“Cho nên cậu để cho cô ấy đi?” Lãnh Ngạo nheo mắt nguy hiểm hỏi.
“Đại ca…em…” Diệp Thành run run tay lái. Không thể nào trách hắn! Cô ta có chân, đi đâu hắn có thể quản sao?
“Tháng này cậu không cần đi lĩnh tiền” Lãnh Ngạo lấy một điếu thuốc lá ra châm lửa hút. Trước đây hắn ngại Thiên Tuyết không thích cho nên mới khônglàm…Hắn không lo lắng chuyện nỳa, cô đi là sớm muộn, phải nhanh chóngmột chút tìm cách bắt cô quay trở về mới là thượng sách.
“Cửngười đi bắt Catherine đến đây!” Lãnh Ngạo phun ra một làn khói trắng,phân phó. CŨng không biết từ đâu hắn lấy ra một vật gì đó đeo lên tai.Hắn có thể nghe rõ ràng giọng nói của cô…Đây là hắn muốn theo dõi cô24/24. Chỉ là thật không ngờ cô lại đeo cái vòng đó cho con súc sinhkia! Tốn công của hắn!
Bên kia Thiên Tuyết vô tư, bắt taxi đến Thiên thị, thở dài một hơi, mở túi xách ra nói với Lacy
“Mau chui vào đây, không được gây ra động tĩnh, công ty không cho phép mang động vật vào!”
Lacy ngoắc đuôi, ngoan ngoãn nhảy vào, nằm im.
Thiên Tuyết tự nhiên bước vào Thiên thị, nhìn mọi người bận rộn, nhún vai,đến phòng của Thiên Thụy. Đứng trước cửa phòng hắn cô mới gõ cửa, đượcsự cho phép mới được vào.
“Phó tổng…” Thiên Tuyết thấy hắn vùi đầu vào văn kiện biết điều chào hỏi trước.
Thiên Thụy nghe giọng của cô lập tức ngẩng đầu.
“Thời gian qua cô đã đi đâu? Kể cả điện thoại cũng không nghe? Có biết làtôi…” thiên Thụy chính là rốt ruột nói, còn câu ‘rất lo cho cô’ bị hắncứng rắn nuốt trở lại!
“Tôi…gặp chút sự cố…hiện giờ không sao rồi. Cảm ơn ngài.” Thiên Tuyết cười cười trả lời. Trời ạ!
“Tiêu Ngọc đã đến tìm cô! Mau đi trả lời cô ấy!” Thiên Thụy quay mặt qua bênkia, nhìn hình ảnh mình qua cửa sổ sát đất, tránh để cô nhìn thấy vẻ mặt của hắn lúc này.
“Vậy sao? Như vậy hôm nay ngài cho tôi nghỉ một ngày nhé! Tạm biệt!"
Thiên Tuyết nói xong liền quay lưng. Đúng lúc bắt gặp người đang đứng trước cửa.
“Thiên tiểu thư!” Thiên Tuyết lại phải chào. Cô rất mệt có được hay không?
“Điềm Điềm, em đến đây làm gì?” Thiên Thụy nhìn em gái mang theo một cái hộp đứng trước cửa không khỏi bất ngờ.
“Em mang thức ăn cho anh. Thật không ngờ cũng gặp được rác rưởi ở đây!” Thiên Điềm cười duyên châm chọc
“Ăn nói cho cẩn thận! Nếu như ở đây có rác rưởi thì phải hỏi anh trai củacô đấy! Miệng của cô cũng không sạch sẽ đâu!” Thiên Tuyết liếc nhìnThiên Điềm, nói xong liền ra ngoài. Cô gái thật lạ! một hai đều hướngmũi nhọn vào cô!