Đông cung bỗng chốc thiếu một Lương đệ cùng một Lương viện, chỉ còn lại Thái tử phi với hai Thừa huy.
Ngày đó chuyện Phó Lương đệ bao vây Liên Phương Các, Lý Thừa huy cùng ở Liên Phương Các đương nhiên cũng bị liên luỵ, sau khi người của Thái tử phi lục soát xong, thì bị Thái tử phi sai người chuyển qua chỗ khác. Mà Tô Thừa huy ở Thu Hoa Các lại từ đầu đến cuối chưa từng xuất hiện, dù chuyện qua đi cũng mượn cớ ốm trốn trong Thu Hoa Các, ngay cả đi thỉnh an cũng không lộ mặt.
Mãi đến một hôm, Thái tử phi vừa dậy, còn chưa rửa mặt, Phục Linh đã đến bên tai nhẹ giọng bẩm báo,
“Thưa Thái tử phi, Thu Hoa Các truyền tin đến, cung nữ bên người Tô Thừa huy quả nhiên có vấn đề.”
“ Vậy, bắt người lại chưa?”
Trác Kinh Phàm lạnh lùng hỏi.
“Thưa Thái tử phi, đã bắt lại, Lâm công công tự mình dẫn người tới.”
“Được rồi, dẫn Tô Thừa huy tới, nàng ta cũng trốn nhiều ngày rồi, có một số việc nên sớm nói rõ.”
Nói rồi Thái tử phi Trác Kinh Phàm khoát khoát tay, Phục Linh liền lui xuống.
Thái tử phi dùng bữa sáng xong, mới đến chính điện. Lúc này Tô Thừa huy với Lý Thừa huy đã đợi trong chính điện, chờ vấn an Thái tử phi.
Thái tử phi tiến vào chính điện, đi đến ghế chủ tọa ngồi xuống, miễn lễ cho họ còn ban ngồi, rồi mới nhìn về phía Tô Thừa huy, chỉ thấy trên gương mặt xưa nay mỹ lệ của Tô Thừa huy, phủ một tầng khí sắc xám xịt, cả người đầy tử khí, sớm đã mất đi sự tươi tắn chói sáng ngày trước, dù đã biết nhưng cũng bị sự sa sút tinh thần của Tô Thừa huy dọa sợ.
Lý Thừa huy ngồi đối diện Tô Thừa huy, thì nghiêm mặt, không có biểu tình dư thừa, cho dù thấy thần sắc khác thường như thế của Tô Thừa huy, cũng không biểu hiện gì.
Thái tử phi Trác Kinh Phàm nâng chén trà lên nhấp một ngụm, lúc này mới ung dung mở miệng:
“Tô Thừa huy gần đây thân thể đã tốt chưa? Bản cung thấy khí sắc ngươi thật sự không được tốt, hay gọi thái y đến một chuyến đi.”
“Đa tạ ân điển Thái tử phi, chỉ là tối qua thiếp bị bóng đè, nên ngủ không ngon, cũng không đáng ngại.”
Thái tử phi gật gật đầu, để chén trà xuống, mặt chuyển tái xanh, giọng chuyển sang lạnh lùng
“Dẫn người lên.”
Sau đó, có một cung nữ bị áp giải đến, lúc Tô Thừa huy nhìn thấy cung nữ kia, sắc mặt càng thêm trắng bệch, mặt nàng cúi thấp kinh ngạc nhìn mặt đất, trong lòng đã đoán được dụng ý của Thái tử phi.
Lý Thừa huy thì mơ hồ không hiểu, không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nàng không mở miệng, thứ nhất nàng chỉ là Thừa huy, sao có thể chưa được cho phép mà đã tự tiện mở miệng; thứ hai là vì nàng đã nhận ra cung nữ kia, biết việc này e là có liên quan đến Tô Thừa huy, nàng mừng rỡ khi thấy đối phương gặp nạn, đương nhiên im miệng chuyên tâm thưởng thức trò hay trước mắt này.“Tô Thừa huy, ngươi có nhận ra cung nữ này hay không?”
“Vậy à, xem ra nàng không nói dối, cung nữ này nửa đêm hôm qua mò tới trước Thông Huấn Môn, bị thị vệ tuần tra ban đêm bắt được, đưa đến Cung Môn Cục giao cho Cung môn lang, sáng sớm mới đưa đến chỗ bản cung. Tô Thừa huy, ngươi nói xem, cung nữ bên cạnh ngươi nửa đêm đến Thông Huấn Môn làm gì?”
Thái tử phi Trác Kinh Phàm lạnh nhạt, nói xong ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tô Thừa huy.
“Thưa Thái tử phi, thiếp không biết.”
Tô Thừa huy nhìn thấy Tiểu Uyển, đã hiểu rõ, sự việc của nàng đã bại lộ, lúc này có giải thích cũng vô dụng, dứt khoát liều chết không nhận, dù Thái tử phi lấy mạng mình cũng không sao, chỉ cần mình không khai Uyển Quý phi ra, có lẽ Uyển Quý phi sẽ không làm khó người nhà mình.
Thái tử cũng không bất ngờ, vốn không cho rằng Tô Thừa huy sẽ lập tức nói thật, chỉ muốn để Tô Thừa huy biết nhất cử nhất động của nàng đều ở trong tầm mắt mình, cho nên đừng nghĩ đến việc giở trò trước mặt Thái tử phi. Thái tử phi xưa nay không muốn so đo, không muốn mất thân phận, nhưng sau chuyện yếm bùa vu oan, cho dù không kiên nhẫn ứng phó những nữ nhân này, vẫn phải giáo huấn các nàng.
“Xem ra tiện tỳ này tự làm theo ý mình, được thôi, bản cung thay ngươi dạy dỗ. Phục Linh, Tô Thừa huy thiếu một cung nữ, chốc nữa bảo Tư khuê tìm người bổ sung, ngươi tự đi lĩnh đi.”
Lời Thái tử phi nói ra có sự thay đổi, không truy cứu chuyện Tiểu Uyển nữa.
Lý Thừa huy ngồi một bên nhíu mày lại, Thái tử phi muốn nhẹ nhàng cho chuyện này qua sao? Một cung nữ hơn nửa đêm mò tới cửa cung, nhất định không có tâm tư tốt đẹp gì, chắc chắn đang định làm việc không thể lộ ra ngoài, sao có thể cứ buông tha như thế? Bởi vậy nàng không đoái hoài đến việc thất lễ, tự tiện mở miệng:
“ Xin thưa Thái tử phi, thiếp thấy việc này rất kỳ lạ.”
Thái tử phi Trác Kinh Phàm nhẹ nhàng liếc Lý Thừa huy một cái, lạnh nhạt nói:
“Hả? Chỗ nào kỳ lạ?”
“Thưa Thái tử phi, Tiểu Uyển là cung nữ cận thân của Tô Thừa huy, đương nhiên phải theo bên cạnh Tô Thừa huy, sao Tô Thừa huy lại không biết Tiểu Uyển đi đâu, chẳng lẽ Tô Thừa huy ngay cả cung nữ bên người cũng không quản được?”
Lý Thừa huy thấy Thái tử phi không trách nàng tự tiện mở miệng, ngược lại còn hỏi thăm nàng, liền ưỡn ngực lớn tiếng.
“Lý Thừa huy nói có lý, Tô Thừa huy quản giáo không chu toàn, xem ra không làm nổi trách nhiệm Thừa huy, bản cung sẽ trình bày với Hoàng hậu nương nương, Tô Thừa huy cứ đợi trong Liên Phương Các, chờ Hoàng hậu nương nương cân nhắc quyết định đi.”
Thái tử phi Trác Kinh Phàm đáp lời Lý Thừa huy, dăm ba câu đã định tội Tô Thừa huy, còn muốn phạt nàng.
Nét mặt Tô Thừa huy cứng ngắc, nhưng không thốt nên lời, nàng không thể nói lí do Tiểu Uyển nửa đêm đến Thông Huấn Môn, nhưng cũng không thể nào tiếp thu được việc cứ như vậy mà bị lĩnh phạt, lúc này trong lòng nàng thật sự trong ngoài dày vò, vạn phần khó chịu.Thái tử phi vốn đã muốn nhẹ nhàng buông tha chuyện này, đều tại Lý Thừa huy nhiều chuyện, Tô Thừa huy càng nghĩ càng không cam lòng, giương mắt hung ác trừng Lý Thừa huy một cái, ai ngờ Lý Thừa huy đúng lúc nhìn sang, thấy nàng thần sắc khó chịu, ngược lại nở nụ cười đắc ý, trong mắt tràn ngập châm chọc.
Lục đục giữa hai người, đương nhiên đều rơi vào mắt Thái tử phi. Chẳng lẽ Tô Thừa huy này thật sự nghĩ nàng sẽ được buông tha như thế? Nếu không muốn truy cứu việc này, cần gì Thái tử phi phải nói ngay trước mặt Lý Thừa huy, vì biết chắc Lý Thừa huy nghe xong sẽ mở miệng chỉ ra chỗ không ổn, như vậy mới thuận nước đẩy thuyền đến chỗ Hoàng hậu, để Hoàng hậu với Uyển Quý phi cắn xé nhau, để xem mèo nào thắng miêu nào.
Việc hôm nay Thái tử phi không phải không thể xử trí, chỉ là nếu tự mình ra tay, cũng chỉ giữ được an bình tạm thời thôi. Uyển Quý phi đang tìm mọi cách gây chuyện Đông cung như thế, thật khiến người ta phiền phức vô cùng, chi bằng để Hoàng hậu đi đối phó với nàng, tìm ít chuyện cho nàng làm, tránh nàng suốt ngày chỉ nhòm ngó vào Đông cung.
Qua chuyện Phó Lương đệ bị đưa ra khỏi cung, Hoàng hậu giờ chắc đang hận không thể nghiền Uyển Quý phi thành tro, đưa cơ hội tốt này cho Hoàng hậu, khẳng định có thể để Hoàng hậu với Uyển Quý phi đấu đá một hồi.
Bởi vậy Thái tử cũng không đợi Tô Thừa huy kêu oan, trực tiếp đưa Tiểu Uyển đến điện Lập Chính của Hoàng hậu, đồng thời để Phục Linh tự mình đi một chuyến, nói một lần chỗ phạm lỗi của Tiểu Uyển, đương nhiên sẽ ám chỉ việc này có liên quan đến Uyển Quý phi. Hoàng hậu nghe xong quả nhiên hai mắt sáng lên, lập tức không bỏ qua chuyện này.
Đợi Phục Linh trở lại điện Thừa Ân, bẩm báo xong, Thái tử cũng chỉ giật giật khóe miệng, trong mắt lóe lên một tia trào phúng,
“Nếu không như thế, bản cung sao lại giao Tiểu Uyển cho bà ta.”
Thái tử vốn biết Hoàng hậu tính tình nóng nảy và tầm nhìn hạn hẹp, nếu không sao lại khơi mào giằng co giữa Hoàng hậu với Uyển Quý phi.
Lần trước trong thư phòng, đã xác định địa vị của Đậu Thuần trong lòng Hoàng thượng, như thế, chỉ cần Hoàng hậu không thật sự phạm vào việc lớn hay tội ác tày trời nào, có lẽ Hoàng thượng sẽ không so đo thái quá. Huống hồ chuyện yếm bùa lúc trước, Thái tử đã nhìn ra tâm ý của Hoàng thượng, ngài đối với Uyển Quý phi sủng ái nên Uyển Quý phi cậy sủng mà kiêu, nhưng trên thực tế, tâm ý thật của Hoàng thượng đối với nàng không biết có bằng một phần ngày trước hay không.
Nhưng nghĩ lại, có lẽ Uyển Quý phi cũng không phải không phát hiện ra, nếu không sao nàng lại liều lĩnh cấu kết cùng Hoài Vương, có lẽ nàng cũng biết vìy mình mang danh sủng phi, phải làm lá chắn trong cung mấy năm. Cho nên dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì làm cho tới, trèo cành cao khác, đợi Hoài Vương xong chuyện, nàng có địa vị, cũng có người trong lòng.
Nhưng có thật là Hoàng thượng không biết hay không?
Nghiêng người nằm trên tràng kỷ, Thái tử tỉ mỉ suy nghĩ. Nếu Hoàng thượng có thể nhìn thấu Uyển Quý phi cùng Trương Lương viện bày ra ván cờ này, lại có thể đề phòng trước, chẳng lẽ Hoàng thượng không để tâm ở phương diện khác sao? Uyển Quý phi thân ở trong thâm cung, sao có thể trong điều kiện không kinh động Hoàng đế, lại gặp được Hoài Vương hay lão tổ tiên Lương Trọng Hiên?
Thái tử cảm thấy bên trong có chút không đúng, phi tần hậu cung bình thường căn bản không có cơ hội gặp người bên ngoại đặc biệt là nam nhân, mà một nam nhân muốn vào hậu cung càng không dễ dàng, cho dù Hoài Vương có bản lĩnh ngất trời, cũng không có cách nào mò tới hậu cung, bằng không sao không thừa dịp Hoàng thượng sủng hạnh phi tần trực tiếp dùng một đao kết liễu không phải được rồi sao, cần gì phải chiêu binh mãi mã, lôi kéo triều thần bên ngoài.
Về phần lão tổ tiên Lương Trọng Hiên, Thái tử biết không nhiều, chỉ biết đó là thủ hạ Hoài Vương, rất được Hoài Vương tín nhiệm, chỉ là sau khi Hoài Vương bức cung tạo phản, lại kết liễu Hoài Vương, để thế chỗ.
Thái tử híp híp mắt, xem ra cần phải điều tra nội tình rõ ràng trước, ba người Lương Trọng Hiên, Hoài Vương, Uyển Quý phi dường như hơi kỳ lạ….
Ngày đó Hoàng thượng giữ một mình Đậu Thuần lại, hai cha con nói chuyện thật lâu, Hoàng thượng cũng không vì tâm trí Đậu Thuần chỉ mới tám chín tuổi mà xem nhẹ, ngược lại còn nhẫn nại nói chuyện cùng hắn. Hai cha con nói chuyện chủ yếu về Thái tử phi, bao gồm hành vi cử chỉ cùng lời nói thường ngày.
Trong lòng Đậu Thuần biết, phụ hoàng e cũng phát hiện Thái tử phi khác biệt so với dĩ vãng, nhưng Hoàng thượng lại không tiếp xúc Thái tử phi nhiều giống hắn, đương nhiên lo Thái tử phi có dụng ý khác. Trước kia mới đầu giả bộ hèn yếu, qua mặt mọi người, hiện tại không biết đối phương đang có ý đồ gì, nên Hoàng thượng nhắc nhở Đậu Thuần nhất định phải có cảnh giác với Thái tử phi, tuyệt đối không thể tín nhiệm đối phương.
Đậu Thuần biết đó là tấm lòng lo lắng của người cha đối với con mình, nhưng lòng hắn lại không đồng ý lắm, mắt thấy là thật, nhưng lâu ngày mới rõ lòng người. Trác Kinh Phàm đối xử với hắn tốt hay không tốt, thời gian sẽ chứng minh, cho nên hắn cũng không giải thích thay Trác Kinh Phàm trước mặt phụ hoàng, ngày sau ngài sẽ tự biết, Thái tử phi của hắn đối xử với hắn thật tâm thật ý.
Cùng Hoàng thượng nói chuyện xong, Đậu Thuần liền rời khỏi điện Lưỡng Nghi trở lại Sùng Văn Quán, tiếp tục bài học chưa xong lúc trước….
Mấy ngày sau, hắn lại nghe nói Tô Thừa huy gây ra chuyện, còn biết Thái tử phi chuyển việc đó đến chỗ mẫu hậu, Đậu Thuần bất đắc dĩ cười cười, có lẽ Phàm Phàm phát hiện mẫu hậu không thích hắn, lại thêm lần này Uyển Quý phi suýt chút nữa chịu thiệt, nên dứt khoát khơi mào đấu tranh giữa mẫu hậu và Uyển Quý phi.
Đậu Thuần thấy, có đôi khi Phàm Phàm của hắn thật sự là thẳng thắn đến đáng yêu, ngay cả thủ đoạn trút giận cũng trực tiếp như thế, trải qua lần này, có lẽ Uyển Quý phi sẽ có một khoảng thời gian rất dài không dám chọc Phàm Phàm nữa.
Dù sao Phàm Phàm cũng không giống nhóm nương tử thích làm chuyện vòng vo, hắn trực tiếp bày ra trước mặt Hoàng thượng, so với thủ đoạn phi tần hậu cung thường dùng, lỗ mãng của Phàm Phàm khẳng định khiến các nàng mở rộng tầm mắt.