Trùng Sinh Tiểu Nương Tử Ghi Việc (Ký Sự Của Tiểu Nương Tử)

Chương 3



Edit: Meomeo88

“Ngươi đi theo bên người ta bao lâu rồi?”  Ra khỏi sân của Tô Linh vài bước không xa, Mạc Như Nghiên hỏi Tiểu Đào.

“Tám năm.” Không biết Mạc Như Nghiên vì sao đột nhiên hỏi việc này, Tiểu Đào nơm nớp lo sợ trả lời.

“Tám năm rồi......” Thật đúng là thời gian không ngắn, thế nên trước đây nàng mới có thể vẫn luôn nhớ tình cũ, đem Tiểu Đào lưu tại bên người.

Nhưng lúc này, Mạc Như Nghiên nhấp môi, trong lòng có quyết định: “Đợi Nhị nương gả ta đến Hạ gia, ngươi đi theo bên người nhị tiểu thư đi!”

“Tiểu thư!” Tiểu Đào kinh sợ, như thế nào cũng không thể tưởng được Mạc Như Nghiên còn chưa gả chồng liền muốn đuổi nàng ta đi. Là bởi vì hành vi của nàng ta mới vừa rồi ở trong phòng phu nhân? Hoặc là, Mạc Như Nghiên đã sớm có tính toán khác?

“Như Họa khẳng định là được gả đến Nhạc gia.” Mạc Như Nghiên dừng một chút, quay đầu nhìn Tiểu Đào không chớp mắt, giọng nói lạnh nhạt mang theo một chút mỉa mai, “Chẳng lẽ ngươi muốn bồi giá cùng ta đến Liên Hoa thôn?”

Trong nháy mắt sắc mặt Tiểu Đào đỏ bừng lên, trong mắt tràn đầy kinh hoảng. Nàng ta tất nhiên là không muốn đến thôn Liên Hoa, nhưng bị Mạc Như Nghiên nói ra trước mặt, quả thật làm nàng ta hốt hoảng.

“Người hướng chỗ cao đi, hợp tình hợp lý.” Nhìn thấy Tiểu Đào hổ thẹn không chịu nổi, Mạc Như Nghiên bỗng nhiên thay đổi chủ ý, “Cũng thế, bây giờ ngươi trực tiếp đến trong viện Như Họa hầu hạ đi! Cũng coi như tiểu thư ta trước khi xuất giá, an bài cuối  cùng cho ngươi.”

Tiểu Đào cúi đầu, cắn cánh môi im lặng một lát, đột nhiên quỳ xuống đất, dập đầu mạnh mẽ ba cái với Mạc Như Nghiên. Ngay sau đó đứng lên, cũng không quay đầu lại rời đi.

Nhìn bóng dáng Tiểu Đào, Mạc Như Nghiên lạnh lùng khẽ nhếch miệng, trong mắt thoáng qua sự hối tiếc khó phân biệt.

Xưa nay Tô Linh tuyên bố, nha môn tri huyện cần phải thanh liêm tiết kiệm, không được phô trương cũng không được phách lối. Thế nên, Tô Linh an bài nha đầu trong phòng cho Mạc Như Nghiên cũng chỉ có một người Tiểu Đào. Hiện nay Mạc Như Nghiên đuổi Tiểu Đào đi, trong phòng nàng cũng chỉ còn lại một sai sử bà bà. 

Sai sử bà bà không phải lão nô của tri huyện phủ nha, chỉ là người giúp việc ở bản xứ huyện Thanh Sơn mà Tô Linh sai người tìm tới, gọi là Trương bà bà.

Ban ngày Trương bà bà ở phủ nha hậu trạch làm việc, chập tối sẽ tự động về nhà. Hôm nay trùng hợp trong nhà có việc, đặc biệt đến xin Mạc Như Nghiên nghỉ.

“Bà bà có thể đi, ngày mai đi tìm phu nhân nhận công việc mới......” Mạc Như Nghiên lời còn chưa nói xong, đã thấy sắc mặt Trương bà bà thay đổi, thần sắc bất an.

Ánh mắt nhìn Trương bà bà trấn an, Mạc Như Nghiên chậm rãi giải thích: “Bà bà không cần lo lắng. Ngươi không có phạm sai lầm, ta cũng không ý đuổi ngươi ra khỏi phủ nha tri huyện. Chỉ là, ta không đến mấy ngày nữa sẽ xuất giá, phòng này cũng sẽ bỏ trống.”

“Xuất giá? Đại tiểu thư phải gả đến trấn Hoài Thủy?”  thời gian dài làm việc bên người Mạc Như Nghiên, chuyện của Mạc Như Nghiên và đại công tử Nhạc gia, tự nhiên Trương bà bà cũng hiểu một ít. Cho nên lúc này nghe Mạc Như Nghiên nói muốn xuất giá, lập tức liền nghĩ tới Nhạc Hành Tri.

Mạc Như Nghiên nhẹ nhàng lắc đầu, trên mặt cười như không cười, mang theo một chút trắng bệch cùng cô đơn: “Không phải trấn Hoài Thủy, là thôn Liên Hoa.”

Trương bà bà nghe vậy giật mình, vô ý thức dò hỏi: “ Nhưng mà hôn sự với thôn Liên Hoa, không phải hai năm trước đã......”

“Vốn là hủy không sai. Nhưng mấy năm nay, Nhị nương lúc nào cũng nhắc đến, e sợ việc ta hủy hôn sẽ làm hủy hoại thanh danh của tri huyện phủ nha chúng ta. Thế nên, vẫn là gả cho thỏa đáng.” Giọng nói của Mạc Như Nghiên cũng không vang dội, khí thế cũng không lạnh nhạt xa cách như thời điểm đối mặt với Tô Linh, nói mấy câu xong, làm viền mắt Trương bà bà đỏ lên.

“Đại tiểu thư, bà bà tự biết mình chỉ là hạ nhân, quản không được sự tình trong phủ. Nhưng đại tiểu thư nếu là gả thấp cho hán tử Hạ gia ở thôn Liên Hoa kia,quả thật uất ức rồi. Đại tiểu thư nếu không muốn, sao không cầu tình với lão gia? Lão gia là cha ruột của đại tiểu thư, dù sao cũng sẽ bênh vực đại tiểu thư.” Trương bà bà có thể nói ra lời nói này, chắc chắn là phát ra từ tim phổi, cũng là thương xót Mạc Như Nghiên sớm đã không có mẹ ruột, thậm chí hiện nay bị mẹ kế khi dễ.

Quả nhiên, tất cả mọi người bên cạnh nàng đều không cho rằng nàng sẽ gả đến Liên Hoa thôn! Chẳng qua, một đời này ngoại trừ Hạ Trăn, nàng cũng không muốn gả cho ai.

Mạc Như Nghiên trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chỉ là nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lẳng lặng ngồi ở phía trước cửa sổ, trầm ngâm trả lời: “Không uất ức.”

Sao lại không uất ức? Chỉ nói riêng thôn Liên Hoa và Trấn Hoài Thủy đã khác nhau một trời một vực, đã là rất uất ức rồi. Huống chi Hạ Trăn kia chỉ đơn giản là nông gia hán tử tầm thường, sao có thể sánh với tri huyện phủ nha quan tiểu thư?

Còn như công tử Nhạc gia, xuất thân phú quý, tướng mạo đường đường, khí chất xuất chúng, làm sao Hạ Trăn so được?

Nhưng mà...... Trương bà bà cũng chỉ là hạ nhân, trong lòng ngoại trừ bất bình cho Mạc Như Nghiên,  cũng không có biện pháp khác.

Tô Linh không nghĩ tới Mạc Như Nghiên tay chân nhanh như vậy. Đầu tiên là đưa Tiểu Đào đến viện của Mạc Như Họa, ngay sau đó lại cho sai sử bà bà về nhà. 

Chẳng lẽ, Mạc Như Nghiên thật sự không có dự định chống lại bà ta, quyết định gả đến thôn Liên Hoa?

Thật đúng là quyết định không thể tưởng tượng. Nhưng mà, Tô Linh ngẫm lại, thì cảm thấy thể xác và tinh thần thật thoải mái, từ trong tim phổi cảm thấy vui sướng.

“Nương, tỷ tỷ thật sự muốn gả cho nông thôn hán tử kia?” Tuy rằng Mạc Như Họa cũng cảm thấy thật thoải mái, nhưng làm sao nàng ta cũng không thể tin được? 

Luôn cảm thấy Mạc Như Nghiên bên trong có cái gì kỳ lạ và ngấm ngầm mưu tính.

“Vốn là hôn sự của nàng, nàng trốn cũng trốn không thoát.” Tô Linh cười đắc ý, vẻ mặt như đã tính trước.

Giờ này khắc này, Tô Linh thấy thật may mắn, năm đó Mạc Nho nhất thời hồ đồ, lại vì Mạc Như Nghiên định ra một môn hôn sự như vậy, hơn nữa còn là đính hôn từ trong bụng mẹ, căn bản không đến lượt Mạc Như Nghiên cự tuyệt. Nếu đổi lại bây giờ định cho Mạc Như Nghiên hôn sự như vậy, chỉ sợ Mạc Như Nghiên tình nguyện treo cổ cũng sẽ không đáp ứng.

“ Sao lại trốn cũng không thoát? Hai năm trước không phải tỷ tỷ đã trốn thoát?” Mạc Như Họa bĩu môi, không phục lẩm bẩm nói.

Mạc Như Họa so với Mạc Như Nghiên nhỏ hơn ba tuổi, xinh đẹp như hoa, thanh tú yêu kiều làm người ta thương. Hai năm trước, Mạc Như Nghiên mười sáu, nàng vừa mười ba, đã từng chính mắt thấy Mạc Như Nghiên đuổi Hạ Trăn đến cửa cầu hôn ra khỏi phủ nha tri huyện. Từ đó, để lại ấn tượng cực kỳ khắc sâu.

“Như Họa không hiểu rồi. Có một số việc, trốn được nhất thời, trốn không thoát cả  đời. Nương đã sai người đi thôn Liên Hoa tìm hiểu, từ khi Hạ Trăn bị Mạc Như Nghiên hủy hôn, thì vẫn luôn ở bên ngoài phiêu bạt, tháng trước mới trở về thôn Liên Hoa. Chỉ đợi bên này chúng ta bàn bạc xong, bất cứ lúc nào cũng có thể gả Mạc Như Nghiên qua. Còn cuộc sống sau khi Mạc Như Nghiên gả đến Hạ gia, chắc chắn không cần nương giải thích nhiều với ngươi, ngươi có thể đoán ra được.” Cái Tô Linh gọi là “bàn bạc”, đó là Mạc Như Nghiên mở miệng muốn đòi của hồi môn.

Vốn Tô Linh không có khả năng tốn nhiều tâm sức chuẩn bị đồ cưới cho Mạc Như Nghiên, cũng chưa bao giờ nghĩ tới cho Mạc Như Nghiên Cẩm Tú Phường làm của hồi môn. Nhưng mà, hôm nay Mạc Như Nghiên lại cho nàng ta một vấn đề khó khăn không nhỏ.

Tô Linh nhiều lần xác nhận với Mạc Như Họa, Mạc Như Họa chưa từng nói lỡ miệng, cũng không nói với Mạc Như Nghiên.

Lời của Mạc Như Họa, Tô Linh đương nhiên là tin.Bà ta tự mình dạy dỗ nữ nhi, còn không ngốc đến mức địch ta đều phân không rõ.

Như vậy, Mạc Như Nghiên rốt cuộc là từ đâu biết được bà ta có Thủy Họa Trai và Hành Hương Lâu? Mạc Như Nghiên có thể hay không chạy tới cáo trạng với Mạc Nho, hay là sự việc này chỉ là khoa trương giả bộ?

Nói như thế nào, Mạc Nho cũng là quan phụ mẫu huyện Thanh Sơn, bà ta lén lút đặt mua sản nghiệp càng nhiều, Mạc Nho càng dễ dàng rước lấy tai họa, thậm chí liên lụy đến chính trên người nàng......

Mấy vấn đề này, trong lòng Tô Linh đều đắn đo do dự, trong lúc nhất thời không thể bình tĩnh, khó xử không thôi.

Mà nói đến sau khi Mạc Như Nghiên gả đi Hạ gia, Tô Linh ngược lại không lo lắng có nhiều. Bà ta không biết rốt cuộc cọng dây thần kinh nào của Mạc Như Nghiên không thích hợp, đột nhiên mở miệng đồng ý hôn sự này.

Nhưng mà, hai năm trước chính Mạc Như Nghiên tự mình hủy hôn với Hạ Trăn, Tô Linh cũng không tin Hạ gia sẽ không có oán trách, trong lòng Hạ Trăn đối với Mạc Như Nghiên sẽ không có khúc mắc.

Người sáng suốt đều biết, đầu tiên Mạc Như Nghiên hủy hôn hiện giờ lại chủ động gả qua, không thể nghi ngờ tự đào mồ chôn mình.

Nếu Mạc Như Nghiên tự mình nghĩ luẩn quẩn, đương nhiên Tô Linh không có dự định nhắc nhở nàng. Bà ta ước gì Mạc Như Nghiên ngày ngày dày vặt, khốn khổ không thể kể hết!

“Thật sự?” Mạc Như Họa kinh hô một tiếng, đôi mắt hạnh sáng ngời lấp lánh vui mừng, vui vẻ không ngừng thúc giục nói, “ Nương nhanh gả tỷ tỷ qua đó đi! Đỡ phải tỷ tỷ luôn đoạt Hành Tri ca ca với ta.”

“Ngươi nha đầu này, cả ngày gọi ‘ Hành Tri ca ca ’, ‘ Hành Tri ca ca ’, cũng không e lệ.” đương nhiênTô Linh biết rõ, Mạc Như Họa thầm mến Nhạc Hành Tri đã lâu, cả ngày ở trong lòng nhớ tới nghĩ tới, nhớ thương. Nếu trừ bỏ chướng ngại phía trước là Mạc Như Nghiên, nữ chủ nhân Nhạc gia sớm muộn gì cũng sẽ là Như Họa nàng.

Chẳng qua, muốn trừ bỏ Mạc Như Nghiên, phải vứt bỏ uổng phí một tòa Cẩm Tú Phường. Buôn bán như vậy, trong lòng Tô Linh cảm thấy như thế nào cũng có chút thua thiệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.