Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 24: Bách Hóa Ốc Gia



- Hahaha, Chấn Bang, lần này sợ là chúng ta phải nhặt một món hời lớn rồi.

Người còn chưa vào cửa, bên ngoài đã truyền đến tiếng cười lớn của Dương An Bang.

Nghe thấy câu này, trên mặt Nhiếp Chấn Bang lộ ra vẻ mỉm cười. Quả nhiên, làm chuyện gì cũng là cần phải có thiên phú. Dương An Bang mặc dù vẫn chưa có sự chín chắn như kiếp trước, nhưng lúc này đã lộ ra thiên phú kinh doanh nhất định rồi.

Vòng tròn của thành Tứ Cửu lớn như vậy, chuyện Chu Thần bị ông cụ Chu gia phê bình một trận, đưa về tầng cơ sở tỉnh Sở Nam rèn luyện và bắt hắn trong mười ngày đóng cửa siêu thị sớm đã không còn là chuyện ngạc nhiên gì trong hội. Còn Dương An Bang rất nhanh từ chỗ đó nhìn thấy được siêu thị Ốc Gia sẽ đạt được một siêu thị có sẵn, nhãn lực này cũng coi như là khó rồi.

Thấy Dương An Bang đi vào, trên mặt Nhiếp Chấn Bang mang theo ý cười, lại cố ý kiểm tra:

- Nhị ca, hời thì hời, nhưng, siêu thị đó chúng ta nên xử lý thế nào? Lẽ nào hai siêu thị cùng mở sao? Điều này đối với chúng ta mà nói là lặp lại, cũng không có lợi cho tận dụng tài nguyên.

Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nhìn Dương An Bang, quả nhiên không hổ là cường nhân của kiếp sau, một con cá sấu lớn trong giới thương nhân, con cháu hồng sắc bí ẩn. Chỉ mới lúc này liền lộ ra thiên phú kinh doanh mạnh mẽ. Hiện nay, trong thủ đô, ngoài bốn siêu thị đang xây dựng ra, với khoảng cách gần như vậymà mở liền hai siêu thị, rất rõ ràng là không phù hợp. Nhiếp Chấn Bang có thể nhìn ra, đó là vì Nhiếp Chấn Bang có ký ức của thế kỷ sau đó, nhưng Dương An Bang có thể nhìn ra được thì điều này cho thấy anh ta bất phàm.

Nhiếp Chấn Bang lập tức khẽ cười nói:

- Nhị ca, bây giờ nói những thứ này vẫn là quá sớm. Bất luận làm thế nào, mảnh đất này chúng ta nhất định phải thu được vào trong tay. Nếu đổi lại là người khác, sẽ khiến chúng ta có thêm một đối thủ cạnh tranh, điều này không phải là cái mà em muốn thấy. Chuyện này vẫn là phải bàn bạc kỹ hơn. Anh và em đều không thể ra mặt nói chuyện, nếu không, với tính cách của thằng nhãi Chu Thần đó, nó sẽ thà đạp đổ chứ cũng sẽ không dễ dàng cho chúng ta đâu. Chuyện này em giao cho anh làm, thế nào?

Nhiếp Chấn Bang làm như vậy trên thực tế cũng là có ý rèn luyện Dương An Bang. Mặc dù thiên phú của Dương An Bang đã qua sự thực chứng minh, nhưng đời này lại có chút dấu vết của việc nuông chiều thành hư. Mà theo sự mở rộng quy mô kinh doanh, sự phát triển của siêu thị Ốc Gia sẽ ngày càng nhanh, mà là người cầm lái trong tương lai của Ốc gia, sự trưởng thành của Dương An Bang cũng rất quan trọng.

Nghe được lời của Nhiếp Chấn Bang, Dương An Bang lập tức gật đầu cười nói:

- Điều này là đương nhiên, cậu yên tâm đi. Chuyện này để anh sắp xếp, đảm bảo khiến Chu Thần ngoan ngoãn chuyển siêu thị cho chúng ta.

Những thái tử gia trong thủ đô ai nấy đều là thuộc loại người mắt cao hơn đỉnh, đều là tính cách ông đây thiên hạ đệ nhất, mặc dù cũng phân ra mấy đoàn thể nhỏ, nhưng cũng chỉ là do sự kết hợp của trưởng bối trong nhà mà thôi, mỗi người đều có một số cách thức xử lý của riêng mình, điều này sớm đã không còn là bí mật gì nữa rồi.

Sảnh Đàm gia khách sạn thủ đô.

Lúc này, trong phòng riêng sang trọng nhất của sảnh Đàm gia, trong căn phòng trang trí cổ sắc cổ hương, ngoài bố trí phòng ăn ra, sau bức bình phong còn có một phòng Karaoke cao cấp nhất. Dương An Bang và Tiếu Nhã Lệ ngồi cùng nhau, từ sau khi hợp tác mở siêu thị, quan hệ giữa hai người ngày càng hòa hợp, Tiếu nhị tỷ vẫn là bộ dạng hết sức tùy tiện, nhưng trước mặt Dương An Bang lại lộ ra chút dịu dàng.

Cửa phòng lớn mở ra, lúc này Chu Thần mặc cây màu đen từ bên ngoài đi vào, phối hợp với thân cao ngất ngưởng của Chu Thần, thoạt nhìn thực sự cũng có chút phong cách.

Khác với đám gàn bướng trong lão tam giới năm đó, thích mặc theo kiểu sĩ quan cao cấp, áo khoác kaki màu vàng đất, phẳng phiu cao lớn. Mặc ra ngoài đó là đại diện cho địa vị thân phận của ông cụ. Mấy người bậc cha chú của Dương An Bang bất luận là lăn lê cũng được, khóc lóc cũng được, gần như đều lấy việc có được một chiếc áo kaki đó làm vẻ vang.

Còn hiện tại, tên này bắt đầu phô trương, vai vác theo chiếc máy nghe nhạc, mặc quần bò loe cao bồi, thời đại của áo thủy thủ, cách ăn mặc này của Chu Thần thật sự có chút khác biệt.

- Haha, tôi nói là ai đâu? Thì ra là Dương nhị ca, sao vậy, buôn bán của siêu thị bị cướp rồi, goi tôi đến đàm phán sao?

Chu Thần vẫn phô trương như vậy, đầu có thể rơi máu có thể chảy, thể diện không thể mất. Cái đám ngang bướng trong thành Tứ Cửu, nói chuyện chính là một chữ thể diện.

Không đợi Dương An Bang nói chuyện, Tiếu Nhã Lệ ngồi bên cạnh cũng đã hừ lạnh một tiếng, giễu cợt:

- Dựa vào cậu sao? Hừ!

Trên thực tế, Chu Thần sơm đã nhìn thấy Tiếu Nhã Lệ, có điều cố ý bỏ qua mà thôi. Cô con gái thứ hai của Tiếu gia cũng là một nhân vật có tiếng ở trong thành Tứ Cửu. Đàn ông đều tôn trọng nguyên tắc đánh nhau không cáo trạng, nhưng nữ giới thì không giống vậy, lại cộng thêm ông nội cực kỳ dũng mãnh đó của Tiếu Nhã Lệ, Tiếu Nhã Lệ cũng coi như là nhân vật nổi danh trong thành Tứ Cửu.

“Sao lại đưa cả con bé này đến chứ”. Trong lòng Chu Thần thầm nhủ một câu, lập tức cười nói:

- Ồ, tôi nói là ai chứ? Tiếu nhị tỷ à. Sao vậy? Đến cầu xin cho con riêng cậu Hai của chị sao?

Thấy Tiếu Nhã Lệ chuẩn bị tức giận, Dương An Bang lập tức ngăn lại, nói:

- Chu Thần, không cần nói nhiều. Giữa chúng ta vốn dĩ không phải là bạn bè gì, vẫn là nói thẳng thì tốt hơn.

Dương An Bang vô cùng dứt khoát, nhìn Chu Thần, tiếp tục nói:

- Siêu thị đó của cậu mặc dù không nhất định cạnh tranh được với chúng tôi, nhưng, đầu năm nay kiếm tiền cũng không vấn đề gì. Chỉ đáng tiếc, ông cụ nhà cậu không cho phép, tiếp đó, cậu cũng bị đày đi rồi. Nói như vậy đi, siêu thị này tiền chuyển bao nhiêu, cậu cho giá đi.

Chu Thần sắc mặt rất xấu hổ, siêu thị đó của mình mặc dù khai trương chưa đến nửa tháng, nhưng buôn bán cũng là có. Nhờ vào việc hàng hóa còn rẻ hơn một chút so với siêu thị Ốc gia cho nên cũng chiếm không ít thị trường. Tiếp tục làm thì tiền kiếm được đó là tuyệt đối. Chu Thần lúc đầu vẫn là mang theo tâm tư đấu đá, nhưng bây giờ thì không có nữa. Tuy nhiên, người tính không bằng trời tính, ông nội tức giận rồi, siêu thị này không đóng cũng phải đóng, không có sự ủng hộ của ông nội, siêu thị sớm muộn cũng sẽ đóng cửa, điều này là tự nhiên.

Nhìn bộ dạng của Dương An Bang, Chu Thần hừ lạnh một tiếng nói:

- Dương An Bang, anh cảm thấy tôi sẽ chuyển siêu thị cho anh sao?

Dương An Bang lúc này lại ngồi xuống, trên mặt mỉm cười nói:

- Đã đến rồi thì ngồi xuống trước đi, uống một chén, tôi phân tích tỉ mỉ với cậu, thế nào?

Thấy Chu Thần ngồi xuống, Dương An Bang lúc này mới tiếp tục nói:

- Trong nước bây giờ phân thành ba phái, phái bảo thủ, trung lập và cải cách. Trong đó, phái bảo thủ lấy Chu gia các cậu làm đầu, cậu muốn rút, phái trung lập và phái bảo thủ không có ai dám tiếp nhận. Còn trong phái cải cách, cậu cảm thấy nếu tôi không lên tiếng, người khác dám tiếp nhận sao?

Nói tới đây, nhìn sắc mặt Chu Thần thay đổi, trong lòng Dương An Bang cũng có chút mừng thầm, tiếp tục nói:

- Nếu cậu cho rằng tôi không đủ tư cách, không biết sau khi cộng thêm Nhiếp Gia Dân và Nhã Lệ, lực lượng này đủ hay chưa? Đừng nói với tôi là đóng cửa và chuyển cho thương nhân khác, chỉ cần cậu dám chuyển, tôi liền dám cướp. Còn về đóng cửa, đó lại càng dễ làm. Hôm nay cậu đóng cửa, ngày mai tôi có thể tiếp nhận, nhiều nhất chỉ là trang trí lại chút mà thôi. Suy nghĩ cẩn thận một chút đi, một trăm nghìn tệ, chuyển cho tôi. Số hàng hóa và khoản nợ đó của siêu thị cậu toàn bộ tôi đều tiếp nhận.

Một siêu thị có thể kiếm bao nhiên, Chu Thần là hiểu rõ. Cái giá này gần như là tặng không rồi. Mặc dù mình vẫn còn khoản nợ mấy trăm nghìn, nhưng với thân phận của Dương An Bang, lúc này cũng không có ai dám đi đòi nợ. Mặc dù trong lòng không muốn nhưng Chu Thần cũng không còn cách nào khác, cũng giống như phân tích của Dương An Bang, trong tình hình này thực sự không có ai sẽ tiếp nhận, cũng không có ai dám tiếp nhận.

Dù sao thì mình cũng phải rời thủ đô đến Sở Nam, đều không đạt được cái gì khác, chi bằng chiếm chút hời, nghĩ đến đây, Chu Thần đứng lên nói:

- Hai trăm nghìn, được thì được, không được thì tôi đóng cửa.

Hai trăm nghìn, cũng không nhiều, nghĩ đến đây, Dương An Bang đứng lên, lấy ra một chi phiếu tại chỗ nói:

- Được, đây là chi phiếu tiền mặt của Ngân hàng Công thương, sáng mai người của tôi sẽ đi tiếp nhận.

Chu Thần nhận chi phiếu, lập tức đứng lên nói:

- Dương nhị ca, tạm biệt.

Chu Thần rời đi, Nhiếp Chấn Bang từ sau bình phong đi vào. Nhìn Chu Thần rời đi, Nhiếp Chấn Bang có chút suy nghĩ. Quả nhiên là không thể coi thường những thái tử công chúa trong thành Tứ Cửu này. Đừng nhìn bình thường làm việc tùy tiện, đều là bộ dạng bất cần đời vậy, nhưng khi mà làm việc thì cũng là hiểu được lấy hay bỏ. Chu Thần làm như vậy, tương lai sẽ là một kẻ địch lớn.

Dứt bỏ những suy nghĩ này, Nhiếp Chấn Bang lập tức cười ngồi xuống, nhìn bộ dạng của hai người, nói đùa:

- Chị hai, anh rể, em kính hai người một ly, chúc hai người xuất cờ thắng lợi.

Tiếu Nhã Lệ trừng mắt, trên mặt thoáng có chút xấu hổ, nói:

- Chấn Bang, nói cái gì đó, cậu đó, miệng chó nhả không ra ngà voi. Mau nói xem siêu thị này cậu chuẩn bị làm thế nào?

Nhiếp Chấn Bang mỉm cười một cái nói:

- Diện tích kinh doanh ba tầng, lại có sẵn giàn khung kết cấu, một nơi tốt đó. Nơi này, vậy hãy làm thành trung tâm thương mại đầu tiên của Ốc gia chúng ta Trong khoảng thời gian này, xem ra chúng ta lại phải vất vả một chút rồi.

Câu này khiến hai người đều sửng sốt, trung tâm thương mại sao? Trong thủ đô trung tâm thương mại lớn nhỏ còn ít sao? Sao lại làm cái này? Hai người đều nghĩ không hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.