“Xin chào, cô có chắc tôi chính là phỏng vấn ở nơi này?” Thiên Tuyết nhíu mày nghi hoặc nhìn
thư kí cực kì chuyên nghiệp trước mắt. Cô chỉ là muốn đi phỏng vấn xin
việc làm. Dẫn cô đến nơi lớn như vậy, chắc không phải nhầm rồi chứ?
Hôm qua cô đã bàn với Thiên Thụy rồi a, không muốn đến 'Thiên thị' làm
việc, không ngờ nhận được giấy mời từ một công ty khá nổi tiếng liền
muốn đi. Em trai cô cũng không có ý kiến nha!
“Không sai đâu phu
nhân, chính là nơi này.” Cô gái kia cười nhẹ một cái, nhân lúc Thiên
Tuyết chưa hoàn hồn liền đẩy cô vào phòng lớn. Gương mặt của phu nhân
thật hồng hào, nhìn qua tâm trạng quả thật không tệ, chẳng lẽ ngài không biết chủ tử rất nhớ ngài? Vô tâm như vậy, sẽ không phải không thích chủ tử? Nghĩ đến đây, hai bàn tay cô liền siết lại, trên cánh tay mảnh
khảnh bắt đầu nổi gân xanh. Tốt nhân đừng như vậy!
Thiên Tuyết
hoảng hốt bị người ta đẩy mạnh một cái, sau khi lấy lại thăng bằng lại
bị cảnh tượng trong phòng làm cho hơi sợ. Rèm cửa bị buông xuống, xung
quanh không có lỗ thông khí nào cho ánh sáng lọt vào, không khí có chút
mùi vị ẩm mốc cùng ghỉ sét. Nghĩ nghĩ, Hay là cô vẫn nên từ bỏ công việc này thì hơn….
“Tuyết Nhi” Lãnh Ngạo ngồi trên ghế lớn, hai tay
đan xen đặt lên bàn, ánh mắt sáng quắt hơi lười biếng quan sát cô gái
nhỏ của hắn. Chỉ thấy cô tiến thoái lưỡng nan, gương mặt nhỏ nhăn lại
thành một đoàn, muốn đi ra ngoài liền bị hắn gọi lại.
Hắn nhớ cô chết được. Nhưng mà vật nhỏ vô tâm vô phế lại không chút để ý hắn. hắn
thật sự không thể thắng được cô gái này. Không đủ nhẫn tâm, cũng không
đủ kiên nhẫn cùng cô chờ xem ai là người cuối cùng thua trận. Hắn thua
tâm phục khẩu phục.
Mỗi tối liền bỏ qua tự trọng của mình, đi
tìm cô, ngủ cùng cô. Sẽ quan tâm bảo bối. Hôm nay cô gặp ai, vui vì cái
gì, có thoải mái hay không hắn đều cẩn thận xem qua.
Thế nhưng
cô lại vui vẻ sống bên ngoài. Hoàn toàn không có ý định muốn trở về. Vì
vậy hắn liền ra tay trước một bước, đem vật nhỏ về nhà. Nếu không bị
người khác dỗ đi mất thì hắn phải làm thế nào? Bảo bối là do hắn nuôi
lớn, hắn yêu cô như vậy, làm sao có thể thiếu cô? Hơn nữa, hắn tuyệt đối không cho người khác của hời!
Lãnh Ngạo!? Tại sao lại ở đây, trùng hợp? Thiên Tuyết đang băn khoăn liền bị tiếng gọi của hắn thức tỉnh lần nữa
“Đến đây, vật nhỏ” Lãnh Ngạo giang hai tay hướng cô. Nhưng đợi thật lâu cũng không được kết quả như mong muốn có chút thất vọng cùng tức giận.
Nếu là trước đây, bé cưng của hắn sẽ chạy vào lòng, bò lên đùi hắn, cùng
hắn thân mật. Nhưng mà hiện tại là như thế nào? Nhất định là cô ra
ngoài, bị người khác dạy hư! Không sao cả, hắn có thể dạy bảo bối lại.
Thiên Tuyết lắc lắc đầu nhỏ, không quan tâm lời nói của hắn, nhìn chằm chằm
Lacy ngồi dưới ghế hắn, cô có thể đem đi hay không? Nó hình như là của
cô…
“Muốn nó sao? Vậy thì ôm anh một cái, Lacy liền cho em" Lãnh Ngạo cười cười, nắm cổ Lacy nâng lên, đưa ra điều kiện cùng cô..
Chỉ thấy Lacy bị phát đau, lại không dám kêu lớn, chỉ thút thít vài tiếng
sau đó im lặng, mang ánh mắt trông mong nhìn Thiên Tuyết.
Nghĩ
một chút, Thiên Tuyết liền chậm rãi đi về phái hắn, giang tay ôm lấy cổ
hắn. Cô cũng thật muốn ôm hắn, muốn giống như trước đây a, nhưng mà nha, không được.
Lãnh Ngạo thỏa mãn kéo kéo cô ngồi lên hắn, hung hăng hôn vài cái, sau đó mới nhếch môi, “Chúng ta về nhà”
Thiên Tuyết xoay xoay muốn né tránh, lại bị một câu nói của hắn như trời giáng. Về nhà?
Chẳng lẽ hắn có bệnh. Chỉ ba ngày trước đuổi cô đi, hiện giờ muốn đem về liền đem? Như vậy, có chút khó xử. Cô cũng muốn đến đó. Nhưng mà sự thật phủ phàng. Trong thời gian sống bên ngào cô nhận ra, cô quá phụ thuộc vào
hắn, nên độc lập nhiều một chút mới có lợi cho cô!