Trùng Sinh Thành Thái Tử Phi

Chương 51: Cung hình



" Mẫu thân....... "

Đậu Chỉ Dung kinh hoảng nhìn Hạ Thời Nương hai mắt nhắm lại, nàng nắm thật chặt tay Hạ Thời Nương, giọng run rẩy, gọi một  cung nữ:

"Thái y! Gọi thái y..... "

Hạ Thời Nương bị ngất xỉu tất nhiên là kinh động Hoàng hậu.  Hoàng hậu cùng Vương cô cô đi tới, nhìn Hoài Vương phi nằm ở trên giường so với mấy ngày trước còn muốn suy yếu hơn, trong lòng Hoàng hậu cũng kinh sợ.

Không bao lâu Thái y tới, sau một lúc bắt mạch, Thái y trực tiếp quỳ xuống trước mặt Hoàng hậu nói

"Xin nương nương thứ tội, xin thứ cho vi thần bất lực."

Thái y vừa dứt lời, Đậu Chỉ Dung liền nhịn không được khóc lên, tiếng nức nở quanh quẩn trong phòng, người nghe đều bị xót xa trong lòng.

"Hôm qua không phải nói tĩnh dưỡng đã tốt hơn rồi sao? Sao hôm nay lại nói bất lực?"

Hoàng hậu nhíu mày, giọng lạnh lùng hỏi.

"Thưa nương nương, Hoài Vương phi thể trạng tối kỵ mừng rỡ hoặc bi thương, mới vừa rồi Hoài Vương phi xúc động quá mức, sự kích động đã gây sức ép quá lớn lên thân thể vốn suy nhược. Bây giờ có là Hoa Đà tái thế cũng đành bó tay không biện pháp."

Thái y cúi đầu, nơm nớp lo sợ mà nói ra.

Đậu Chỉ Dung nghe lời Thái y nói xong, nước mắt tự nhiên rơi không ngừng. Mẫu thân trước đây coi như đã ổn, tuy chưa khỏi hẳn, phải tĩnh dưỡng vẫn mong một ngày nào đó sẽ có chuyển biến tốt đẹp. Nhưng mình và ca ca tiến cung, mẫu thân lại xúc động quá lớn, hơn nữa vừa rồi một trận cười vui sướng kia giống như là dùng hết sinh lực trong cơ thể, vả lại hiện giờ mẫu thân trong lòng không có lo lắng nữa, bởi vậy tâm thần thả lỏng sức chống chọi cũng liền tiêu tán.

Nàng mãnh liệt bổ nhào vào người mẫu thân nhẹ giọng gọi.

"Mẫu thân, mẫu thân mở mắt ra nhìn con, đừng ngủ... mẫu thân,  con van cầu người... con là Dung nhi đây... mẫu thân mở mắt ra nhìn con....."

Đậu Chỉ Dung gọi khàn cả tiếng vẫn không ngừng gọi, nhưng Hoài Vương phi nằm ở trên giường vẫn như cũ là nhắm chặt hai mắt, một chút phản ứng cũng không có.

" Bổn cung biết, nhưng ngươi... có thể dùng thuốc hay kim châm gì đó thử."

Hoàng hậu ánh mắt phức tạp nhìn mắt Hoài Vương phi, trầm ngâm một lúc, giọng thổn thức nói với Thái y.

"Dạ."

Thái y cung kính nhận lệnh, sau đó ghi lại một toa thuốc xong khuôn mặt sầu khổ lui xuống. Không ngờ Thái y vừa mới ra cửa điện Lập Chính, đã thấy Lữ Phúc vẻ mặt tươi cười đứng chờ ở phía trước. Thái y cảm thấy rùng mình, lập tức đi về phía trước, thấp giọng hỏi:

"Không biết có phải công công tìm vi thần không?"

"Vâng, Hoàng thượng muốn biết tình huống Hoài Vương phi, mời Hứa Thái y đi theo tiểu nhân một chuyến."

Lữ Phúc thản nhiên nói.

Hứa Thái y trong lòng không ngừng kêu khổ, nhưng cũng chỉ phải theo Lữ Phúc đi đến điện Lưỡng Nghi.Đến thư phòng điện Lưỡng Nghi, Lữ Phúc đi vào bẩm báo, chỉ chốc lát sau Hoàng thượng liền triệu kiến Hứa Thái y. Hứa Thái y nhanh chóng hành lễ thỉnh an, Hoàng thượng hỏi bệnh tình Hoài Vương phi, Hứa Thái y mấp máy môi, cắn răng mở miệng cung kính nói:

"Khởi bẩm Thánh thượng, Hoài Vương phi... Không trụ được mấy ngày."

Hoàng thượng nghe xong trầm mặc hồi lâu, Hứa Thái y đứng ở phía trước án thư, không dám ngẩng đầu. Hoàng thượng trầm mặc khiến cho không khí thư phòng cũng trầm xuống, ép tới tâm can hắn nặng trịch. Hắn đợi lại chờ, thủy chung đợi mà Hoàng thượng không mở miệng, trong lòng hắn càng chột dạ. Tình hình sức khỏe Hoài Vương phi Hoàng thượng rất quan tâm, hắn tất nhiên là biết, nhưng mà... Hứa Thái y ở trong lòng cũng đang suy nghĩ cho an nguy chính mình cùng người thân trong gia tộc, dùng sinh mạng một Hoài Vương phi đổi lấy Hứa gia bình an cũng đáng giá.

Bởi vậy hắn định thần thả lỏng, duy trì đứng yên ở tại chỗ, hắn biết được Hoàng thượng đang dùng đôi mắt sắc bén nhìn hắn, hắn cũng không có lộ ra một tia dao động.

"Lữ Phúc, gọi Nghiêm Thái y đi một chuyến."

Hồi lâu sau, Hoàng thượng rốt cục đã mở miệng, kết quả là muốn triệu Nghiêm Thái y đi một chuyến đến điện Lập Chính. Hứa thái y nghe xong trong lòng nhảy lên một cái, tự hỏi đây là không tin mình sao? Trong lòng hắn có chút thấp thỏm bất an, lặng lẽ giương mắt nhìn Hoàng thượng một cái, ai ngờ Hoàng thượng vẫn luôn trừng hắn. Lúc ánh mắt hai người giao nhau, hắn thấy ánh mắt Hoàng thượng lạnh buốt đáng sợ tới mức chân hắn mềm nhũn liền quỳ xuống.

Lữ Phúc nhận lệnh, lập tức chuẩn bị rời khỏi thư phòng, giao phó người đi Thái y viện gọi Nghiêm thái y. Khi lui ra, quay đầu lại liếc nhìn Hứa Thái y một cái, ở trong lòng âm thầm lắc đầu, Hứa Thái y tâm quá lớn, Hoàng thượng đã đề phòng hắn,  sao dám để cho hắn đến chữa bệnh cho Hoài Vương phi chứ?

Đợi cho Lữ Phúc lui ra, nội thị hầu hạ trong thư phòng cũng được cho lui hết, lúc này Hoàng thượng mới chậm rãi đứng lên, hai tay chấp sau lưng, đi đến chỗ Hứa Thái y đang quỳ trên mặt đất.

Hứa Thái y quỳ trên mặt đất, trên trán ra đầy mồ hôi lạnh, cúi đầu nhìn mặt đất cho tới khi tầm mắt xuất hiện một đôi giày được chế tạo tinh xảo. Đôi giày dùng tơ lụa thượng đẳng may  thành, vả lại trên mặt còn thêu hoa văn đặc trưng cho Thiên tử. Hứa Thái y còn không kịp thấy rõ hình thù giày kia ngực hắn đã đau đớn, hắn bị Hoàng thượng đá một cước vào ngực, cả người ngã ra sau.

"Hứa gia thật sự là giỏi! Trẫm còn chưa có chết đâu, các ngươi lại vì tiền đồ bản thân mà tính toán, có phải xem Trẫm không ra gì hay không!"

Hoàng thượng giận dữ đạp thêm một cước, vẫn chưa hết giận, lại cầm chén trà trên án thư ném về phía Hứa Thái y.

Đáng thương cho Hứa Thái y bị đá ngã trên mặt đất còn chưa có phục hồi lại tinh thần, lại bị nước trà tạt vào mặt, hắn ngây người. Hắn cũng không bận tâm trên mặt cùng trên người chật vật, lúc này trong lòng của hắn đã lạnh ngắt. Hoàng thượng hình như đã nhìn thấu ý định, cũng biết việc hắn âm thầm hạ độc Hoài Vương phi, điều này làm sao hắn không e sợ cho được?"Trẫm lệnh ngươi đến điều trị cho Hoài Vương phi, ngươi dám bằng mặt không bằng lòng, âm thầm thay đổi thuốc. Ngươi muốn tận tâm như vậy Trẫm sẽ thanh toàn cho ngươi!"

Hoàng thượng lập tức sai người triệu Trung Thư Xá đến hạ chiếu chỉ, đem Hứa Thái y đi cung hình ( hoạn), sau đó đưa vào điện Tương Vân làm tổng quản nội thị. Hứa thái y nghe xong chiếu chỉ, sắc mặt ảm đạm, không nghĩ tới hắn đường đường là một nam tử hiện giờ lại biến thành nội thị, còn bị đưa vào điện Tương Vân. Chủ nhân điện Tương Vân là Thục phi, hành động này cho thấy Hoàng thượng đã sớm biết Hứa gia cùng Thục phi cấu kết.

Hứa Thái y bị lôi xuống đi hành hình xong, chiếu chỉ cũng được đưa đến điện Tương Vân. Thục phi đã hơn một năm nay nắm cung vụ, cũng đã sắp xếp rất nhiều tai mắt trong cung, duy chỉ có điện Lưỡng Nghi cùng điện Cam Lộ là không thể nào xuống tay. Bởi vậy nàng còn chưa biết được vừa rồi tại điện Lưỡng Nghi phát sinh việc gì, vẫn nghĩ nàng làm việc tốt, cho nên Hoàng thượng hạ chỉ khen thưởng nàng.

Nàng hưng phấn dẫn cung nữ cùng nội thị quỳ xuống tiếp chỉ, Hoàng thượng đúng là ban thưởng cho nàng một tổng quản nội thị mới. Thục phi không có manh mối gì, vạn phần nghi hoặc mà cảm tạ thánh ân.  Nhận chỉ xong cung nữ bên cạnh nhận được ám hiệu của Thục phi, lập tức tiến lên nhét hầu bao cho nội thị truyền chỉ, đồng thời dò hỏi thánh chỉ rốt cuộc là có ý gì?

Nội thị cất hầu bao, trong mắt hiện lên một tia vừa lòng, thấp giọng nói:

"Tiểu nhân biết cũng không nhiều lắm, chỉ biết nội thị này từng là một Thái y, không biết phạm tội gì mà bị cung hình đưa vào cung làm nội thị, vả lại còn được ban cho Thục phi nương nương."

Cung nữ nghe vậy cảm thấy rùng mình, còn chưa kịp hỏi thêm cái gì, nội thị kia liền khoát tay, tỏ vẻ không nguyện ý nói thêm nữa.

Sau khi nội thị truyền chỉ rời khỏi điện Tương Vân, Thục phi lúc này mới mở miệng hỏi:

"Như thế nào?"

Cung nữ kia tiến lên, kề sát tai Thục phi nhỏ giọng nói:

"Thưa nương nương, công công nói nội thị này vốn là Thái y."

"Cái gì?!"

Thục phi sau khi nghe xong hô lên một tiếng đầy kinh ngạc, cung nữ sắc mặt cũng phi thường ngưng trọng. Nàng ngập ngừng, không biết có nên đem suy đoán nói ra hay không. Thục phi thấy biểu tình của nàng trong lòng nhảy dựng, mấp máy môi nhẹ giọng nói:

"Chẳng lẽ tên nội thị là Hứa..."

Cung nữ trên mặt đã sợ xanh mặt, nàng đè thấp giọng, vội vàng nói:

"Nương nương, nếu thật sự là... Nên làm cái gì bây giờ? Hắn đã bị biến thành nội thị, vả lại chỗ nào không hầu, lại bị phân cho điện Tương Vân. Nương nương, đây có phải là Hoàng thượng cảnh cáo không?"

Thục phi lúc này trong lòng cũng là một mảnh hỗn loạn, nàng kinh ngạc cùng sợ hãi không kém cung nữ kia. Nhưng mà nàng lúc này không thể bối rối, vẫn phải làm rõ ràng người đó là phạm tội gì mà bị Hoàng thượng dùng hình phạt nghiêm khắc như thế. Bởi vậy nàng phái người đi dò hỏi, muốn biết người đó hôm nay đã đi đến chỗ nào hoặc là làm cái gì. Không bao lâu, cung nữ đi dò hỏi trở lại, sắc mặt cổ quái tiến lên bẩm báo."Thưa nương nương, điện Lập Chính hôm nay có gọi Hứa Thái y, sau đó không bao lâu, lại gọi Nghiêm Thái y. Nô tỳ nghe nói, Hoài Vương phi bị Hứa Thái y chẩn đoán thời gian không còn nhiều lắm, sau đó Nghiêm Thái y đã dùng mấy kim châm, giờ bà ấy đã tỉnh lại."

Cung nữ đem chuyện ở điện Lập Chính điện bẩm báo, Thục phi sau khi nghe xong trong lòng khiếp sợ cùng bất an.

Thục phi gắt gao nắm chặt khăn trong tay, trên trán toát ra mồ hôi lạnh. Hiện giờ nội thị mà Hoàng thượng ban cho điện Tương Vân thân phận đã rõ ràng, không là Hứa Thái y thì là ai? Hoàng thượng đúng là đem Hứa Thái y... còn cố ý thưởng cho nàng. Thục phi sao nhìn không ra dụng ý của ngài là đang cảnh cáo nàng chứ, cũng là cho nàng một cái tát để cho nàng thấy rõ mình không biết lượng sức dám vọng tưởng có thể ở hậu cung gây sóng gió. Thục phi sắc mặt tái nhợt, hít sâu mấy lần, lúc này mới cố trấn định đem cung nữ và nội thị cho lui xuống hết chỉ lưu lại cô cô tổng quản cung nữ và tổng quản nội thị điện Tương Vân

"Cô cô, ngươi nói nên làm cái gì bây giờ? Hoàng thượng đem Hứa Thái y đi cung hình, còn đem hắn ném đến điện Tương Vân. Hứa Thái y có khi nào đem nợ này tính toán với Bổn cung hay không? Hoàng thượng đây là muốn cho Bổn cung sống không bình an, ngủ cũng ngủ không yên sao?"

Thục phi trong lòng chua sót, miệng không ngừng kêu khổ.

Tổng quản cô cô cúi đầu, còn tổng quản nội thị càng kinh hãi. Hắn vốn đang làm tốt, kết quả vì một thánh chỉ phải nhượng quyền cho người khác trong lòng hắn tất nhiên là khó chịu. Nhưng sau khi nghe Thục phi nói, hắn cũng nghĩ tới nội thị này vốn là Thái y bị cung hình, khẳng định trong lòng mang nhiều oán hận, đến lúc đó nếu bọn họ bị hạ độc thì làm như thế nào? Giống như Thục phi nương nương nói, Hoàng thượng là muốn cho trên trên dưới điện Tương Vân sống không an bình sao?

Hứa thái y bị đem đi cung hình, mà còn bị đưa đến điện Tương Vân làm tổng quản nội thị cũng không nhiều người biết. Về phần điện Tương Vân có tổng quản nội thị mới là việc nhỏ, cũng không có ai để ý. Chuyện Hứa Thái y biến mất rõ ràng là kỳ quái, nhưng những Thái y trong Thái y viện cũng không tìm kiếm hay thắc mắc, bọn họ vẫn phải làm tốt công việc của mình. Trong đó Nghiêm thái y càng nói năng thận trọng, dù sao ông là người duy nhất trong Thái y viện biết rõ chuyện Hứa Thái y.

Nghiêm Thái y cũng không nghĩ tới, Hứa Thái y lại lớn mật, dám hạ độc đối với Hoài Vương phi, may mắn Hoàng thượng sớm đề phòng Hứa Thái y, mới không để hắn thành công. Nhưng mà giống như Hứa Thái y đã nói, Hoài Vương phi thể trạng chịu không nổi xúc động mạnh, ngày đó bị kinh hãi sau đó lại mừng rỡ, đã làm chấn động thân thể  hư nhược của Hoài Vương phi. Dùng dược liệu trân quý và kim châm bất quá chỉ là kéo dài một chút mà thôi.

Nghiêm Thái y thu hồi suy nghĩ, hít một hơi, sau đó cầm bút viết lên tờ giấy, sau đó đưa cho Dược đồng mang đi Đông Cung. Dược đồng cầm tờ giấy mà đi, đem tờ giấy đưa đến tận tay Đậu Thuần.

Đậu Thuần nhận tờ giấy, mở ra nhìn kỹ, không nói một lời đem tờ giấy đưa cho Đậu Tuần. Đậu Tuần nghi hoặc tiếp nhận tờ giấy, đọc xong sắc mặt trở nên xanh mét, hắn gắt gao nắm chặt nắm tay, nghiến răng kêu ken két, hận không thể đem Hứa Thái y băm vằm cho hả giận."Hứa Thái y đã bị cung hình, ném đến điện Tương Vân làm tổng quản nội thị."

Đậu Thuần nhìn Đậu Tuần vẻ mặt giận dữ, thản nhiên nói.

"Cung hình?!"

Đậu Tuần ngẩn ra, trên mặt rõ ràng là kinh ngạc, Đậu Thuần gật gật đầu, cười lạnh một tiếng,

"Hứa gia cho rằng cùng phe Thục phi có thể thuận thế lật đổ Hoài Vương phủ, thật sự là quá ngây thơ rồi, Hoàng thượng sao bỏ qua để cho Hứa gia thành công chứ?"

"Lật đổ Hoài Vương phủ? Hứa gia vì sao muốn lật đổ phụ thân ta? Chẳng lẽ là bởi vì thời điểm Điện hạ gặp chuyện?"

Đậu Tuần mấp máy môi, mở miệng hỏi.

"... Hoài Vương phi dạy dỗ bọn ngươi thực tốt, nhưng dù tốt, nhốt trong Vương phủ sao có tiền đồ gì? Hiện giờ Hoàng thượng khai ân đem ngươi tới bên cạnh bổn cung, bổn cung không thể không thu nhận."

Đậu Thuần nhìn đường đệ mười sáu mười bảy tuổi trước mắt, trong lòng đồng cảm. Hắn cùng đường đệ vận mệnh có chút tương tự. Hắn có một mẫu hậu không đáng tin, đường đệ có một phụ thân không đáng tin. Nếu mẫu hậu có được một nửa sự thông minh của Hoài Vương phi, hắn cùng phụ hoàng thật sự vui vẻ.

Đậu Tuần nghe Đậu Thuần nói xong có chút sợ hãi, lập tức hướng Đậu Thuần khom lưng cúi đầu, nói lời cảm tạ. Đậu Thuần bĩu môi, mở miệng nói:

"À, không cần đa lễ như vậy, bàn tới thân phận, ngươi vẫn là đường đệ bổn cung. Phụ hoàng vừa đem ngươi cùng đường muội vào cung là muốn bảo vệ huyết mạch Hoài Vương, ngươi cần nhớ kỹ, ngày sau đừng nổi tâm tư, bổn cung bảo đảm ngươi cùng đường muội phú quý vô lo."

Đậu Tuần lập tức quỳ xuống, cung kính nói:

" Được Điện hạ không vứt bỏ, thần đệ thay mặt trên dưới Hoài Vương phủ đa tạ Điện hạ lễ ngộ chi ân."

"Được rồi, đừng động chút liền quỳ xuống, đứng lên đi."

Đậu Thuần vừa lòng gật gật đầu, nhìn Hữu Phúc ra hiệu, Hữu Phúc lập tức tiến lên nâng Đậu Tuần đứng dậy.

"Ngươi mới vừa rồi nghi hoặc, Hứa gia cùng Thục phi vì sao phải nhằm vào Hoài Vương phủ, vậy ngươi có biết mấy ngày trước đây trên dưới Hoài Vương phủ bởi vì cái gì mà vào ngục hay không?"

Đậu Thuần lúc này mới lại đem đề tài mới vừa rồi nói ra.

"Thần đệ không biết."

Đậu Tuần thành thật lắc đầu, ban đầu bọn họ bị Vũ Lâm quân bao vây ở bên trong phủ, tin tức bên ngoài một chút cũng không biết. Sau đó Vũ Lâm quân đột nhiên xông vào bên trong phủ, đem người trong phủ giải vào đại lao, đến hiện tại, hắn vẫn chưa hiểu được Hoài Vương rốt cuộc là phạm tội gì, chỉ nghĩ có liên quan chuyện Thái tử điện hạ gặp chuyện.

"Tần vương cùng Sở vương làm phản, Hạ gia cũng phản."

Đậu Thuần bình thản nói, Đậu Tuần vừa nghe, lập tức kích động la lên,"Không có khả năng! Hạ gia không có khả năng tạo phản! Vậy trong đó nhất định có cái gì hiểu lầm!"

"Ngươi đừng kích động như vậy, nếu phụ hoàng không tin Hạ gia, giờ phút này ngươi sao còn có thể đứng ở trước mặt bổn cung?"

Đậu Thuần trợn mắt, tức giận nói. Đậu Tuần sau khi nghe xong hơi sửng sốt, cuối cùng yên tĩnh trở lại.

"Bổn cung mặc dù không biết ý định phụ hoàng rốt cuộc là như thế nào, nhưng mà Hoài Vương phi nếu ở điện Lập Chính tĩnh dưỡng là vì cho Hoài Vương phủ thể diện. Điện Lập Chính chính là nơi ở của Hoàng hậu không phải là người nào cũng có thể đi vào.  Phụ hoàng không chỉ để Hoài Vương phi đi vào, còn đưa Dung nhi vào, đó là sự quan tâm đối với các ngươi."

Đậu Thuần nói suy nghĩ của mình cho Đậu Tuần nghe.

"... Không biết Điện hạ có biết phụ thân hiện tại ở nơi nào?"

Đậu Tuần trầm mặc một hồi, thấp giọng hỏi.

"Có lẽ là ở cùng Tần vương."

Đậu Thuần bình thản nói, tin tức vài ngày trước báo về nói Hoài Vương đi đến địa phương gần nơi Tần vương đang ở. Tuy nhiên đó chỉ là người giống Hoài Vương, còn chưa xác nhận chính xác, chỉ là khả năng mà thôi.

Đậu Thuần nghĩ, hắn có thể thu được tin tức, như vậy Hoàng thượng cũng đã sớm có được tin tức, khả năng còn biết nhiều hơn, càng tỉ mỉ hơn. Vì thế ngài mới có thể ra tay bảo vệ Hoài Vương phi cùng các con, dù sao Hạ gia vẫn luôn trung thành với Hoàng thượng, Hạ gia có kế hoạch gì hoặc chủ ý khẳng định sẽ không qua mặt Hoàng thượng. Thậm chí, Đậu Thuần còn nghĩ qua, Hạ gia tạo phản, sẽ không phải là do một tay Hoàng thượng bày ra hay không?

Nếu không, sao lúc này phải đem Đậu Tuần phong làm Thế tử? Đậu Tuần đột nhiên được phong Thế tử, làm hắn không khỏi suy đoán, dụng ý này có ý nghĩa Hoài Vương không về được, cho nên Hoài Vương phủ cần có một Thế tử để kế thừa Hoài Vương?

Mùa xuân Đại Chu Văn Võ năm thứ hai mươi lăm, Tần Vương cùng Sở Vương nổi loạn lấy cờ hiệu "Diệt Trác cùng Quân gian ". Từ hai nơi Vĩnh Tĩnh và An Hoài khởi xướng phản loạn, hướng về kinh đô tấn công, vì thế được gọi là " nổi loạn Vĩnh An ".

Vĩnh Tĩnh là đất phong của Tần Vương, An Hoài là đất phong của Sở Vương.  Hai người bị tiên hoàng đưa đến vùng xa xôi lại cằn cỗi, trong lòng đã sớm đầy oán khí, gặp Hoài Vương muốn tạo phản, ba người có thể nói là một lòng giống nhau. Từ mười mấy năm trước liền lên kế hoạch muốn tạo phản.

Chỉ vì Thân vương đến đất phong nếu không có chiếu chỉ không thể tùy ý rời khỏi đất phong, càng không thể tự tiện vào kinh, bởi vậy Tần Vương và Sở Vương liền đem tất cả việc trong kinh giao cho Hoài vương. Mà Hoài vương mỗi tháng đều phải thu thập tin tức trong kinh cùng trong triều dùng bồ câu đưa tin đưa đến hai vị Vương gia kia.

Tần Vương cùng Sở vương một ở phía Đông Bắc, một ở phía Bắc, bởi vậy bọn họ nghĩ nếu có thể liên hợp Hạ gia Tây Bắc, ba mũi giáp công đồng thời hướng về kinh đô phương Nam, còn sợ không đánh chiếm được kinh đô sao? Vả lại Hạ gia nắm trọng binh, Hạ gia xưa nay uy danh dũng mãnh thiện chiến, nếu có thể được Hạ gia tương trợ, chẳng phải là như hổ thêm cánh sao?Hai người lập tức phái người đi Tây Bắc, thuyết phục Hạ gia.

Nhưng Hạ gia là trung thần, làm sao chịu cùng Tần Vương thông đồng làm bậy? Tần Vương cùng Sở Vương dùng mấy năm thời gian đều không thể thuyết phục Hạ gia, bọn họ nghĩ nếu vô phương hợp tác, vậy đem Hạ gia hủy diệt. Bởi vậy phái không ít thám tử đến Tây Bắc đánh cắp thông tin quân sự cơ mật, nhưng thám tử bọn họ phái đi không chỉ không có truyền tin tức về, mà biến mất không tung tích, không biết phái đi bao nhiêu người đều không có về.

Tần Vương cùng Sở Vương không thể không đánh giá lại thực lực Hạ gia. Cuối cùng hai người đều cho rằng, không thể mặc kệ Hạ gia càng lớn mạnh, nếu không đợi đến lúc bọn họ khởi binh Hạ gia tuyệt đối sẽ là một trở ngại lớn. Bởi vậy hai người mang theo tư binh cùng phụ tá lén lút rời đất phong đi suốt đêm tụ hội thảo luận, cuối cùng quyết định biện pháp đối phó Hạ gia.

Hai người mang tư binh âm thầm vào Tây Bắc. Tại một thị trấn gần Hạ gia thuê một phủ đệ, qua mấy tháng bố trí cùng thăm dò, cuối cùng thừa dịp tết Nguyên Tiêu, mọi người bận rộn lén vào Hạ gia bắt cóc hai tiểu thư mang đi.

Tần Vương cùng Sở Vương chia làm hai đường, một người mang theo một tiểu thư nhanh chóng đưa về đất phong của mình. Khi Hạ gia phát hiện đã không còn kịp nữa rồi. Trên dưới Hạ gia đều tràn ngập không khí lo lắng, Hạ lão gia phái không ít người đi tìm kiếm, nhưng đều không tin tức.

Ngay khi Hạ gia muốn bỏ cuộc thì nhận nhận được hai phong thư, Hạ lão gia xem xong tức giận đến cả người đều run rẩy. Hạ phu nhân sốt ruột con, thấy phu quân khác thường, đoạt lấy tờ giấy, đọc xong cũng kinh hãi hét lên một tiếng, chớp mắt liền hôn mê bất tỉnh. Hạ gia một trận rối loạn, Hạ lão gia cầm hai phong thư đi vào thư phòng Hạ lão thái gia, gương mặt xanh mét đem hai phong thư trình lên.

Hạ lão thái gia cầm lấy xem một lần, sau đó buông xuống nặng nề mà hít một hơi, nói

"Việc đã đến nước này, Hạ gia không thể tự lo thân mình, con cho người cấp tốc đưa thư đến kinh đô."

"... Dạ."

Hạ lão gia cắn răng, hai mắt ửng hồng đáp ứng.

"Con à, chớ nên trách Hoàng thượng, Hạ gia sống chết là do Hoàng thượng, Hoàng thượng chỉ chỗ nào, Hạ gia sẽ hướng đến chỗ đó đánh. Hạ gia có thể tồn tại không hề lay động nhiều năm như vậy, là nhờ luôn trung thành với Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng tin tưởng Hạ gia mới yên ổn, có đôi khi phải hy sinh."

"Năm đó hy sinh Thời Nương còn chưa đủ sao? Hiện giờ còn muốn  hai con gái con cũng phải hy sinh?!"

Hạ lão gia cố nhịn nhưng nhịn không được, đấm thật mạnh xuống mặt án thư trước mặt căm giận gầm lên.

"... Con à, đó cũng là cháu ta, ta làm sao không đau lòng? Nhưng mà nếu để Hoàng thượng ra tay, cả Hạ gia không có con đường sống, chúng ta chỉ có thể theo ý chỉ đi, tiến hoặc lui, đều không phải do chính mình quyết định."

Lão thái gia hít một hơi, cố nén đau xót nói.

Hạ lão gia mặt vẫn tái xanh, hai cánh mũi càng phập phồng, thở hổn hển. Hạ lão thái gia thấy bộ dáng con trai, liền biết hắn cố sức kềm chế, cũng không phí thời gian vô nghĩa, cầm bút viết một mật thư, sai người cấp tốc đến kinh đô đưa thư.Hạ lão gia nhếch môi, quật cường đứng ở một bên, Hạ lão thái gia lại hít một hơi, lúc này mới mở miệng khuyên nhủ:

"Con yên tâm, Hạ gia chỉ cần ra binh, Tần Vương cùng Sở Vương tự sẽ đem người trả lại cho chúng ta, vả lại Hoàng thượng chắc là sẽ phái người giám sát, sẽ không có sai lầm."

"... Hiện tại ngẫm lại, thật sự là hối hận năm đó cùng Hoàng thượng giao ước, đánh mất hạnh phúc của Thời Nương còn chưa nói, hiện giờ Hạ gia còn rơi vào hoàn cảnh như vậy."

Hạ lão gia trầm mặc hồi lâu, cuối cùng tự giễu nói.

"Hoàng thượng ngồi ở cái vị trí kia, muốn suy xét sự việc vốn không còn như xưa, hoàn cảnh thay đổi tất nhiên là cách thức sẽ biến đổi. Vả lại hiện giờ ngài phải bảo trợ Điện hạ, Hạ gia tự nhiên liền thành lá chắn, để cho Hoàng thượng thử tâm tư chúng thần trong triều."

Hạ lão thái gia thản nhiên nói....

Sau khi Hạ lão gia cùng Hạ lão thái gia nhận mật thư hồi âm xong, tin tức Hạ gia tạo phản lan truyền đến chỗ Tần Vương cùng Sở Vương. Tần Vương cùng Sở Vương tất nhiên là khởi binh phối hợp cùng Hạ gia một đường nam tiến.

Đồng thời trong kinh đô cũng truyền ra tin tức Thái tử điện hạ gặp chuyện. Tần Vương cùng Sở Vương tinh thần hưng phấn lên, biết đây là Hoài Vương xuống tay. Sau khi nghe nói Thái tử điện hạ trọng thương, bọn họ càng cảm thấy ông trời cũng giúp bọn họ, khiến cho bọn họ đối với việc khởi binh càng tin tưởng mười phần.

Tần Vương cùng Sở Vương khởi binh tạo phản, tin tức truyền vào kinh đô xong, cả triều văn võ đều chấn kinh (chấn động cùng kinh ngạc), hơn nữa hai vị Vương gia giương cờ hiệu "Diệt Trác cùng Quân gian". Chữ " Trác " khiến cho tất cả mọi người đem ánh mắt đặt ở trên người Trác Dung Ung. Trác Dung Ung là Trung Thư Lệnh, chính là Tể tướng, bởi vậy đồng liêu trong triều không chỉ nghị luận sôi nổi, chính Trác Dung Ung cũng ngạc nhiên không thôi. Hắn không nghĩ tới mình bị Tần Vương cùng Sở Vương biến thành gian thần nịnh thần, một tội đồ khó dung tha.

Tần Vương cùng Sở Vương liệt kê mấy tội trạng của Trác gia, trong đó có tội Trác gia đem trưởng tử đưa vào Đông Cung để mê hoặc Thái tử điện hạ, vì muốn cho Thái tử điện hạ không con nối dõi đã dùng thủ đoạn đuổi các thị thiếp. Sau khi Trác công tử bị phế sợ Trác gia thất thế, đã phái người đến ám sát Thái tử phi mới, nghĩ là muốn ngăn Thái tử phi mới vào cung.

Tội trạng này công khai, lan truyền nhanh chóng trong kinh đô. Lời đồn xuất hiện, nói năm đó Trác Dung Ung đưa con trai vào cung xong, từ tứ phẩm thăng liền lên nhị phẩm, khiến nhiều người ganh tị. Trác công tử lại có tài mê hoặc chiếm được độc sủng của Thái tử điện hạ. Trong hai năm, đã diệt trừ Phó Lương đệ cùng Trương Lương viện, cũng đưa Tô Thừa huy vào Phật đường, thủ đoạn bá đạo như thế chả trách Thái tử điện hạ lập gia ba năm còn không có con, cũng khó trách tại sao một năm trước Trác Thái tử phi lại bị phế.

Mà ở trong cung Trác công tử kia nghe tội trạng của mình chỉ cười cười, lạnh lùng nói:

"Khó khăn cho Tần Vương cùng Sở Vương hao tâm tổn trí như vậy,  đúng là tội danh như thế cũng nghĩ ra."Trầm ngâm một lúc sau liền triệu Hữu Song đến, thản nhiên hỏi:

"Điện hạ có truyền tin gì đến không?"

"Thưa công tử, Điện hạ chỉ nói công tử cứ an tâm chớ nóng vội, ngài ấy sẽ xử lý."

Hữu Song cúi đầu cung kính đáp, từ lần trước Điện hạ đem hắn đưa đến hầu bên cạnh Trác công tử, hắn liền chuyên môn phụ trách truyền tin cho Điện hạ cùng công tử.

"Điện hạ thương thế như nào rồi?"

"Dạ, Hồ Thái y cùng Nghiêm Thái y mỗi ngày đều đến đổi thuốc, nói là còn phải nghỉ ngơi mấy tháng."

"Vậy sao, ta đã biết, lui xuống đi."

Đậu Thuần rõ ràng chỉ bị thương ngoài da, mà hai vị Thái y lại nói phải tĩnh dưỡng mấy tháng, xem ra Hồ Thái y cùng Nghiêm Thái y hẳn đều là người của Đậu Thuần. Chả trách Hồ Thái y lần trước có thể nói như đinh đóng cột rằng Đậu Thuần có thể khôi phục, thì ra ông ta sớm đã biết Đậu Thuần không bị ngốc, còn dám qua mặt Hoàng thượng.

Trải qua nhiều ngày suy tư, Thái tử đã đem chuyện Đậu Thuần giả ngốc cẩn thận cân nhắc một lần, nhận ra một vài manh mối, cũng liệt kê một danh sách mấy người mà mình cảm thấy có thể là người của Đậu Thuần rồi đem danh sách này đưa đến điện Sùng Nhân. Đêm đó Đậu Thuần đột nhiên đi đến Nghi Thu cung dùng bữa tối.

Đậu Thuần cũng không có biểu hiện ra khác thường. Hai người ngồi ở đối diện, trên bàn bày vài món ăn mặn vài món ăn chay, món ăn mặn tất nhiên là chuẩn bị cho Đậu Thuần. Trác Kinh Phàm từ khi vào Nghi Thu cung niệm kinh Phật liền bắt đầu ăn chay, dù sao diễn trò nên làm cho hoàn hảo. Nếu trong cung mọi người muốn nhìn Thái tử phi bị phế tụng kinh lễ Phật, thì sẽ cho bọ họ nhìn thấy Trác công tử thành tâm niệm Phật. Hôm nay nếu Đậu Thuần không đến cũng sẽ không làm món ăn mặn.

Đậu Thuần liếc mắt nhìn bàn ăn nhíu mày, mở miệng nói:

"Xem ra Phàm Phàm vì ta đến, nên chuẩn bị rất tốt."

"Đây là đương nhiên, không phải Điện hạ đã đem Hữu Song cho ta sao? Ta tự nhiên muốn báo đáp."

Trác Kinh Phàm miệng cười, nhưng lời nói vẫn nhịn không được châm chọc đối phương.

"Ngươi cứ việc dùng, nếu Hữu Song không đủ, còn có tam Hữu cũng có thể dùng."

Đậu Thuần ước gì Trác Kinh Phàm cùng hắn tuy hai mà một, đối với việc Trác Kinh Phàm muốn dùng người của hắn chỉ cần nói một tiếng hắn sẽ đem tam Hữu đưa ra.

"Tam Hữu?"

"Hữu Phúc, Hữu Thọ cùng Hữu Toàn."

"... Như thế, phải đa tạ Điện hạ rồi."

"Phàm Phàm không cần khách khí, ngươi cùng ta là cùng một nhà đừng nói lời cảm tạ?"

Đậu Thuần tươi cười, ý tứ hiện rõ lên mặt.

Nhìn thấy vẻ mặt vui cười của hắn, trong lòng Thái tử lại nổi lên một cỗ hỏa khí, tức giận trừng mắt nhìn đối phương, rồi cầm đũa gắp thức ăn, bắt đầu dùng bữa, cũng không để ý tới Đậu Thuần, lại càng không hầu đối phương ăn. Đậu Thuần cũng không để ý cứ cười tủm tỉm nhìn Trác Kinh Phàm, ánh mắt đầy sủng nịch cùng bao dung, giống như là nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện.Bị hắn nhìn đến phiền, người kia dùng đũa gõ gõ vào đĩa, lạnh giọng nói:

"Điện hạ sao không ăn? Nếu Điện hạ không đến dùng bữa, vậy xin Điện hạ di giá đến thiên điện uống trà, đợi cho thảo dân ăn no sẽ đi thỉnh tội cùng Điện hạ sao."

Đậu Thuần vừa nghe Trác Kinh Phàm lại bắt đầu xưng hô "Điện hạ" cùng "Thảo dân", biết là hắn đang giận, liền nhanh chóng cầm đũa lấy lòng nói:

"Phàm Phàm đừng nóng giận mà, ta đang ăn đây."

Trong lòng hắn bất đắc dĩ hít một hơi, ai bảo mình lừa gạt Phàm Phàm trước chứ, xem ra muốn được Phàm Phàm tha thứ, phải làm cho Phàm Phàm đem tức giận trong lòng nói ra.

Hai người bắt đầu ăn không tiếng động. Dùng bữa xong Trác Kinh Phàm dẫn Đậu Thuần đến thiên điện uống trà. Thiên điện là một thư phòng nhỏ phía sau Phật đường, có một cái tràng kỷ cùng một án thư, có đôi khi Trác Kinh Phàm cũng xử lý cung vụ tại đây.

Đậu Thuần tiến vào thư phòng, liền ngã người trên tràng kỷ đem chân gác lên bàn rì rì nói:

"Phàm Phàm, chân ta đau, ngươi giúp ta xoa xoa được không?"

Trác Kinh Phàm nhíu nhíu mày, thản nhiên nói:

"Không phải chỉ là bị thương ngoài da? Sao còn đau?"

Tuy nói như thế, nhưng vẫn ngồi xuống phía trước.

"Còn chưa có lành, đi nhiều sẽ đau. Phàm Phàm, ngươi giúp ta xoa xoa, ngươi xoa nhẹ ta sẽ không đau."

Đậu Thuần dùng một bộ dạng đáng thương cùng giọng điệu tội nghiệp, làm nũng với Trác Kinh Phàm.

Dù biết Đậu Thuần đang làm nũng, nhưng bởi vì trước đây luôn sủng đối phương, thấy Đậu Thuần biểu tình như thế vẫn không có chống đỡ được. Bởi vậy, lúc này dù trên mặt vẫn lãnh đạm, nhưng tay lại vươn ra ấn ấn lên chân Đậu Thuần, thật cẩn thận không đè nặng, một bên hỏi:

"Lực đạo như vậy có được chưa? Khi đau liền nói, không cần chịu đựng, nếu ngày sau còn biến chứng thì phiền toái."

Đậu Thuần chân vốn không còn đau, hắn đã bị thương là thật bất quá chỉ một vết thương nhỏ mà thôi. Hắn sở dĩ đem băng bó kín chân đến như vậy để trông thật nghiêm trọng, cũng là vì kéo dài hôn lễ mà thôi, dù sao Thái tử điện hạ một chân sao có thể nghênh đón Thái tử phi mới?

Hắn vốn chỉ là muốn làm nũng một chút với Phàm Phàm, không nghĩ Phàm Phàm thật sự mềm lòng, thật sự xoa bóp chân cho hắn. Trong lòng của hắn nhất thời hạnh phúc đến lâng lâng, cả người đều sảng khoái, hắn híp mắt ngã người trên tràng kỷ, miệng không ngừng rên

"A... Chính là chỗ đó, Phàm Phàm dùng chút lực, đúng đúng! Chính là như vậy, lại dùng lực..."

Nhìn thấy hắn vẻ mặt hưởng thụ, trong lòng Thái tử cảm thấy có chút cổ quái, nên thử thăm dò sang chỗ khác ấn, Đậu Thuần vẫn vẻ mặt hưởng thụ rên hừ hừ. Một lần rồi hai lần, Thái tử bắt đầu hoài nghi Đậu Thuần đang lừa gạt mình phải không? Đối phương có bộ dáng này, nhìn sao cũng không giống chân bị đau, ngược lại giống hưởng thụ khi tẩm quất.

Trong lòng có hoài nghi, trên tay động tác không tự chủ được liền ngừng lại. Đậu Thuần nhanh chóng phát hiện, hắn mở mắt ra liền thấy ánh mắt hồ nghi của Phàm Phàm, trong lòng nhảy dựng, lại giả bộ mặt ủ mày ê kêu lên

"Phàm Phàm đừng có dừng, chân ta vừa đau ....  "

"Ta thấy Điện hạ nên triệu Thái y đến, ta sợ ta ấn loạn xạ làm Điện hạ bị thương nặng thêm sẽ không tốt."

Nhưng lần này Trác Kinh Phàm không có mắc mưu, Đậu Thuần biểu tình rất khoa trương, nhìn là thấy sơ hở, càng cảm thấy đối phương nhất định là đang đùa giỡn.

"Thôi, không cần gọi Thái y, Phàm Phàm ấn ấn xong, chân ta liền tốt hơn nhiều."

Đậu Thuần vội vàng ngăn cản, mỗi lần Hồ Thái y hoặc Nghiêm Thái y đến để tránh cho Hoàng thượng hoài nghi, đương nhiên là phải kê một đống lớn thuốc. Thuốc bổ uống nhiều cũng thành độc, nếu hắn thật sự uống hết thuốc đó không bệnh cũng uống thành bệnh, cho nên hắn không đến dạng bất đắc dĩ sẽ không gọi Thái y.

Thấy vẻ mặt Đậu Thuần nghiêm túc, nhíu nhíu mày, Trác Kính Phàm thấp giọng nói:

"Hồ Thái y cùng Nghiêm Thái y đều là người của Điện hạ, Điện hạ sao còn sợ gặp bọn họ?"

"Ai da, bọn họ gần đây kê một đống thuốc, ta không thích uống thuốc, cho nên mới không cho ngươi gọi bọn họ đến."

Đậu Thuần ngẩn người, cũng không nghĩ tới Trác Kinh Phàm sẽ đột nhiên nhắc tới việc này, bởi vậy giấu giếm nói.

"Điện hạ, thuốc đắng dã tật, có bệnh nên uống thuốc mới có thể tốt, nếu là bởi vì không thích uống thuốc mà bỏ qua trị liệu, đây không phải là vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn sao?"

"..."

Đậu Thuần bị Trác Kinh Phàm nói đến á khẩu không trả lời được. Hắn tất nhiên là đoán được dụng ý của Trác Kinh Phàm, chắc là muốn buộc hắn thừa nhận bản thân sớm đã khỏi. Nhưng nếu hắn thật sự thừa nhận, không phải nói mới vừa rồi là đùa giỡn với đối phương sao? Cho nên hắn kiên quyết không thể thừa nhận.

"Phàm Phàm nói phải, ta về sau sẽ ngoan ngoãn uống thuốc."

Rơi vào đường cùng, hắn chỉ phải hàm hồ đáp ứng, ai biết Trác Kinh Phàm cũng không có buông tha hắn, tiếp tục nói:

"Như thế, thảo dân liền cho người đi mời Thái y đến, thảo dân muốn tự mình thấy Điện hạ uống thuốc, như vậy mới yên tâm."

Đậu Thuần lại bị nghẹn, cuối cùng chỉ phải vô lực khoát tay,

"Phàm Phàm ngươi thắng, chân ta đã khỏi."

Đậu Thuần liền thừa nhận, ngược lại làm đối phương sững sờ ở tại chỗ, Đậu Thuần thấy người trước mặt sững sờ, ánh mắt chợt lóe lên, vươn tay đem đối phương ôm vào trong ngực, sau đó nghiêng người, cúi đầu hôn xuống.

Sự việc bất thình lình xảy ra, người bị hôn vẫn ngây ngốc tùy ý đối phương tàn sát đôi môi, sau giây lát mới phục hồi lại tinh thần bắt đầu giãy dụa. Mà Đậu Thuần làm sao có thể buông tha, hắn mỗi ngày mỗi đêm đều tưởng nhớ Trác Kinh Phàm. Tưởng nhớ một đêm điên cuồng kia, cũng không quên được cảm giác sảng khoái ấm áp dễ chịu khi hai thân thể đụng chạm vào nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.