Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 100: Diệp Tuệ Rất Bạo Dạn



Công trình hy vọng, đây là một công trình công ích do Ủy ban Đoàn thanh niên kết hợp với Quỹ thanh thiếu niên Hoa Hạ cùng lập ra vào năm ngoái.

Mục đích chính là giúp đỡ, trợ cấp cho các trẻ em nghèo, thất học và xây dựng trường tiểu học Hy vọng ở khu vực nông thôn xa xôi, cải thiện điều kiện dạy học của các khu vực khó khăn, đây là hai dự án lớn chủ yếu của Công trình hy vọng.

Năm trước, khi Công trình hi vọng triển khai, Thủ tướng Nam Tầm còn đặc biệt vì thế mà viết tặng bốn chữ Công trình hy vọng. Là một dạng công trình công ích kiểu mới, vào thời điểm này, khi mà bức ảnh của cô bé Mắt to còn chưa được xuất hiện, danh tiếng của Công trình hy vọng còn trong trạng thái bất hiển sơn, bất lộ thủy.

(Chú thích: bức ảnh có tên Mắt to là bức ảnh đã đánh dấu một bước ngoặt mới trong quá tình phát triển của công trình Hy vọng, nhờ vào nó, quỹ công ích đã thu hút được trên 3 triệu nhân dân tệ từ khắp cả nước cho việc khuyến học)

Kiểu người sống ở nước ngoài lâu dài như Diệp Tuệ lại càng mờ mịt. Nhìn Nhiếp Chấn Bang, Diệp Tuệ lại ngây ra, lập tức nói:

- Em họ, cậu là đang nói theo kiểu gì vậy? Tiền từ thiện đem quyên góp cho Hội chữ thập đỏ Hoa Hạ không được sao?

Cách gọi này lại khiến Nhiếp Chấn Bang thấy có chút rùng mình. Người bà con này, thật sự là không có tý xa lạ nào đấy. Nhiếp Chấn Bang cũng lập tức cười nói:

- Không phải không được, có điều, em luôn cảm thấy làm từ thiện không chỉ là thể hiện mặt ngoài được. Ở nước ngoài, những người làm từ thiện thông thường đều đã giám sát xem khoản tiền từ thiện được gửi tới đâu, rốt cuộc dùng vào chỗ nào, bao nhiêu người được giúp đỡ, những điều này là tất yếu. Nhưng trong nước hiện nay vẫn chưa có quy củ về mặt này, nếu Hội chữ thập đỏ bên đó

Nhiếp Chấn Bang lại không tiện nói ra, trong ký ức ở kiếp trước, bởi vì một phụ nữ Maserati mà khiến bộ mặt Hội chữ thập đỏ hoàn toàn mất hết, hoàn toàn không còn uy tín gì.

Nhiếp Chấn Bang còn chưa nói xong, Diệp Tuệ đã nhíu mày một cái, mang theo sự tự tin mạnh mẽ, nói:

- Bọn họ dám! Nếu tiền từ thiện của chị mà dám làm cái kia, thế thì cái mũ ô sa của bọn họ cũng không cần mang nữa rồi.

Nói đến đây, Diệp Tuệ ngừng lại một chút, thoáng cái đã thay đổi lời nói, khẽ cười nói:

- Có điều, cậu em, ý tưởng này của cậu rất có ý nghĩa. Làm từ thiện chính là phải tự thân đi làm thì mới cảm thấy có ý nghĩa. Hôm nay nghe câu này của cậu cũng đã thắng được mười năm đọc sách. Chị lúc này mới phát hiện ra, từ thiện trước đó của mình đều là làm không rồi, xem ra, ý tưởng này thật sự rất hay. Tự mình gom góptiền từ thiện, sau đó tự mình đi tìm người và việc cần giúp đỡ, ừm, đây thật sự là biện pháp hay để tiêu khiển thời gian và để lĩnh hội nhân sinh.

Thấy Diệp Tuệ nói như vậy, Nhiếp Chấn Bang cũng cười. Làm từ thiện như vậy đúng là chưa bao giờ nghe thấy, ít nhất, thái độ này cũng không phải là quá đúng. Dù sao, Diệp Tuệ cũng không phải là tán thành chuyện này từ tận trong lòng, hơn nữa, cũng chỉ là vì trào lưu mà làm từ thiện. Tuy nhiên, Nhiếp Chấn Bang tin rằng, khi Diệp Tuệ tự mình đi sâu vào khu vực khó khăn, sau khi hưởng thụ niềm vui và cảm xúc mà từ thiện mang lại thì Diệp Tuệ sẽ yêu sâu sắc cách thức này.

Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng không muốn giằng co đi vào sâu vấn đề, lập tức chuyển chủ đề, nói:

- Chị Tuệ, đã là làm tiệc tối từ thiện, em lại cảm thấy, dựa theo cách bán hàng từ thiện hay hình thức đấu giá từ thiện của nước ngoài, không khí sẽ có vẻ náo nhiệt hơn một chút. Dù sao chị cũng biết, từ thiện ở trong nước, hay ít nhất là trong cái vòng tròn chúng ta cũng không phải là thịnh hành như vậy.

Nói đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng ngừng lại một chút. Trước mặt Đổng Uyển và Diệp Tuệ, Nhiếp Chấn Bang lại không có bất kỳ kiêng kỵ nào, tiếp tục nói:

- Chị Tuệ, em tin rằng chị cũng rõ, trong cái vòng thủ đô này, đám ngoan chủ (cái tên này bắt nguồn từ những năm 40, chỉ những người không chỉ riêng con nhà có quyền thế, giàu có trong thành Tứ Cửu, tụ tập chơi đùa, phân chia địa bàn, nhưng không bao giờ ỷ thế mà ức hiếp dân chúng) ăn chơi đàn điếm, hàng đêm sênh ca vậy cũng không còn kỳ lạ gì. Mặc dù chưa từng có chuyện chết nơi làng hoa hay nơi bàn tiệc, hoặc là chết cóng giữa đêm đông, nhưng nếu muốn những người này làm từ thiện, bầu không khí bây giờ vẫn chưa được khơi dậy.

Nghe được câu này của Nhiếp Chấn Bang, Diệp Tuệ cũng là có chút ngạc nhiên, có chút thâm ý nhìn Nhiếp Chấn Bang, lập tức cô khen:

- Tiểu tử Nhiếp gia, không tệ đâu! Đến bán hàng từ thiện và đấu giá từ thiện đều biết, xem ra, lần này là tôi được mở rộng tầm mắt rồi. Cậu nói như vậy xong, ngược lại nhắc nhở chị. Chị thấy, chúng ta trực tiếp làm buổi đấu giá từ thiện được rồi. Cậu em, chuyện hội trường lẫn chuyện bữa tiếc, cậu đành phải tốn thêm nhiều sức lực hơn rồi. Còn về vật đấu giá trong buổi từ thiện, cậu cứ giao cho chị.

Có sự tham dự của Nhiếp Chấn Bang, buổi đấu giá từ thiện và buổi tiệc tối từ thiện có sự góp mặt của những người nổi tiếng trong thủ đô của Diệp Tuệ coi như là bùng nổ trong cái vòng tròn này rồi.

Mạng lưới quan hệ cực lớn này của Câu lạc bộ Vương Triều liền hiện ra. Cùng lúc này, Dương An Bang nhận được tin tức cũng chạy đến cắm thêm vào một chân. Câu lạc bộ Đại Đường của Dương An Bang mặc dù là đối mặt với tinh anh giới kinh doanh, nhưng không ít hội viên của Câu lạc bộ Đại Đường cũng có thân phận hội viên của Câu lạc bộ Vương Triều, như vậy có thể nói là yến hội long trọng của hai giới chính trị hiệp thương cùng liên thủ.

Năm ngày sau, đúng lúc là gần ngày mùng một tháng tám, đây là ngày hội long trọng của quân đội Hoa Hạ, buổi tối cuối tháng bảy, tiết trời mùa hè, lúc này đã hơn sáu giờ nhưng toàn bộ sắc trời đều vẫn sáng rõ.

Nhưng, toàn bộ khu vực trước cửa Câu lạc bộ Vương Triều thì đã là một biển người. Một bãi đỗ xe lớn như vậy mà bây giờ đã đầy ắp các loại xe con nổi tiếng sang trọng.

Theo thời gian dần dần trôi qua, ở cửa Vương Triều, thảm đỏ đã trải ra đến đường, ánh đèn bốn phía cũng đã được bật sáng lên. Ở ngoài cửa Vương Triều, không ít phóng viên truyền thông đã chờ đợi ở đây.

Lúc này, là chủ nhân của Vương Triều, Lý Lệ Tuyết mặc một bộ lễ phục dạ hội trễ ngực màu đen, nâng một vòng đẫy đà phía trước càng thêm ngạo nghễ vươn lên.

Sự uyển chuyển của eo cũng mang theo sự rung động quyến rũ, mê hoặc. Ngay cạnh đó, Dương An Bang bước đến nói thấp giọng bên tai Nhiếp Chấn Bang:

- Chấn Bang, người quyến rũ như vậy mà cậu đều không nỡ xuống tay, xem ra, cậu thực sự không phải người thưởng rồi. Không phải là

Lời còn chưa dứt, Nhiếp Chấn Bang liền phản bác lại:

- Nhị ca, anh mới không có công năng đó. Anh đây là tình thú, tình thú đấy, hiểu không? Không có cái gọi là tình cảm hay tình yêu, cái loại chỉ có tình dục không thôi đấy, em không thích. Làm như vậy, so với tên cầm thú thì có khác biệt gì?

Thấy những chiếc xe tiến vào dần dần sang trọng lên, Nhiếp Chấn Bang cũng khẽ cười. Thế giới này dường như đã có sự thay đổi to lớn so với ban đầu. Mấy năm này, từ sau khi Nhiếp Chấn Bang và Lý Lệ Tuyết từ Liên Xô có được những tư liệu kỹ thuật quân sự đó, sức mạnh quốc phòng của Hoa Hạ ít nhất cũng cao hơn một bậc so với kiếp trước. Hoa Hạ vốn dĩ chính là đất nước giỏi về việc thúc đẩy hàng hóa ngược chiều. Bất luận là sản phẩm gì, chỉ cần có hàng đã thành phẩm thì trong mắt của nhà khoa học Trung Quốc, rất nhanh là có thể thăm dò rõ ràng tư liệu và kỹ thuật, đồng thời cũng nhanh chóng chuyển hóa thành đồ của mình.

Cùng với sự thay đổi sức mạnh quốc gia, lúc này, số lượng đại gia trong thủ đô cũng rõ ràng nhiều lên. Có ví dụ điển hình là Dương An Bang ở trong này, trong thủ đô, không ít các công tử và công chúa đều lần lượt ra các vùng duyên hải theo kinh doanh. Trên suốt con đường đi đó, có đặc quyền mở lối, tự nhiên là lăn lộn đến phong sinh thủy khởi (phát triển rất nhanh chóng và thuận lợi).

Khoảng bảy rưỡi, một chiếc Rolls- Royce màu vàng đã chầm chậm lái tới, vừa dừng xe, Diệp Tuệ và Đổng Uyển đã từ xe bước xuống.

Tối nay, trang phục của Đổng Uyển rất thanh lịch, một bộ sườn xám thêu hoa truyền thống của Hoa Hạ, họa tiết hoa văn được thêu bằng tơ vàng, xẻ tà một bên không cao không thấp, vừa có cảm giác mê hoặc lại vừa khiến người ta có cảm giác rất trang trọng.

Ngược lại, cách ăn mặc của Diệp Tuệ lúc này lại có chút hoang dã và táo bạo. Bây giờ mới chỉ là đầu thập niên chín mươi mà Diệp Tuệ lại mặc một bộ lễ phục dạ hội váy dài lệch vai, hở toàn bộ lưng, phối hợp với cách trang điểm đậm buổi tối, môi đỏ mọng như lửa cháy. Diệp Tuệ vừa tiến vào lập tức thu hút ánh nhìn của nhiều người.

Mà giờ phút này, ánh mắt của Đổng Uyển cũng nhìn Lý Lệ Tuyết đang đứng ở cửa. Thân là bà chủ bà chủ trên danh nghĩa của Vương Triều, đại danh của Lý Lệ Tuyết, Đổng Uyển cũng rất rõ. Đương nhiên, thân phận và bối cảnh của Lý Lệ Tuyết, Đổng Uyển cũng rất rõ, đây chắc hẳn cũng là một người phụ nữ của Chấn Bang!

Đổng Uyển trong lòng suy tư, lại mang theo chút cay đắng mơ hồ, lập tức cười chào Lý Lệ Tuyết nói:

- Chị Lệ Tuyết, nghe danh đã lâu, hôm nay gặp mặt, chị Lệ Tuyết quả nhiên là quốc sắc thiên hương.

Thấy hai cô gái này bước đến cùng nhau, Nhiếp Chấn Bang nhất thời cũng có chút lúng túng, lập tức bược nhanh đi trên cùng một đường với Diệp Tuệ, thấp giọng nói:

- Chị Tuệ, quy mô của yến hội có chút lớn, sợ là, mười vật đấu giá mà chị đưa lên có chút không đủ. Em bên này đã cùng với Dương An Bang chuẩn bị cho chị mấy thứ, còn thiếu một thứ, chị xem?

Nghe thấy câu này của Nhiếp Chấn Bang, Diệp Tuệ hơi ngây ra, lập tức nói:

- Cậu em, cái này có là gì. Tôi xem, vật đấu giá cuối cùng dùng nụ hôn của chị là được rồi.

Lúc này, Nhiếp Chấn Bang hoàn toàn đờ ra, Diệp Tuệ này, lá gan cũng quá lớn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.