Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 194: Rượu Thơm Cũng Sợ Ngõ Sâu



- Đi ra ngoài? Đi như thế nào? Trưởng phòng Phạm, chúng ta đây là khu kinh tế mới, không phải là sản phẩm gì, cái thứ này hoàn toàn trống rỗng, tôi thấy không dễ đi đâu.

Ba Nhã Nhĩ lúc này cũng phát biểu ý kiến bất đồng của mình.

Nhiếp Chấn Bang thật ra cũng gật đầu đồng tình. Vào thời đại sau này, các hội nghị xúc tiến thương mại, cái gì mà hội chợ, mỗi nơi đều có thể thấy bóng dáng của các khu kinh tế mới, đây chính là tuyên truyền. Bây giờ, đã không phải là thời đại mùi rượu không sợ ngõ sâu nữa rồi.

Phạm Chấn Minh cũng không để ý, lập tức cười nói:

- Chủ tịch Ba, vấn đề này tôi cũng nghĩ qua rồi, cũng là chỗ rối rắm của tôi.

Ngừng một lát, Phạm Chấn Minh nhìn mọi người, lập tức lấy ra một xấp tài liệu phát đi, tiếp tục nói:

- Các vị lãnh đạo, đây là ít tài liệu tôi làm được. Thông qua việc tra tìm một ít số liệu, ở trong nước, quảng cáo sớm nhất bắt đầu khi tôi còn khá nhỏ. Lúc đó máy ghi âm Yến Vũ đưa quảng cáo lên trên đài truyền hình quốc gia, cũng chỉ mới có bốn trăm nghìn. Nhưng đến những năm 20, đầu tư vào quảng cáo đã tăng lên gấp mười lần, đạt mức bốn triệu khiến người ta kinh ngạc, còn lượng tiêu thụ của Yến Vũ đã phổ biến toàn quốc, đây là một ví dụ điển hình. Ngoài ra, năm ngoái, quảng cáo Nestle lấy Thượng Hải làm bối cảnh, vừa đưa ra liền thịnh hành trong cả nước, cà phê Nestle trở thành một loại đồ uống thời thượng của người dân trong nước. Nhưng trên thực tế, thông qua tìm hiểu, cà phê Nestle là một thương hiệu nổi tiếng quốc tế, còn lượng tiêu thụ trong nước chủ yếu là loại cà phê hòa tan. Cái này ở nước ngoài chỉ được coi là sản phẩm cấp trung, thậm chí là dưới cấp trung. Điều này cũng nói lên vai trò quan trọng của quảng cáo. Ý của tôi là, khu kinh tế mới của chúng ta có thể áp dụng hình thức đưa lên quảng cáo này hay không, tạo ra một đoạn phim quảng cáo rồi phát lên mục quảng cáo của đài truyền hình.

Nhiếp Chấn Bang hơi sửng sốt. Đây là chỉ loại phim quảng cáo hình ảnh thành phố? Phạm Chấn Minh này, vẻ mặt không sâu sắc, nhưng đây cũng là quá xuất sắc rồi đi. Trong cái niên đại này có thể có ý tưởng đi trước thời đại như vậy, thực sự là nhân tài khó có được. Có điều, theo Nhiếp Chấn Bang nghĩ, nếu là phim quảng bá thì làm thực sự có quá mức rồi, lúc này vẫn chưa thích hợp. Hơn nữa, điểm này dùng đối với huyện Lê thực sự có chút uất ức, nói cho cùng vẫn là vấn đề về thế cục.

Nếu huyện Lê là một thành phố cấp 3 thì lúc này làm một phim quảng bá hình ảnh tuyệt đối có thể chấn động lòng người. Còn thành phố cấp huyện sao? Thực sự không có ưu thế quá lớn.

Không cần Nhiếp Chấn Bang phản bác, bên cạnh, Phó Bí thư Công ủy Dương Chính Bình trầm tư một lát liền chậm rãi nói:

- Trưởng phòng Phạm, loại phim quảng bá này có phải quá mạnh dạn rồi không? Dù sao thì hình tượng của chính quyền vẫn cần phải giữ gìn, làm như vậy không phải sẽ có cảm giác thương mại hóa quá sao?

Phạm Chấn Minh cũng biết rõ ý tưởng của mình quá cấp tiến, lập tức gật đầu nói:

- Vấn đề của Bí thư Dương nhắc đến, tôi cũng suy nghĩ qua, thực sự là cũng có chút. Có điều, trọng tâm trong nước hiện giờ là lấy xây dựng kinh tế làm trung tâm, tôi thấy tương lai sớm muộn cũng sẽ có xu thế phát triển như vậy.

Sau khi Phạm Chấn Minh nói xong, mấy người khác cũng lần lượt phát biểu ý kiến, có người kiến nghị tìm thành phố Bá Châu giúp đỡ, cũng có người nói là trực tiếp đến đặc khu xây dựng nơi làm việc, thông qua lãnh đạo Nam Hải liên lạc với mấy doanh nghiệp. Tóm lại thì coi như là Bát tiên quá hải, cảm giác mỗi người tự thể hiện thần thông của mình.

Về cơ bản đều là chiêu thức sử dụng thường thấy lúc này. Thời đại sau này, một loạt các văn phòng của nhiều chính quyền địa phương nằm ở bên ngoài như văn phòng ở thủ đô, ở Thượng Hải, ở Quảng Đông, ngoại trừ để tiện xin kinh phí ra, còn có một vai trò quan trọng khác là thu hút, lôi kéo đầu tư.

Trầm tư một lát, Nhiếp Chấn Bang nhìn Nghiêm Phượng Kiều bên cạnh, cười nói:

- Chủ nhiệm Nghiêm, nhìn dáng vẻ suy nghĩ của cô như vậy, Chủ nhiệm Nghiêm có phải là có biện pháp hay gì không?

Nghiêm Phượng Kiều hơi sửng sốt, Nhiếp Chấn Bang đột nhiên điểm danh khiến Nghiêm Phượng Kiều có cảm giác không kịp trở tay. Chuyện của khu kinh tế mới, Nghiêm Phượng Kiều làm chủ yếu là công việc về xây dựng trước mắt và công tác liên hệ giữa chính phủ và các doanh nghiệp, Nghiêm Phượng Kiều thực sự không có nghiên cứu cẩn thận.

Mắt phượng khẽ liếc đầy kiều mỵ nhìn Nhiếp Chấn Bang một cái, lập tức nói:

- Chủ tịch Nhiếp nếu đã điểm danh rồi, vậy tôi cũng nói mấy câu, coi như là thả con tép, bắt con tôm vậy.

Ngừng một lát, Nghiêm Phượng Kiều lúc này mới nói:

- Tôi lại cảm thấy đến hội chợ Quảng Giao xem ra không tệ, lúc này mùa xuân cũng đã qua rồi. Bây giờ là tháng bảy, cách mùa thu là vừa lúc. Tôi thấy hoàn toàn có thể đến nơi này mở rộng một chút. (Hội chợ Quảng Giao: tên viết tắt của Hội chợ hàng xuất nhập khẩu Trung Quốc, Canton Fair, còn được biết tới với cái tên Hội chợ giao dịch Quảng Châu)

Hội chợ Quảng Giao, đây là hội chợ lâu đời nhất trong lịch sử Trung Quốc, tên gọi chính thức là Hội chợ hàng xuất nhập khẩu Trung Quốc. Mỗi năm phân làm hai mùa xuân và thu, thời gian tổ chức vào mùa xuân là ngày 15 tháng 4 đến ngày 5 tháng 5, thời gian tổ chức vào mùa thu là từ ngày 15 tháng 10 đến ngày 4 tháng 11. Lúc này đã là giữa tháng bảy, cũng chỉ có thể đi đến đây.

Lời nói của Nghiêm Phượng Kiều khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc, Nhiếp Chấn Bang cũng có chút kinh hãi. Xem ra, Nghiêm Phượng Kiều cũng không phải là gối thêu hoa rồi. Nhóm cán bộ hiện nay của huyện Lê, đặc biệt là nhóm cán bộ của khu kinh tế mới được lựa chọn này, bất kể là ưu thế về tuổi tác hay năng lực, ở cả Bá Châu mà nói đều là số một. Có thể nói, ở đây dường như tập trung nhân vật tinh anh trong lớp cán bộ trẻ thành phố Bá Châu.

Ở đây, Phó Bí thư Công ủy Dương Chính Bình vững vàng, ổn trọng. Phó Chủ nhiệm Ban quản lý Cao Viễn Sơn dám đánh dám đấu. Năng lực tổ chức và điều tiết của Lãnh Quốc Hoa cũng rất tốt. Nghiêm Phượng Kiều người này, lại càng giỏi về tuyên truyền, giỏi về giao tiếp. Trưởng phòng xúc tiến đầu tư thương mại Phạm Chấn Minh chỉ dựa vào ý tưởng vừa rồi cũng là cán bộ đáng để bồi dưỡng. Phó phòng Lý Nham, người này làm việc rất khiêm tốn, bình thường không phát biểu ý kiến là mấy, nên Nhiếp Chấn Bang tạm thời chưa nhìn ra gì. Tuy nhiên, có thể vào được vòng sát hạch cuối cùng thì cũng không kém được.

Bên cạnh, Bạch Lực Khắc vốn dĩ không định phát biểu ý kiến. Chuyện của khu kinh tế mới nhìn qua thì là chuyện của Ủy ban nhân dân huyện, nhưng ai cũng đều rõ ràng, Nhiếp Chấn Bang kiêm nhiệm Bí thư Công ủy khu kinh tế mới, Nghiêm Phượng Kiều thì kiêm nhiệm Chủ nhiệm Ban quản lý. Nói trắng ra là, những chuyện khác ở trong huyện mới là phạm vi trách nhiệm của Phó Chủ tịch thường trực mình đây. Nhưng, ý tưởng này của Nghiêm Phượng Kiều khiến Bạch Lực Khắc có chút không nhịn được, lập tức nói:

- Chủ nhiệm Nghiêm, hội chợ Quảng Giao đó là hội chợ về sản phẩm. Chúng ta qua đó thì vị trí tham gia triển lãm bố trí thế nào, bên tổ chức có thông lệ này hay không? Điều này dường như còn chưa chắc chắn được. Còn nữa, chúng ta lấy gì để qua đó?

Lời vừa nói xong, Nhiếp Chấn Bang liền chậm rãi nói:

- Lão Bạch, tôi lại cảm thấy ý tưởng này không tồi.

Lời nói của Nhiếp Chấn Bang vừa dứt, mọi người trong cả hội trường đều yên lặng, dù sao đây là thái độ đầu tiên của Nhiếp Chấn Bang sau khi bắt đầu cuộc họp. Bây giờ trong bộ máy cán bộ của Ủy ban nhân dân huyện, quyền lực của Chủ tịch Nhiếp, đó là không thể nghi ngờ gì nữa. Tất cả đều không phải là tên ngốc, giờ đến Bí thư Huyện ủy Trương Sở Bân đều rất biết điều mà đứng sang bên cạnh, ngươi có thể mạnh hơn được cả Bí thư Huyện ủy sao?

Bạch Lực Khắc sắc mặt cũng lúng túng, cười khan nói:

- Hà hà, Chủ tịch nói phải, xem ra tôi vẫn cần học hỏi, có chút không đi kịp thời đại rồi.

Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng mỉm cười, lập tức nói:

- Lão Bạch, đừng có xem thường mình. Không chỉ là anh, mỗi đồng chí chúng ta ngồi đây đều phải học hỏi, đây là tất yếu mà. Không học thì sẽ bị đào thải, vật tranh giành còn trời chọn lựa, kẻ có thể thích nghi thì mới có thể sinh tồn, Thuyết tiến hóa của Đác Uyn nói rất thấu đáo.

Ngừng một chút, Nhiếp Chấn Bang tiếp tục nói:

- Hơn nữa, lão Bạch anh cũng không nói sai, có lúc cần phải có người nói ra sự hoài nghi. Một người kế ngắn, mọi người kế dài, ba thợ giày ngốc còn có thể chống lại được một cái Gia Cát Lượng mà.

Nói đến đây, Nhiếp Chấn Bang liền trở về chủ đề:

- Giống như Chủ tịch Bạch đã nói, hội chợ Quảng Giao không có thông lệ này. Nhưng bây giờ thời gian cách hội chợ diễn ra còn sớm. Đổi hướng tư duy một chút, những thứ tham gia triển lãm mặc dù là sản phẩm, nhưng những sản phầm này đều phải có người đến sản xuất. Những nhà kinh doanh tham gia triển lãm, trên thực tế chính là nhà sản xuất. Đây chính là một cơ hội, cơ hội lớn để thu hút đầu tư. Làm thế nào để thúc đẩy quảng bá huyện Lê chúng ta? Từng doanh nghiệp một tìm đến cửa, điều này chắc chắn là không thực tế rồi. Trong hội chợ loại lớn như thế này, đây chính là cơ hội, là con đường.

Bên cạnh, Phạm Chấn Minh cũng có chút suy nghĩ, gật đầu nói:

- Chủ tịch, ý của anh tôi hiểu rồi. Cái này cũng tốt hơn là làm phim quảng bá trên đài truyền hình. Cái mức độ đó, bây giờ xem ra có vẻ có chút không thực tế. Hội chợ thương mại thật ra lại là cơ hội tốt, tôi sao lại không nghĩ đến chứ?

Bộ dạng ảo não này của Phạm Chấn Minh khiến mọi người đều mỉm cười. Hiện giờ, bầu không khí của Ủy ban nhân dân huyện Lê rất tốt, bộ máy đoàn kết. Mục tiêu của mọi ngườii đều rất rõ ràng, chính là xoay quanh suy nghĩ xây dựng phát triển kinh tế huyện Lê. Mọi người đồng lòng, toàn bộ không khí cũng hòa hợp.

Bên cạnh, Bạch Lực Khắc cũng mỉm cười:

- Trưởng phòng Phạm, anh không nghĩ đến, Chủ nhiệm Nghiêm nghĩ đến cũng là giống nhau mà. Công việc không phân biệt ai với ai, đồng lòng hiệp lực, mọi người cùng khua mái, lèo lái cả con thuyền lớn.

Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng gật đầu nói:

- Lời của Chủ tịch Bạch rất đúng, đồng tâm hiệp lực mới có thể làm nên chuyên lớn. Tôi thấy, chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Lần này, huyện Lê chúng ta tổ chức một đoàn đến tham gia hội chợ Quảng Giao tổ chức vào tháng 12. Từ bây giờ bắt đầu, chúng ta phải lập tức chuẩn bị. Thời gian ba tháng nói là ngắn thì không ngắn, nói dài cũng không dài, nhưng nếu phải chuẩn bị thì ba tháng thực sự là vừa vặn.

Trầm ngâm một lúc, Nhiếp Chấn Bang tiếp tục nói:

- Tôi thấy, Phòng xúc tiến đầu tư thương mại bên này có thể liên lạc một chút với Ban tuyên giáo Huyện ủy. Ừ, Chủ nhiệm Nghiêm, tôi thấy cô ra mặt là tốt nhất, từ bên Ban tuyên giáo lấy một số tài liệu của huyện Lê. Phong cảnh đất đai, cuộc sống con người, tài nguyên khoáng sản và tài nguyên chăn nuôi phong phú của huyện Lê chúng ta, tất cả đều là ưu thế mà huyện Lê có được. Tốt nhất là chụp ảnh, tạo một quyển sách ảnh màu tuyên truyền. Sau đó, giới thiệu trọng điểm tài nguyên chăn nuôi phong phú hiện nay. Dự án đầu tư đã có cũng làm một bản quy hoạch tỉ mỉ. Có chuẩn bị mới có thể có đích đến. Trưởng phòng Phạm, anh bên này cũng có thể suy nghĩ cách liên lạc với bên tổ chức hội chợ Quảng Giao, xem có thể sắp xếp cho chúng ta một chỗ triển lãm được hay không. Đã làm thì phải làm chính thức một chút.

Nghe thấy sự dặn dò liên hồi của Nhiếp Chấn Bang, tất cả mọi người trong phòng hội nghị đều lần lượt ghi chép lại. Bạch Lực Khắc tràn đầy cảm xúc nhìn Nhiếp Chấn Bang. Chủ tịch Nhiếp mới này, mới đúng là chân nhân bất lộ tướng. Đồng thời, Bạch Lực Khắc cũng càng thêm khâm phục đối với dụng tâm của Nhiếp Chấn Bang, đây mới là khí độ của người đứng đầu, không cướp công, ngược lại còn nhường lại cơ hội. Xem ra, tâm tính của mình cũng phải thay đổi và điều chỉnh rồi, nói không chừng, Chủ tịch Nhiếp ngày nào đó vút thẳng lên trời, nhiều người như vậy, cũng sẽ không mang theo hết được, mình nếu không tiến bộ hơn thì nói không chừng vị trí này không phải là của mình rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.