"Diệp Thành, cậu nói cho rõ ràng." Quách Thiếu Nguỵ đuổi theo sát Diệp Thành hình thành một vòng rượt đuổi trong vườn. Chỉ là hai người chiều cao không thua kém nhau, thân thủ cũng ngang nhau. Cho nên việc bắt được đối phương hay không đương nhiên là nhờ vào tính kiên nhẫn.
"Con mẹ nó, lão tử không thích đàn ông! Cậu đừng làm mọi người hiểu lầm có được hay không?" Diệp Thành bất mãn dừng bước chân, xoay người một góc độ đẹp mắt gào to. Hắn đang gấp có được hay không. Trên tay mang một xấp văn kiện, còn bao nhiêu chuyện cần hắn nữa, nhưng mà tên biến thái này muốn làm gì, đã đi theo hắn 3 tiếng không ngừng nghỉ, muốn trốn cũng trốn không được. Để cho người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, thật không ra thể thống gì!
Quách Thiếu Ngụy thấy hắn dừng chân, cũng không tiến lên nữa, chỉ là cố gắng thuyết phục Diệp Thành "Được, tớ không làm phiền cậu. Chỉ cần cậu giúp tớ. Cậu dù sao cũng ở bên cạnh chủ tử lâu rồi, chúng ta đều là trợ thủ đắc lực của ngài, giàu sinh ra tử, giữa anh em chúng ta còn có cái gì phân biệt sao?"
"Cho nên?"
"Coi như lần này tớ cầu xin cậu, là cầu xin. Như vậy đã đủ?" Quách Thiếu Ngụy cuối đầu, làm một tư thế muốn quỳ xuống trước mặt Diệp Thành. Đời này ngoài trừ chủ tử hắn vẫn chưa nhân nhượng với người nào như vậy. Đây là giới hạn cuối cùng, nếu như Diệp Thành quả thật nhẫn tâm như vậy, thì Quách Thiếu Ngụy hắn xem như chưa từng có người anh em này!
Diệp Thành phản ứng nhanh, lập tức dùng chân phải gạt đi hai chân của Quách Thiếu Ngụy, khiến Quách Thiếu Ngụy vốn không có đề phòng liền cứ như vậy ngã trên đất.
"Cái lễ lớn này, tớ nhận không nổi!" Diệp Thành quay mặt, vẫn là không chút để ý. Nhưng mà hắn tuyệt đối không ngờ, Quách Thiếu Ngụy cứng rắn như vậy, lại xoay người, lần nữa muốn quỳ xuống.
"Cậu con mẹ nó, làm tất cả đều vì con đàn bà đó! Nghĩ rằng như vậy có thể ép tôi? Tỉnh lại đi có được hay không, cái gì mà anh em? Tôi khinh! Nói nhiều như vậy không phải chỉ là đi cầu tình người khác hay sao? Lòng tự trọng của cậu bị chó tha rồi?" Diệp Thành tức giận mắng, mắt thấy đầu gối hắn sắp chạm mắt đất liền tức giận gầm nhẹ "Tôi giúp!"
Quách Thiếu Ngụy cười cười đứng lên, Diệp Thành lắc đầu thất vọng "Trước kia cậu không có như vậy, Tiểu Ngụy."
Nhớ lúc trước, trong bốn anh em, Quách Thiếu Ngụy chính là người có lòng tự tôn cao nhất, gần như có thể so sánh cùng chủ tử. Bây giờ thì thế nào, hắn thật không thể tưởng tượng. Tùy tiện cũng có thể quỳ trước mặt của người khác. Điều này đối với bốn người bọn họ chính là đả kích cùng sỉ nhục
"Thực xin lỗi!" Ngoài từ này ra, Quách Thiếu Ngụy thật sự không còn gì để nói. Vốn là tứ thiên vương cùng chủ từ tung hoành ngang dọc, ngạo thị thiên địa! Nhưng mà hiện giờ hắn lại trở nên thế này. Thất vọng cũng đúng. Dù vậy, hắn tuyệt đối sẽ trả bất cứ giá nào cứu cô gái kia! Hắn đã thề!
"Theo tình hình trước mắt, chúng ta hiện giờ có hai cách, một là tập hợp đủ tứ thiên vương, cùng cầu xin chủ tử. Cậu có thể dựa theo quy tắc cũ. Một trăm mạng người, đổi mạng Kỷ Giản!"
Diệp Thành nói xong lại nhếch môi châm chọc "Chỉ là cô ta còn sống được bao nhiêu ngày? Chờ tập hợp đủ tứ thiên vương chúng ta thì cô ta đã trình diện diêm vương lâu rồi!" Nhìn ánh mắt cảnh cáo của Quách Thiếu Ngụy, Diệp Thành chỉ đành nuốt lại lời muốn nói "Hơn nữa cậu có thể giết nổi một trăm người chủ tử đã yêu cầu trong thời gian ngắn như vậy?" Ngừng một chút, lại tiếp tục "Cho nên, việc này là bất khả thi!"
Quách Thiếu Ngụy cho Diệp Thành một ánh mắt "nói chuyện đương nhiên". Hắn biết việc này cho nên mới đi khắp nơi tìm giúp đỡ, cần họ Diệp hắn phân tích sao?
"Cách thứ hai, hơi nguy hiểm một chút, nhưng mà đảm bảo sẽ có hiệu quả!" Diệp Thành cười cười "Cậu biết rồi, không sai chứ?"
Quách Thiếu Ngụy giương mi "Nếu là nói về cô gái bên cạnh chủ tử, thì tớ biết. Có liên quan sao?"
"Không ngờ lâu ngày không gặp, chỉ số IQ của cậu cứ như vậy xuống dốc không phanh nha. Thật đáng ngạc nhiên! Là anh em tốt, tớ nhắc nhở một chút, chú ý cách xưng hô, nếu để chủ tử nghe thấy thì lưỡi của cậu sẽ không nằm trong miệng được nữa rồi!" Diệp Thành nhún vai, một bộ dáng nói đùa
"Như vậy thì thế nào? Là vị tiểu thư nhà ai? Lai lịch cư nhiên lớn như vậy?"
"Thiên gia đại tiểu thư!"
Quách Thiếu Ngụy: "Thiên gia? Chưa bao giờ nghe!"
Diệp Thành đen mặt "Như vậy, Lãnh phu nhân, có từng nghe qua?"
"Ý của cậu..." Quách Thiếu Ngụy quả thật có chút không tin vào tai mình.
"Đi nói chuyện với Thiên tiểu thư, tình nhân bé nhỏ của cậu liền sống được rồi!" Diệp Thành khóat khoát tay sau đó lo làm việc của mình.
Đột nhiên nhớ ra hắn hình như không có nhắc nhở, phải giữ khoảng cách với cô gái này thì phải? Mặc kệ! Chuyện này không cho hắn ăn chút khổ hắn liền đắm chìm trong tình ái!
Lại nói đến Thiên Tuyết, cô vô cùng chấn kinh, Lãnh Ngạo thế nhưng muốn dạy cô bắn súng. Đây quả thật là cô rất khó tưởng tượng, nhưng mà vẫn phải ngoan ngoãn, bắn súng thì bắn súng. Làm cô chú ý chính là hôm nay cô không thấy Lãnh Ngạo, hắn lúc trước không có bận rộn như vậy. Suốt ngày đều ở cùng cô nha!
"Phu nhân, phu nhân, ngài có nghe thuộc hạ nói không ạ?" Một cô gáí trẻ nhẹ giọng đánh thức Thiên Tuyết từ trong mộng. Nhiệm vụ của cô hôm nay, là dạy phu nhân lí thuyết cầm súng, giữ súng, sau đó nhắm bắn. Ngày mai bắt đầu thực tập. Nhưng mà nhường như ngài không mấy tập trung...
"Cô là tay súng bắn tỉa sao?" Thiên Tuyết cười cười ngại ngùng hỏi qua chuyện khác.
"Không có, phu nhân, tôi bắn ở khoảng cách gần, là cận chiến!" Cô gái kia lắc đầu, nhìn thấy người đang tiến đến gần, cúi đầu.