Khâm Thiên Giám đã tính được giờ lành đi đón dâu là giờ Dậu ( 17 -19 g) đoàn người đi đón dâu ra cung khỏi cung đến giờ Tuất (19 - 21 g) là có thể đón Tiêu tân nương nhập cung.
Thái tử phi mới là người Tiêu gia ở Giang Lăng. Một năm trước được Hoàng thượng ban chỉ tứ hôn, Tiêu gia đã ngàn dặm xa xôi từ Giang Lăng dời về kinh đô. Chuyển đến kinh đô định cư xong, Tiêu gia còn cố ý mời cô cô chuyên dạy lễ nghi cho các tiểu thư danh gia trong kinh thành đến chỉ dạy tiểu thư nhà mình trước khi vào cung.
Tiêu gia làm nhiều việc như thế để chuẩn bị cho ngày hôm nay, nhưng Tiêu tiểu thư có thể vào được cung hay không còn chưa biết đâu. Trải qua một năm Thái tử âm thầm cho người tìm hiểu, mới biết được, số người không hi vọng Đậu Thuần cưới Thái tử phi mới không chỉ có Hoài Vương. Ngẫm lại đâu chỉ có Hoài Vương là Vương gia, những vị khác cũng là Vương gia những vị đó sao an phận chờ kẻ khác trèo lên vị trí kia.
Bởi vậy Trác công tử vẫn bàng quan đứng bên ngoài làm khán giả xem những người khác đấu đá, bản thân ngồi chờ ở Nghi Thu Cung, làm ra bộ dáng an phận để cho Hoàng thượng an tâm. Thật sự tuy không quang minh chính đại ra tay, nhưng ở sau lưng nhân cơ hội đổ chút dầu vào cục diện đang nóng khiến cho mọi thứ càng hỗn loạn. Hôm nay là hôn lễ của Đậu Thuần, Thái tử cảm thấy đáng tiếc một chút, bất đắc dĩ phải ở Nghi Thu Cung, không thể chính mắt nhìn thấy cuộc vui.
Khi Thái tử còn đang suy nghĩ, Đậu Thuần vẻ mặt khó coi bước vào Nghi Thu Cung.
Hơn một năm nay, Đậu Thuần cũng thường xuyên đến Nghi Thu Cung, nhưng mỗi lần cũng không nói được mấy câu, chỉ là đến nhìn Thái tử phi của hắn. Đậu Thuần lòng đầy áy náy, mà chẳng biết nói gì. Thái tử biết mình ở trong lòng hắn chiếm một phần rất quan trọng nên mới có thể làm cho hắn áy náy lâu như vậy. Bản thân nghĩ mình ít có tình cảm với Đậu Thuần, nhưng cũng biết, Đậu Thuần đối với mình cảm tình càng sâu đối với sự tình trước mắt cùng tương lai càng có lợi.
Chỉ là hôm nay Đậu Thuần sắc mặt thật sự là rất khó xem, Trác công tử liếc đối phương một cái, trong lòng cảm giác thực phức tạp.
" Thảo dân tham kiến Điện hạ, Điện hạ vạn phúc."
Thấy Trác Kinh Phàm hành lễ mình, Đậu Thuần lại chậm chạp lên tiếng, chỉ trầm mặc nhìn người trước mặt. Sau một hồi lâu, mới nghe Đậu Thuần thấp giọng nói:
"Miễn lễ."
Trác Kinh Phàm đứng dậy xong, cũng không có ngẩng đầu nhìn Đậu Thuần, chỉ nhẹ giọng nói:
"Điện hạ bây giờ ngài nên ở điện Sùng Nhân, không nên tới nơi này."
"Phàm Phàm......"
Đậu Thuần lên tiếng, gọi tên thân mật như vậy khiến cho Trác công tử kia trong lòng nhảy dựng. Từ hơn một năm trước cùng Đậu Thuần chia ra, cũng ít nói chuyện với nhau, mà Đậu Thuần cũng không còn mở miệng gọi như vậy. Giờ phút này trong ngày này, khi Đậu Thuần sắp cưới Thái tử phi mới, lại nghe thấy một tiếng xưng hô này, thật sự làm cho người ta trong lòng không khỏi sinh ra chút cảm giác mất mát.
Hôm nay nếu các vị Vương gia kia không có ai động thủ, như vậy Đông Cung sẽ nghênh đón một vị nữ chủ tử mới. Như vậy tính toán của Thái tử sẽ phải thay đổi, vì một khi Tiêu tiểu thư vào cung, sẽ danh chính ngôn thuận là Thái tử phi, đến lúc đó muốn đối phó thật sự phải mất rất nhiều công phu.Bởi vậy dù biết được Đậu Thuần ra cung đón dâu lần này sẽ không thuận lợi, nhưng Thái tử cũng chịu đựng không có nói gì, chỉ là trong lòng lại có chút xem thường chính mình, vì tương lai chính mình đã lừa gạt Đậu Thuần. Như vậy chính mình còn có tư cách đi so đo với việc Đậu Thuần dùng thủ đoạn lúc trước?
Đậu Thuần tất nhiên là không biết tâm tư Trác Kinh Phàm lúc này. Hắn thầm nghĩ, hôm nay phải cưới người khác, nhưng trong lòng hắn chỉ hướng về một mình Trác Kinh Phàm. Mặc kệ Tiêu tiểu thư tốt như thế nào, mặc kệ Tiêu gia có thể giúp đỡ cho hắn bao nhiêu, hắn đều không muốn cho đối phương ngồi trên vị trí thuộc về Trác Kinh Phàm. Tiêu lão đại thần lúc trước là mưu sỹ sao không nghĩ tới nếu Tiêu gia thật sự được xem trọng sao Hoàng thượng còn nghi kỵ, muốn tránh gia tộc Tiêu gia có nhiều quyền lực nên mới chọn Thái tử phi mới khi họ đã rời khỏi triều.
Bởi vậy Hoàng thượng đề bạt Tiêu gia thật sự là lợi dụng Tiêu gia, bằng không Hoàng thượng sẽ không chọn Tiêu tiểu thư vào vị trí Thái tử phi mới. Còn chưa nói Thái tử phi cũ là Trác Kinh Phàm vẫn còn lưu lại trong cung thì sao. Tiêu tiểu thư vào cung, cho dù Trác Kinh Phàm ở Nghi Thu Cung không ra ngoài, nhưng mà người cũ chưa đi người mới đã vào, thật sự là khiến người ta chán ghét. Mà Thái tử phi cũ vào cung hơn ba năm, Tiêu tiểu thư vào cung sau có thể chân chính nắm giữ Đông Cung ở trong tay hay không cũng rất khó nói.
Thật ra sau khi tới Nghi Thu Cung, cân nhắc mấy ngày, cuối cùng Thái tử đã đoán được dụng ý của Hoàng thượng. Trừ việc không mang danh qua cầu rút ván, chỉ sợ Hoàng thượng lưu Thái tử phi cũ ở trong cung vì để chống đối Thái tử phi mới, như thế xem ra, Hoàng thượng cũng không phải tín nhiệm Tiêu gia.
Thái tử chỉ có thể cười lạnh trong lòng, làm Hoàng đế một nước mà không có được một người để tin cậy thật sự là đáng thương. Làm mọi cách cản Hoàng Hậu không nói, bên mình còn không có một phi tử nào có thể tín nhiệm, ngay cả trong triều cũng không có tin ai, cũng không biết Hoàng thượng này suốt ngày tính kế này kế kia, nhưng có thật là có thể tính toán chu toàn không bỏ sót......
Đậu Thuần không có ở lại Nghi Thu Cung lâu lắm, hắn chỉ là trầm mặc đứng cùng Trác Kinh Phàm một chút, sau đó liền đứng dậy trở lại điện Sùng Nhân thay trang phục, chuẩn bị ra cung đón dâu.
Hắn trở về để cho cung nữ hầu hạ chính mình thay trang phục. Hắn nhìn mình trong gương, chỉ thấy một thân ảnh cao gầy, bên cạnh là y phục chính thức của Thái tử khi nạp chính phi. Một thân hoàng bào này làm hắn nhớ lại hơn ba năm trước lúc cưới Trác Kinh Phàm.
Hắn kinh ngạc nhìn vào gương đồng, trong lòng sinh ra một cảm giác phiền chán. Hắn từng mặc trang phục này cưới Thái tử phi của hắn, mà hôm nay lại mặc trang phục này cưới Thái tử phi mới, còn Thái tử phi của hắn lại bị phế đã hơn một năm, cô đơn lạnh lẽo một mình ở Nghi Thu Cung.
Càng nghĩ lại càng khó chịu, Đậu Thuần không kiên nhẫn để Thu Lê cùng Đông Kết hầu hạ mặc y phục. Thu Lê cùng Đông Kết thấy hắn thần sắc không vui, dù mặc chưa xong nhưng không dám nhiều lời lập tức lui ra. Đã hơn một năm, các nàng thấy Điện hạ trở nên trầm mặc ít lời, mà tính tình đúng là nóng nảy dễ cáu kỉnh hơn, các nàng trong lòng biết rõ ràng, Điện hạ chuyển biến là có liên quan Thái tử phi bị phế. Nhưng các nàng chỉ là hạ nhân, cũng không thể nhiều lời chỉ phải càng thêm dụng tâm hầu hạ Điện hạ.Điện hạ cho các nàng lui ra, liền đi thẳng ra ngoài, Thu Lê cùng Đông Kết nhìn nhau, nhanh chóng đi theo, lúc này mới phát hiện Điện hạ vào thư phòng, hai người bất đắc dĩ thở dài một hơi, Đông Kết nhẹ giọng nói:
"Hôm nay là cưới Thái tử phi mới, nhưng Điện hạ thoạt nhìn cũng không vui."
"Điện hạ sao vui được? Vị Thái tử phi mới lai lịch không nhỏ, vào cung xong, chỉ sợ cùng với vị kia náo loạn lên, vị kia nay không còn tước vị nhưng mà vẫn còn ở trong cung sao lại chịu ngồi yên mà không nói gì?"
Thu Lê nhanh chóng chỉ về hướng Tây Bắc nơi có Nghi Thu Cung, thản nhiên nói.
"Nhưng ta còn nghe nói, Chiêm sự mỗi ngày đều phải đi về phía đó bẩm báo và nhận lệnh phải không?"
Đông Kết tất nhiên là biết được nàng nói vị kia là ai, bất quá nàng chỉ nhíu nhíu mi, thấp giọng hỏi.
"Đó là do Điện hạ ân điển, mà ngày xưa Đông Cung không có nữ chủ tử, mới để hắn quản lý, ngươi hãy chờ xem, đợi cho Thái tử phi mới vào cung xong, Hoàng thượng khẳng định sẽ lên tiếng."
Thu Lê thần sắc phức tạp liếc mắt nhìn phương hướng Nghi Thu Cung trong giọng nói có chút hờn giận.
Dù sao chuyện của chủ tử cũng không phải các nàng có thể nghị luận, bởi vậy hai người không nói nữa, không hề lắm miệng chỉ cung kính canh giữ ở ngoài thư phòng. Không bao lâu, Hữu Phúc cùng Hữu Toàn đến, Hữu Phúc thấy hai người liền hỏi:
"Điện hạ ở bên trong sao?"
"Dạ."
Đông Kết gật gật đầu, Hữu Phúc đè thấp giọng hỏi tiếp
"Điện hạ...... thế nào?"
"Vừa mới thay y phục nhưng có vẻ không vui, cũng chưa có mang đủ phục sức, chỉ mang tất cũng còn chưa mang giày, những thứ còn lại ngài ấy không cho ai động tay."
Đông Kết vẻ mặt đau khổ, nhỏ giọng nói.
"Được rồi, các ngươi đem những gì còn chưa mang đến đây, đừng để chậm trễ làm lỡ giờ lành, ta đi vào xem trước một cái."
Hữu Phúc nghe xong trầm ngâm một hồi, thúc giục Thu Lê cùng Đông Kết, đợi cho hai nàng rời đi xong, lúc này mới cùng Hữu Toàn tiến vào thư phòng.
Trong thư phòng, Đậu Thuần ngã người trên tràng kỷ, một chút cũng không để ý y phục trên người sẽ bị nhàu nát. Hữu Phúc thấy vậy trong lòng thở dài một tiếng, tiến lên nhẹ giọng nói
"Thưa Điện hạ, mọi thứ đã chuẩn bị xong."
"Vậy sao."
Đậu Thuần cầm một quyển sách trên tay, cũng không ngẩng đầu lên tiếng. Hữu Phúc cùng Hữu Toàn cũng không quấy rầy hắn, lui đến một bên im lặng đứng chờ, đợi cho Đậu Thuần đem sách lật hết xong mới liếc mắt nhìn Hữu Phúc hỏi,
"Đều chuẩn bị tốt rồi sao?"
"Thưa Điện hạ, đúng vậy, ngựa cùng kiệu phu đã sẵn sàng "
Hữu Phúc cung kính đáp, trong lòng lại kêu khổ không ngừng. Hắn không nghĩ tới Điện hạ lại lệnh hắn ngầm hành động, phải làm sao cho ngựa cùng kiệu phu không thể thuận lợi đến được Tiêu phủ. Điện hạ rõ ràng là muốn làm nháo loạn để đoàn người đón dâu gặp chuyện không may. Hữu Phúc có lời khó nói, hắn không nghĩ tới Điện hạ vì không muốn cưới Thái tử phi mới mà làm mọi cách gây cản trở, còn lệnh hắn bất cứ giá nào cũng phải ngăn cản việc đón dâu, đó không phải là đem mạng sống hắn ra đánh cược sao. Đây đâu phải chuyện đùa, nếu có một chút sai lầm để Điện hạ xảy ra tổn thương nào, toàn bộ Đông Cung sợ là đều phải chôn cùng Điện hạ.Đậu Thuần nghe xong không có lên tiếng, hắn đã có kế hoạch tỉ mỉ ở trong lòng, kỳ thật hắn không cần ra tay, Hoài Vương cũng sẽ không cho hắn thuận lợi cưới Tiêu tiểu thư. Hắn giao phó Hữu Phúc giở trò, chỉ là một kế hoạch phụ để bảo đảm nếu Hoài Vương không thành công thì kết quả cũng không thay đổi.
Thấy đã đến giờ, Đậu Thuần cuối cùng cũng để cho Thu Lê cùng Đông Kết đến gần hầu hạ mình mặc xong trang phục. Đến giờ Dậu, Đậu Thuần rời hoàng cung, đi đến Tiêu phủ.......
Đoàn người đón dâu trùng trùng điệp điệp ra khỏi hoàng cung, trên đường phố đã được đoàn nghi thức ở phía trước mở đường, Thái tử cưỡi một con tuấn mã đen, phía sau là xe ngựa cho Thái tử phi cùng đoàn tỳ tùng cầm cờ và đoàn nhạc công tấu nhạc.
Dọc đường đi Đậu Thuần tâm tình đã trở nên bình tĩnh, trước mắt là con đường rộng lớn không một bóng người, hắn thân ở đây mà tâm trí lại đang ở Nghi Thu Cung.
Đúng lúc này, đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng xé gió, Đậu Thuần híp mắt lập tức thúc ngựa tránh né. Một tiếng "Vút" vang lên một ám khí bay ngang sát bên người hắn, cấm vào người cung nữ cầm cờ đi đằng trước. Sự tập kích bất ngờ làm toàn bộ đội ngũ náo loạn, thị vệ lập tức đến bên cạnh bảo vệ Thái tử, có người hô lên
"Hộ giá! Có thích khách!"
Xuất hiện thêm vài tên thích khách nhưng đã bị thị vệ kịp thời ngăn chặn. Thị vệ lập tức đem Thái tử vây quanh, che chở Thái tử lui lại. Một số thị vệ lập tức phân ra truy đuổi thích khách, số còn lại bảo vệ Thái tử cùng đoàn đón dâu lui lại. Đoàn người bởi vì bị tập kích thình lình đã trở nên rối tung.
Mọi người còn chưa đem Thái tử đến nơi an toàn, thì con ngựa đột nhiên phát cuồng, phóng nhanh về phía trước, hí vang lên, tiếp theo nổi điên chạy toạn xạ, liên tiếp đụng ngã lăn rất nhiều thị vệ và cứu binh đến. Những thị vệ thấy thế quá sợ hãi, vội vàng giục ngựa đuổi theo.
Đậu Thuần nắm chắc dây cương, nằm sấp ở trên lưng ngựa, hắn cắn chặt hàm răng, mặc cho lưng ngựa liên tục bị xóc nảy hai chân vẫn kẹp chặt bụng ngựa. Trong lòng của hắn nhịn không được mắng chửi liên tục, hắn không nghĩ tới Hoài Vương lại xuống tay độc ác như vậy, đúng là muốn trực tiếp diệt trừ hắn. Hắn quả thật đã nhận được tin tức Hoài Vương đang âm thầm hành động, chỉ trăm triệu lần không nghĩ tới Hoài Vương muốn diệt cỏ tận gốc như thế, trực tiếp muốn lấy mạng hắn.
So với việc phá hủy hôn lễ, Hoài Vương đi một bước này quả thật là quá thâm hiểm. Nếu ám sát thành công, Thái tử điện hạ chết, cũng sẽ không có hôn lễ cùng Thái tử phi mới, vả lại Trác Kinh Phàm cũng không còn thể hiện được gì. Hoài Vương cũng cắt đứt đường lui của Tiêu gia cùng Trác gia, dù sao Tiêu gia cùng Trác gia đều xem như cùng hội cùng thuyền với Thái tử điện hạ chỉ cần thuyền Thái tử điện hạ bị lật, người trên thuyền cũng không có may mắn thoát khỏi.
Phúc họa vô lường, Thái tử Đậu Thuần đi đón Tiêu tiểu thư mà xảy ra chuyện, Hoàng thượng nhất định giận chó đánh mèo, xử lý Tiêu gia, Tiêu tiểu thư có thể tuẫn táng cùng Đậu Thuần, dù sao Tiêu tiểu thư đã trải qua lục lễ chuẩn bị vào cung thành Thái tử phi, chỉ còn bước cuối cùng mà thôi. Còn Trác Kinh Phàm lại càng không phải nói, là thê tử Đậu Thuần cưới hỏi đàng hoàng, Đậu Thuần chết, khẳng định thê tử này cũng khó sống được.Như vậy một mũi tên bắn trúng nhiều con nhạn, Hoài Vương đã đợi một năm, cuối cùng cũng chờ đến ngày này, ngày mà Thái tử Đậu Thuần đón Thái tử phi mới.
Hoài Vương không chỉ an bài người phục kích dọc đường đi, mà chính ở Tiêu phủ hắn cũng có sắp xếp người. Trong khi Thái tử Đậu Thuần gặp nạn trên đường, thì ở Tiêu phủ, Tiêu tiểu thư vốn là đang ngồi ở khuê phòng chờ người đến đón dâu, đang êm đẹp, phòng bên cạnh đột nhiên bốc cháy. Lửa cháy lan tràn rất lớn, Tiêu tiểu thư phải rất vất vả mới thoát được ra ngoài.
Do vội vã mà ngọc như ý Thái tử đưa đến khi nạp chinh lại bị rơi vỡ nát.
Khối ngọc này cũng không phải là sính lễ phổ thông, mà là tín vật dành riêng cho Thái tử phi, phải cầm trên tay khi được đón vào cung. Hiện giờ ngọc bị vỡ, Tiêu tiểu thư kinh hãi nhìn khối ngọc không nguyên vẹn, trong lòng dâng lên một dự cảm bất an.
Lúc này một nha hoàn bên cạnh nhìn thấy nàng kinh ngạc kêu lên:
"Ai da, Tân nương... sao người lại chạy lung tung vậy ạ! Người làm sao lại khiến khối ngọc thành thế kia?!"
Nha hoàn giọng nói có chút lớn, khiến mọi người chú ý, Tiêu lão gia lúc này cũng chạy tới, nghe thấy nha hoàn vừa nói, ông lập tức cúi đầu nhìn.
"Nguyên Nương!"
Tiêu lão gia suýt nữa thổ huyết, lúc này Tiêu lão phu nhân cũng tới, Tiêu phu nhân dìu lão phu nhân, bước nhanh vào sân, chỉ thấy trước mắt một ngọn lửa bốc cao, trên mặt đất là khối ngọc bị vỡ, lão phu nhân tim như ngưng đập, hạ giọng nói
"Đem toàn bộ người trong viện trói lại."
Quản gia cùng hạ nhân lập tức tiến lên đem người hầu trong viện của Tiêu Nguyên Nương áp giải đi, chỉ còn lại nha hoàn đang dìu Tiêu Nguyên Nương. Nha hoàn kia thấy lão phu nhân chống gậy đi tới, trong lòng sợ hãi, cúi đầu xuống không dám lên tiếng, chỉ mong sao lão phu nhân có thể buông tha nàng,
"Phỉ Thúy, Liên Dung, các ngươi đi thay nha hoàn kia, đem đại tiểu thư đến phòng ta."
Lão phu nhân vừa nói xong, hai nha hoàn phía sau lập tức lên tiếng,
"Dạ."
Hai người tiến lên dìu Tiêu Nguyên Nương, nha đầu kia hô to lúc nãy giờ phút này sắc mặt trắng bệch, mở to đôi mắt hướng Tiêu Nguyên Nương cầu cứu, nhưng không đợi Tiêu Nguyên Nương mở miệng, Phỉ Thúy cùng Liên Dung đã đem nàng mang khỏi sân.
Đợi cho hiện trường khống chế xong, Tiêu lão phu nhân lúc này mới nói với Tiêu lão gia:
"Con à, hôm nay quý phủ sợ là phải có khó khăn, con đi đằng trước nhìn xem, đoàn người của Điện hạ đón dâu đã đến chưa."
Tiêu lão gia vội vàng đáp ứng, mang theo tùy tùng vội vàng đi đến cổng đằng trước. Kế tiếp lão phu nhân mang theo Tiêu phu nhân về chỗ của mình. Viện của Lão phu nhân là Vinh Thọ Đường, Phỉ Thúy cùng Liên Dung đã đưa Tiêu Nguyên Nương đến đó, lúc này nàng đang ngồi ở trong chính đường. Tâm trạng Tiêu Nguyên Nương đã bình tĩnh đôi chút, đang chờ Tổ mẫu cùng mẫu thân trở về.Lão phu nhân cùng Tiêu phu nhân trở lại Vinh Thọ Đường, đã thấy Tiêu Nguyên Nương trên người mặc trang phục Thái tử phi, phục sức và trang điểm là có chút rối tung, búi tóc xổ ra, khuôn mặt vốn trang điểm lộng lẫy quý phái, lúc này có vẻ chẳng ra cái gì cả.
" Cháu gái của ta bị sợ hãi rồi "
Lão phu nhân đi đến ghế chủ tọa ngồi xuống, ngoắc tay ý bảo Tiêu Nguyên Nương đến gần, sau đó kéo tay nàng thở dài một tiếng, trong giọng nói mang theo vẻ xót xa.
"Tổ mẫu..."
Tiêu Nguyên Nương có chút nghẹn ngào, mặc cho hôm nay là ngày vui của chính mình, nhưng liên tiếp xảy ra biến cố lớn, Tiêu Nguyên Nương cũng chỉ là là một cô nương mười mấy tuổi, trong lòng tất nhiên là thất kinh. Vả lại nàng không phải gả vào một gia đình bình thường, mà là Hoàng thất, ngọc như ý lại bị vỡ nát, chuyện này còn không biết phải làm như thế nào để giải thích với Hoàng thượng làm sao nàng không lo lắng cho được?
"Con đừng sợ, việc hôm nay, Tổ mẫu sẽ đứng ra giải quyết cho con. "
Lão phu nhân nhẹ nhàng lên tiếng, Tiêu phu nhân ở một bên cũng liên tiếp lau lệ, ngày vui của con gái mà gặp biến cố, người bên ngoài không hiểu sẽ bàn tán như thế nào đây. Bà xót thương cho con mình, hiện giờ nếu gả không được cho Thái tử, sau này danh tiết còn đâu?
Lúc này Vinh Thọ Đường không khí thật bi thương. Tiêu lão gia bước chân nghiêng ngả lảo đảo đi vào, sắc mặt của ông trắng bệch. So với việc khuê phòng con gái bị hủy thì tin ông nhận được càng khủng khiếp hơn. Lão phu nhân thấy bộ dáng con trai, trong lòng lại run lên, bà vội vàng mở miệng hỏi:
"Làm sao vậy? Lại có chuyện gì xảy ra sao?"
"Mẫu thân, Điện hạ gặp chuyện, đoàn.. đoàn người đón dâu đã lui về trong cung."
Tiêu lão gia run rẩy, đem chuyện vừa mới nghe được nói ra cho mọi người nghe. Nghe xong chỉ thấy mẫu thân cùng phu nhân nháy mắt đều thay đổi sắc mặt, trong lòng ông cũng rất là khó chịu, căn bản không đành lòng nhìn sắc mặt con gái.
"Nói như vậy, hôm nay... Hôn lễ hủy bỏ?"
Lão phu nhân khó khăn mở miệng hỏi, Tiêu lão gia lắc đầu,
"Con không biết, trong cung còn chưa có tin tức truyền ra, chỉ nghe nói Điện hạ bị thương, hôm nay hôn lễ chắc là không thể tiếp tục "
"Phụ thân con đâu?"
Lão phu nhân ngồi yên lặng một lát sau mới mở miệng hỏi.
"Mới vừa rồi phụ thân vừa nghe nói khuê phòng Nguyên Nương bị cháy lập tức liền mang người đi ra ngoài."
"Con đi đến cổng đợi, phụ thân con trở về, mời ông ấy lại đây một chuyến."
Lão phu nhân nghe nói phu quân ra phủ, trong lòng mơ hồ đoán được ông đi đâu, bởi vậy rất lo lắng.
"Dạ."
Chuyện Đậu Thuần gặp thích khách cùng chuyện Tiêu phủ bị cháy truyền vào trong cung, trong lòng Thái tử kinh hãi. Thái tử biết Hoài Vương sẽ ra tay, nhưng mà không dự đoán được Hoài Vương điên cuồng như vậy, đúng là trực tiếp muốn lấy mạng Đậu Thuần.
Lúc này trong lòng có chút bối rối, lập tức gọi Phục Linh:
"Đi, đi đến điện Sùng Nhân hỏi xem, Điện hạ bị thương như thế nào, thuận tiện hỏi thăm rõ ràng."
Phục Linh lập tức lĩnh lệnh mà đi.
Bởi vậy nghe nói Đậu Thuần bị thương, mà trong lòng Thái tử nháy mắt sinh ra một cảm giác áy náy. Thái tử tự trách bản thân không nên để Hoài Vương tùy ý hành động, sớm biết rằng Hoài Vương làm việc vô pháp như thế, thì dù nói cái gì cũng sẽ không đem Hoài Vương vào trong kế hoạch. Nhưng hiện tại nói lời này đã quá muộn, giờ phút này bản thân chỉ có thể ở Nghi Thu Cung lòng nóng như lửa đốt, cho dù trong lòng lo lắng cũng không thể ở bên cạnh Đậu Thuần, cũng bởi vì Hoàng thượng nghi kỵ nên cái gì không thể làm gì.
Lúc này, Thái tử thống hận chính mình bất lực; cũng không có hy vọng nắm chặt quyền lực. Lúc trước trong đầu luôn muốn từng bước một từ từ sẽ có ngày lật đổ Hoàng đế, diệt trừ Hoài Vương, nhưng mà giờ phút này kế hoạch gì cũng nghĩ không ra, chỉ muốn Đậu Thuần bình an vô sự.
**********
Tìmhiểuthêmvềlụclễthờixưa
1. NẠP THÁI: “bắt mối”. Sau khi người làm mai đi qua đi lại hai bên bắt nhịp cầu và làm cho hai họ bằng lòng với nhau rồi thì đàng trai sắm một lễ mọn đến nhà đàng gái. Xác nhận lời hỏi cưới con gái nhà ấy.
2. VẤN DANH: Sau lễ Nạp Thái, đàng trai chọn ngày lành tháng tốt rồi nhờ người mai mối đem trầu rượu đến nhà đàng gái để hỏi tên tuổi cùng ngày sinh tháng đẻ của ngươi con gái mà họ muốn cưới. Lễ này cốt để nhà trai hỏi rõ tên, tuổi của người con gái và mẹ đẻ người ấy để biết rõ hơn về thân thế cũng như sự giáo dục của người này. Cócâu “người mẹ tốt sẽ sinh ra con gái tốt, người mẹ hư đốn sinh ra con gái xấu nết, dâm đãng”
3. NẠP CÁT: Lễ này có nghĩa là nhà trai đã đi xem một quẻ tốt về hôn nhân của đôi trai gái, rồi làm lễ trước bàn thờ tổ tiên để đôi trẻ đã hợp có thể thành hôn được. Sau đó, nhà trai đưa lễ vật tượng trưng và thông báo cho nhà gái hay biết.
4. THỈNH KỲ: Đây là lễ mà nhà trai hứa cưới và xin nhà gái định ngày làm lễ cưới, lựa ngày tháng tốt.