Trùng Sinh Thành Thái Tử Phi

Chương 47: Thích khách



Phòng ngủ đột nhiên tối một đen, người đột nhập dừng bước. Lúc này bên tai truyền đến tiếng gió rất nhỏ, phản ứng tự nhiên là lui lại một bước, hơi cúi thấp người xuống tránh được cú đánh lén trong bóng đêm. Dù thể trạng không tốt, nhưng công phu của Thái tử cũng không tệ, mặc dù không coi là tinh thông cũng miễn cưỡng bảo vệ được mình khi bị tập kích.

Tránh thoát cú đột kích thứ nhất xong, lập tức đối phương đánh cú thứ hai, Thái tử cảm thấy kinh hãi. Đông Cung chính mình nắm giữ trong tay, thế nhưng có thích khách tiến vào, không biết được Đậu Thuần có an toàn hay không? Trong lòng Thái tử quýnh lên, động tác trên tay càng phát ra mạnh mẽ hơn. Chỉ chốc lát sau, "Thích khách" có chút chống đỡ yếu dần.

Trác công tử ngẩn người, cảm thấy có chút hồ nghi, thân thủ như thế không thể là thích khách, là người nào trà trộn vào đây? Tuy rằng trong lòng có nghi hoặc, nhưng trên tay động tác cũng không dừng lại, sau cùng thích khách đã bị Thái tử khóa trụ hai tay đè trên mặt đất. Không đợi Thái tử đánh cú tiếp theo, chợt nghe "Thích khách" mở miệng nói:

"Đau đau đau... Phàm phàm, ngươi đè lên ta..."

Nghe giọng nói quen thuộc nháy mắt Thái tử giống bị sét đánh, kinh ngạc trừng lớn hai mắt, trên tay lực đạo không tự chủ được thả lỏng. Khi lực đạo thả lỏng, "Thích khách" lập tức được giải thoát hai tay, xoay người một cái vươn tay ra ôm lấy kẻ đột nhập chưa kịp thối lui, hai người có chút chật vật lăn té trên mặt đất.

"Đậu Thuần! buông ra!"

Đợi cho kẻ đột nhập phục hồi lại tinh thần, lập tức thấy khó thở, quát khẽ. Bản thân hao hết tâm sức, chịu không ít khổ để lẻn vào điện Sùng Nhân thăm đối phương, ai biết đối phương dám trêu cợt mình. Trong lòng vốn lo lắng nháy mắt đều biến thành lửa giận, thật sự là hận không thể đem Đậu Thuần đánh cho hả giận.

"Phàm phàm, ta rất nhớ ngươi..."

Đậu Thuần nghe người trong lòng lên tiếng càng thêm ôm chặt, mà còn tiến đến bên tai đối phương nhỏ giọng nỉ non. Hắn khi nói chuyện phun ra nhiệt khí, khiến cho Trác công tử nhịn không được rụt lui cổ. Đậu Thuần cảm giác thân thể người trong lòng cứng ngắc, trong mắt hiện lên ý cười. Lần trước trong đêm sinh thần Hoàng hậu, hắn mượn cớ bị say rượu sờ hết thân mình Trác Kinh Phàm, cho nên đã biết điểm yếu trên người đối phương là chỗ nào, bởi vậy muốn áp đảo Trác Kinh Phàm không phải là việc khó. Chỉ là hắn không nghĩ đối phương mạnh mẽ như thế, dù sao đối phương cam tâm tình nguyện mới tốt.

Bất quá tức thời ăn chút đậu hũ cũng tốt, bởi vậy hắn thừa dịp đối phương còn đang kinh ngạc rất nhanh cúi đầu gặm môi đối phương. Nhìn Trác Kinh Phàm còn chưa có kịp phản ứng, Đậu Thuần cảm thấy mừng thầm lại liên tục hôn hôn vài cái, cuối cùng còn đem đầu lưỡi dò xét đi vào trong khoang miệng, từ từ nhắm hai mắt hôn đến mê say.

Bị Đậu Thuần phản đòn đặt ở dưới thân, trong lòng Thái tử rất giận, nghĩ muốn đẩy đối phương ra. Đối phương cố tình không nói một lời đã giở trò đồi bại làm thân thể này như nhũn ra, vốn là nghĩ đẩy tay của đối phương ra lại biến thành khoát lên đầu vai của đối phương. Trong lòng thật sự là vừa tức vừa vội, bản thân tới là muốn nhìn thương tích Đậu Thuần một chút, cũng không phải là vì muốn cùng đối phương lăn lộn trên mặt đất. Đậu Thuần thân mình cao to dùng lực cũng lớn tựa như một tòa núi đè lên thân thể Trác Kinh Phàm, muốn tránh cũng không thể tránh, liên tục giãy dụa đều vô dụng, chỉ có đáng thương chịu đựng đối phương chà đạp.Đợi đến khi Đậu Thuần buông ra, cả hai đều không còn thở nổi. Trong phòng lúc này chỉ còn tiếng hít thở dồn dập của hai người, không khí đã hắc ám giờ này trở nên ái muội.

Yếu đuối nằm dưới thân Đậu Thuần, lúc này Thái tử thật sự là thâm hận khối thân thể quá mẫn cảm của Trác Kinh Phàm, chỉ có thể để Đậu Thuần đùa giỡn như thế lại bó tay không biện pháp. Trong lòng có oán khí, đầu óc nóng lên, nhắm vào bàn tay Đậu Thuần há mồm liền cắn lên, hơn nữa còn cắn thật mạnh.

Đậu Thuần "A" lên một tiếng cũng không có phản kháng, mặc cho Trác Kinh Phàm phát tiết lửa giận, chờ đến Trác Kinh Phàm trong miệng cảm giác có vị mặn, lúc này mới tỉnh táo lại, giật mình khi bản thân cắn Đậu Thuần bị thương, vội nhả bàn tay ra, có chút khẩn trương, còn chưa kịp nói cái gì, chợt nghe thấy Đậu Thuần nhẹ giọng nói:

"Phàm phàm, giận sao?"

Giọng Đậu Thuần có chút làm nũng, khiến cho Trác công tử kia trong lòng áy náy cũng bị mất, nghĩ đến đối phương trêu cợt mình liền giơ tay lên hung hăng đẩy đối phương ra, rồi lại sợ làm trúng vết thương trên người đối phương, cho nên chỉ dám đẩy nhẹ nhẹ.

"Phàm phàm, ta đau."

Đậu Thuần biết đối phương dù giận nhưng vẫn quan tâm hắn, bởi vậy cố ý giả vờ kêu lên đau đớn, quả nhiên lực đạo trên tay Trác Kinh Phàm nháy mắt nhẹ hơn rất nhiều, có chút lạnh nhạt hỏi:

"Đau? Chỗ nào đau? Ta nghe nói ngài bị thương, cố ý tới thăm ngài một chút, bất quá thấy ngài thật sự không việc gì, còn có thể cùng ta lăn trên mặt đất đùa cợt như vậy mà."

Giọng nói mang theo một chút hỏa khí cùng trào phúng.

Đậu Thuần nghe đối phương xưng hô  "ngài" cùng "Ta", âm thầm sờ sờ cái mũi, biết đối phương tức giận mà quên đi cách xưng hô đúng phép tắc "Điện hạ" cùng "Thảo dân" thường nói khi mở miệng. Bất quá trong lòng hắn cũng là mừng thầm, bởi vì hắn cảm giác Trác Kinh Phàm không còn giữ khoảng cách với mình. Từ khi Trác Kinh Phàm bị phế, Đậu Thuần liền phát hiện, giữ hai người xuất hiện một giới tuyến, hắn đứng ở bên này, Trác Kinh Phàm đứng ở bên kia, dù nhìn thấy được đối phương nhưng vươn tay lại sờ không tới, Trác Kinh Phàm ngay trước mắt lại phảng phất rất xa, đó vốn là Thái tử phi của hắn, lại bị phụ hoàng giam lỏng tại Nghi Thu cung.

Hắn nghĩ giữ Thái tử phi bên mình, lại bị phụ hoàng ban cho mấy thị thiếp mà còn một Thái tử phi mới. Cho nên hắn phải ngăn cản các nàng vào cung, nhưng hắn cũng không biết dùng cách  "rút củi dưới đáy nồi " có phải là biện pháp tốt, cho dù hắn phá hoại hôn lễ với Thái tử phi mới, thì còn Lương đệ cùng Lương viện cũng vẫn sẽ tiến cung.

Bởi vậy hắn bày ra sự cố "Ngoài ý muốn" này chính là "Ngoài ý muốn" nhưng bởi vì có Hoài Vương góp tay vào lại thành "Ám sát". Đậu Thuần trong lòng cũng bị nghẹn khuất, hắn chính là không muốn nghênh đón Thái tử phi mới, cũng không phải là muốn mất mạng, cho nên trong lòng Đậu Thuần cũng đầy lửa giận. Khi Trác Kinh Phàm tới cửa an ủi hắn, Đậu Thuần sao có thế bỏ qua đối phương?  Đã hơn một năm hai người xa cách, làm Đậu Thuần muốn nổi điên, hắn tưởng nhớ trước kia khi còn ngu dại, Trác Kinh Phàm đối xử với hắn luôn ôn nhu, luôn cẩn thận che chở....Trác Kinh Phàm tất nhiên là không biết tâm tư Đậu Thuần, nói lời lãnh đạm châm chọc đối phương vài câu, không nghe thấy đối phương đáp lời, chỉ âm thầm bĩu môi, cũng lười biếng nói thêm gì nữa. Huống hồ giờ phút này tư thế hai người thật ái muội, bởi vậy đẩy đẩy Đậu Thuần, tưởng đối phương buông mình ra, ai ngờ Đậu Thuần vẫn không có phản ứng, trên tay lại tăng lớn lực đạo, lúc này mới khiến cho Đậu Thuần đang thất thần tỉnh lại.

Đậu Thuần có chút rầu rĩ không vui, vừa mới đùa Trác Kinh Phàm vui sướng đã tiêu thất. Hắn chỉ cần nghĩ tới thánh chỉ khiến cho hắn cùng Trác Kinh Phàm xa lạ, trong lòng thật có chút phiền muộn. Nhưng hắn bây giờ còn chưa đủ năng lực để có thể đối kháng cùng Hoàng thượng. Nếu lúc này hắn đấu với Hoàng thượng thì không khác bọ ngựa đá xe, hắn nhiều lắm chỉ lén lút động chút tay chân, chưa có biện pháp trực tiếp lay động Hoàng thượng.

Tuy rằng không rõ ràng tâm tư Đậu Thuần nhưng vẫn cảm giác được đối phương cảm xúc có chuyển biến, Thái tử cũng không có mở miệng hỏi hắn. Dù sao hiện giờ Đậu Thuần không giống trước kia phải cần người khác chiếu cố. Hơn một năm nay, Đậu Thuần trưởng thành rất nhiều. Tình cảm đối với Đậu Thuần cũng có chuyển biến, trong lòng Thái tử có chút rung động, việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể chấp nhận Đậu Thuần thay đổi, điều chỉnh kế hoạch của chính mình.

Đậu Thuần hoàn hồn xong, trầm mặc đứng lên, mà còn đem Trác Kinh Phàm kéo lên, tiếp theo xoay người đốt nến trong phòng sáng lên. Thình lình thấy ánh sáng có chút chói mắt, Trác Kinh Phàm giơ cánh tay lên chắn chắn, đợi cho thích ứng xong lúc này mới hạ tay xuống nhìn Đậu Thuần, bắt đầu nhìn kỹ đối phương, lúc này mới phát hiện đối phương toàn bộ chân trái đều quấn vải trắng.

"Ngài bị thương?!"

Thái tử không nghĩ tới đối phương thương thế nghiêm trọng như thế, nghĩ đến mới vừa rồi đối phương vẫn cùng mình đùa giỡn, vả lại hai người trên mặt đất lăn không ít vòng, lúc này vải trắng trên đùi Đậu Thuần đều nhiễm một tầng bụi, trong lòng cũng có chút xót, sắc mặt có chút khó coi, tiến lên nâng Đậu Thuần, miệng còn nhắc nhở

"Ngài lớn như thế, bị thương cũng không biết nằm yên, còn xuống giường náo loạn..."

Đậu Thuần bị mắng cũng không cãi lại, trong mắt hiện lên ý cười, vốn tâm tình có chút suy sụp nháy mắt tăng lên cao. Hắn thản nhiên tiếp thu sự quan tâm của Trác Kinh Phàm, dựa vào trên người đối phương, để cho đối phương nâng mình ngồi lên giường.

"Thái y nói như thế nào? Bị thương nghiêm trọng như vậy, về sau có thể để lại di chứng gì hay không?"

Nghe giọng Trác Kinh Phàm đau lòng khi đem mình để trên giường, ánh mắt Đậu Thuần ẩn chứa niềm vui.

"Chỉ là bị thương ngoài da, không quan trọng."

Đậu Thuần nói một cách thản nhiên, Trác Kinh Phàm tất nhiên là không tin, xem xét cái chân bị băng kính, đây mà là bị thương ngoài da sao? Đậu Thuần biết Trác Kinh Phàm không tin, liền giải thích:

"Thật sự không có việc gì, biến thành như vậy là vì muốn cho thương thế thoạt nhìn nghiêm trọng một chút thôi "

"Ta còn chưa có hỏi ngài, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Tại sao trước mặt Hoàng thượng mà có kẻ dám can đảm ám sát Thái tử, người sau lưng sai khiến thật đúng là ăn gan hùng mật gấu."

"Cũng không sai, những người đó đều là Thân vương ăn bổng lộc Hoàng thượng, được Hoàng thượng ban cho tước vị cùng phú quý, kết quả lòng dạ rắn độc, đầu đầy dã tâm muốn đoạt ngôi vị."

"Ngài gặp chuyện này trừ Hoài Vương, còn có Thân Vương khác hợp lực hay không?"

"Đã hơn một năm nay, Hoài Vương lén lút chuẩn bị, vả lại còn có Tần Vương, Sở Vương cũng có liên hệ."

Đậu Thuần gật gật đầu, kể ra mấy vị Thân vương khác. Năm đó Tiên hoàng đem những hoàng tử từng người phong Vương cho đi ra ngoài, chỉ để lại Hoài Vương được sủng ái nhất tại kinh đô. Bởi vậy, tuy rằng Hoài Vương cũng có đất phong nhưng ở tại kinh đô.

"Tần Vương cùng Sở Vương?"

Thái tử nhớ lại những gì đã đọc trong sách sử về hai vị Thân Vương này, kỳ thật sách sử cũng không ghi lại nhiều về các vị Vương gia Đại Chu triều, chỉ nói rằng trong năm Võ Văn thứ hai mươi lăm Tần Vương cùng Sở Vương đã phát động " nổi loạn Vĩnh An ", nhưng lại không được mấy tháng đã bị trấn áp, Tần Vương cùng Sở Vương bị áp giải về kinh đô hành quyết.

Thái tử giật mình, Võ Văn năm hai mươi lăm? Không phải chính là năm nay sao? Sách sử ghi lại " nổi loạn Vĩnh An " chỉ là một cuộc nổi dậy nhanh chóng bị dập tắt, cho nên không có viết nhiều. Chỉ là sau khi đến Đại Chu triều này xong, Thái tử mới phát hiện trong đó có nhiều điều còn ẩn giấu.

Sách sử ghi Văn đế là người vô tài vô đức, trên thực tế không phải như thế, mà sách sử cũng ghi rất ít về Thái tử Đậu Thuần, chỉ ghi đó là hoàng tử ngốc nghếch, vả lại Hoài Vương cũng không giống sách sử miêu tả anh minh thần võ. Vậy là ghi chép đó đã có thay đổi bởi vì đã được chỉnh sửa, Thái tử nghĩ ghi chép này là do Đại Lương triều muốn nói tốt cho tổ tông, để giải thích hợp lý cho việc tổ tông Lương gia làm phản. Bởi vậy vẽ nên một Văn đế vô năng tạo nên loạn lạc, đem giai đoạn Văn đế tại vị trong lịch sử sửa đến loạn thất bát tao.

Nhưng mà sách sử không ghi Thái tử phi Trác Kinh Phàm bị phế, càng không có việc Hoàng thượng chỉ hôn Tiêu tiểu thư làm Thái tử phi mới. Hơn một năm trước, Thái tử đã từng đem những gì mình đã học trong sách sử về Đại Chu triều giai đoạn Văn đế tại vị ghi lại kỹ càng, so sánh con người và sự kiện vài phần chắc chắn vốn định để mình biết hướng đi trong tương lai. Nhưng dần dần lại phát hiện sách sử ghi chép  và sự thật mình chứng kiến có một sai lệch rất xa, khiến cho Thái tử căn bản không thể nào tham khảo.

Tựa như việc Uyển quý phi bị cấm túc rồi sẩy thai, còn có việc Hoàng hậu bị giam lỏng, những việc này trong sách sử chưa từng xuất hiện.  Có đôi khi Thái tử cũng hoài nghi, có phải vì mình đến nơi này, cho nên mới khiến cho lịch sử thay đổi không? Hay sách sử hết thảy đều là bịa đặt, mà sự thật lại bị che dấu qua thời gian giống như nước lũ cuốn trôi tất cả? Hay là hai cái suy đoán kia đều là sai, trước đây Lương Trọng Hiên và Uyển quý phi bóp méo sự thật lịch sử Đại Chu triều, mà hiện giờ Đại Chu triều bởi vì có một Thái tử phi khác cho nên lịch sử dần dần đi chệch hướng không còn theo quỹ đạo ban đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.