Trùng Sinh Tiểu Nương Tử Ghi Việc (Ký Sự Của Tiểu Nương Tử)

Chương 88



“Bọn họ quả thật tay chói gà không chặt. Nhưng trước sau có bọn họ nhìn chằm chằm, 30 vạn đại quân kic của phụ hoàng, trừ khi đại khai sát giới, tàn sát hết tất cả dân chúng đế đô. Nếu không, 30 vạn đại quân kia cũng chỉ có thể thành thành thật thật đứng ngốc ở chỗ bọn hắn đứng, không thể có bất cứ hành động thiếu suy nghĩ nào.” Thái Tử nói xong lời này, không khỏi liếc nhìn Mạc Như Nghiên một cái.

Ngay từ đầu Mạc Như Nghiên đã bảo hắn điều tra ra vị trí của 30 vạn đại quân, Thái Tử lại cảm thấy không quan trọng.

Mãi đến khi theo lời dân chúng tìm tới, sau đó, bắt đầu cẩn thận ngày đêm nhìn chằm chằm cùng nghiên cứu chiến thuật, cuối cùng Thái Tử mới hiểu ra, Mạc Như Nghiên làm như vậy là có chủ ý.

Cho dù Thánh Thượng điều 30 vạn đại quân đến, cũng không thể loại trừ trong đó có người thân người nhà của họ ở đế đô. Trong lúc này, mỗi một trận mai phục đều ảnh hưởng tới vô số kể dân chúng đế đô.

Các tướng sĩ này tới ứng phó với chính người nhà thân thuộc của mình, đã đầu đầu rồi. Càng miễn bàn việc họ phải làm, là lấy đi tính mạng họ.

“Thật nực cười!” Đường đường có 30 vạn đại quân, cứ như vậy bị đám dân chúng ngăn chặn rồi sao? Thánh Thượng chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười. Nhưng, dù có buồn cười tới đâu cũng là sự thật. Ông ta, bị đánh bại rồi.

“Nói đi! Các ngươi muốn làm gì Trẫm?” Thắng là vua thua làm giặc, Thánh Thượng thật không nghĩ tới, ông ta sẽ không tổn hại gì mà rời khỏi. Không nói Thái Tử, chỉ nói Hạ Trăn cùng Tây Bắc quân, có lẽ sẽ không tha cho ông ta.

“Nhi thần không muốn làm gì Phụ hoàng cả. Nhi thần chỉ hy vọng Phụ hoàng có thể hạ một thánh chỉ, hứa không giết Hạ Trăn, không động đến Tây Bắc quân.” Thái Tử muốn, thật sự chỉ là yêu cầu đơn giản như vậy. Dù cho hắn không làm Thái Tử, cũng không sao cả. Nhưng, hắn hi vọng Thánh Thượng có thể buông tha cho Hạ Trăn, cho Tây Bắc quân.

“Không giết Hạ Trăn, không động Tây Bắc quân?” Biểu tình Thành Thượng châm chọc, bình tĩnh nhìn Thái Tử, “Mười năm sau, chờ ngươi ngồi vào vị trí này của Trẫm, ngươi dám nói, ngươi vĩnh viễn sẽ không động đến Hạ Trăn cùng Tây Bắc quân? Thái Tử, đừng lừa mình dối người nữa. Hiện nay ngươi có thể đứng ở vị trí này, không coi Hạ Trăn cùng Tây Bắc quân là uy hiếp lớn thôi.”

Một chiêu này của Thánh Thượng, có thể ngoan độc hơn giết Hạ Trăn, diệt Tây Bắc quân. Nghi ngờ vô căn cứ cùng ly gián, lòng người chính là như vậy lợi dụng lương thiện.

“Phụ hoàng, con không cam đoan, mười năm sau con sẽ có suy nghĩ như thế nào. Nhưng, con đã hứa với Hạ Trăn, chỉ cần hắn còn sống một ngày, con liền không động tới Tây Bắc quân. Người thì sao? Phụ hoàng người có thể đưa ra lời hứa như vậy không, chỉ cần nhi thần còn sống một ngày, người liền không động đến Hạ Trăn cùng Tây Bắc quân, thả bọn họ tới biên quan?” Thái Tử cực kì may mắn, có một vị tâm kế luôn đề phòng như Mạc Như Nghiên ở cạnh hắn, đối mặt với Thánh Thượng đột nhiên làm khó, hắn có thể không chút do dự mà đưa ra câu trả lời.

“Người thật lòng?” Thái Tử trả lời quá nhanh, cho nên Thánh Thượng không thể không tin tưởng, Thái Tử đã sớm suy xét tới vấn đề này.

Nói cách khác, kì thật Thái Tử cũng không có cách nào bảo đảm được đúng không? Này mới đúng. Hứa “Hạ Trăn ở đây, liền không động Tây Bắc quân”. Chuyện này, sao không phải là lừa mình dối người được?

“Nhi thần nguyện đem tính mạng để thề.” Thái Tử cực kì kiên quyết, vẻ mặt cũng rất kiên quyết, không có chút đùa giỡn nào. Huống chi giờ phút này, cũng không thích hợp nói đùa.

Thánh Thượng trầm tư rất lâu, ngay tại lúc Thái Tử cho rằng Thánh Thượng không đáp ứng, Thánh Thượng mở miệng: “Trẫm có thể thả Hạ Trăn cùng Tây Bắc quân. Nhưng, về sau trừ phi Trẫm hạ lệnh, cũng không cho phép Hạ Trăn cùng Tây Bắc quân về đế đô! Cho dù là đánh thắng trận, cũng không có bất cứ ban thưởng nào. Không chỉ Hạ Trăn, cả Tây Bắc quân cũng như thế!”

“Ngựa, vũ khí cùng lương thảo thì sao? Tây Bắc quân đánh giặc, triều đình không cung cấp sao?” Trước khi Thái Tử mở miệng, Hạ Trăn trầm giọng hỏi.

Thái Tử nhíu nhíu mày, rất muốn tranh thủ cho Hạ Trăn cùng Tây Bắc quân, cũng đã sai sót. Hạ Trăn mở miệng, đó là đáp ứng điều kiện của Thánh Thượng.

Mạc Như Nghiên cũng nhíu mày. So với Thái Tử, nàng càng không tin Thánh Thượng hứa hẹn. Ban thưởng sao, Tây Bắc quân có thể không cần. Nhưng mà, Thánh Thượng có thể ngầm đưa ám chiêu không? Mạc Như Nghiên vô cùng nghi ngờ.

“Tây Bắc quân cũng không quy thuận triều đình, dựa vào cái gì vẫn để triều đình dưỡng?” Quả nhiên, ngay sau đó liền nghe Thánh Thượng lạnh lùng nói, “Ý của Trẫm, Hạ tướng quân nghe không hiểu sao? Trẫm có thể coi như không có Tây Bắc quân tồn tại, Tây Bắc quân cũng nên biến mất trong tầm mắt của Trẫm. Cho dù là trong triều hay trên tấu chương, Trẫm cũng không muốn nghe bất cứ câu nào liên quan tới Tây Bắc quân, với chuyện lương thảo và tranh công cho Tây Bắc quân. Tây Bắc quân có thể lấy một phần giang sơn Trẫm chia cho, Hạ tướng quan có thể lên làm vương, đã hiểu chưa?”

“Không hiểu.” Hai chữ trong veo mà lạnh lùng, Mạc Như Nghiên thẳng thắn nói, “Triều đình không cung cấp ngựa, vũ khí cùng lương thảo, không ban thưởng, Hạ Trăn cùng Tây Bắc quân từ đó không xuất hiện trong triều đình hay trên tấu chương. Như thế xin hỏi Thánh Thượng, Tây Bắc quân còn đóng ở biên quan, là bảo vệ cho giang sơn của Thánh Thượng sao? Có phải nếu lần sau có quân địch xâm phạm, Hạ Trăn cùng Tây Bắc quân có thể trực tiếp mở cửa dẫn đường, để quân địch tùy ý quân đi qua biên quan, thẳng đến cửa thành đế đô không?”

“Hay cho một kẻ nhanh mồm nhanh miệng! Sao trước Trẫm vẫn cảm thấy, Hạ Trăn cưới ngươi, là hắn tính sai. Không ngờ, ngươi mới đúng là quân sư của Tây Bắc quân.” Thánh Thượng vốn ngẩn người, sau khi phản ứng kịp lại, không khỏi hối hận trước kia coi thường Mạc Như Nghiên.

Mạc Như Nghiên cực kì rõ ràng, không có khả năng trước kia có người dạy nàng nói như vậy. Đổi lại, chính là Mạc Như Nghiên tự mình đàm phán cùng hắn?

Sớm biết Mạc Như Nghiên sẽ trở thành mối họa lớn trong lòng, lúc Mạc Như Nghiên mới tới đế đô, Thánh Thượng nên trực tiếp hạ thủ ngoan độc không nương tay. Nói vậy, thì sẽ không bị ép buộc cùng không chịu nổi như giờ rồi.

Nhưng, mặc kệ Thánh Thượng phát giác thế nào, sự tình trước mắt đã đến mức này, không phải do Thánh Thượng quyết định một lần nữa.

“Nhận được Thánh Thượng để mắt, thần phụ thẹn không dám nhận.” Hành lễ với Thánh Thượng, Mạc Như Nghiên ngẩng đầu, tầm mắt sáng quắc chống lại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Thánh Thượng, “Thần chỉ nói một câu, muốn Tây Bắc quân không màng sống chết bảo vệ Thanh Vân quốc, Thánh Thượng cũng không thể chặt đứt nguồn cung cấp với Tây Bắc quân.”

Thánh Thượng cười lạnh một tiếng, không đáp lại. Hiển nhiên, là không tính thỏa hiệp.

Thánh Thượng không thỏa hiệp, Mạc Như Nghiên không ngoài ý muốn. Dừng một lát, tiếp tục nói: “Thánh Thượng không muốn nghe đến cái tên Hạ Trăn cùng Tây Bắc quân, không sao. Từ nay về sau, phàm là chuyện của Tây Bắc quân, đều giao cho Thái Tử. Đương nhiên, nếu Thánh Thượng nhất định phải cố ý phân rõ giới hạn với Tây Bắc quân, như thế thật xin lỗi, Tây Bắc quân cũng sẽ phân rõ giới hạn với Thanh Vân quốc.”

“Bọn chúng dám!” Thánh Thượng hét lớn một tiếng, “Bọn chúng không cần đầu, không cần người nhà bọn chúng sao?”

“Thánh Thượng đến Thanh Vân quốc không bảo đảm được, còn suy nghĩ làm thế nào chặt đầu người nhà của các tướng sĩ Tây Bắc quân sao? Vậy thì xin Thánh Thượng tùy ý đi! Thần phụ sẽ mời một đám Tây Bắc quân mở to hai mắt nhìn xem, Thánh Thượng làm thế nào chặt đầu người nhà bọn họ. Sau đó, nợ máu trả bằng máu, tuyệt không nuốt lời!” Mạc Như Nghiên tiến lên một bước, không hề kiêng kị chống lại ánh mắt lạnh lùng của Thánh Thượng.

“Làm càn!” Thấy Mạc Như Nghiên dám can đảm uy hiếp ông ta, Thánh Thượng thân là đế vương chí tôn nháy mắt tỏa ra uy hiếp.

Hạ Trăn chắn trước mặt Mạc Như Nghiên. Đã đề phòng Thánh Thượng ra tay với Mạc Như Nghiên, cũng đứng trên lập trường của hắn.

Đúng, Hạ Trăn thừa nhận, hắn đủ trung thành với Thanh Vân quốc, cũng thề sống chết bảo vệ mọi người trên mảnh đất này. Cho dù là quan viên hoàng gia, hay là dân chúng bình thường.

Chỉ vì hắn biết rõ, người hắn bảo vệ cũng bao gồm người nhà của hắn, bao gồm người nhà của rất nhiều tướng sĩ Tây Bắc quân.

Hạ Trăn cũng không hối hận gia nhập Tây Bắc quân, không hối hận mang theo Tây Bắc quân đánh thắng một trận lại một trận, lại càng không hối hận cùng Tây Bắc quân thắng được thanh danh hiển hách.

Tây Bắc quân hiển hách, không phải bọn họ dùng một từ để nói ra. Mà là các tướng sĩ Tây Bắc quân, lấy máu tươi cùng tính mạng đổi lấy.

Thánh Thượng sẽ không để ý các tướng sĩ chết ở trên chiến trường, Thánh Thượng chỉ coi trọng có đánh thắng trận hay không, chỉ quan tâm Tây Bắc quân có đánh chiếm được nhiều thành trì hay không.

Thánh Thượng thân là một kẻ cuồng vọng, Hạ Trăn có thể nhịn. Thánh Thượng thân là đế vương lại suy đoán cùng nghi hoặc, Hạ Trăn cũng có thể nhịn.

Nhưng, nếu như lấy tính mạng của các tướng sĩ Tây Bắc quân cùng lòng trung thành của hắn, hắn tình nguyện đeo tội danh thiên cổ. Cho dù thật sự trở thành “Phản thần tặc tử” trong miệng Thánh Thượng, Hạ Trăn cũng sẽ không tiếc.

Tây Bắc quân không sợ chết, nhưng không thể đem tính mạng chôn vùi trong ngờ vực vô căn cứ của đế vương được. Này, là mấu chốt của Hạ Trăn, cũng là chấp niệm sau cùng của hắn.

Đến giờ khắc này toàn thân Hạ Trăn tỏa ra khí thế, không hề yếu thế hơn Thánh Thượng. Thế cho nên sau khi liên tiếp giằng co một hồi lâu với Thánh Thượng, liền cảm thấy run rẩy.

Nếu không thể giết chết Hạ Trăn, Thánh Thượng quyết sẽ không chấp nhận Hạ Trăn làm càn. Khẽ cắn môi, Thánh Thượng ra vẻ tự nhiên dời tầm mắt, nhìn về phía Thái Tử.

Hạ Trăn khí thế như vậy, Thái Tử chấp nhận được sao? Thánh Thượng cực kì muốn nghe xem Thái Tử trả lời gì.

Thái Tử lại rộng rãi hơn trong tưởng tượng của Thánh Thượng. Ít nhất khi nhắc đến Hạ Trăn, Thái Tử luôn luôn có thể bày ra bộ dáng khoan dung.

Cũng vì vậy, chống lại ánh mắt cực kì châm chọc của Thánh Thượng, Thái Tử chỉ bình tĩnh đứng ở nơi đó, giống như cái gì cũng không cảm giác thấy, cái gì cũng không phát giác ra.

“Được!” Nếu Thái Tử muốn ra vẻ khoan dung rộng lượng, Thánh Thượng liền muốn tận mắt xem, tình nghĩa của Thái Tử có thể duy trì bao lâu.

“Liền giao qua tay Thái Tử. Chỉ cần Thái Tử có bản lĩnh khiến cho Trẫm phê chuẩn thì các ngươi liền có có thể nhận được ngựa, vũ khí cùng lương thảo, Trẫm lại không phát hiện, tùy Tây Bắc quân các ngươi làm mưa làm gió, tùy ý làm bậy!”Thánh Thượng nói xong, vung tay một cái, rời khỏi phủ Thanh Viễn tướng quân.

Ở nơi này thêm, ông ta nhất định sẽ điên mất! Không động tới Tây Bắc quân, đến một tòa phủ đệ ông ta không làm được gì sao?

Còn có đám cung thủ ở trên tường kia nữa, ông ta cũng sẽ không bỏ qua. Món nợ này, ông ta sẽ ghi ở trong lòng, tùy thời tùy khắc sẽ từ từ tính toán với đám phản thần này.

Nhìn thấy Thánh Thượng đi xa, Thái Tử lập tức thu hồi thanh thản trên mặt, thúc giục Hạ Trăn: “Lập tức thu dọn đồ rời khỏi đế đô, không cần quay về. Mặc kệ đế đô xảy ra chuyện gì, cho dù đầu ta treo trên tường thành, ngươi cũng không cần trở về!”

Hạ Trăn lại không hề động, bình tĩnh nhìn Thái Tử, hiển nhiên là không đồng ý.

“Hạ Trăn, ta không vô dụng như ngươi nghĩ. Con bài chưa lật trong tay ta, còn nhiều hơn so với tưởng tượng của ngươi, cũng có tác dụng rất nhiều. Nếu không có bản thân ta nguyện ý, không ai có thể muốn mạng của ta. Cho dù là phụ hoàng cao cao tại thượng của ta, cũng khỏi phải nghĩ đến.” Thái Tử nói tới đây, đột nhiên nhìn về phía Mạc Như Nghiên, “Ngươi nên biết nặng nhẹ. Chuyện hôm nay, sẽ không có lần nào nữa. Vì hành động thiếu suy nghĩ của ngươi, ta không thể không hy sinh một lá bài hữu lực nhất. Tổn thất như vậy, lần sau ngươi sẽ không đảm đương nổi.”

“Vậy thì xin Thái Tử điện hạ đừng phái người đưa tin tới thành Vân Đô nữa. Ta là phu nhân của Hạ Trăn không sai, nhưng việc Hạ Trăn cần phải làm, ta cũng không thể ngăn lại hết được.” Thái Tử trách cứ Mạc Như Nghiên không nên để cho Hạ Trăn về đế đô, sao Mạc Như Nghiên không nén giận Thái Tử không nên tùy tiện đưa tin tới thành Vân Đô được?

Nếu như không có Thái Tử sai người đưa tin tới, bọn họ ở thành Vân Đô xa xôi, sao biết được đế đô xảy ra chuyện? Sao có thể không màng sống chết tới đây?

“Ta nhắc nhở các ngươi không cần bị người khác lừa. Lời bên ngoài truyền đến truyền đi, đợi đến khi truyền tới thành Vân Đô, ai có thể bảo đảm còn có vài câu có thể tin được?” Thái Tử đen mặt từ phía Mạc Như Nghiên chuyển sang Hạ Trăn, hỏi, “Không phải ta đã sai người chuyển lời cho ngươi, cho dù thế nào cũng không được về đế đô. Sao ngươi vẫn về đây? Ngươi có biết các người chân trước vừa mới tới đế đô, phụ hoàng liền rảo bước tới sau phủ Thái Tử, chính là vì giết các người.”

“Thái Tử điện hạ, nếu như người thật sự xảy ra chuyện, cho dù thành Vân Đô ở phía xa, chúng ta khẳng định cũng sẽ tới đầu tiên.” Nghe được Thái Tử trách Hạ Trăn, Lăng Phong vội vàng giải thích thay.

“Tình nghĩa của các ngươi, ta đương nhiên biết được. Nhưng, sống chết trước mặt, các ngươi bảo vệ, đầu tiên là tính mạng của chính các ngươi. Chỉ có như vậy, ta mới có thể yên tâm không có nỗi lo về sau.” Thái Tử nói với Lăng Phong, nhưng tầm mắt lại nhìn tới Hạ Trăn. Nỗi lo của hắn, chỉ có Hạ Trăn có thể nhận ra được. Cũng chỉ có Hạ Trăn, hắn mới có thể tin được.

Hạ Trăn không nói tiếng nào rất lâu, cuối cùng, nhẹ nhàng gật đầu.

Mạc Như Nghiên thiếu lễ độ trừng mắt. Không phải cảm thấy Hạ Trăn đáp ứng Thái Tử có gì không đúng, nàng chỉ cảm thấy, Thái Tử không hổ là biểu huynh của Nhã Huệ. Chỉ cần đụng tới Hạ Trăn, trình độ cằn nhằn của Thái Tử có thể so với độ khóc sướt mướt của Mục Nhã Huệ.

Thái Tử đối mặt với nơi Hạ Trăn đứng, đương nhiên cũng đối mặt với Mạc Như Nghiên. Chỉ hơi hơi giương mắt lên, liền chống lại ánh mắt xem thường của Mạc Như Nghiên.

Yết hầu nghẹn ngào, Thái Tử mất tự nhiên nắm chặt tay, che miệng ho khan hai tiếng. Lập tức, mới nhìn về phía Mạc Như Nghiên: “Tuy không phải cực kì tình nguyện, nhưng bây giờ, bản Thái Tử đem Hạ Trăn cùng Tây Bắc quân đều giao cho ngươi rồi. Hi vọng lần sau, không để cho bản Thái Tử thất vọng.”

“Như thế cũng mong Thái Tử điện hạ không để cho thần phụ có cơ hội cho ngài thất vọng.” Mạc Như Nghiên trả lời một cách mỉa mai, giọng điệu không kiêu ngạo không siểm nịnh, vô cùng thẳng thắn.

Thái Tử hừ lạnh một tiếng, không nhiều lời nữa, như vậy để Mạc Như Nghiên đắc ý một hồi.

Vì thời gian trôi qua gấp gáp, Mạc Như Nghiên không thể gặp được Mộ Dung Quân, cũng không thể liên hệ với Mục Nhã Huệ. Sau khi thu dọn xong, liền cùng Hạ Trăn, mang theo Tây Bắc quân rời đế đô.

Cùng lúc đó, Thánh Thượng xuất hiện ở tẩm cung Hoàng Hậu.

“Ngươi giúp Thái Tử.” Thánh Thượng vốn tưởng rằng, Hoàng Hậu sẽ không ra tay. Nhưng cuối cùng, Hoàng Hậu vẫn đứng ở phía Thái Tử.

“Nô tì chỉ không muốn Thánh Thượng một đời anh danh hủy ở trên người Hạ Trăn.” Hoàng Hậu đứng lên, đón nhận lấy lời chất vấn cùng bất mãn của Thánh Thượng, không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp lại.

“A! Các ngươi nói đều rất dễ nghe, nhưng trong lòng các ngươi nghĩ thế nào, thực cho là Trẫm cái gì cũng không hiểu?” Thánh Thượng cầm lấy một bình hoa, hung hăng đập vỡ trên đất.

Hoàng Hậu không ngăn cản hành động của Thánh Thượng, thậm chí chút kinh ngạc cũng không có, cứ như vậy đứng ở một bên, nhìn Thánh Thượng đập bình hoa này đến bình hoa khác, trực tiếp đem toàn bộ đồ trong tẩm cung Hoàng Hậu đập nát.

Chuyện Thánh Thượng tiến vào tẩm cung Hoàng Hậu, Hoàng Quý Phi liền biết trước tiên. Đang buồn bực, liền nghe thấy tẩm cung Hoàng Hậu bị đập, hơn nữa còn là Thánh Thượng ra tay.

“Ha ha, thật là giải hận, xứng đáng!” Hoàng Quý Phi không cần nghĩ cũng biết, khẳng định là Thái Tử chọc Thánh Thượng tức giận rồi.

Thân là cung phi dưới trướng hoàng tử, Hoàng Quý Phi đương nhiên vui vẻ thấy Thái Tử thất sủng rồi. Tốt nhất, chính là bị Thánh Thượng ghét bỏ, không có thời gian xoay sở lại.

Lần này Thái Tử bị phế, Hoàng Quý Phi cũng rất hài lòng. Vì thế bà ta còn cố ý truyền lời nhắn cho Phủ Hình Bộ Thượng Thư, đặc biệt bảo ca ca bà ta không được phép tham dự vào chuyện này, không cho phép giúp Thái Tử.

Còn có Hồ Khôn Bạch, Hoàng Quý Phi cũng không cho ra khỏi phủ Thượng Thư.

Hồ Khôn Bạch từ nhỏ đã có quan hệ tốt với Thái Tử, không thể không phòng. Mục Nhã Huệ còn là người của Hoàng Hậu, tất phải coi đến chết.

Hoàng Quý Phi vốn tưởng rằng, lần này Thái Tử không có khả năng xoay người. Nhưng, Hạ Trăn trở về, Tây Bắc quân cũng đến đây.

Mới nghe đến việc này, Hoàng Quý Phi thiếu chút nữa liền thật sự tin tưởng, ngày Thái Tử trở lại, sẽ đứng lên lần nữa.

May mà, tin tức Hoàng Quý Phi cũng không phải giả. Thánh Thượng muốn giết Hạ Trăn, muốn trừ khử Tây Bắc quân!

Tuy trong lòng biết là không lên, nhưng Hoàng Quý Phi vẫn bật cười lên.

Chỉ có Thái Tử xui xẻo, con trai của bà ta mới có cơ hội thượng vị, bà ta mới có thể đem Hoàng Hậu dẫm xuống dưới!

Ngày gần đây ngoài cùng nhiệt náo vô cùng, Hoàng Quý Phi đều nghe nói, cũng có tìm hiểu. Hơn nữa, còn tận lực phái người khuấy đảo bên trong.

Không sai, những lời đồn Thánh Thượng muốn giết Thái Tử, giết Hạ Trăn, một phần cũng có Hoàng Quý Phi hỗ trợ. Cũng vì vậy, lời đồn mới có thể truyền nhanh như vậy, mới có thể không cứu vãn được nhanh như vậy.

Hoàng Quý Phi hoàn toàn không biết, chính là vì hành động của bà ta, trong lúc vô tình đã giúp Thái Tử điện hạ cùng Hạ Trăn.

Bà ta chỉ một lòng muốn truyền lời đồn càng lợi hại hơn, Thánh Thượng lại càng muốn đem Thái Tử cùng Hạ Trăn là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Đến lúc đó, liền thành một đường sống khác.

Nhưng Hoàng Quý Phi không biết là, vì tiếng nói dân chúng quá nhiều, Thánh Thượng mới không có cách nào thật sự giết được Hạ Trăn, ngoại trừ Tây Bắc quân.

Nói vậy, Hoàng Quý Phi cũng coi như giúp Thái Tử, vừa lúc hợp với mưu lược của Mạc Như Nghiên, giúp Hạ Trăn cùng đoàn người thuận lợi rời đế đô.

Giờ phút này cũng thế. Đối với chuyện Thánh Thượng phá tẩm cung Hoàng Hậu, Hoàng Quý Phi chỉ cảm thấy Thánh Thượng đang tức giận, nhưng không nghĩ sâu xa gì.

Cũng vì vậy, đợi sáng sớm ngày hôm sau tin “Phục chức Thái Tử” truyền đến, cả người Hoàng Quý Phi nháy mắt liền không xong rồi.

Làm sao có thể? Tối hôm qua Thánh Thượng nổi trận ở tẩm cung Hoàng Hậu? Sao lại phục chức Thái Tử nhanh như vậy? Thánh Thượng hạ sai thánh chỉ, viết sai tên Hoàng tử rồi sao?

Nếu không nữa thì, liền là Hoàng Hậu làm cái gì đó? Quỳ xuống cầu xin Thánh Thượng tha thứ? Bà ta cũng biết nha! Bà ta đi tìm Thánh Thượng nói lý lẽ.

Hoàng Quý Phi nghĩ cực kì hay, quả thật cũng làm như vậy. Nhưng thực đợi đến khi đứng ở cửa thư phòng, bà ta lại bị ngăn lại.

Bình thường bị ngăn lại cũng không phải chưa gặp qua, nhưng từ khi Thái Tử bị phế, Hoàng Quý Phi nghiễm nhiên liền là nữ nhân lớn nhất hậu cung. Không nói tới quân hộ vệ, đến Thánh Thượng, cũng có thêm ban thưởng, thêm cả ân sủng.

Tình hình trước mắt là gì? Quân hộ vệ đổi người, liền không biết bà ta rồi hả?

“Chu Kỳ đâu? Bảo hắn tới truyền lời đi.” Quân hộ vệ chặn ở trước mặt, Hoàng Quý Phi thấy lạ mắt, đều không biết. Không nghĩ nhiều, bà ta tính tìm thủ lĩnh quân hộ vệ hỏi tội.

“Bẩm Quý Phi nương nương, tội thần Chu Kỳ đã bị Thánh Thượng hạ tội rồi. Nếu như Quý Phi nương nương muốn bắt tội thần, cũng chỉ có thể di giá đến đại lao Hình bộ rồi.” Quân hộ vệ mặt không thay đổi, đáp lại nề nếp.

“Cái gì? Hạ tội? Đại lao hình bộ?” Chu Kỳ là người Thánh Thượng tín nhiệm nhất, lại bị hạ tội rồi hả? Hoàng Quý Phi phát giác, cuối cùng ý thức được, thời tiết hoàng cung thay đổi rồi.

Thái Tử được phục chức, tình hình trên triều đình trong giây lát lại thay đổi lớn.

Các đại thần trước kia cầu tình cho Thái Tử nhao nhao ngầm thấy may mắn, vui mừng không thôi. Các đại thần lạnh lùng nhìn liền bắt đầu kinh hoảng rồi.

Phàm Thái Tử bị phế, có bao nhiêu người có thể đứng lên một lần nữa? Bọn họ thật không ôm ấp hi vọng với Thái Tử được phục chức, lúc này mới bàng quan, không để ý đến.

Nghĩ mới bao lâu, Thái Tử lại lên triều đình. Hơn nữa, càng có khí thế mà trở về, thật sự làm bọn họ sợ không nhẹ.

Trong đó người lo lắng nhất, nhất định là Hồ Thượng Thư rồi.

Hồ Thượng Thư đứng ở một bên Thái Tử. Nhưng, tình thế bắt buộc, ông ta còn phải băn khoăn người muội muội Hoàng Quý Phi này. Cũng vì vậy, Hoàng Quý Phi nói thế nào, ông ta phải làm thế đó.

Còn Hồ Khôn Bạch, đơn giản là bị liên lụy.

Hồ Thượng Thư rất rõ ràng, ông ta giữ Hồ Khôn Bạch trong phủ, đó là triệt để chặt đứt giao tình của Hồ Khôn Bạch với Thái Tử.

Đều nói dệt hoa trên gấm đơn giản, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Bình thường, Hồ Khôn Bạch cũng hi vọng có thể làm người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi kia. Chỉ tiếc, lập trường của ông ta không cho phép ông ta làm như vậy.

Giờ phút này trên triều đình thấy Thái Tử, Hồ Thượng Thư không khỏi xấu hổ. Muốn coi như không có chuyện gì mà tới chào hỏi Thái Tử, thế nào cũng thấy mất hết mặt mũi.

Còn giả bộ như không xảy ra chuyện gì, Hồ Thượng Thư vẻ mặt già nua thế nào cũng không thông suốt được, cũng thật sự không đeo nổi cái danh “Mặt dày” trên lưng được.

Hồ Thượng Thư không ra mặt, Thái Tử lại chủ động tìm tới cửa: “Hồ Thượng Thư, Khôn Bạch bận rộn gì nhiều ngày vậy? Sao không thấy người đâu?”

“Nó…” Hồ Khôn Bạch không tự nhiên cúi đầu, nhỏ giọng đáp, “Nó ở trong phủ…”

“Ở nhà thì tốt. Sau khi Hồ Thượng Thư trở về nói với Khôn Bạch, bảo hắn tới phủ Thái Tử một chuyến.” Thái Tử nói xong, liền đi qua Hồ Thượng Thư, để lại cho Hồ Thượng Thư một bóng dáng.

Mặc dù là bóng lưng Thái Tử, Hồ Thượng Thư vẫn rất cung kính đáp lại một câu “Vâng.” Ít nhất, Thái Tử không giận gió đánh mèo với Không Bạch. Là chuyện tốt, phúc khí của phủ Hình Bộ Thượng Thư…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.