân rơi lệ trong im lăng.

Diệp Huyên lại bất đắc dĩ đau lòng, cuối cùng quay sang Lâm Túc, không khỏi đem toàn bộ hỏa khí chụp hết xuống đầu hắn: “Cái tên trứng thối Lâm Túc này! Lúc trước ta quả thật mắt bị mù mà!”

Về điểm này Thời Khanh cũng dặn rồi, nếu Diệp Huyên mắng Lâm Túc, thì Diệp Hân cứ thành thành thật thật nghe.

Lúc này Diệp Hân cũng không còn nhớ gì nhiều lắm, cảm xúc của cậu ta dâng tràn, đồng thời cũng vô cùng xúc động.

Trước đó cậu ta còn nghi hoặc những lời mà Thời Khanh nói, lúc gõ cửa đi vào, cậu ta cũng không hy vọng quá nhiều, tất cả đều hướng tới một kết quả, chính là Diệp Huyên sẽ giận dữ, sẽ quả quyết cự tuyệt, thậm chí sẽ đánh chửi cậu ta một hồi.

Cậu ta cho rằng, mình không có cách nào cùng cha câu thông với nhau.

Thế mà hiện giờ cậu nói ra, phản ứng của Diệp Huyên vượt xa so với những gì mà cậu ta tưởng tượng.

Không có đánh cũng không có mắng, bản thân có thể cảm nhận được Diệp Huyên đang rất tức giận, nhưng bởi vì ông đau lòng, cho nên tất cả đều nhịn xuống, cuối cùng ông lại là một người cha vững chãi như núi, vừa vô lực vừa bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Diệp Hân đời này chưa từng khóc lâu đến như vậy, cậu ta vẫn luôn biết Diệp Huyên thương yêu cậu, nhưng thật tình không hề nghĩ tới, cha lại có thể thương yêu cậu nhiều như thế này.

Còn cậu ta, vậy mà chỉ biết có bản thân.

Thời Khanh tuy rằng không được xem live trực tiếp, bất quá cậu cũng không lo lắng gì nhiều.

Tuy nói nhìn ở trong mắt, thì thấy Diệp lão gia tử và Diệp Hân kém chút là trở mặt thành thù, nhưng nguyên do cũng bởi hai bên không có cách nào câu thông với nhau, đều bị tức giận xông cho mù cả hai mắt.

Quan trọng hơn là bọn họ đều rất xem trọng mặt mũi tự ái.

Cho dù là anh em cha con, ruột thịt máu mủ, nhưng nếu như cùng nhau cứng đối cứng quyết không nhân nhượng, thì cuối cùng cũng chỉ có thể rơi vào lưỡng bại câu thương.

Nếu như ban đầu lui một bước, thì cục diện sẽ thay đổi rất lớn.

Đây là nhân sinh quan của Thời Khanh, cũng nhờ loại quan niệm này, mà khiến cho cậu có thể ở bên cạnh Tần Mạc một cách an nhàn thoải mái.

Thời Khanh đi theo phía sau Tần Mạc, hai người chân trước chân sau vào Lâm trạch, thì trông thấy Lâm tướng quân hơn nửa đêm rồi mà vẫn còn bận rộn công vụ.

Sau đó, Thời Khanh chỉ ngơ ngác đứng nhìn Tần Mạc – Tần ảnh đế biểu diễn một cách xuất thần nhập hóa.

Bước vào thư phòng, Tần Mạc xông tới nắm lấy cổ áo của Lâm Túc, trong đôi mắt tràn ngập lửa giận hừng hực: “Lâm Túc! Ngươi cái tên cầm thú này!”

Đừng nói Lâm Túc ngây ngẩn cả người, mà ngay cả Thời Khanh đồng hành với y cũng (⊙-⊙) .

Lâm Túc còn chưa kịp phản ứng, một đấm đã nện vào bên mặt của hắn, càng làm cho hắn kinh ngạc hơn là bản thân hắn thế nhưng không mảy may né tránh kịp.

Bất quá ngay sau đó, thần kinh chiến đấu trong cơ thể thức tỉnh, Lâm Túc ngửa người ra, né tránh công kích đang tới. Tần Mạc mặt không đổi sắc, xoay người lại tung thêm một quyền, địa phương đáp tới vô cùng chuẩn xác, chính là xương sọ của hắn.

Hai người ngươi tới ta đi, trong lúc nhất thời khó phân thắng bại.

Thời Khanh há to mồm nhìn một lát, sau đó yên lặng ngậm chặt miệng lại, hiện giờ cậu là người quan sát, cho nên cũng nhìn ra, Tần Mạc không phải thật tình động thủ, chỉ đang đùa giỡn cái tên đầu gỗ này mà thôi.

Đương nhiên khúc gỗ kia cũng không dám dùng hết sức lực, hắn đang chột dạ a, tuy rằng bản thân không có làm cái gì với Diệp Hân, nhưng dựa vào việc hắn thích Diêp Hân, cũng đủ cho hắn chột dạ cả đời.

Nhưng chắc chắn Tần Mạc giận dữ không phải là chuyện này, Lâm Túc cố gắng rút ra được một khe hở, há mồm nói một câu: “Diệp Mạc, cậu … cậu làm cái gì vậy?”

“Làm gì ư?” Tay Tần Mạc công kích không ngừng, vèo vèo đánh tới, “Ngươi có gan làm sao lại không có gan thừa nhận ?”

Lâm Túc hơi ngây người, không tránh kịp một chiêu này, khuôn mặt anh tuấn nháy mắt bầm tím, rách da chảy ra máu.

Bất quá hắn không rảnh bận tâm, chỉ lớn tiếng nói rằng: “Tôi – Lâm Túc dám làm dám chịu, không phải là con rùa rúc đầu!”

Một câu nói kia, khiến Tần Mạc ngừng tay, y nhìn Lâm Túc, khóe môi nhếch lên trào phúng, trong mắt tràn đầy lửa giận: “Không phải là con rùa rúc đầu? Được! Vậy ngày mai ngươi lập tức tới Diệp gia cầu hôn!”

“Cầu… Cầu hôn?” Biểu tình trên mặt của Lâm Túc y như một món ăn Tứ Xuyên đủ màu sắc: “Đây… Đây là có ý gì? Tôi… Tôi sao có thể…”

“Như thế nào? Lại sợ? Ngươi có biết ngươi hủy cả đời Diệp Hân không!”

Nghe tới tên Diệp Hân, sắc mặt Lâm Túc khẽ biến: “Diệp Hân, Diệp Hân làm sao vậy?”

Tần Mạc lạnh mặt nhìn hắn, thần thái kia tuyệt đối là một người anh trai tốt đệ nhất thiên hạ, bộ dáng tức giận không kiềm nén được, nào chỉ riêng thần thái, ngay cả thanh âm cũng giống như thật.

“Diệp Hân thành niên, cha ta chuẩn bị làm mai cho nó một nhà, nhưng nhắc tới việc kết hôn, tất cả thế gia đều né tránh, nói nó là người trong lòng của Lâm đại tướng quân, nói nó sớm đã bị ngươi đánh dấu, cho nên không ai dám lấy!”

Lời này vừa nói ra, Lâm Túc cả người đều ngốc.

“Không có khả năng, không có khả năng! Tôi không! Tuyệt đối không! Tôi cùng Diệp Hân, chúng tôi… chúng tôi cái gì cũng không có làm!”

Tần Mạc cười lạnh ra tiếng: “Không? Vậy ngươi nói xem hai mươi năm nay ngươi sống ra sao? Ngày lễ nghỉ phép hằng năm người cùng ai trải qua ? Tới tới lui lui những ngày hưu mộc nhật(*) ngươi đi tìm ai? Nếu không có gì, sao ngươi lại để cho Diệp Hân dính lấy ngươi cả ngày? Nếu không có gì, ngươi tại sao không chịu cưới vợ đi?”

[Nghỉ phép: Lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ gọi là “hưu mộc nhật” 休沐日]

Những câu ép hỏi này khiến cho sắc mặt của Lâm Túc nháy mắt trắng bệch.

Thật tình là … hắn không thể nào phản biện lại được.

Hắn thích Diệp Hân, trong lòng chỉ có Diệp Hân, hận không thể thời thời khắc khắc đều nhìn thấy cậu ấy, bình thường thì còn khắc chế, nhưng chỉ cần Diệp Hân tìm tới hắn, hắn căn bản khống chế không được mà đáp lại. Hắn biết mình không xứng với Diệp Hân, cho nên vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt, thậm chí không dám thân cận quá đáng, hắn cho rằng chỉ cần như vậy là được, lại không nghĩ tới như vậy sẽ làm hỏng cuộc đời cậu ấy.

Lâm Túc nản lòng thoái chí, hắn biết bước ngoặc của cuộc đời Omega là nằm ở đoạn thời gian gả chồng, nếu như kết hôn lầm nơi, vậy thì vị Omega này coi như bị …

Diệp Hân… Diệp Hân hẳn nên có một cuộc sống tốt đẹp, sẽ có một Alpha trẻ tuổi anh tuấn trân trọng, bọn họ sẽ có con, sẽ giúp đỡ lẫn nhau, sẽ bình an sống hết cuộc đời.

Mà hắn chỉ vĩnh viễn đứng ở một nơi khuất bóng bảo hộ cậu ấy, chỉ cần có thể nhìn được cậu ấy, hắn đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.

Nhưng … Tất cả đã bị hắn hủy hoại.

Lâm Túc đứng ngơ ngác, ở trên chiến trường dũng mãnh thiện chiến, đại tướng hiên ngang lẫm liệt, giờ phút này lại mờ mịt luống cuống.

Tần Mạc nhìn hắn, thanh âm trầm tĩnh một chút, nhưng vẫn lạnh lẽo như trước.

“Đừng có tự lấy cớ biện hộ cho bản thân, cái gọi là vì muốn tốt cho Diệp Hân, bất quá là bởi vì ngươi nhát gan mà thôi, đường đường là đại tướng Liên Bang mà căn bản lại yếu đuối nhu nhược! Ngươi cho là Diệp Hân tuổi còn trẻ, sợ nó tính tình bất định, sợ tình cảm của nó là nhất thời xúc động, ngươi cho là bản thân lớn tuổi, sợ một thời gian nữa sẽ trở nên già nua xấu xí, đến lúc đó Diệp Hân chán ghét ngươi, rời đi ngươi, vứt bỏ ngươi.”

“Ngươi sợ đến nỗi không dám bước tới phía trước, sợ đến nỗi tình nguyện vĩnh viễn không gặp nhau, chứ không muốn có được rồi lại mất đi, ngươi thậm chí tranh thủ một chút cũng không dám, chỉ biết tự mình ảo tưởng, ngươi cho là ngươi đang muốn tốt cho Diệp Hân? Ngươi có khi nào nghĩ tới Diệp Hân đã trao trọn trái tim cho ngươi thì có còn ai muốn tiếp nhận nó nữa hay không? Ngươi luôn mồm tất cả đều là vì Diệp Hân, nhưng thực tế là ngươi ích kỷ chỉ nghĩ tới chính mình.”

“Ta không có nói sai chứ?” Tần Mạc hơi hơi nhướng mày, ánh mắt xem thường, “Ngươi chính là đồ nhát gan, ích kỷ, nhu nhược!” 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.