Trùng Sinh Thành Thái Tử Phi

Chương 46: Bao vây



Đến một ngày, một đội Vũ Lâm quân vốn là phụ trách bảo vệ Hoàng thượng cùng Hoàng cung đột nhiên rời hoàng cung. Một đội ngũ gần trăm người lúc canh năm tam điểm ( 5g sáng), trang bị vũ khí sáng loáng tập trung ở cửa cung. Âm thanh báo sáng vừa vang lên phá tan bầu không khí an tĩnh, đội quân nhanh chóng hướng về phía Hoài Vương phủ mà đi. Không bao lâu, Vũ Lâm quân đi đến Hoài Vương phủ, không nói lời nào đem toàn bộ Hoài Vương phủ bao vây. Giờ phút này trời còn chưa sáng hẳn, Hoài Vương phủ vẫn còn chìm trong yên tĩnh, đội Vũ Lâm quân đã qua huấn luyện nghiêm chỉnh nên hành động rất nhanh chóng và cũng không gây nhiều tiếng vó ngựa chói tai.

Đại tướng quân dẫn đầu xoay người xuống ngựa, lúc này người gác cổng Hoài Vương phủ nhìn thấy, nhanh chóng mở cửa lớn gọi người đi bẩm báo Vương phi. Người sai đi bẩm báo còn chưa đến chỗ, đã nhìn thấy Vương phi ngồi trên kiệu cùng mấy nha hoàn cận thân đến.

Khi đến cổng lớn kiện liền ngừng lại và được nhẹ nhàng hạ xuống, sau đó người đi bên kiệu là Bách Thảo nhanh chóng tiến tới nhấc màn lên, Bách Linh thì vươn tay dìu Vương phi ra khỏi kiệu. Vương phi xuống kiệu, vịn vào Bách Linh đi vài bước, nhưng không có tới gần cổng lớn, mà là đứng ở bên trong cánh cửa, nhìn đội Vũ Lâm quân bên ngoài.

"Mạt tướng thỉnh an Vương phi, Vương phi vạn phúc."

Đại tướng quân gặp được Hoài Vương phi, lập tức cung kính hành lễ thỉnh an, Hoài Vương phi bình tĩnh hỏi:

"Không biết Đại tướng quân đến vào giờ này là có việc gì quan trọng?"

"Thưa Vương phi, mạt tướng phụng thánh chỉ, tiến đến hộ tống Hoài Vương gia vào cung, nếu có chút đắc tội, xin Vương phi thứ lỗi."

Đại tướng quân rất đúng mực nói.

Hoài Vương phi nghe xong ấn đường giật giật, bà nắm chặt tay thành nắm đấm trong tay áo, trên mặt vẫn lộ vẻ bình tĩnh, chậm rãi mở miệng nói:

"Hoàng thượng có chỉ, vốn nên vâng theo, nhưng hôm nay không phải Hoài Vương phủ dám kháng chỉ, mà thực ra Vương gia đã nhiều ngày chưa hồi phủ, nếu như thế bổn Vương phi sẽ theo ngươi tiến cung, tự mình thỉnh tội với Hoàng thượng."

Đại tướng quân vừa nghe Hoài Vương không ở bên trong phủ, nhất thời nhíu mày, tay cầm bội đao bên hông, trầm ngâm một chút, rồi mở miệng nói:

"Như vậy ủy khuất Vương phi đi cùng mạt tướng một chuyến."

Hoài Vương phi âm thầm thở ra một hơi, vội vàng giao phó hạ nhân chuẩn bị xe. Lúc này Trường sử đã chạy tới, nghe Vương phi phân phó xong cũng không dám chậm trễ, tự mình đi chuẩn bị. Khi Vương phi lên xe xong, nhìn Trường sử nhỏ giọng nói:

"Tiểu Quận chúa cùng tiểu Vương gia làm phiền ngươi, dù như thế nào, cũng không thể để Vương gia đem họ mang đi."

"Dạ, tiểu nhân đã biết."

Trường sử mặt không đổi sắc, cũng chỉ hơi mấp máy môi.

Vương phi sau khi nghe xong lời này mới an tâm, sau đó cho xe đi theo Đại tướng quân hướng về hoàng cung. Đội Vũ Lâm quân vẫn vây quanh ở bên ngoài Hoài Vương phủ không có thối lui, làm cho trên dưới Hoài Vương phủ hoảng sợ.Lúc này Đậu Chỉ Dung cũng đã nhận được tin tức, trong lòng nàng đột nhiên thắt lại, liền nhảy xuống giường, vội vàng mang giày, làm người vú già bên cạnh bị hù nhảy dựng,

"Ai da, tiểu Quận chúa của ta ơi, người chậm một chút, đừng để ngã, người bình tĩnh lại nói cho ta biết người muốn đi chỗ nào?"

"Giản bà bà, mau đem áo choàng đến, ta muốn đi đến chỗ ca ca."

Một đám người luống cuống tay chân, nhanh chóng chuẩn bị tốt cho Đậu Chỉ Dung. Đậu Chỉ Dung mang theo vài nha hoàn đi đến chỗ Đậu Tuần.

Người canh giữ ở cửa viện thấy Đậu Chỉ Dung, vội vàng khom mình hành lễ, mà còn gọi người đi vào thông báo, chỉ chốc lát sau, Đậu Tuần tự mình đi ra dẫn Đậu Chỉ Dung đi vào. Đậu Tuần đã mười sáu tuổi, thân hình còn có chút gầy ốm, nhưng vẻ mặt bình tĩnh cũng lộ ra vẻ trầm ổn.

"Xin thỉnh an ca ca."

"Muội đừng đa lễ."

Đậu Chỉ Dung ngẩng đầu khi đó hốc mắt đã có một chút hồng.

"Chớ sợ, không có việc gì."

Đậu Tuần thấy thế,  nhẹ giọng an ủi.

"Ca, mẫu thân không có việc gì phải không?"

Nhìn Đậu Chỉ Dung buồn bã, Đậu Tuần thấy có chút đau lòng, vội vàng lệnh người dâng trà, sau đó cho người hầu hạ đều lui ra hết, rồi mới lên tiếng:

"Muội đừng lo lắng, mẫu thân vào cung gặp Hoàng thượng không là chuyện xấu, ít nhất có thể giải thích Hoài Vương phủ trong sạch."

"Sao có thể chứ? Nếu vậy sao mẫu thân muốn đưa chúng ta đến Tây Bắc, chỉ là còn chưa kịp hành động thì Vũ Lâm quân đã tới rồi. Hoàng thượng rõ ràng muốn xử lý Hoài Vương phủ, mẫu thân đi chuyến này không khác gì tự chui đầu vô lưới."

Đậu Chỉ Dung lo lắng lại lo lắng, cắn chặt môi.

"Muội chớ nghĩ nhiều, mẫu thân chuyến này vào cung là không tránh khỏi. Vào cung gặp mặt Hoàng thượng còn có cơ hội xóa hiềm nghi giải oan cho Vương phủ, nếu mẫu thân không vào cung, Hoàng thượng càng có lý do xử lý Hoài vương phủ."

Đậu Tuần hạ tầm mắt, thản nhiên mà nói, hôm nay Vương phi không vào cung, hắn cũng sẽ thay thế Vương phi vào cung, dù Hoàng thượng lấy mạng của hắn, hắn cũng sẽ không nói một câu, dù sao Hoài vương ám sát Thái tử điện hạ là một chuyện lớn, Hoài Vương phủ khó tránh khỏi không bị liên lụy.

Hoài Vương Đậu Trạch tự cho là làm việc bí mật, nhưng không chỉ Vương phi biết mà hai con hắn cũng biết. Khi Thái tử điện hạ gặp chuyện lập tức trong lòng mọi người đều nhận định là do hắn làm. Bởi vậy không chỉ là Vương phi đang chờ đợi, mà Đậu Tuần cũng chờ Hoàng thượng tỏ thái độ cùng hành động.

Hiện giờ chỉ có một đội Vũ Lâm quân vây quanh Vương phủ, cũng không có làm khó dễ ai trong Vương phủ, vả lại nghe nói Đại tướng quân vừa rồi cũng rất cung kính đối với mẫu thân. Điều này làm cho Đậu Tuần hơi chút yên tâm, ít nhất Hoàng thượng không có giận chó đánh mèo, nếu không Vũ Lâm quân đã có thể trực tiếp đem mọi người nhốt vào trong đại lao.Đậu Tuần nhẹ nhàng hít một hơi, hắn nhìn Dung muội trong lòng có chút chua xót, nếu hắn đi Tây Bắc, sau này sẽ lâu lắm không được gặp mẫu thân, mà ngay cả hôn lễ của Dung muội hắn cũng không thể tham gia, nghĩ đến điều này trong lòng không khỏi tràn ngập tiếc nuối cùng oán giận.

Đậu Chỉ Dung thấy biểu tình Đậu Tuần, liền đoán được ý nghĩ của hắn, nàng vươn tay nắm chặt tay Đậu Tuần, nhẹ nhàng lên tiếng:

"Ca, nếu có thể ca đi Tây Bắc trước tìm sự trợ giúp, mẫu thân cùng muội sẽ ở kinh đô chờ ca."

"Chỉ sợ sẽ không được, nếu Hoàng thượng cố ý đem tội ám sát Thái tử đổ lên người phụ thân, sợ là toàn bộ Hoài Vương phủ đều phải chôn cùng."

Đậu Tuần không dám chắc lúc này Hoàng thượng không có giận chó đánh mèo, nhưng một ngày chưa tìm được Hoài Vương, tâm tình ngài sẽ càng ngày càng tệ, khó bảo đảm Hoàng thượng trong cơn tức giận, sẽ không đem chuyện Hoài Vương làm tính trên đầu Hoài Vương phủ.

"Nếu là như thế, cũng coi như số mệnh của chúng ta."

Đậu Chỉ Dung nhẹ hít một hơi, huynh muội hai người đều trầm mặc xuống. Đúng lúc này, bên ngoài lại truyền đến âm thanh ầm ĩ, Đậu Tuần nhíu nhíu mày, có hạ nhân chạy vào bẩm báo,

"Thưa tiểu Vương gia, Tôn Nhụ Nhân dẫn người ở bên ngoài, cố ý muốn gặp ngài."

"Làm càn! Đây là chỗ nào mà bà ta có thể tới? Thủ vệ đều chết hết cả rồi sao?!"

Còn chưa chờ Đậu Tuần mở miệng, Đậu Chỉ Dung liền quát lớn.

Trường tùy từ nhỏ đi theo Đậu Tuần, cũng là người lanh lợi, hắn cung kính trả lời:

"Thưa tiểu Quận chúa, Tôn Nhụ Nhân ôm tiểu thiếu gia nên không ai dám kéo mạnh sợ bị thương thiếu gia..."

"Sáng sớm đã dám làm loạn, những nha hoàn bà vú đâu sao để cho bà ta ôm thiếu gia?!"

Đậu Chỉ Dung vừa nghe đã nổi giận, Đậu Tuần ở một bên thản nhiên mở miệng,

"Không cần vì người như thế mà nổi giận, truyền lời của ta, toàn bộ người hầu hạ tiểu thiếu gia phạt ba mươi trượng, sau đó đuổi ra khỏi phủ đi."

Trường tùy lĩnh lệnh mà đi, Đậu Chỉ Dung vẻ mặt thâm hận Tôn Nhụ Nhân. Một năm trước Tôn Nhụ Nhân thuận lợi sinh hạ tiểu đệ, từ đó về sau kiêu ngạo càng thêm kiêu ngạo. Cũng không biết mẫu thân lưu lại mầm tai vạ làm gì.

"Tôn Nhụ Nhân chẳng là cái gì, dù sinh thêm mấy tiểu đệ nữa thì sao? Vả lại ta năm nay đã mười sáu, chẳng lẽ lại sợ mấy hài nhi kia vượt qua sao?"

Đậu Tuần lắc đầu, khuyên Đậu Chỉ Dung.

"Muội chỗ nào là kiêng kị tiểu đệ kia? Chỉ là chán ghét Tôn Nhụ Nhân không biết thương tiếc con mình, mỗi lần đều dùng đứa trẻ đi tranh sủng, đáng thương cho đứa bé còn nhỏ như vậy mà bị chịu khổ."

Đậu Chỉ Dung hít một hơi, tức giận nói.

Đậu Tuần mỉm cười, bên ngoài càng ồn ào, còn có tiếng khóc trẻ con, Đậu Chỉ Dung càng nghe càng phiền, kêu lên:"Giản bà bà, đi đem tiểu đệ lại đây, nói Tôn Nhụ Nhân từ chỗ nào tới về lại chỗ đó đi, còn dám mang tiểu đệ đi lung tung, ta sẽ theo quy củ xử trí đó."

Giản bà bà lĩnh lệnh mà đi, bên ngoài nháy mắt bùng nổ một tiếng khóc thảm thiết, nhưng sau đó thanh âm kia đột ngột ngừng lại.  Đậu Chỉ Dung biết, Tôn Nhụ Nhân đã bị đánh ngất, vậy cũng tốt, đỡ phải sáng sớm đã tru lên.

Chỉ chốc lát sau, Giản bà bà ôm tiểu thiếu gia trở vào, Đậu Chỉ Dung thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cảm thấy đáng thương, vội gọi Bách Thảo cùng Bách Linh đem tiểu đệ đưa đến gần lò sưởi. Còn gọi người nhanh chóng tìm chút gì cho tiểu đệ ăn, vừa rồi một phen ầm ĩ, khẳng định đứa bé đã đói bụng.

Đậu Tuần không có mở miệng, đợi cho Đậu Chỉ Dung đem hết thảy an bài xong, lúc này mới nhẹ giọng nói:

"Nếu ta đi rồi, muội phải chăm sóc tốt cho mẫu thân, mẫu thân sức khỏe tốt hơn nói người đem tiểu đệ về nuôi."

Đậu Chỉ Dung ngẩn người, rồi mỉm cười nói:

"Ca cùng muội nghĩ giống nhau, muội còn đang định hỏi ý kiến ca một chút, tiểu đệ để mẫu thân nuôi dạy là tốt nhất."

"Đúng vậy, Tôn Nhụ Nhân không ra làm sao, tiểu đệ theo bà ta, sợ là sẽ bị dạy hư, muội ngày thường cũng nên quan tâm, chớ để một mình mẫu thân cực khổ."

Đậu Tuần nói rất thản nhiên.

Sau đó Đậu Tuần cùng Đậu Chỉ Dung bắt đầu nói về việc nhà, giống như Vương phủ không hề có bị Vũ Lâm quân bao vây, cũng không có chuyện Vương phi vào cung gặp Hoàng thượng, cũng không có chuyện  Hoài Vương phủ gặp sự cố...

Đông Cung,  điện Sùng Nhân.

Đậu Thuần nằm trên giường, chân trái đặt ở một bên trên cái ghế, toàn bộ chân băng vải trắng, trên mảnh vải có dính máu, thoạt nhìn đáng sợ cực kỳ.

Hoàng hậu ngồi ở một bên đôi mắt khóc đến sưng đỏ. Đã hơn một năm cấm túc thần sắc của bà tiều tụy hơn, dáng vẻ cùng khí chất cao quý ngày xưa đều không thấy.

Đậu Thuần nhìn thấy vẻ mặt Hoàng hậu chuyển biến, trong lòng thật nói không nên lời là cảm giác gì. Hắn trước kia vẫn luôn ngóng trông Hoàng hậu có thể an phận, hoặc là Hoàng hậu có thể thông suốt, nhưng hắn cho tới bây giờ không nghĩ đến phải dùng cách cấm túc để làm Hoàng hậu thanh tỉnh. Hoàng hậu đã hơn một năm bị nhốt tại điện Lập Chính, ngày thường ngoại trừ cung nữ bên cạnh, cũng không có ai nói chuyện. Dù nhớ thương Đậu Thuần cũng vô pháp gặp mặt, Hoàng thượng càng không đặt chân đến điện Lập Chính một lần. Hoàng hậu tựa như bị mọi người lãng quên, hữu danh vô thực, giống một con chim bị khóa ở một cái lồng vàng.

Đậu Thuần trong lòng có chút chua xót, hắn mở miệng an ủi mẫu hậu của mình, người đang rơi lệ không ngừng,

"Mẫu hậu, hoàng nhi vô sự, chỉ bị vết ở chân, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian thôi, người chớ quá thương tâm."

"Thuần nhi..."

Hoàng hậu càng khóc thảm thiết hơn, Đậu Thuần có chút bất đắc dĩ, chỉ phải nhanh chóng nhìn Hữu Phúc một cái, Hữu Phúc lập tức dẫn cung nữ lui ra, để Hoàng hậu cùng Điện hạ có thể một mình bên nhau."Mẫu hậu, phụ hoàng để người ở điện Lập Chính tĩnh dưỡng cũng là vì tốt cho người, luận mưu mô hay thủ đoạn, người không đấu lạ các nương nương khác."

Đợi cho mọi người lui ra hết, Đậu Thuần nhấp nói thẳng. Vốn là đang khóc, Hoàng hậu nghe thấy lời này, nhất thời ngừng tiếng khóc, bà kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Đậu Thuần nói không ra lời.

"Mẫu hậu, con là con của người, người  đang suy nghĩ gì, con làm sao có thể đoán không ra?"

Đậu Thuần thản nhiên nói, Hoàng hậu thay đổi, cũng không có nghĩa Hoàng hậu sẽ lập tức biến thành thông minh hơn. Hoàng hậu còn tưởng hắn đang nói đùa, thật sự là nghĩ hắn còn đơn thuần, có lẽ Hoàng hậu cho rằng hắn mới khôi phục không bao lâu, tâm tính đơn thuần, cho nên dễ dàng bị lừa?

Hoàng hậu khóc cho hắn thấy. Không, chính là muốn khóc để hắn đau lòng, sau đó hắn sẽ mở miệng cầu xin với Hoàng thượng đem Hoàng hậu thả ra. Nếu là trước đây Hoàng hậu khẳng định không làm như vậy, cũng sẽ không lôi kéo con mình, nhưng hiện tại sau khi đã trải qua cấm túc tra tấn, còn thấy sắc mặt thay đổi của cung nữ khi hành lễ, tất nhiên là hiểu thấu rất nhiều chuyện, cho nên, đối với con trai của mình cũng sẽ dùng tâm kế.

Đậu Thuần có chút buồn cười, Hoàng hậu đầu óc có thể suy nghĩ đến như vậy, hắn tất nhiên là cảm thấy vui mừng, nhưng Hoàng hậu không nên nghĩ hắn như trước đây, thậm chí còn muốn hắn thay bà đi cầu xin Hoàng thượng. Hôm nay Hoàng thượng đã khai ân cho Hoàng hậu có thể đi vào Đông Cung thăm Đậu Thuần, nếu Hoàng hậu vẫn còn chưa biết suy nghĩ, chọc Hoàng thượng nóng giận, vậy Hoàng hậu cả đời sẽ chết già tại điện Lập Chính.

Đáng tiếc Hoàng hậu vẫn không hiểu tâm ý Hoàng thượng, cũng không nhìn thấu con trai của mình, cho rằng vài giọt nước mắt là có thể đả động Đậu Thuần. Nhưng dù Hoàng hậu nói như thế nào, cũng là người sinh ra Đậu Thuần bởi vậy hắn cũng không muốn Hoàng hậu rơi vào hoàn cảnh bất hạnh, bởi vậy mở miệng nhắc nhở đối phương vài câu. Nhưng Hoàng hậu nghe hiểu nhiều hay ít là việc Đậu Thuần không thể khống chế.

"Bổn cung... Cũng không có..."

Hoàng hậu mấp máy môi, nói không ra lời, Thuần nhi nói ra một câu như là nhắc nhở lại như răn đe, làm cho bà muốn cầu xin cũng nói không nên lời.

"Mẫu hậu, hiện giờ cung vụ do Thục phi cùng Hiền phi giải quyết, Uyển quý phi tuy nói chiếm thánh sủng cũng là không một chút quyền lực, Đức phi từ một năm trước bị phái đi chiếu cố Diệp Chiêu viên, cũng đã bị quên lãng. Người nói xem, phụ hoàng sẽ cho người ra ngoài phà tan cục diện mà phụ hoàng thật vất vả mới tạo nên không?"

Đậu Thuần nói rõ ràng như vậy thì không thể không hiểu được.

"Bổn cung... Bổn cung là Hoàng hậu..."

Hoàng hậu thì thào tự nói.

"Mẫu hậu, nói một câu thất kính, nếu không phải có con, nếu không phải vì vị trí hoàng hậu này, chỉ sợ là người đã sớm không được yên ổn."

Đậu Thuần hít một hơi, nói lời đánh gụt sự không nguyện ý của Hoàng hậu đối mặt sự thật.

Hoàng hậu bị Đậu Thuần làm uất nghẹn, sắc mặt càng thêm trắng bệch. Đậu Thuần cảm thấy không nhẫn tâm, nhưng lại không thể không nói. Hiện giờ tình cảnh của hắn gian nan, tuy nói lần này gặp chuyện có thể đem Hoài vương kéo xuống, nhưng ngoài Hoài Vương còn không biết có ai, hắn cảm giác được có rất nhiều người tránh ở chỗ tối, đối với hắn như hổ rình mồi, chỉ cần hắn lơi lỏng cảnh giác sẽ đem hắn kéo xuống khỏi vị trí Thái tử.Khi mà tâm trí hắn không còn ngốc nghếch, hắn sao có thể cho phép Hoàng hậu chạy đến phá hư chuyện của hắn? Nghĩ đến Hoàng thượng cũng đã tưởng như thế nên mới có thể cho phép Hoàng hậu đến thăm hắn, nhưng lại không nói muốn xóa bỏ cấm túc cho Hoàng hậu....

Đậu Thuần thật vất vả khuyên nhủ Hoàng hậu về lại điện Lập Chính, lập tức gọi Hữu Phúc đến hỏi:

"Thái tử phi như thế nào? Nghi Thu cung có biết được tin ta bị thương hay không?"

"Thưa Điện hạ, nghe nói Thái tử phi rất lo lắng, còn lệnh Phục Linh cô cô đến tìm hiểu tin tức."

Hữu Phúc cung kính đáp. Dù Hoàng thượng đã phế Thái tử phi, nhưng trong lén lút, cung nữ nội giám trong Đông cung, bởi vì Đậu Thuần vẫn coi trọng Trác Kinh Phàm nên vẫn xưng hô Trác Kinh Phàm là Thái tử phi.

"Vậy à. Ngươi đã nói như thế nào?"

Đậu Thuần gật gật đầu, hiển nhiên thực vừa lòng việc Trác Kinh Phàm đem hắn để ở trong lòng. Sắc mặt đang âm trầm đã hiện lên ý cười.

"Thưa điện hạ, tiểu nhân lúc ấy bị gió làm cay mắt, chỉ lo gạt lệ, nói cũng không rõ ràng, ai biết Phục Linh cô cô gương mặt trở nên  trắng bệch, vội vã trở về Nghi Thu cung, mặc cho tiểu nhân ở phía sau gọi thế nào cũng không quay lại."

Hữu Phúc lộ ra bộ mặt khổ sở rất là bất đắc dĩ nói.

"Ha ha, thưởng."

Đậu Thuần sao không nhìn ra Hữu Phúc đang giở trò quỷ, hắn cười to vài tiếng, còn ban thưởng cho Hữu Phúc. Hữu Phúc cười hì hì tiếp nhận ban thưởng, trong lòng hắn biết rõ Điện hạ đối với Thái tử phi rất nặng tình...

Ở Nghi Thu cung

Phục Linh gương mặt trắng bệch, bước chân nghiêng ngả lảo đảo chạy vào Phật đường, nhìn Trác Kinh Phàm, nước mắt lập tức liền rớt xuống,

"Công tử... công tử... Điện hạ..."

"Chớ có gấp! Chậm rãi nói."

Trác Kinh Phàm bị nàng thất thố hù nhảy dựng, trong lòng lập tức dâng lên dự cảm bất ổn, vội vàng mở miệng quát khẽ, vì muốn ổn định cảm xúc Phục Linh.

"Công tử, nô tỳ đến điện Sùng Nhân gặp Phúc công công, nhưng nô tỳ còn chưa hỏi được vài câu, Phúc công công đã rơi lệ không ngừng, nói cũng không được đầy đủ, có phải Điện hạ..."

Phục Linh bị Trác Kinh Phàm quát lớn, vội lau lệ, đem chuyện lúc trước gặp được Hữu Phúc nói lại một lần.

Trác Kinh Phàm sau khi nghe xong trong lòng

nhảy dựng, cố kềm xuống sợ hãi trong lòng, cố gắng làm ra một bộ dạng lạnh nhạt,

"Chớ có nói bậy, nếu Điện hạ thật không tốt, Hoàng thượng sao không có động tĩnh gì, sợ là Hữu Phúc quá lo nên xúc động, nhất thời quá mức kích động nên mới biểu hiện như thế ."

Phục Linh vừa nghe thấy cũng có lý, nhớ tới lúc nãy chính mình cũng thất thố, nàng có chút ngượng ngùng cúi đầu.

"Ngươi đi xuống sắp xếp một chút, ta muốn đêm nay đi đến điện Sùng Nhân thăm Điện hạ."

Trác Kinh Phàm thấy nàng bình tỉnh lại, nhỏ giọng giao phó. Phục Linh rùng mình, sắc mặt ngưng trọng gật gật đầu.

Từ khi bọn họ vào Nghi Thu cung, bên ngoài không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, trong đó ngoài Hoàng thượng, còn có Thục phi cùng Hiền phi. Đã hơn một năm nay, Trác Kinh Phàm dã dùng rất nhiều thủ đoạn trừ bỏ tay mắt được cài vào đây. Hiện tại trừ người của Hoàng thượng không làm kinh động ở ngoài, tay chân Thục phi cùng Hiền phi đều bị xử lý sạch sẽ.

Nhưng Trác Kinh Phàm muốn lặng lẽ rời Nghi Thu cung cũng không phải dễ dàng. Phục Linh nhận được mệnh lệnh, tất nhiên là biết việc này không dễ làm, bởi vậy tập trung hết tinh thần đi tìm người chuẩn bị.

Đợi cho qua giờ Dậu, cửa cung hạ đóng lại, các cung nữ nội thị không được phép đi lại. Cửa cung có nội thị canh giữ bên cạnh đó  còn có đội vệ binh đi tuần tra trong cung. Bởi vì Nghi Thu cung ở phía Tây Bắc hẻo lánh, xưa nay không có bao nhiêu người, cho nên vệ binh tuần tra có đôi khi sẽ "mắt nhắm mắt mở " nơi này.

Hôm nay, vệ binh tuần tra đến Nghi Thu cung đã thay đổi hướng đi sang Nghi Xuân cung. Trường Lâm canh giữ ở cửa Nghi Thu cung thấy vậy, lập tức lệnh một tiểu nội thị đi bẩm báo cho Trác Kinh Phàm. Trác Kinh Phàm được tin, thay một bộ y phục màu đen, khuôn mặt cũng che lại dưới áo choàng đen, cũng không dám đốt đèn, nương nhờ ánh trăng vội vàng đi ra khỏi Nhi Thu cung.

Trác Kinh Phàm lặng lẽ ra khỏi Nghi Thu cung, cũng không mang theo ai, một mình đi rất nhanh đến Đông Cung. Đối với Đông Cung này Trác công tử có thể nói là rõ như lòng bàn tay,  dù nhắm mắt lại cũng không sợ lạc đường, bởi vậy không có ánh nến cũng không ảnh hưởng gì lớn. Vả lại đối với lộ trình tuần tra của vệ binh cũng rất quen thuộc, muốn tránh cũng không phải việc khó. Cứ như vậy, Trác công tử một đường có thể nói là thông suốt không bị ngăn trở đi tới điện Sùng Nhân.

Mà ở trong điện Sùng Nhân, nghe xong Hữu Phúc bẩm báo Đậu Thuần lập tức nói:

"Đem người ở xung quanh dẫn dắt đi nơi khác,  chú ý các trạm gác ngầm, đừng để cho bọn họ phát hiện Thái tử phi."

Hữu Phúc  lĩnh lệnh đi ra, âm thầm quét dọn đường cho Trác Kinh Phàm thuận lợi đến điện Sùng Nhân.

Trác Kinh Phàm thật cẩn thận đến cửa sau điện Sùng Nhân, do là lén lút tới tất nhiên không thể quang minh chính đại đi vào, chỉ có thể đi từ cửa nhỏ mà vào. Thật khó khăn mới đi vào phòng ngủ, liền phát hiện Đậu Thuần không có ở trong phòng ngủ. Trong lòng Trác công tử bất an, bước chân nhẹ nhàng đi vào,  bỗng nhiên ánh nến lại đột nhiên bị tắt, toàn bộ phòng ngủ nháy mắt lâm vào bóng tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.