Trùng Sinh Tiểu Nương Tử Ghi Việc (Ký Sự Của Tiểu Nương Tử)

Chương 59



Thả người sao? Thật ra đầu lĩnh quân hộ vệ cũng muốn thả. Làm cho dân chúng oán giận là tội danh lớn thế nào? Làm sao hắn gánh nổi?

Nhưng mà Thanh Viễn đại tướng quân đã chạy rồi, lại thả Mạc Như Nghiên ra, hắn thật sự không biết hồi bẩm thế nào với Thánh thượng.

Nghĩ đến đây, đầu lĩnh quân hộ vệ vung tay lên, mệnh lệnh hộ vệ phía sau ngăn mọi người Hạ gia và dân chúng thôn Liên Hoa lại rồi dẫn Mạc Như Nghiên đi.

Dọc theo đường đi Mạc Như Nghiên không hề phản kháng, cho dù đầu lĩnh quân hộ vệ là tâm phúc của Thánh thượng, cũng không thể làm gì Mạc Như Nghiên.

“Hạ phu nhân, nói thật ty chức cũng rất kính nể cách làm người của Thanh Viễn đại tướng quân. Nhưng ngài cũng biết Thánh mệnh khó trái, ty chức chỉ phụng mệnh hành sự, thật sự không có quyền làm chủ.” Tránh tai mắt những hộ vệ khác, đầu lĩnh quân hộ vệ vừa thấp giọng giải thích với Mạc Như Nghiên, vừa trịnh trọng hứa hẹn nói, “Nhưng mà kính xin Hạ phu nhân ngài yên tâm. Chỉ cần trên đường đi ngài không làm ra bất cứ chuyện gì, ty chức nhất định cung kính cung phụng ngài, tuyệt đối sẽ không để ngài xảy ra bất cứ sơ xuất nào.”

Đây là lần đầu tiên Mạc Như Nghiên nghiêm túc nhìn thẳng vào đầu lĩnh quân hộ vệ hỏi: “Xin hỏi vị đại nhân này cao danh quý tánh?”

“Ty chức đâu có được tính đại nhân gì ạ? Chỉ là một hộ vệ nho nhỏ trong hoàng cung mà thôi. Tiểu nhân họ Chu, tên Kỳ. Phu nhân cứ gọi ty chức là Chu Kỳ là được.” Mạc Như Nghiên tiện miệng hỏi một câu như vậy khiến thái độ của Chu Kỳ càng thêm nhiệt tình với Mạc Như Nghiên ngay cả tên huý cũng nói ra.

“Chu đại nhân.” Mạc Như Nghiên cũng không thật sự gọi thẳng đại danh Chu Kỳ. Lễ nhiều người không trách, từ trước đến nay Mạc Như Nghiên luôn tuân thủ lễ nghĩa chu toàn, giờ phút này cũng thế.

“Không dám nhận không dám nhận.” Chu Kỳ liên tục xua tay, nhưng cũng không tranh luận với Mạc Như Nghiên nữa, mặc cho Mạc Như Nghiên xưng hô như vậy.

Từ thôn Liên Hoa đi đến Đế đô, nhất định phải đi qua huyện Thanh Sơn.

Mạc Như Nghiên nói với Chu Kỳ muốn đi Cẩm Tú Phường dặn dò một chút, Chu Kỳ rõ ràng hơi do dự một chút. Nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.

“Đại tiểu thư!” Đột nhiên thấy Mạc Như Nghiên bị một nhóm quan binh lạ mắt đưa tới, Chu Trường Sinh hết sức khó hiểu, “Các quan sai đại ca của phủ nha tri huyện chúng ta đổi cách ăn mặc rồi sao?”

Quân hộ vệ của hoàng cung ăn mặc tự nhiên không giống với phủ nha tri huyện, hơn nữa còn tốt hơn quá nhiều. Chỉ nói đến tư thế đứng, khí thế cũng hoàn toàn khác.

Chu Trường Sinh tính tình thành thật, lại chưa từng biết đến, đương nhiên sẽ không nghĩ nhiều.

Nhưng mà đổi là Lăng Việt, lại có cảm giác khác thường.

“Các ngươi là ai?” Ánh mắt mang theo cảnh giác, Lăng Việt muốn cướp Mạc Như Nghiên về.

“Phu nhân có nói gì xin nhanh chóng. Tiểu nhân còn phải về kinh phục mệnh, thật sự không tiện chậm trễ ở lại đây.” Không để ý đến địch ý của Lăng Việt, Chu Kỳ nói với Mạc Như Nghiên.

“Làm phiền Chu đại nhân.” Mạc Như Nghiên gật đầu có lễ với Chu Kỳ rồi đi vào Cẩm Tú Phường.

Chu Trường Sinh cũng ý thức được không thích hợp. Ngay cả cửa lớn của Cẩm Tú Phường cũng không rảnh để đóng, vội cùng với Lăng Việt đi theo sau Mạc Như Nghiên đi vào hậu viện.

Ở hậu viện Cẩm Tú Phường, mọi người đã nghỉ ngơi.

Nhưng nghe thấy tiếng động tất cả đều rời giường.

“Đại tiểu thư!” Chu Đại Nương nhìn kỹ thế nhưng là Mạc Như Nghiên đã trở lại, lập tức vừa vui vẻ vừa bất ngờ.

“Đại tẩu? Sao chỉ có một mình tẩu? Đại ca đâu?” Bởi vì Hạ Tiểu Thúy còn phải chăm sóc Hạ Phượng Nhi, cho nên ra muộn một chút. Nhưng khi nhìn thấy một mình Mạc Như Nghiên đứng ở trong viện, nghi hoặc hỏi.

“Ta không có nhiều thời gian nên sẽ nói ngắn gọn với mọi người.” Cầm tay Hạ Tiểu Thúy, Mạc Như Nghiên nhìn về phía Lăng Việt, “Thân phận thật của Hạ Trăn, thật ra là Thanh Viễn đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy của quân Tây Bắc. Mà nay biên quan chiến tình nguy cấp, Hạ Trăn đi biên quan trước. Mà ta cũng sẽ theo quân hộ vệ đi đến Đế đô.”

Trong ánh mắt của Lăng Việt đột nhiên trở nên sắc bén. Nhưng hắn vẫn cố nhịn xuống không hỏi nhiều, đợi Mạc Như Nghiên tiếp tục nói hết.

“Ta đi lần này, không biết khi nào mới có thể trở về. Nhưng các ngươi không cần lo lắng, cũng không cần sốt ruột. Chỉ cần ngóng trông tin vui đại thắng của quân Tây Bắc truyền đến thì đó chính là ngày chúng ta đoàn tụ.” Mạc Như Nghiên một chữ cũng không nhắc đến Lăng Phong, Lăng Việt cũng không hỏi. Nhưng Mạc Như Nghiên rất rõ ràng, Lăng Việt đã biết mọi việc.

Như vậy hiện nay, chính là lúc so bình tĩnh, so kiên nhẫn rồi.

Có một số việc, không thể nói, cũng không tiện tỉ mỉ giải thích lúc này. Mặc kệ thế cục cỡ nào nguy cấp, ngoại trừ có tin chiến thắng của quân Tây Bắc truyền đến, nếu không bọn họ tất nhiên sẽ gặp phải tình cảnh xấu.

“Cái gì cái gì?” Chu Đại Nương ngơ ngác. Cô gia nhà bọn họ là Thanh Viễn đại tướng quân? Chuyện này sao có thể?

“Đại tẩu, tẩu thật sự muốn một mình đến Đế đô?” Tuy cái gì Hạ Tiểu Thúy cũng không hiểu. Nhưng đã khuya thế này mà Mạc Như Nghiên lại đột nhiên xuất hiện ở hậu viện Cẩm Tú Phường. Nói vậy, cũng không như Mạc Như Nghiên nói ngoài miệng nhẹ nhàng như vậy.

Chẳng lẽ đại tẩu là bởi vì thân phận thật sự của đại ca mà bị tội? Hạ Tiểu Thúy cầm lại tay của Mạc Như Nghiên như muốn giữ Mạc Như Nghiên lại

“Yên tâm. Đại ca muội sẽ đến Đế đô đón ta.” Mạc Như Nghiên vừa nói dứt lời, sau lưng đã truyền đến tiếng Chu Kỳ thúc giục.

“Tiểu Thúy, chăm lo tốt mọi chuyện lớn nhỏ của Cẩm Tú Phường. Nếu gặp chuyện khó xử, đừng đi tìm cha ta, ông ấy sẽ không giúp đỡ Cẩm Tú Phường chúng ta đâu. Hãy đi tìm Vệ đại nhân Tổng đốc Lưỡng Giang, nói là đại ca muội bảo muội đi tìm hắn. Vệ đại nhân là người một nhà, sẽ biết làm sao để báo cho đại ca muội, cũng sẽ tận hết khả năng giúp đỡ chúng ta. Có hiểu không?” Giọng Mạc Như Nghiên không lớn, nhưng cũng không tránh Chu Kỳ. Những việc này, cho dù Chu Kỳ nghe thấy, cũng không trách được gì, không sợ gây ra phiền phức.

Lúc này, chỉ có thân phận của Hạ Tiểu Thúy là thích hợp nghe Mạc Như Nghiên dặn dò những lời này. Nhưng Lăng Việt thấy rõ ràng, rất nhiều lần Mạc Như Nghiên ý vị thâm trường nhìn về phía hắn.

Lăng Việt biết, thân phận của hắn không thể tiết lộ. Hắn mới là người thật sự có thể hỗ trợ truyền tin tức cho Thanh Viễn đại tướng quân và Thái Tử điện hạ hơn Hạ Tiểu Thúy.

Như vậy hắn càng không thể nóng nảy. Âm thầm nhìn về phía Mạc Như Nghiên gật đầu, trên mặt Lăng Việt chứa đầy kiên nghị.

Thấy Lăng Việt đã hiểu, Mạc Như Nghiên xoay người, cũng không quay đầu lại mà đi theo Chu Kỳ. Nàng tin tưởng Lăng Việt sẽ không làm nàng thất vọng, chắc là đợi nàng đến Đế đô rồi thì Thái tử cũng đã tìm được kế sách vẹn toàn.

Thái tử thật sự rất tức giận. Chu Kỳ lại có thể bắt Mạc Như Nghiên dẫn trở về Đế đô!

“Phụ hoàng, ngài đây là khiến cho tâm của hai mươi vạn tướng sĩ quân Tây Bắc rét lạnh! Bọn họ ở chiến trường anh dũng giết địch, bảo vệ vương quốc, chúng ta lại ở sau lưng bắt thê nhi bọn họ, làm cho trôi giạt khắp nơi?” Thái tử dường như ngay lập tức đi tìm Thánh thượng. Mà trong lòng hắn biết, hắn biểu hiện càng luống cuống, càng có được lòng tin của Thánh thượng.

Quả nhiên Thánh thượng vì thấy Thái tử đã đến mà cười.

“Trôi giạt khắp nơi? Chẳng lẽ Đế đô phồn hoa náo nhiệt, lại kém hơn thôn quê nhỏ xa xôi hẻo lánh kia? Trẫm đây là đang ban thưởng cho tướng sĩ quân Tây Bắc, mà không phải làm lạnh tâm bọn họ.” Thánh thượng nói năng rất hùng hồn đầy lý lẽ nói ra tính toán của ông ta, hoàn toàn không vì vẻ mặt sốt ruột của Thái tử mà lay động.

“Phụ hoàng!” Sắc mặt Thái tử càng nôn nóng, vô cùng phẫn nộ nhìn về phía Thánh thượng chỉ trích, “Nhưng Mạc Như Nghiên kia chẳng qua chỉ là tiểu nương tử không có kiến thức, hiện tại phụ hoàng triệu nàng tới Đế đô vậy sắp xếp cho nàng ở đâu? Chẳng lẽ là hậu cung của phụ hoàng ngài?”

“Nói bậy!” Thánh thượng gầm lên một tiếng, trừng mắt Thái tử, “Còn không phải ngươi muốn trẫm giao Mạc Như Nghiên kia cho ngươi an bài sao? Trẫm càng không giao cho ngươi, ngươi có thể làm gì trẫm nào?”

“Phụ hoàng!” Thái tử thịch một tiếng, quỳ gối trên mặt đất, “Nhi thần thỉnh cầu phụ hoàng giao phu nhân của Thanh Viễn tướng quân cho nhi thần sắp xếp. Đây là trách nhiệm của nhi thần, cũng là để có thể ăn nói với Thanh Viễn tướng quân!”

“Để có thể ăn nói với Thanh Viễn tướng quân, không cần ngươi tới làm. Trẫm đều có an bài, không cần ngươi lo lắng.” Thánh thượng không những không đồng ý yêu cầu của Thái tử, ngược lại kiên trì muốn tự mình tới sắp xếp chỗ ở cho Mạc Như Nghiên.

Thái tử nhắm mắt lại, dáng vẻ như bị buộc bất đắc dĩ, rồi lại như bất chấp tất cả, quỳ thẳng tắp nơi đó.

Nhìn thấy dáng vẻ Thái tử, Thánh thượng đột nhiên thấy thể xác và tinh thần thoải mái. Xua xua tay, đuổi người: “Được rồi, ngươi đi xuống trước đi! Đợi Mạc Như Nghiên thuận lợi đến Đế đô, sẽ có một ngày ngươi nhìn thấy nàng.”

Bởi vì Thánh thượng vô cùng kiên quyết, cuối cùng Thái tử chỉ có thể mang theo bi phẫn rời đi.

Đợi cho Thái tử đi xa, Thánh thượng xoay người lại, một lúc sau, cười ha ha lên.

Đã lâu không có thoải mái như vậy rồi. Lần này tuy Chu Kỳ làm việc bất lực, nhưng tốt xấu, cũng mang về cho ông ta một người có thể uy hiếp Thái tử.

Không tồi, rất không tồi! Ông ta chờ ngày Mạc Như Nghiên tới Đế đô!

Cùng lúc đó, Thái tử rời khỏi hoàng cung trở lại phủ đệ của mình rốt cuộc khóe miệng cũng cong lên, lộ ra nụ cười vừa lòng.

Mạc Như Nghiên đến Đế đô một ngày kia, phong cảnh đúng lúc tươi đẹp.

Nhưng mà, Mạc Như Nghiên cũng không hề có chút nhàn rỗi để thưởng thức, đã lập tức bị đưa vào hoàng cung.

Kiếp trước kiếp này, đây là lần đầu tiên Mạc Như Nghiên tiến vào trong hoàng cung. Hoàn toàn không trong dự đoán, cũng không ngờ đến, giờ phút này ở ngay dưới chân nàng.

Hai tay hơi nắm lại, Mạc Như Nghiên tự ép mình phải bình tĩnh. Nàng không muốn trở thành nỗi lo của Hạ Trăn, trận này, nàng phải đánh xinh xinh đẹp đẹp.

Thánh thượng dấu Thái tử gặp riêng Mạc Như Nghiên.

Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Mạc Như Nghiên, Thánh thượng chỉ cảm thấy dung mạo của nữ tử này xác thật không tồi, coi như cũng xứng với Hạ Trăn.

Ánh mắt thứ hai nhìn tới, Thánh thượng rất nhanh đã phát hiện Mạc Như Nghiên trấn định vượt mức bình thường.

“Không hổ là phu nhân của Thanh Viễn tướng quân. Đứng trước Thánh giá lại có thể trấn định như thế, rất có phong phạm anh dũng khi ra trận giết địch của Thanh Viễn tướng quân.” Thánh thượng không kiêng kị Hạ Trăn.

Hạ Trăn biết dẫn binh đánh giặc nữa thì cũng chẳng qua là một quân cờ trong tay Thái tử mà thôi. Nếu như có thể, Thánh thượng là muốn mượn sức Hạ Trăn.

Lúc trước tước đoạt binh quyền của Hạ Trăn ở quân Tây Bắc quân, cũng chẳng qua là muốn nhân cơ hội ly gián trận doanh kiên cố không phá vỡ nổi của Hạ Trăn và Thái tử. Mà nay triệu Hạ Trăn trở về Đế đô, cũng vẫn là một cái ý tứ đó.

Nhưng mà, Hạ Trăn lại ngay thẳng chính trực hơn ông ta tưởng tượng rất nhiều. Không chịu về Đế đô hưởng vinh hưởng phú quý, cứ nhất định muốn sống ở thôn quê nhỏ để trồng trọt.

Cởi giáp về quê? Thánh thượng thưởng thức quyết định này của Hạ Trăn, nên cũng không hoàn toàn trách tội.

Nhưng mà, trước mắt đang binh đao loạn lạc, ngay từ đầu Thánh thượng cũng không nghĩ tới sẽ thật sự thả Hạ Trăn trở về quê trồng trọt.

Nếu như hiện nay là thái bình thịnh thế, biên quan không có chiến sự, dân chúng đều có thể an cư lạc nghiệp, Thánh thượng đương nhiên sẽ không hạ chỉ triệu Hạ Trăn về Đế đô. Thế nên mới có đoàn người Chu Kỳ không ngại đường xa ngàn dặm, mới có hành trình đến Đế đô của Mạc Như Nghiên.

Chu Kỳ nói không tìm thấy Hạ Trăn, thật ra Thánh thượng cũng không tin lắm.

Cách làm người của Hạ Trăn, Thánh thượng đã nhìn thấy. Nhìn nhiều năm như vậy, ông ta tin tưởng ánh mắt của ông ta không nhìn lầm. Thái tử chơi tâm kế với ông ta nhưng Hạ Trăn thì không.

Thái tử là người hoàng gia, là nhi tử của ông ta. Từ trong xương cốt, đã kế thừa dã tâm và xảo trá của ông ta.

Nhưng Hạ Trăn, xuất thân võ tướng, một thảo dân nông thôn hàng thật giá thật. Ở trong mắt Hạ Trăn, trước nay hoàng quyền không liên quan đến hắn. Trong mắt hắn chỉ nhìn thấy thảm trạng chết trận của các tướng sĩ và vẻ vui mừng tươi cười của các dân chúng được giải cứu.

Vì sao Thái tử có quan hệ thân thiết với Hạ Trăn, cũng là chỗ Thánh thượng coi trọng nhất. Hạ Trăn ngay thẳng đồng tâm hiệp lực, tuyệt đối đủ để cho bất cứ kẻ nào ngồi trên cao cũng phải động tâm cứ việc gối đầu ngủ yên.

“Nếu như trẫm đoán không sai, Thanh Viễn tướng quân đã trở về quân Tây Bắc rồi phải không?” Thái độ của Thánh thượng với Mạc Như Nghiên vẫn tính là ôn hòa, giọng nói cũng không mang theo lạnh lùng và tức giận, ngược lại giống như một vị trưởng giả từ ái.

“Hồi bẩm Thánh thượng, dân phụ không biết.” Mạc Như Nghiên xác thật không biết. Nàng biết Hạ Trăn rời đi thôn Liên Hoa đích đến khẳng định là quân Tây Bắc. Nhưng trên đường có gì ngoài ý muốn hay không? Lúc này đã thuận lợi đến hay chưa? Nàng thật sự không biết.

“Ấy......” Thánh thượng cố tình lảng sang chuyện khác, lắc đầu, cười nói, “Ngươi cũng không phải là dân phụ. Ngươi là chính thất phu nhân của Thanh Viễn tướng quân tiếng tăm lừng lẫy của Thanh Vân Quốc chúng ta. Cho dù là danh hiệu nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, ngươi cũng gánh nổi.”

“Dân phụ không dám.” Mạc Như Nghiên khấu đầu với Thánh thượng lần nữa, tư thái hèn mọn, tiếng nói lại không chút nào run rẩy và sợ hãi.

Thánh thượng không biết nên nói Mạc Như Nghiên là phụ nhân vô tri không sợ hoàng quyền, hay là nên nói Mạc Như Nghiên quá mức thông minh lanh lợi nên không kiêu ngạo không siểm nịnh. Nói tóm lại, Mạc Như Nghiên trong ấn tượng gặp mặt đầu tiên với thánh thượng không tốt cũng không xấu, miễn cưỡng vào được mắt Thánh thượng.

Vì thế, Thánh thượng vung tay lên, ban cho Hạ Trăn một tòa tướng quân phủ ở Đế đô, lại phong Mạc Như Nghiên làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, lệnh Mạc Như Nghiên từ đây ở tại Đế đô, không phải trở về thôn Liên Hoa nữa.

Mạc Như Nghiên rất biết suy nghĩ. Không hề phản kháng và phạm thượng, cung kính tiếp nhận ban thưởng của Thánh thượng. Sau đó được Chu Kỳ đưa ra khỏi cung.

“Tướng quân phu nhân đến đây coi như hết khổ.” Nghe nói Mạc Như Nghiên nhận ban thưởng, Chu Kỳ phát ra từ nội tâm cảm thấy cao hứng. Ở Đế đô nơi đây không phú tức quý, chỉ có trên đầu chính mình có phong hào, mới là chân chính đáng tin cậy.

“Đa tạ Chu đại nhân trên đường đi chiếu cố. Đợi ngày sau phu quân ta vè Đế đô, sẽ mời Chu đại nhân tới trong phủ ngồi một chút.” Mạc Như Nghiên lời này, đó là nhận Chu Kỳ là bằng hữu.

“Tuy rằng có chút trèo cao, nhưng ty chức cầu mà không được. Ngày nào đó Thanh Viễn tướng quân trở về, ty chức sẽ tự mình tới cửa tạ tội.” Ngồi, Chu Kỳ không dám. Nhưng chuyện tạ tội, Chu Kỳ sẽ không tránh né.

“Chu đại nhân nói quá lời.” Bên ngoài hoàng cung, Mạc Như Nghiên cũng không có nói nhiều với Chu Kỳ,lập tức lên xe ngựa đã chờ ở bên ngoài.

“Đại tiểu thư!” Mạc Như Nghiên không ngờ, lúc nàng xuống xe ngựa, thế nhưng lại nhìn thấy Lăng Việt.

“Đại tiểu thư, ta cũng tới Đế đô!” Nếu Lăng Phong đã theo Hạ Trăn thuận lợi trở lại quân Tây Bắc, Lăng Việt cũng giống Mạc Như Nghiên đều là đối tượng Thái tử rất xem trọng bảo vệ.

Sau khi chắc chắn Thánh thượng đã bắt đầu chuẩn bị tướng quân phủ cho Mạc Như Nghiên, Thái tử sai người cũng đón Lăng Việt đến Đế đô. Để hai người ở cùng chăm sóc nhau, hắn cũng yên tâm hơn.

Không thể phủ nhận, nhìn thấy Lăng Việt ở Đế đô, cho Mạc Như Nghiên cảm giác vô cùng an tâm.

Hơi mỉm cười với Lăng Việt, Mạc Như Nghiên hoàn toàn yên tâm nói: “Nơi này chính là nhà của chúng ta về sau?”

“Đúng vậy! Đại tiểu thư ta nói với ngài, quản gia là người quen cũ của Hạ tướng quân và cha ta lúc trước ở quân Tây Bắc. Rất nhiều hạ nhân trong phủ này, cũng đều gương mặt quen thuộc. Sau này ta sẽ giới thiệu từng người cho đại tiểu thư. Đại tiểu thư rất nhanh sẽ biết và nhớ kỹ bọn họ.” Trước khi nhìn thấy Mạc Như Nghiên, trong lòng Lăng Việt cũng tràn đầy thấp thỏm. Cũng may không làm hắn chờ lâu lắm, Mạc Như Nghiên mạnh khỏe tốt đẹp  đứng ở trước mặt hắn.

Có Mạc Như Nghiên ở đây, gan Lăng Việt cũng trở nên lớn lên, thao thao bất tuyệt giới thiệu khắp nơi tướng quân phủ.

Không khó phát hiện, tướng quân phủ này đã được chuẩn bị rất kỹ càng. Từ bày biện sắp xếp bên trong, đến quản gia hạ nhân, thậm chí thủ vệ, Lăng Việt cũng có thể phần lớn kêu tên được.

Hay nói cách khác, phủ Thanh Viễn tướng quân này, giống như biến thành nơi tụ họp của những người quen cũ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.