Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 200: Ý Tưởng Táo Bạo



Ở phía sau Nhiếp Chấn Bang, Trần Nhạc cùng mười lăm cảnh sát, thân mặc cảnh phục, mặc dù lúc này đã có vẻ hết sức lôi thôi, nhưng tư thế đứng thẳng tăm tắp, khiến cho người ta có cảm giác vô cùng uy nghiêm. Bùn đất và vết bẩn trên người, không hề ảnh hưởng đến hình tượng bọn họ, ngược lại, trong tình huống này, rõ ràng là càng vô cùng cao lớn hơn.

Ở phía sau đám người Trần Nhạc, mấy trăm người dân xã Cách Mộc, tay cầm đuốc tự động giơ lên cao, tạo thành một con rồng lửa dài. Trong ánh mắt họ, đều là sự cảm kích và khâm phục.

Lúc biết hắn sắp phải rời đi, người dân xã Cách Mộc đều tụ tập lại ở cổng Ủy ban nhân dân xã. Nhiếp Chấn Bang khuyên can mãi cũng không khuyên được những người dân chất phác này.

Nhìn thấy hình con rồng lửa dài dằng dặc mà những người dân cầm đuốc tạo thành, Nhiếp Chấn Bang lúc này dường như nhìn thấy cảnh tượng đưa tiễn Hồng quân suốt mười dặm đường năm đó. Quay người lại, nhìn vẻ mặt chờ đợi của bà con, ánh mắt của Nhiếp Chấn Bang đã ngân ngấn. Hít một hơi thật dài, hắn dùng âm thanh lớn nhất hô:

- Các bà con, mọi người hãy trở về đi. Trời tối đen, đường đi càng thêm nguy hiểm. Nếu chẳng may sườn núi lại sụp lở xuống thì không hay. Tấm lòng của bà con, tôi xin nhận.

Lúc này, thầy giáo Chu chống chiếc gậy bước ra. Lúc chiều, vì bảo vệ học sinh mà thầy giáo Chu bị thương, lúc đầu còn không cảm thấy gì, nhưng lúc này sau khi thân thể thả lỏng rồi mới phát hiện mình bị thương.

- Chủ tịch Nhiếp, ngài để chúng tôi tiễn một đoạn đi. Ngài là quan tốt, thời gian nhanh như vậy chạy mấy kilomet đường núi, ngay trước hết đã đến xã Cách Mộc chúng tôi, còn đích thân dẫn đầu cứu giúp bọn trẻ. Chúng tôi từ đáy lòng cảm ơn ngài. Ngài là thành tâm thành ý vì bà con chúng tôi mà suy nghĩ. Chúng tôi không tiễn ngài, lương tâm cũng không khỏi cắn rứt.

Thầy giáo Chu làm đại diện, lúc này cũng mở miệng nói.

Đây chính là sự chất phác, lương thiện và đáng mến của người dân Hoa Hạ. Một chuyện nhỏ bé, không đáng kể như vậy, chỉ là tự tay tham gia đào bới và nghĩ cách ứng cứu thôi. Đối với Nhiếp Chấn Bang, đó là tố chất tối thiểu nhất của một người Đảng viên. Vai trò hàng đầu của một Đảng viên đúng chất không phải là nói chuyện, cũng không phải là nói suông. Khi nào phải thể hiện, đó chính là thời khắc nguy nan như thế này đây.

Trong hoạn nạn mới thể hiện bản sắc anh hùng, đây là nghĩa vụ và trách nhiệm của một Đảng viên. Vao cai thơi khăc nghiêm trang đưng tuyên thê với ngọn cờ Đảng thi tât ca cung bắt buộc phải có sự chuẩn bị tư tưởng nay rôi.

Nhìn những bà con thôn dân này, trong lòng Nhiếp Chấn Bang lai có môt cai y tương đại khái kha la điên cuồng. Lập tức, hăn lai lần nữa nói:

- Các bà con, mọi người trở về trước đi. Sự lạc hậu kinh tế của xã Cách Mộc đây, đó là trách nhiệm của Ủy ban nhân dân Huyện ủy chúng tôi. Các bà con, tại đây, trước mặt mọi người tôi xin noi ro môt điêu la, lần này trở về tôi nhất định sẽ nghiêm túc nghiên cứu, suy nghĩ, tôi nhất định sẽ không để bà con thất vong. Xin hãy tin tưởng tôi, chung ta sẽ đươc sông trong nhưng ngay thang yên lanh, đều sẽ mỉm cười ma sông môt cuôc sông âm no.

Khuyên can mãi, cuối cùng sau khi khuyên những người dân này đi rôi, nhìn thấy những ngọn đuốc dài giông như la môt con rông dần dần đi xa biến mất trong đêm, Nhiếp Chấn Bang cũng quay đầu, nhìn đám người Trần Nhạc nói:

- Trước kia luôn nghe thấy người của thế hệ trước nói, môi tinh quân dân giông như cá vơi nước, lúc này tôi mới coi như là cảm nhận được. Trưởng phòng Trần, cậu cảm thấy, chúng ta thực sự vì họ làm được bao nhiêu chuyên rôi chư?

Trần Nhạc lúc này cũng bị cảnh tượng này làm cho rung động. Đây là sự rung động phát ra từ sâu thẳm tâm hồn, là lễ rửa tội đối với linh hồn. Đôi măt vơi sự chất phác thuần khiết nhất nay, trừ phi là người tội ác tày trời mới có khả năng thờ ơ bàng quan, còn đối với mỗi người khác đều là sự gột rửa tâm hồn.

- Chủ tịch, hôm nay tôi mới biết tại sao có câu một đời làm quan, tạo phúc một phương. Nhìn những bà con thôn dân này, tôi nghĩ không chỉ là tôi, mà la ca tôi và các đồng sự của mình đều nhận được sự giáo dục sâu sắc. Chủ tịch, lần này trở về, tôi chuẩn bị triển khai môt đơt giao duc tinh thân lam viêc như thê nay cho toan cuc.

Đầu óc của Trần Nhạc rất nhạy bén, rất nhanh đã có kế hoạch của mình rồi.

Tính cách này cũng chính là khiến Nhiếp Chấn Bang hài lòng, lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:

- Đi thôi, trở về huyện thành.

Ở bên đường, Dịch Quân sớm đã đợi ở đây. Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang đến, Dịch Quân lập tức đưa một chiếc bánh bao và một chén nước ấm đến, nói:

- Chủ tịch, ăn chút đi, với tính cách của ngài, sợ là trưa và tối đều chưa ăn gì rồi.

Nhiếp Chấn Bang có một thói quen ma ơ trong toàn huyện Lê đã nổi danh, Chủ tịch Nhiếp thị sát công tác, hễ là xã thị trấn hoặc đơn vị gần với huyện thành, Chủ tịch Nhiếp trước giờ đều không ở lại ăn cơm. Bất luận là bữa trưa hay là bữa tối, Chủ tịch Nhiếp đều không ăn. Xã thị trấn xa một chút thì thời gian bữa trưa không kịp trở về, thực sự không còn cách nào Nhiếp Chấn Bang cũng sẽ chỉ định một tiêu chuẩn.

Bữa cơm của mỗi người không quá mười khôi tiên. Cai nay ở huyện Lê, phong cách của Nhiếp Chấn Bang đa trơ thanh thư nôi tiêng rôi.

Vơi môt xã khó khăn loại này như xa Cach Môc, cho dù là bình thường muốn mời Nhiếp Chấn Bang ăn cơm cũng rất khó, huống hồ là ở thời điểm hiện tại, Dịch Quân là sớm đã dự liệu đến.

Nhìn Dịch Quân, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nhận lấy, nói:

- Tiểu Dịch, cậu không phải chỉ chuẩn bị phần này cho tôi chứ, nếu như vậy thì cậu co thê mất chức rồi.

Dịch Quân lập tức mở cửa sau của chiếc Hummer, lấy bánh bao và trà phát cho mỗi người cảnh sát tham gia cứu viện.

Ba chiếc xe quay đầu, bay nhanh về huyện Lê. Trên đường, những cảnh sát ăn xong bánh bao đương nhiên sẽ luân phiên đổi người lái xe, gần tám giờ tối, xe mới tiến vào huyện thành huyện Lê.

Lúc này, dưới sự sắp xếp của Trương Sở Bân, nhưng canh sat cua Phòng Công an huyện Lê bên này đang đưng chơ ơ hai bên con đương tiến vào huyện thành cũng lập tức chay tơi đón. Khi chiếc xe dừng lại, Trần Nhạc liên mở cửa xe bước xuống. Sau môt lúc lâu, Trần Nhạc trở lại xe, nói với Nhiếp Chấn Bang:

- Chủ tịch, vừa rồi nhận được tin tức, Bí thư Thành ủy Lưu Văn Thanh đã đến huyện Lê, lúc này ông ây đang ở trụ sơ Huyện ủy huyện Lê. Bí thư Lưu đã nói, tối nay bất luận thế nào cung phải đợi ngài trở về.

Nghe thấy câu này, Nhiếp Chấn Bang cũng kinh ngạc, không ngơ Lưu Văn Thanh lại đích thân chạy đến đây. Hơn nữa, hôm nay ông ta còn ở lại huyện Lê. Giơ phut này Nhiếp Chấn Bang cũng không dám chậm trễ.

Mình có bối cảnh, có chỗ dựa, điều này là không sai, nhưng dù sao thì trời cao hoàng đế xa. Ơ đây, ở Bá Châu, cai vùng đất một mẫu ruông con co ba phân đât này, Lưu Văn Thanh lại là Bí thư Thành ủy, là người đứng đầu, sự tôn trọng tất yếu là nhât đinh phai co. Nếu thực sự đem mũi hếch lên trời, bộ dạng không coi ai ra gì, môt bô ông trời la lão đại, tôi la lão nhị, Lưu Văn Thanh muốn đối phó với mình thi vân là có đu khả năng. Ma như vậy, mình cũng không xứng trở thành người kế tục của Nhiếp gia rồi.

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng trầm giọng nói:

- Tiểu Dịch, đến thẳng Huyện ủy, sau đó, cậu đưa Trường phòng Trần bọn họ về Phòng công an, đem xe đến khách sạn huyện Lê bên kia là được rồi. Mệt moi ca một ngày, cậu cũng trở về xem xem, chấn động mạnh lần này cung không biết trong nhà câu thế nào.

Khi Nhiếp Chấn Bang đến trụ sở Huyện ủy, Trương Sở Bân lúc này sớm đã đợi ở cổng trụ sở Huyện ủy. Lần này Bí thư Lưu thât sự la lam thât, chỉ ngồi ở phòng làm việc Huyện ủy, đến phòng mà huyện Lê bô tri săn cũng không đi, cô y muốn đợi Nhiếp Chấn Bang trở về. Loai thai đô này khiến cho cán bộ huyện Lê đều phải suy nghĩ sâu xa dân.

Trương Sở Bân cung sớm đã biết Lưu Văn Thanh coi trọng Nhiếp Chấn Bang. Lúc này, chỉ là kiểm chứng môt lân nưa mà thôi. Vừa nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang xuống xe, ông ta lập tức bước lên đón:

- Chủ tịch Nhiếp, cậu trở về rồi. Tình hình xã Cách Mộc bên đó thế nào? Không có ai thương vong chứ?

Nói đến cái này, sắc mặt Nhiếp Chấn Bang cũng hiện lên chút trầm trọng, thấp giọng nói:

- Tình hình tổng thể cũng ổn. Chỉ là, có hai cụ già hơn tám mươi tuổi, do không kịp tránh, bị nhà sụp đổ đè phía dưới, cơ thể người già cung đa suy yếu rồi, không thể cứu chưa đươc. Nhưng thư khác đều ổn. Trường học bị sup rồi nhưng học sinh đều không sao. Tôi đã dặn dò cho bon tre tạm thời nghỉ học rồi.

Nghe nói Nhiếp Chấn Bang đã trở về, Lưu Văn Thanh cũng ngồi không yên. Vừa bươc đến cửa, Nhiếp Chấn Bang và Trương Sở Bân từ bên ngoài cung bước vào. Nhìn thấy bộ dạng Lưu Văn Thanh, Nhiếp Chấn Bang lập tức cũng áy náy nói:

- Bí thư Lưu, thực sự là xin lỗi, muộn như vậy rồi còn khiến ngài tăng ca cùng chúng tôi. Sức khỏe ngài là không so được với người trẻ chúng tôi mà.

Lưu Văn Thanh khoát tay, rất thẳng thắn nói:

- Những lời này cung không cần nói đâu. Chấn Bang à, vân la noi tinh hinh cua xa Cach Môc đi. Động đất mạnh ở huyện Lê lần này, chính quyền Đảng ủy khu tự trị cũng coi trọng cao độ, Bí thư Tương còn đích thân gọi điện đến hỏi. Lúc này, không chỉ là riêng tôi, sợ là Bí thư Tương cũng không nghỉ ngơi, đang đợi thông tin tra lơi của cậu nưa đó. Lần này ban lãnh đạo huyện Lê các cậu làm rất tốt, đặc biệt là cậu và đồng chí Sở Bân, nhanh chóng phản ứng, nhanh chóng hiệp trợ, phân công hơp tác làm rất tốt. Điều này rất tốt. Bô may chinh quyên là phải đoàn kết và ổn định, như vậy mới có thể làm nên thành tích.

Nghe thấy Tương Chấn Toàn đang đợi tin tức, Nhiếp Chấn Bang không dám chậm trễ, lập tức báo cáo tình hình xã Cách Mộc. Không có bất kỳ văn bản chuẩn bị nào, Nhiếp Chấn Bang cứ trực tiếp như vậy mà nói. Toàn bộ xã Cách Mộc, bao nhiêu nhân khẩu, mấy thôn, sup bao nhiêu nhà, bao nhiêu người bị thương, thương vong bao nhiêu, tất cả nhưng số liệu nay, cứ như vậy ma thốt ra, dường như tất cả đều nằm săn trong đầu Nhiếp Chấn Bang rổi.

Lưu Văn Thanh nghe xong, vốn dĩ vì lo lắng mà nhíu chặt mày lúc này cũng giãn ra. Nhiếp Chấn Bang như thê nay, mơi thực sự goi la đi thâm nhâp xuống phia dưới. Nhìn ca ngươi lấm lem bun đât nay, đây mới là người làm việc thực sự.

Đợi Nhiếp Chấn Bang nói xong, lúc này Lưu Văn Thanh cũng đứng lên, cười nói:

- Tốt, đây mới là việc mà Đảng viên nên làm. Chấn Bang, suy nghĩ của cậu rất đúng. Trước tiên chúng ta là một Đảng viên, sau đó chúng ta mới là cán bộ nhà nước, chúng ta là vì nhân dân, vì quần chúng nhân dân mưu cầu phúc lợi. Tôi lập tức báo cáo với Bí thư Tương một chút.

Trước mặt Nhiếp Chấn Bang và Trương Sở Bân, Lưu Văn Thanh gọi điện cho Tương Chấn Toàn. Sau khi báo cáo một lượt tình hình động đất của huyện Lê xong, Lưu Văn Thanh lập tức cúp điện thoại. Nhìn Nhiếp Chấn Bang và Trương Sở Bân, ông nói:

- Sở Bân, Chấn Bang, lần này Bí thư Tương co đánh giá cao vơi hai ngươi rôi đó.

Bên cạnh, Nhiếp Chấn Bang cũng trầm tư môt chut. Vấn đề của xã Cách Mộc, từ sau khi trở về, hăn đã có đại khái định hình, lúc này cũng dần dần hoàn thiện rồi. Ngay lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng nói với Lưu Văn Thanh:

- Bí thư Lưu, tôi có một ý tưởng, muốn báo cáo một chút với ngài, là về xã Cách Mộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.