Trùng Sinh Thành Thái Tử Phi

Chương 7: Đấu võ mồm



Sáng sớm hôm sau, Thanh Bình Quận phu nhân dẫn theo con gái vào Đông cung, chờ đợi để được yết kiến Thái tử phi.

Đầu giờ Mão ( 5 - 7g sáng), cả hai đã tiến cung nhưng đến giờ Thìn, Thái tử phi mới truyền lệnh cho hai người vào yết kiến.

Việc chờ đợi rất lâu khiến cho Thanh Bình Quận phu nhân cảm thấy vô cùng tức giận, đồng thời, trên gương mặt của vị tiểu thư kia cũng không tránh khỏi có chút mệt mỏi. Sáng hôm nay, nàng và mẫu thân vội vàng tiến cung cho kịp giờ, không ngờ rằng đại ca lại để cho mẹ con nàng phải chờ đợi bên ngoài một canh giờ ( 2 tiếng đồng hồ)

Nhưng bây giờ, nàng và mẫu thân đang ở trong Đông cung, dĩ nhiên là cả hai không dám oán trách Thái tử phi. Lúc này, bọn họ chỉ còn biết nén giận, vội vàng đi theo cung nữ, tiến về phía tẩm cung.

Nhưng khi đến trước tẩm cung, cung nữ lại bảo hai người đứng ở phía bên ngoài, nàng ta sẽ tiến vào, bẩm báo với Thái tử phi.

Việc phải tiếp tục chờ đợi khiến cho Thanh Bình Quận phu nhân và Nhị tiểu thư cảm thấy vô cùng mệt mỏi, tuy rằng ánh nắng không quá chói chang nhưng việc chưa dùng bữa sáng khiến cho cả hai cảm thấy vừa đói vừa khát, thêm vào đó, đôi chân của bọn họ cũng đã bắt đầu mỏi.

Thanh Bình Quận phu nhân và Nhị tiểu thư nghĩ Thái tử phi đã triệu kiến bọn họ thì ít nhất, cũng phải chuẩn bị một bàn tiệc nho nhỏ, không ngờ rằng, các lại phải chờ đợi ở phía bên ngoài, ngay cả một chén trà cũng không có mà uống.

Thanh Bình Quận phu nhân càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, lúc này, bà không thể nào nhẫn nhịn được nữa nên âm thầm mắng Trác Kinh Phàm vài câu. Nếu không phải vì Hoàng Thượng đột nhiên khen ngợi Thái tử điện hạ, sau đó, trong triều đình lại lan truyền tin tức về việc Thái tử sắp khỏi bệnh thì bà sẽ không phải cất công đến tận đây để cho người ta sỉ nhục.

Trong cuộc đời này, người mà Thanh Bình Quận phu nhân không muốn gặp gỡ nhất chính là tên tiểu tạp chủng Trác Kinh Phàm, kẻ đã chiếm lấy danh phận trưởng tử của Trác gia.

Bây giờ, trong lòng Thanh Bình Quận phu nhân không tránh khỏi có chút khó chịu. Trước đây, bà nghĩ rằng Thái tử sẽ trở thành một tên đần độn mãi mãi nên mới xúi giục lão gia đẩy Trác Kinh Phàm vào Đông cung, sau đó, con trai của bà mới có thể danh chính ngôn thuận tiếp quản Trác phủ.

Con thứ của Trác gia là đứa con do Thanh Bình Quận phu nhân vất vả mang thai chín tháng mười ngày mới sinh ra được, không những vậy, ngay từ khi còn bé, nó đã rất thông minh, nhanh nhẹn, vì đứa con này, bà không từ bất cứ thủ đoạn nào để nó có thể thừa kế cơ nghiệp của Trác gia, có như vậy, Thanh Bình Quận phu nhân mới yên tâm nhắm mắt.

Nhưng trong nháy mắt, kế hoạch mà Thanh Bình Quận phu nhân tỉ mỉ vạch ra để chôn vùi tiền đồ của Trác Kinh Phàm đã sụp đổ. Vài ngày trước, đột nhiên, Thái tử tỉnh lại, tuy rằng bây giờ, cử chỉ của y tựa như một tiểu hài tử nhưng dường như sự ngu ngốc đã giảm đi vài phần.

Tin tức này tựa như một cú đấm thẳng vào ngực của Thanh Bình Quận phu nhân, khiến cho bà tức giận đến mức nghẹn lời.Tại sao tên tiểu tạp chủng Trác Kinh Phàm kia lại tốt số đến mức như vậy? Thái tử trở thành tên ngốc đã gần mười năm, tất cả các Thái y đều không tìm được biện pháp chữa trị, ngay cả Hoàng Thượng và Hoàng hậu cũng đã bỏ cuộc, vậy mà, đột nhiên, Thái tử lại dần trở nên tỉnh táo.

Thanh Bình Quận phu nhân vừa thì thầm vừa trừng mắt, liếc về phía Đông cung, dường như ánh mắt của bà muốn xuyên thủng cả cửa cung, nhìn thấy đứa con riêng nay đã trở thành Thái tử phi.

Một lát sau, cung nữ bước ra, truyền lệnh cho hai người tiến vào yết kiến.

Cung nữ dẫn Thanh Bình Quận phu nhân và Nhị tiểu thư vào trong tẩm cung, hai người nhanh chóng nhìn về phía Thái tử phi rồi cúi người, hành lễ.

"Bình thân đi"

Thái tử phi cũng không muốn gây khó dễ cho bọn họ, nên nhanh chóng ra lệnh cho hai người đứng dậy rồi ban tọa.

"Tạ ơn Thái tử phi"

Thanh Bình Quận phu nhân mỉm cười rồi vội vàng kéo con gái ngồi xuống.

"Mẫu thân, sức khỏe của người vẫn tốt chứ?"

"Đa tạ Thái tử phi quan tâm, sức khỏe của thần phụ rất tốt"

Thanh Bình Quận phu nhân nhìn Thái tử phi bằng một ánh mắt mang đầy vẻ dịu dàng như thể đang nhìn đứa con do chính bà sinh ra.

"Sức khỏe của mẫu thân rất tốt khiến cho ta cảm thấy vô cùng yên tâm"

Liếc Thanh Bình Quận phu nhân một cái, lúc này, bộ dạng tựa như từ mẫu của bà khiến cho Thái tử cảm thấy vô cùng chán ghét.

Nếu Phục Linh không lên tiếng nhắc nhở, chắc chắn Thái tử đã bị sự giả tạo của Thanh Bình Quận phu nhân đánh lừa. Bây giờ, bộ dạng của Thanh Bình Quận phu nhân khiến cho bất kì kẻ nào nhìn thấy cũng sẽ nghĩ rằng bà ta thật sự yêu thương đứa con riêng của phu quân.

Chỉ tiếc rằng bên cạnh Thái tử còn có Phục Linh, nàng theo hầu hạ Trác Kinh Phàm rất lâu nên đã sớm nhìn rõ bộ mặt thật của Thanh Bình Quận phu nhân, bây giờ, bà ta bày ra bộ dạng này chẳng phải vì Nhị muội sao?

Phục Linh còn nói từ khi Trác Kinh Phàm vào cung cho đến nay, người nhà họ Trác hầu như không hề chủ động gặp gỡ, thậm chí, bọn họ còn không thèm phái người đến thăm hỏi hoặc gửi thư vào Đông cung.

Nửa năm gần đây, từ khi Thái tử Đậu Thuần đột nhiên tỉnh lại, lại còn minh mẫn hơn trước đây rất nhiều, Thanh Bình Quận phu nhân lại thường xuyên tiến cung, yết kiến Thái tử phi. Sức khỏe của Thái tử vừa ổn định thì đã muốn đưa con mình vào Đông cung.

Trong lòng Thái tử khinh thường, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng tươi cười, trò chuyện với Thanh Bình Quận phu nhân, tuy nhiên, không thèm liếc mắt nhìn về phía muội muội.

Trong lúc Thanh Bình Quận phu nhân và Thái tử phi trò chuyện thì vị tiểu thư kia càng lúc càng mất kiên nhẫn.

Nhân cơ hội họ vừa dứt lời, nàng ta nhanh chóng lên tiếng:

"Đại ca, tại sao muội không nhìn thấy Thái tử điện hạ vậy?".

Nhị tiểu thư vừa nói dứt lời, cả chính điện lặng yên, không một tiếng động, Thái tử phi nâng chén trà lên rồi chậm rãi thưởng thức như thể chưa từng nghe được những lời nói vừa rồi.Cảnh tượng đang diễn ra trước mắt khiến cho sắc mặt của Nhị tiểu thư cứng đờ, nàng nhìn về phía mẫu thân bằng một ánh mắt mang đầy vẻ cầu cứu. Tuy rằng Thanh Bình Quận phu nhân cảm thấy vô cùng tức giận nhưng bà cũng không nhẫn tâm để con gái phải mất mặt, Thanh Bình Quận phu nhân vội vàng lên tiếng:

"Mong Thái tử phi đừng chê cười, vì nó xem người là người một nhà nên mới cư xử thoải mái như vậy".

Thái tử nhếch môi, quả thật là Thanh Bình Quận phu nhân rất to gan, bà ta dám đặt con mình ngang hàng với Thái tử phi. Người một nhà? Chẳng lẽ Thanh Bình Quận phu nhân dám xem Thái tử phi của triều đình Đại Chu là người một nhà sao? Nếu chẳng may Hoàng Thượng nghe được những lời nói này, e rằng có mười Trác phủ cũng không đủ số lượng đầu để chém.

Nhưng dù sao thì Trác Kinh Phàm cũng nể mặt Trác phủ nên không muốn lên tiếng nhắc nhở bọn họ, tuy nhiên, nếu Trác phủ đã quyết định đưa trưởng tử vào cung thì chắc chắn là đã lường trước được hậu quả rằng sẽ vĩnh viễn mất đi đứa con này.

Lúc trước, Thanh Bình Quận phu nhân lo lắng rằng sự tồn tại của Trác Kinh Phàm sẽ gây ảnh hưởng đến tiền đồ của con trai mình nên đã tìm mọi cách đẩy hắn vào Đông cung, bây giờ, bà ta nhận ra được lợi ích của Trác Kinh Phàm nên năm lần bảy lượt tìm cách lấy lòng, nhằm mục đích lợi dụng hắn để đưa con gái nhập cung, thân là kỹ nữ còn muốn người ta lập đền thờ. Chẳng lẽ trên đời này, mọi thứ tốt đẹp đều cho mẹ con các người hưởng cả sao?

Vì vậy, hôm nay, Thái tử phi muốn dập tắt sự hăng hái của kế mẫu, đồng thời khiến cho bà ta nhận ra rằng mình đã không còn là Trác Kinh Phàm của ngày xưa, để mặc cho bà gây khó dễ.

Việc Thái tử phi im lặng, tiếp tục thưởng thức trà khiến cho sắc mặt của Thanh Bình Quận phu nhân cứng đờ, lúc này, trong lòng bà ta lại cảm thấy nghi ngờ, tại sao hôm nay, cách cư xử của tên tiểu tạp chủng này lại khác biệt rất nhiều so với ngày thường như vậy?

Tuy nhiên, Thanh Bình Quận phu nhân vẫn không thể chấp nhận được sự thật rằng bà đã không còn khống chế được tên tiểu tạp chủng kia, Thanh Bình Quận phu nhân khẽ nhếch môi, cố gắng nở một nụ cười thật tươi:

"Hôm nay, trước khi thần phụ tiến cung, lão gia đã dặn dò rằng thần phụ nhất định phải trò chuyện thật nhiều với Thái tử phi, nhưng với tình hình hiện tại... khi thần phụ trở về thì biết phải ăn nói như thế nào với lão gia đây?".

Thái tử nhíu mày, liếc Thanh Bình Quận phu nhân một cái, bà ta định mang phụ thân ra để làm chỗ dựa sao? Trên môi nở một nụ cười lạnh lùng, Thái tử đặt mạnh chén trà xuống bàn, ngay lập tức, một tiếng "Rắc" giòn giã vang lên giữa không gian yên tĩnh trong tẩm cung.

"Mẫu thân nên mang toàn bộ sự thật kể lại với phụ thân, nếu phụ thân thật sự bảo mẫu thân vào cung trò chuyện với ta thì liệu ngài có muốn người dẫn Nhị muội cùng tiến cung hay không?"

Nhận chiếc khăn từ tay của cung nữ, Thái tử chậm rãi lau những ngón tay.

Lời nói này khiến cho Thanh Bình Quận phu nhân suýt chút nữa đã trợn trừng hai mắt, bà cố gắng gượng cười rồi nói:"Muội muội của Thái tử phi rất nhớ ngài nên thần phụ mới dẫn nó theo, huống chi, trước kia, khi Thái tử phi còn ở trong phủ, cả hai cũng rất thân thiết".

"Mẫu thân, năm nay, Nhị muội đã đến tuổi cập kê rồi"

Đột nhiên, lại nhắc đến tuổi tác của Nhị tiểu thư.

"Đúng vậy, tháng vừa rồi đã tổ chức lễ cập kê"

Ánh mắt của Thanh Bình Quận phu nhân sáng lên, xem ra việc nhi nữ tiến cung đã có hi vọng.

"Đã tổ chức lễ cập kê xem như là trưởng thành, Nhị muội cũng nên học một số lễ nghi, phép tắc, trước đây, vì muội ấy còn nhỏ nên ta mắt nhắm mắt mở bỏ qua, nhưng bây giờ, mẫu thân không nên nuông chiều muội ấy như vậy"

Từ nãy đến giờ, Trác Kinh Phàm không hề liếc mắt nhìn muội muội của mình cho dù là chỉ một cái.

"Thái tử phi, do ngài không biết đấy thôi, nếu nhắc đến lễ nghi, phép tắc, e rằng không ai có thể hiểu rõ hơn Nhị muội của ngài đâu"

Thanh Bình Quận phu nhân nhanh chóng lên tiếng, tên tiểu tạp chủng này quả thật là vô cùng độc ác, vừa mở miệng ra đã nhanh chóng mang tội danh "không biết lễ nghi, phép tắc" đổ lên đầu con gái của bà, cứ như vậy, sau này, còn có gia đình gia giáo nào muốn cưới nó nữa chứ?

"Ta còn chưa hỏi thì muội ấy đã tùy tiện lên tiếng tìm hiểu hành tung của một nam tử, không những vậy, nam tử kia còn là Thái tử đương triều, đây là thứ lễ nghi, phép tắc gì vậy? Rốt cuộc là muội ấy có mấy lá gan? Chẳng lẽ đức hạnh lẫn lễ tiết mà muội ấy học được đều mang cho chó ăn cả rồi sao?"

Thấy Trác Kinh Phàm lạnh lùng lên tiếng. Lời nói tàn nhẫn khiến cho sắc mặt của Nhị tiểu thư trở nên trắng bệch, hai mắt ửng đỏ, những giọt nước đong đầy trong khóe mắt khiến cho gương mặt của nàng thêm phần đáng yêu.

Về phía Thanh Bình Quận phu nhân, những lời phản bác của Trác Kinh Phàm khiến cho nụ cười trên môi của bà tắt hẳn, Thanh Bình Quận phu nhân liếc con gái một cái khiến cho nàng nhanh chóng mang những giọt nước mắt nuốt ngược trở về, sau đó, bà mới nhìn về phía Thái tử phi rồi nói

"Thái tử phi quá lời rồi, vốn dĩ là Nhị muội của ngài rất hoạt bát, vì nó xem Thái tử điện hạ là...".

"Mẫu thân, xin người nói chuyện cẩn thận một chút"

Thái tử phi vội vàng lên tiếng, cắt ngang lời nói của Thanh Bình Quận phu nhân trước khi bà ta kịp thốt ra ba chữ "người một nhà", Trác gia không muốn sống nhưng Thái tử phi đây muốn, đồng thời, Thái tử không hề hi vọng cuộc trò chuyện với đám nữ nhân ngu ngốc này lại biến thành cơ hội để Hoàng hậu có thể nắm bắt.

Đây là lần đầu tiên Thanh Bình Quận phu nhân chứng kiến bộ dạng lạnh lùng của Thái tử phi, bà cảm thấy có chút hoảng hốt nên vội vàng ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Một lát sau, khi Thanh Bình Quận phu nhân lấy lại được tinh thần, bà cảm thấy vô cùng thất vọng về việc bản thân bị tên tiểu tạp chủng này dọa cho hoảng sợ.

Xem ra bộ dạng lúc này của Trác Kinh Phàm trông rất giống với một Thái tử phi thật sự, bên cạnh đó, nơi này còn là Đông cung, cho dù Thanh Bình Quận phu nhân xem thường Thái tử phi đến mức độ nào đi chăng nữa, bà cũng không dám thể hiện ra bên ngoài, nói chi đến việc tranh luận với hắn ta.

Thanh Bình Quận phu nhân cảm thấy vô cùng ấm ức, còn vị Nhị tiểu thư kia lại bị thái độ của Trác Kinh Phàm dọa cho hoảng sợ, nàng ta không dám tùy tiện... lên tiếng, lại càng không dám nhắc đến việc bản thân muốn tiến cung, hầu hạ Thái tử điện hạ.

Sau khi mỉa mai mẹ con kia vài câu xong, Thái tử ra lệnh cho cung nữ mang đến một vài cuộn gấm vóc.

"Vài hôm trước, Hoàng hậu nương nương ban cho ta vài cuộn gấm vóc, ta thấy chúng rất tinh xảo nên cố ý giữ lại cho Nhị muội, mẫu thân hãy mang về, may cho muội ấy một vài bộ y phục mới đi"

Trác Kinh Phàm bình tĩnh lên tiếng.

"Đa tạ Thái tử phi ban thưởng"

Cho dù Thanh Bình Quận phu nhân cảm thấy không vui nhưng bà vẫn phải cố gắng mỉm cười, nhận lấy những cuộn gấm vóc.

"Được rồi, ta cảm thấy mệt mỏi, các ngươi lui ra ngoài đi"

Trác Kinh Phàm bày ra bộ dạng mệt mỏi rồi phất tay áo một cái, ngay lập tức, các cung nữ nhanh chóng tiến lên, sẵn sàng dẫn Thanh Bình Quận phu nhân và nhi nữ rời khỏi tẩm cung.

Thái độ này của Trác Kinh Phàm khiến Thanh Bình Quận phu nhân cho dù còn rất nhiều điều muốn nói nhưng cũng đành im lặng, lúc này, bà ta chỉ còn biết nén giận, dẫn nhi nữ đi theo cung nữ, rời khỏi Đông cung.

Sau khi rời khỏi Hoàng cung, trên xe ngựa trở về Trác phủ, Nhị tiểu thư mới dám òa khóc rồi lên tiếng:

"Mẫu thân, huynh ấy không muốn con tiến cung, có đúng không?"

Thanh Bình Quận phu nhân mím môi, sự tức giận trong lòng của bà vẫn chưa tiêu tan nên Thanh Bình Quận phu nhân không muốn trả lời câu hỏi của nhi nữ.

Sự im lặng của Thanh Bình Quận phu nhân khiến cho Nhị tiểu thư càng cảm thấy tủi thân, nước mắt của nàng nhanh chóng rơi xuống, bây giờ, Thanh Bình Quận phu nhân cảm thấy vô cùng đau đớn, xót xa.

"Đừng khóc nữa, khi phụ thân của con trở về, mẫu thân sẽ đến cầu xin ông ấy, ta không tin rằng hắn dám đối đầu với phụ thân"

Thanh Bình Quận phu nhân cắn răng, mặc kệ lão gia nổi giận đến mức độ nào đi chăng nữa, bà nhất định sẽ tìm ra biện pháp để ông ấy gật đầu, chấp nhận cho nhi nữ tiến vào Đông cung.

"Mẫu thân, liệu phụ thân có nổi giận không?"

Nhị tiểu thư rụt rè lên tiếng, nàng nhận ra rằng phụ thân không đồng ý để nàng gia nhập hoàng thất vì ngài muốn nàng trở thành chính thất chứ không phải làm thê thiếp.

"... Phụ thân của con nhất định sẽ đồng ý"

Thanh Bình Quận phu nhân im lặng một lát rồi chậm rãi lên tiếng, chỉ cần nhi nữ vào được Đông cung, đến khi Thái tử điện hạ khỏi bệnh, chẳng lẽ nó lại không được hưởng chút vinh hoa phú quý nào hay sao?

Khi Thái tử Đậu Thuần vẫn còn là một kẻ đần độn, lão gia cam tâm tình nguyện gả trưởng tử vào Đông cung, bây giờ, khi sức khỏe của hắn đã ổn định, chẳng lẽ ông ấy lại dễ dàng bỏ qua cơ hội nhanh chóng thăng quan tiến chức sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.