Sau khi hồi cung, Đậu Thuần lập tức triệu Phó Quyết tiến cung. Hắn vốn tính toán muốn phái Phó Quyết đi Tây Bắc trước.
Trong khi Hoàng đế cùng Phó Quyết nghị sự, Hoàng hậu lại ở điện Lập Chính xuất thần, không ngừng hồi tưởng lại lời lão hòa thượng đã nói, hơn nữa trong lòng ẩn ẩn có một loại cảm giác lão hòa thượng là bởi vì đem mình đến Đại Chu lại cùng Đậu Thuần chơi ván cờ đó mới viên tịch.
Vì nghe nói năng lực vị lão hòa thượng kia nên Đậu Thuần đi một chuyến đến chùa Bạch Mã cùng ông chơi cờ, nguyên do cao tăng có thể đoán tương lai. Năm đó trước khi Tiên hoàng đăng cơ có cơ duyên được cùng lão hòa thượng chơi cờ, sau lần đó khiến cho Tiên hoàng xoay chuyển hoàn cảnh bị vây khốn, cuối cùng thuận lợi đăng cơ. Cũng bởi vì một lần đó, Tiên hoàng đối với lão hòa thượng rất tôn sùng, vốn định lại tìm cơ hội gặp đối phương một lần, nhưng lão hòa thượng lại rời chùa Bạch Mã đi ngao du tứ phương, quanh năm suốt tháng tìm khắp nơi không thấy người.
Bất quá khi Đậu Thuần sinh ra, lão hòa thượng đột nhiên xuất hiện xem tướng mệnh cho Đậu Thuần, sau đó lại biến mất. Đến năm năm sau khi Đậu Thuần trúng độc, lão hòa thượng lại xuất hiện bói cho Đậu Thuần một quẻ. Hai lần này đều là lão hòa thượng chủ động tìm tới Tiên hoàng. Mà vô luận Tiên hoàng có giữ lại như thế nào lão hòa thượng cũng không nguyện ý ở lại kinh đô, cũng không nguyện ý cùng Tiên hoàng chơi cờ.
Lão hòa thượng rời đi đúng đã hơn mười năm chưa từng xuất hiện, cho tới lúc trước khi lâm chung Tiên hoàng đem chuyện lão hòa thượng này nói cho Đậu Thuần để Đậu Thuần thử thời vận.
Đậu Thuần mới đầu nghe nói trong lòng không cho là đúng. Hắn không nghĩ tới Tiên hoàng sẽ nghĩ như vậy... Mê tín? Bởi vậy hắn cũng không có dựa theo tâm ý Tiên hoàng lập tức đi tìm kiếm lão hòa thượng. Vả lại lúc ấy có một đống chuyện chờ Đậu Thuần giải quyết, còn thời gian nào mà nhớ đến đi tìm một người không biết chạy tới nơi đâu. Bởi vậy chuyện này liền gác lại, cho đến khi Đậu Thuần trừ bỏ được Mục Hiên, đúng lúc Trác Kinh Phàm đột nhiên khác thường làm hắn nhớ tới vị lão hòa thượng này.
Cũng thật kỳ diệu, hắn vừa mới nhớ tới lão hòa thượng, lão hòa thượng liền về chùa Bạch Mã, cho nên hắn phái người đi mời ông chơi cờ. Lão hòa thượng thực sảng khoái đáp ứng, bởi vậy hắn mới có thể mang theo Trác Kinh Phàm đi chùa Bạch Mã.
Kỳ thật hắn vốn định xin lão hòa thượng gặp Trác Kinh Phàm, muốn xem lão hòa thượng có thể nhìn ra lai lịch Phàm Phàm hay không? Không ngờ hắn nhận được một tin tức khác. Nhưng lão hòa thượng nói một câu "Tây Bắc có hổ lang", lập tức lại phân tán lực chú ý của hắn, hắn chưa kịp đem chuyện Phàm Phàm nói ra lão hòa thượng cứ như vậy viên tịch.
Hồi cung xong Đậu Thuần bởi vì vội vàng muốn đem người phái đến Tây Bắc cho nên trong nhất thời không có chú ý tới Trác Kinh Phàm. Chờ đến khi Phó Quyết mang theo Hồ Dương rời kinh đô xong, Đậu Thuần lúc này mới phát hiện Trác Kinh Phàm gần đây thường xuyên xuất thần. Hắn đem người hầu đi theo Trác Kinh Phàm đến hỏi kỹ mới biết nguyên do ngày đó ở chùa Bạch Mã Trác Kinh Phàm cùng lão hòa thượng đúng là đã gặp nhau một lần. Trong lòng hắn tò mò Trác Kinh Phàm cùng lão hòa thượng đã nói gì, nhưng do dự không có mở miệng hỏi, mà lựa chọn chờ đợi Trác Kinh Phàm chủ động nhắc tới...Phó Quyết cùng Hồ Dương Công chúa rời kinh đô, tất cả mọi người đều biết. Cách đây không lâu, Hồ Dương Công chúa và Phò mã tranh cãi rất lớn khiến Phò mã không thoải mái đi ra bên ngoài giải sầu một thời gian. Mới trở lại kinh đô không mấy ngày, Phò mã đã bị Hoàng thượng triệu vào cung răn dạy, cũng giận dữ đuổi Phò mã đi cho khuất mắt. Hồ Dương không thể không vì Phò mã vào cung cầu tình.
Cũng không biết Công chúa đã nói những gì, cuối cùng Công chúa xuất cung trở lại phủ bắt đầu thu dọn hành lý. Mọi người sau khi nghe ngóng mới biết được, nguyên do Công chúa muốn dẫn Phò mã đến đất phong của mình. Như thế xem ra Hoàng thượng lần này rất tức giận khiến cho Công chúa không thể không mang theo Phò mã rời kinh đô, Hoàng thượng nhắm mắt làm ngơ cho họ đi.
Mọi người ở kinh đô nghị luận sôi nổi, trong khi đó hai nhân vật chính thì đang ngồi ở trên mã xa dành cho Công chúa. Đậu Uyển ôm khung thêu ngồi dựa lưng vào gối trong tay cầm kim xỏ từng mũi. Phó Quyết tuy im lặng nhìn bản đồ trước mặt, nhưng thỉnh thoảng vẫn chú ý Đậu Uyển bên cạnh. Hắn thấy tay nàng cầm kim thêu đâm vào vải thiếu chút nữa đâm vào đầu ngón tay, rốt cục thì nhịn không được nói:
"Uyển nhi, đem kim thêu buông xuống đi, đừng để bị thương."
"Không đâu!"
Đậu Uyển hừ lạnh một tiếng, tựa hồ đem khung thêu trở thành cừu nhân hung tợn nhìn vài cái. Phó Quyết hít một hơi, đưa tay sang nắm tay nàng, nhẹ nhàng lên tiếng:
"Hà tất quan tâm mấy thím nói cái gì? Nàng như vậy đã tốt lắm rồi, huống chi nằng là Công chúa cao quý, bên cạnh nhiều người hầu hạ, việc này cần gì nàng tự mình làm phải không?"
Đậu Uyển mím môi không nói gì, trong mắt tức giận chưa tan.
Hồi đầu năm khi Hoàng đế bắt Mục Hiên cùng bọn phản đảng, Phó gia trăm triệu làn không ngờ Phó Nhị lão thái gia cũng liên quan vào âm mưu phản nghịch. Lúc ấy Phó gia trên dưới có thể nói là run như cầy sấy, rất sợ bị liên lụy.
May mà Hoàng thượng nhìn rõ mọi việc, một nhà Phó Thái phó cũng không có bị Phó Nhị lão thái gia liên lụy, nhưng sau chuyện này người Phó gia càng không thể sống yên ở trong triều. Bất quá may mắn Phó Quyết là Phò mã, nếu Phó Quyết ra mặt nói với Công chúa vào cung thay Phó gia cầu tình, người Phó gia sẽ có tiền đồ. Bởi vậy một khoản thời gian, người Phó gia liên tiếp đến thăm phủ Công chúa, nhất là Nhị phu nhân cùng Tam phu nhân.
Nhưng Nhị phu nhân cùng Tam phu nhân trăm triệu không nghĩ tới Công chúa này không được sủng ái nên không thể vào cung cầu xin gì. Kể từ đó, hai người không còn xem trọng Đậu Uyển. Nhưng hai người cũng không dám trước mặt xem thường Đậu Uyển. Đậu Uyển thân phận, cấp độ, phẩm cấp đều cao, hai người tự mình cũng là không dám đối với Công chúa thất lễ. Nhưng ở bên ngoài liền làm những việc khiến Đậu Uyển khó chịu.
Hai người cố ý ở trước mặt Đậu Uyển nói những thứ một người chính thê phải có như rộng lượng không thể ghen tị, phải độ lượng khoan dung, muốn hầu hạ phu quân phải tự tay chăm sóc phu quân, làm giày may áo cho phu quân, như vậy mới thể hiện là một hiền thê. Hai người mặc dù không có nói rõ từng câu từng chữ nhưng ý tứ câu nói luôn ám chỉ. Đậu Uyển lại không thể tranh cãi với họ, nếu không chẳng phải là thừa nhận mình là ghen tị sao?Hơn nữa hai người lại không để ý thể diện trưởng bối, lấy một ít quần áo giày vải của mấy nha hoàn may nói mình làm đưa tới cho Phó Quyết, còn nói cái gì các thím không đành lòng nhìn Phó Quyết không có người thay hắn may quần áo.
Chuyện đó như dầu đổ vào ngọn lửa giận của Đậu Uyển. Đậu Uyển lập tức liền lệnh người đem những cái đó cắt nát, lạnh mặt nói:
"Bản Công chúa vì nể nhị vị phu nhân là trưởng bối, không muốn hai người bị mất mặt mũi, bản thân có rõ thân phận không? Nhị vị phu nhân đây là muốn thay Phò mã thu xếp sao? Mẫu thân còn trong Phó phủ mà hai thím lại muốn thay cháu thu xếp chuyện, vậy mà nói nghe được sao?"
Nhị vị phu nhân không nghĩ tới Đậu Uyển nói trở mặt liền trở mặt, vả lại còn đem những cái đó cắt nát. Họ bị Đậu Uyển nói đến thẹn đỏ bừng mặt, nên sau khi rời phủ Công chúa lại bắt đầu bịa đặt nói xấu. Họ nói Hồ Dương Công chúa không hiền, một chút cũng không hiểu chuyện làm đau lòng Phò mã. Họ tận mắt thấy Phò mã mặc xiêm y cũ, họ hảo tâm mang mấy bộ y phục mới từ Phó phủ cho Phò mã thay đổi lại bị Công chúa nói cắt liền cắt. Như thế không phải tính tình ương ngạnh dữ dằn sao, còn nữa lúc trước Hồ Dương Công chúa từng ép một cô nương xinh đẹp chết bất đắc kỳ tử có thể nói là thật ngoan độc. Người như vậy làm sao là hiền thê.
Trong lúc nhất thời Đậu Uyển thành trò cười của mấy quý phu nhân nơi trà dư tửu hậu trong kinh đô. Nhưng không bao lâu, lại có một tin tức khác truyền ra, quần áo giày vải hai vi phu nhân mang đến phủ Công chúa ngày đó khi bọn nha hoàn chạm qua đều bị bệnh nặng, trong một đêm bốn năm nha hoàn phát bệnh chết, số sống sót cũng chỉ dư lại một hơi. Người trong kinh đô lại muốn nổ tung, tuy rằng người trong phủ Công chúa chưa nói gì, nhưng ai cũng đều nghe rõ, hơn nữa phủ Công chúa cũng tùy ý để tin tức lan truyền.
Nếu Công chúa muốn áp chế chuyện này sao không có thể, nhưng Công chúa để tùy ý tin tức này lan truyền khắp kinh đô hiển nhiên là muốn người Phó phủ biết. Nhị phu nhân cùng Tam phu nhân dám hạ độc thủ đối với Phò mã, Công chúa sao còn có thể nhẫn nhịn đây? Hôm nay dám bỏ độc trên xiêm y Phò mã, ngày sau có đem độc hạ vào đồ vật thức ăn Phó phu nhân hay không? Đậu Uyển chỉ là thả ra một chút tin tức, khiến cho người vốn không thích nàng là Phó phu nhân triệt để chuyển hướng, vả lại còn cho Phó phu nhân thấy thủ đoạn hai vị em dâu, mà Phó Quyết cũng cảm thấy thật vừa lòng.
Điều hắn không nghĩ tới là Đậu Uyển tuy rằng trừng trị hai vị phu nhân, nhưng những lời hai vị phu nhân nói lại làm cho nàng để ở trong lòng. Nàng bắt đầu học cầm kim muốn may quần áo, thêu giày cho Phó Quyết. Từ lúc Đậu Uyển bắt đầu học may vá Phó Quyết cảm thấy mình bắt đầu hoảng sợ mỗi ngày, bởi vì hắn thật sự sợ Đậu Uyển làm bị thương chính nàng. Mà ngay cả hiện tại phải rời khỏi kinh đô ở trên xe ngựa Đậu Uyển vẫn không rời tay khỏi khung thêu, làm trong lòng của hắn nhịn không được đối với hai vị thím oán giận càng sâu...
Đoàn người Phó Quyết đi hơn một tháng mới đến Vân Thành. Vân Thành là đất phong của Đậu Uyển, trong thành có phủ Công chúa. Bởi vì lần này là giương cờ tuần tra sản nghiệp bởi vậy Đậu Uyển vừa tới Vân Thành mọi người liền biết Công chúa cùng Phò mã đến. Cách ngày hôm sau liền có bái thiếp không dứt không ngừng đưa vào phủ Công chúa."Toàn bộ từ chối."
Đậu Uyển lần này cùng Phó Quyết rời kinh đô thân mang trọng trách, nàng luôn phải suy xét.
Hoa Dung mang theo tiểu nha hoàn thu thập bái thiếp rơi trên mặt đất xong liền lui ra ngoài, trong phòng chỉ để lại Phúc Dung cùng bốn nha hoàn. Phúc Dung ra hiệu bằng mắt mấy nha hoàn liền tự hiểu lui ra ngoài canh giữ cửa.
"Sự tình điều tra thế nào rồi?"
Đậu Uyển thản nhiên hỏi.
"Thưa Công chúa, Hạ gia không có khác thường, Đậu Tuần nơi đó cũng không có khác thường."
Phúc Dung cung kính đáp. Từ lúc Đậu Uyển cùng Phó Quyết xuất phát, Đậu Uyển liền phái tâm phúc của nàng đi trước đến Vân Thành ngoài mặt là chuẩn bị phủ Công chúa, kì thực âm thầm đi vòng đến Tây Bắc điều tra thế cục cùng Hạ gia.
"Nếu Tây Bắc thực sự có vấn đề làm ta nghĩ đến Hạ gia. Đậu Tuần ta ít nhiều hiểu biết, huống hồ Hoài Vương phi là một nữ tử kỳ tài, con của bà cũng không đến mức thông đồng với địch bán nước."
Đậu Uyển trầm giọng nói.
"Thưa Công chúa, Hạ gia là đại thần trung lương. Chính Tiên hoàng đối với Hạ gia cũng không chút nghi ngờ, như vậy Hạ gia thật sự có vấn đề sao?"
Phúc Dung nhíu nhíu mày, không tin tưởng nhiều thế hệ đều là trung thần Hạ gia sẽ phản.
"Hạ gia đến này chỉ còn có một Hạ Tranh, Hạ Tranh có hai vị tiểu thư song sinh. Năm đó Tần Vương cùng Sở Vương bắt hai vị tiểu thư cưỡng ép hắn tạo phản, hiện giờ nếu có người lại lấy họ áp chế hắn thì sao?"
Đậu Uyển nhíu mày mở miệng hỏi.
Phúc Dung giật mình, còn chưa mở miệng, Phó Quyết đã lên tiếng
"Uyển nhi nói không sai."
Phúc Dung vội vàng hướng Phò mã hành lễ, Phó Quyết phất phất tay cho nàng lui ra, đi đến ngồi xuống bên cạnh Đậu Uyển.
"Chàng cùng Hạ Tranh từng ở chung, ông ta là người thế nào?"
Đậu Uyển mở miệng hỏi.
"Là một người khó biết được, Hạ gia Tây Bắc quả thực danh bất hư truyền."
"Ta ở trong cung cũng từng nghe về Hạ gia, có Hạ gia trấn thủ Tây Bắc là Đại Chu triều có phúc. Nhưng sao hôm nay Hoàng thượng lại có nghi ngờ vô căn cứ đối với Hạ gia?"
"Hạ gia từ trước đến nay có con nối dòng đúng là đều thực gian khổ. Hạ gia đến đời Hạ Tranh chỉ có hắn cùng Hoài Vương phi hai huynh muội. Đến Hạ Tranh, hắn cùng thê tử thành thân hơn mười năm khó khăn mới có hai vị tiểu thư, đối với Hạ gia với hắn mà nói họ quá quan trọng."
Phó Quyết không trả lời vấn đề của Đậu Uyển ngược lại nói về việc nhà Hạ gia.
"Cho nên nắm giữ được hai vị tiểu thư chẳng khác nào nắm được Hạ gia?"
Phó Quyết gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu,
"Cũng không hẳn vậy, tính tình Hạ lão thái gia ta đã nghe tổ phụ đề cập qua. Khi tất yếu ông có thể hy sinh cái tôi bảo toàn đại cục, nhưng nếu là Hạ Tranh, ta không cho là ông ta có thể làm thế."Hắn dừng một chút, tiếp tục nói:
"Ta sau một thời gian liền phát hiện, người này cực kỳ trọng tình, đây là ưu điểm, nhưng cũng có khả năng trở thành khuyết điểm chí mạng."
"Ta hiểu được ý tứ của chàng, nếu có người lấy hai vị tiểu thư uy hiếp Hạ gia, Hạ lão thái gia có thể không nháy mắt liền buông tay cháu mình, nhưng Hạ Tranh lại có khả năng vì con mình làm ra quyết định sai lầm phải không?"
"Đúng là như thế."
Phó Quyết gật gật đầu, sau đó hít một hơi,
"Con người đâu phải cỏ cây, tình thâm sao có thể vô tình? Đổi là ta, nếu có người bắt con của ta uy hiếp ta, ta sợ là cũng làm không được quân pháp bất vị thân."
"Đó là bình thường, con mình ai không xót ruột, cho nên Hoàng thượng mới phái chàng đến đây. Ta nghĩ Hoàng thượng cũng hiểu tính tình Hạ Tranh cho nên trước sau phái Đậu Tuần cùng chàng tới trợ giúp Hạ gia."
Đậu Uyển xem ra cuối cùng cũng biết Phó Quyết vì sao bị phái tới Tây Bắc.
"Phải, ý tứ Hoàng thượng rất đơn giản, nếu có thể sẽ đem tiểu thư con Hạ Tranh rời Tây Bắc, để cho Hạ gia có thể không buồn phiền sau này."
Phó Quyết nói xong liền nhìn Đậu Uyển, Đậu Uyển hơi suy nghĩ liền biết nhiệm vụ của mình
"Chuyện này giao cho ta, ta sẽ mang theo bọn họ an toàn trở lại kinh đô."
"Vất vả cho nàng, việc này sợ là nguy cơ trùng trùng, nàng cần phải cẩn thận. "
Phó Quyết vươn tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé mịn màng của Đậu Uyển. Nhiệm vụ của Đậu Uyển cũng không nhẹ, bọn họ phải cẩn thận không thể để cho người bên ngoài phát hiện Đậu Uyển lần này đến Tây Bắc chính là vì mang con gái Hạ Tranh đi.
Nếu là có thể, hắn cũng không muốn cho Đậu Uyển có nguy hiểm, nhưng chỉ có Đậu Uyển mới là người thích hợp nhất. Nàng là Công chúa có thể không bị phiền toái, đồng thời cũng là một tấm lá chắn tốt nhất. Nàng thân là Công chúa, tất nhiên là có thị vệ, vả lại xa mã của nàng dọc đường có quan phủ hỗ trợ, họ cũng sẽ tự giác chuẩn bị tốt ăn ở cho nàng, muốn tiếp cận xe Công chúa thực không dễ. Bởi vậy hai vị tiểu thư của Hạ Tranh giấu ở bên người của Đậu Uyển là thỏa đáng nhất.
Bất quá nàng không thể đến Tây Bắc mà không gây chú ý. Phó Quyết liền lén lút đến Tây Bắc đem hai vị tiểu thư mang đi. Chỉ là bọn họ lập kế hoạch thực tốt, nhưng thực hiện lại gặp tình huống đột ngột phát sinh.....
Trong khi đó ở kinh đô, tại phủ Quốc công.
Trác Dung Ung từ khi thành Vinh Thân Quốc công liền thảnh thơi, hắn không cần mỗi ngày vào triều. Trong tay cũng không có thực quyền khiến cho hắn cả người triệt để suy sụp, tâm tình của hắn không tốt càng không muốn gặp Tiêu Uyển Nương, mỗi ngày đều ẩn mình ở chỗ tiểu thiếp.
Hắn rất sủng ái tiểu thiếp, mỗi đêm đều túc trực ở phòng tiểu thiếp, nói cũng kỳ quái hắn mỗi lần hoan ái xong liền là triệt để mê man mở mắt cũng đã là buổi sáng. Hắn nghĩ mình thể lực suy yếu, bởi vậy âm thầm tìm không ít thuốc bổ, nhưng đến ban đêm hắn ôm tiểu thiếp triền miên xong vốn định tạm thời nghỉ ngơi một chút, nhưng tinh thần lại càng ngày càng kém, sau đó vẫn là nhịn không được ngủ mất.
Hắn ngủ đi xong, thị thiếp vốn là vẻ mặt ôn nhu mật ý lập tức ngồi dậy thu hồi biểu tình, vẻ mặt chán ghét đem hắn đẩy một bên. Sau đó cất giọng gọi người tiến vào hầu hạ, nàng xuống giường còn đạp Trác Dung Ung một cái. Đợi cho nàng tẩy rửa những dấu vết trên người xong, trở lại giường thấy Trác Dung Ung vẫn ngủ như lợn chết.
"Giữ hắn, đừng để cho hắn tỉnh."
Thị cơ lạnh lùng nói, nha hoàn cung kính vâng lệnh, thị thiếp liền rời khỏi phòng ngủ đến một phòng khác.
Gian phòng này trước kia là phòng một vị tiểu thiếp bị Trác Dung Ung lạnh nhạt nhất. Tiểu thiếp này mấy năm trước có được sủng ái, nhưng sau đó lại bị Tiêu Uyển Nương dùng kế hủy khuôn mặt. Trác Dung Ung cũng bắt đầu lạnh nhạt tiểu thiếp này, đã nhiều năm chưa từng đến phòng đối phương. Mà Trác Dung Ung cùng Tiêu Uyển Nương cũng không biết, hiện giờ trong phòng này đã là người khác, tiểu thiếp sớm đã bị đánh tráo.
Thị thiếp đi vào phòng, người kia vẫn cứ ngồi ở trên tràng kỷ, trong phòng chỉ có một ngọn nến khiến cho thân ảnh kia ẩn hiện trong bóng tối. Thị thiếp tất nhiên là không dám ngẩng đầu, quỳ gối trước người kia, cung kính bẩm báo tin tức về Trác Dung Ung.
"Làm tốt lắm."
Sau khi nghe xong người kia nói lời tán thưởng, sau đó đột nhiên vươn tay đem một bao thuốc đưa cho thị thiếp,
"Cầm, về sau mỗi ngày cho hắn ăn một chút, đợi cho hắn nhắm mắt lại sau đó tuyệt đối không người nào có thể phát hiện, cũng không đổ tội lên trên người ngươi."
"Dạ."
Thị thiếp run rẩy bắt lấy, người kia cười vài tiếng, tiếng cười khàn khàn quanh quẩn trong ánh sáng u ám, khiến cho thị thiếp nhịn không run rẩy.
"Đi đi, ngày Trác Dung Ung chết ngày đó ngươi liền được tự do."
Thị thiếp cầm gói thuốc về phòng mình, nàng cho nha hoàn lui ra, một mình ngồi ở bên cạnh bàn. Nàng vỗ vỗ ngực đem kinh hãi trong lòng áp xuống. Bình tĩnh xong nàng lấy gói thuốc trong ngực ra, trong mắt hiện lên một tia giãy dụa cùng do dự, tuy rằng trong lòng của nàng hận Trác Dung Ung, nhưng muốn nàng giết người lại làm cho nàng có chút không hạ thủ được.
Thị thiếp tự nhận mình không là người tốt, nhưng cũng không phải kẻ giết người. Nhưng nàng cũng biết người kia không dễ đối phó, nếu là nàng không làm theo, chỉ sợ đến lúc đó người chết chính là nàng.
Nhưng mạng mình so cùng Trác Dung Ung cái nào quan trọng? Tất nhiên là mạng mình quan trọng hơn. Nàng không ngừng thuyết phục chính mình, nàng là bất đắc dĩ, nàng là bị bức, nàng thân là một thủ hạ chủ tử lệnh cho nàng, nàng phải nghe. Không quản nàng có nguyện ý hay không một bao thuốc này phải hạ trên người Trác Dung Ung...
Trác phủ không ai biết, Hoàng đế cùng Hoàng hậu tất nhiên là không biết, trong Trác phủ có một người quỷ dị được thị thiếp che dấu kỹ. Cho nên đến hôm nay, hai người đều không biết có một con cá lọt lưới trốn ở Trác phủ. Đợi cho Trác phủ truyền ra tin Trác Dung Ung bệnh nặng, Hoàng đế cùng Hoàng hậu còn cảm thấy kinh ngạc, Trác Kinh Phàm vội vàng dẫn theo Trường Lâm cùng Phục Linh xuất cung đi Trác phủ thăm Trác Dung Ung.