Trùng Sinh Tiểu Nương Tử Ghi Việc (Ký Sự Của Tiểu Nương Tử)

Chương 92



Đồ Mục Nhã Huệ mặc quá hoa lệ rồi. Cẩm y ngọc bào, đỉnh đầu cài châm, môi hồng răng trắng, toàn thân cao quý.

Lại thêm ở phía sau, có gã sai vặt cung kính hướng về phía Mục Nhã Huệ hô một tiếng: "Quận chúa."

Quận chúa? Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương đều không biết Mục Nhã Huệ, nhưng chỉ nghe danh này liền biết, người tới khẳng định là không phú cũng quý. Hơn nữa, quận chúa không phải nữ nhi của Vương gia sao?

Càng nghĩ càng cảm thấy kinh hãi, Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương nhìn về phía Mục Nhã Huệ ánh mắt không khỏi thay đổi.

Thấy Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương chưa trả lời câu hỏi của nàng, Mục Nhã Huệ cũng không hỏi đến cái khác. Dù sao đây là địa bàn của Hạ Trăn, có Hạ Trăn ở đây, không tới lượt nàng quan tâm.

Chỉ là, nhìn cửa lớn phủ Thành Chủ đóng chặt, Mục Nhã Huệ cao ngạo hất cằm lên, kiêu ngạo ra lệnh: "Người đâu, đem cửa lớn phủ Thành Chủ đập ra cho bản quận chúa!"

"Vâng!" Các cấm vệ quân một đường hộ tống Mục Nhã Huệ từ Đế đô đi tới thành Vân Đô theo tiếng tiến lên, rất có tư thế hướng đến phủ Thành Chủ.

Như vậy tư thế, thấy thế nào đều thấy như là bới móc.

Tâm tư Chu Vân lung lay. Đột nhiên quay đầu, nói với Lưu thị: "Nương, nếu người không giúp con đưa con con về cùng, con liền đập đầu vào cột kia.”

"Chu Vân!" Không ngờ Chu Vân sẽ lấy cái chết uy hiếp, Lưu thị đổi mặt, không vui quát lớn.

"Nương, còn có con. Con cũng giống như nhị tẩu. Nếu người thật sự không giúp con, con cũng đập vào cột chết tại đây. Đến lúc đó xem người nói với tiểu Hà thế nào, người éo chết mẹ ruột của nó." Tưởng Xuân Hương vừa nói vừa thật sự chạy tới cây cột.

"Xuân Hương, ngươi đừng!" Lưu thị hô to một tiếng, muốn ngăn lại, bất đắc dĩ một chân bị Chu Vân ôm đến sít sao, cứ thế không thoát được.

Tưởng Xuân Hương cũng không nghĩ tới, Lưu thị chỉ là lớn tiếng kêu hô, lại không có chạy tới ngăn cản nàng ta.

Như thế trước mắt, Tưởng Xuân Hương liền khổ rồi. Nàng ta không muốn chết, lại càng không muốn lao vào cây cột kia. Nhưng, nhưng…

Chu Vân gắt gao ôm Lưu thị chân, không có ý buông ra. Nếu như Tưởng Xuân Hương thật sự lấy cái chết để uy hiếp, chết ở chỗ này, nàng ta thật muốn nhìn, Mạc Như Nghiên sẽ nói thế nào với Hạ Tiểu Hà, nói thế nào với Hạ Minh Chí, nói thế nào cùng cả Hạ gia!

Không thể phủ nhận, Chu Vân nghĩ cực kỳ thâm. Nếu như hôm nay Tưởng Xuân Hương thật sự chết ở chỗ này, mặc kệ nguyên do là cái gì, người chết ở đây, tóm lại sẽ tạo lên một một trận gió sóng.

Nhưng mà, Chu Vân có đoán chuẩn thế nào, cũng không tránh khỏi phát sinh ngoài ý muốn. Ví như, Mục Nhã Huệ đứng ở một bên giờ này khắc này.

"Người tới, ngăn lại cho ta!" Mục Nhã Huệ không thèm để ý Tưởng Xuân Hương có chết hay không, nhưng Tưởng Xuân Hương không nên tìm chết ở bên ngoài phủ Thành Chủ Phủ. Nếu không, Mạc tỷ tỷ của nàng thân là chủ tử phủ Thành Chủ, chẳng phải là bị liên lụy rồi sao?

Mà nay Mục Nhã Huệ, đã được tân hoàng tự mình dạy bảo, đã sớm không còn đơn thuần và khờ dại như lúc trước nữa. Luận lòng dạ, luận tâm kế, có lẽ nàng không tính là nhân tài kiệt xuất, nhưng cũng không phải tùy tùy tiện tiện có thể làm loạn được.

Vì có Mục Nhã Huệ ra tay ngăn cản, Tưởng Xuân Hương thuận lợi được cứu.

Cùng lúc đó, cửa lớn phủ Thành Chủ mở ra, Lăng Việt nghe thấy động tĩnh rất nhanh chạy về phía Mục Nhã Huệ.

"Thỉnh an quận chúa, quận chúa vạn phúc." Lễ nghi của Lăng Việt, là Mộ Dung phu nhân dạy bảo. Theo lời Mộ Dung phu nhân nói là, lễ nhiều người không trách, càng là người thân phận tôn quý, trong lòng lại càng để ý quy củ. Không có quy củ sao thành được vuông tròn, không phải không có đạo lý.

"Mấy năm không gặp, ngươi càng ngày càng dẻo miệng rồi." Mục Nhã Huệ hừ lạnh một tiếng, chống lên tay Lăng Việt, sắc mặt không tỏ thái độ gì.

"Nhờ phúc của quận chúa, tiểu nhân vẫn mạnh khỏe." Thấy Mục Nhã Huệ ân cần hỏi thăm hắn, Lăng Việt cung kính đáp lại.

"Hừ!" Mục Nhã Huệ không muốn múa mép khua môi cùng Lăng Việt, nói thẳng chính sự, "Hai người đàn bà này đang tìm cách chết ở bên ngoài phủ Thành Chủ, sao các ngươi không quản? Thật sự mất mạng người, Hạ Trăn phải nói thế nào với hoàng huynh ta?"

Một câu Mục Nhã Huệ nói tới Hạ Trăn, hoàn toàn đã không có sùng bái với Hạ Trăn vị Thanh Viễn tướng quân của lúc trước. Lăng Việt nghe được, cũng chỉ là tiếng sấm lớn hạt mưa nhỏ, dù sao còn có phu nhân bọn họ ở đây, quận chúa sẽ không có ác ý.

Nhưng nếu để những người khác nghe được, liền hoàn toàn khác rồi.

Hoàng huynh? Đó chính là Thánh Thượng hả ? Hạ lão gia cùng Lưu thị nghiêm mặt nhìn về phía Mục Nhã Huệ, e sợ lời Mục Nhã Huệ nói là thật, tân hoàng sẽ hỏi tội Hạ Trăn.

Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương thì đảo mắt, đột nhiên đánh về phía Mục Nhã Huệ.

Không hề phòng bị đột nhiên bị hai nữ nhân bổ nhào qua, Mục Nhã Huệ nhảy dựng lên. May mà Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương đều có chừng mực, chỉ là bổ nhào vào dưới chân nàng, chứ không phải trên người.

Nếu không, Mục Nhã Huệ không cam đoan, nàng sẽ không sai người lập tức đem Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương bắt lại.

"Quận chúa nương nương tha mạng a!" Chu Vân kêu hô một tiếng, Tưởng Xuân Hương cũng không hề do dự đi hô theo, nhất thời liền hấp dẫn tất cả lực chú ý của Mục Nhã Huệ.

"Tha mạng? Chẳng lẽ ai muốn tính mạng của các ngươi? Dưới chân thiên tử, trong vương thổ. Người nào dám làm càn như thế?" Mà nay Mục Nhã Huệ, không từ mà biệt, khí thế hơn. Một loạt câu hỏi, nhất thời khiến cho Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương thấy được hi vọng.

Chỉ là, quận chúa nương nương? Xưng hô như vậy Mục Nhã Huệ thật không thích nghe.

Cũng được, dù sao nơi này cũng không phải đế đô. Gọi sai rồi cứ kệ sai đi, nhiều lắm cũng nàng chịu khó nghe vậy.

"Quận chúa nương nương tha mạng!" Không phải Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương hô lên, mà là Lưu thị quát lên, giọng tuyệt đối không nhỏ bằng Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương. Này không, nàng cũng kinh sợ quỳ xuống.

"Ngươi cũng cần cáo trạng? Tuy bản quận chúa không phải Đương Kim Thánh Thượng, nhưng cũng là biểu muội của Thánh Thượng. Nếu như các ngươi thật sự có oan tình, bản quận chúa không ngại thay thánh lắng nghe, đem khổ sở của bọn ngươi cho Thánh Thượng biết." Mục Nhã Huệ phất tay áo, chính nghĩa nói.

Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương đều cảm thấy vui vẻ. Chỉ cảm thấy tìm được chỗ dựa vững chắc hơn so với Mạc Như Nghiên, vội vàng kể ra ủy khuất của hai người .

Theo miệng Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương, các nàng vừa mới bị đuổi ra khỏi phủ Thành Chủ. Nhưng trượng phu của hai người bọn họ cùng các con, đều bị mạnh mẽ giữ lại.

Nghe Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương lên án xong, Mục Nhã Huệ nhíu nhíu mày: "Thật sự? Không phải hai người các ngươi đang lừa gạt bản quận chúa?"

"Thật sự thật sự, cực kì chính xác." Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương dùng bất cứ giá nào, khẳng định gật đầu, đem Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên hình dung thành người cực kì ác.

Dân chúng thành Vân Đô thành vây xung quanh lập tức liền nói không phải, nhao nhao bênh vực lẽ phải.

"Nói hưu nói vượn! Thanh viễn tướng quân quân uy nghiêm nghị như vậy, hai kẻ ngu ngốc các ngươi có thể nói xấu như vậy?"

"Đừng có nói bậy! Nói phủ đệ khác giữ người, ta tin. Nhưng là phủ Thành Chủ? Thật nực cười!"

"Thanh viễn tướng quân đang êm đẹp vì cái gì phải giữ trượng phu và con các ngươi? Nói quá mạnh miệng rồi?"

"Quả thật cực kỳ giả! Làm sao có thể là Thanh Viễn tướng quân giữ người? Muốn giữ cũng là giữ ở quân doanh Tây Bắc quân!"

“Ta không tin hai nữ nhân này nói xấu! Thanh Viễn tướng quân là ai, cần phải cản trở các nàng sao?”

“Ta biết các nàng. Các nàng mở quán ăn vặt, còn là Tiểu Lăng Việt đi chọn chỗ, ta còn giúp các nàng làm ăn nữa.”

Một lời nói ra, rất nhanh, mồm năm miệng mười? Nghe được rất nhiều, Mục Nhã Huệ cũng đã nghe ra được một chút tin tức hữu dụng.

Mà ở phía sau, Lưu thị cũng khấu đầu với Mục Nhã Huệ, giải thích cho Hạ Trăn cùng Mục Nhã Huệ.

Nghe Lưu thị giải thích, này chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ trong nhà của Hạ gia bọn họ. Vì hai đệ muội vô tâm, mới khiến cả nhà làm ra quyết định như vậy. Do hai người đem hai người con dâu về Liên hoa thôn, mà hai đứa con trai cùng ba đứa cháu lại ở lại phủ Thành chủ, tiếp tục để Hạ Trăn cùng con dâu cả Mạc Như Nghiên quan tâm…

Nghe được ba chữ “Liên hoa thôn”, ánh mắt Mục Nhã Huệ sáng lên. Đợi đến khi Lưu thị nói hết lời, lập tức tiến lên đỡ Lưu thị đứng lên.

Vì hành động của Mục Nhã Huệ, Lưu thị thụ sủng nhược kinh. Lại chưa kịp nói gì, liền nghe sau lưng truyền đến giọng của Mạc Như Nghiên.

“Nhã Huệ?” Mạc Như Nghiên vẫn chưa nhận được tin tức Mục Nhã Huệ muốn tới thành Vân Đô, nếu không cũng sẽ không kinh ngạc đến mức này, “Sao muội lại tới đây?”

“Mạc tỷ tỷ.” Đối mặt với Mạc Như Nghiên, Mục Nhã Huệ vẫn luôn nhí nhảnh đáng yêu. Vốn đang vẫy vẫy với Mạc Như Nghiên, lập tức đỡ Lưu thị về phía Mạc Như Nghiên, “Mạc tỷ tỷ, thật xin lỗi, muội không biết vị này là mẫu thân của Hạ tướng quân. Vừa rồi không cẩn thận, để phu nhân quỳ xuống dập đầu với muội rồi.”

“Hử?” Mạc Như Nghiên vốn tưởng rằng, Lưu thị đã đi xa rồi. Không nghĩ tới, lại vẫn còn ở ngoài cửa, mà còn đụng phải Mục Nhã Huệ.

Nghe Mục Nhã Huệ nói, tầm mắt Mạc Như Nghiên chuyển về phía Lưu thị. Đồng thời, cũng thấy được Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương vẫn đang quỳ trên mặt đất.

Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương đã sợ đến mất hồn mất vía. Mạc tỷ tỷ? Làm sao có thể? Vị này thân phận tôn quý như vậy, vậy mà lại quen biết Mạc Như Nghiên? Nhưng lại còn gọi Mạc Như Nghiên là tỷ tỷ?

Nghĩ lại vừa rồi các nàng còn tính toán nhỏ nhặt, Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương đều đã gục đầu xuống đất, toàn thân không nhịn được mà run lẩy bẩy. Xong rồi, thật sự xong rồi!

Kì thật Mục Nhã Huệ cũng không biết rõ chân tướng, cho nên trước sau câu chuyện đều do Lưu thị giải thích tường tận.

“Hai ả điên này! Lại dám lừa gạt bản quận chúa?” Cuối cùng nghe hết chân tướng Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương quỳ gối ở bên ngoài phủ Thành chủ, sắc mặt Mục Nhã Huệ nháy mắt liền trầm xuống, “Dám lấy chết để uy hiếp, nói xấu Hạ tướng quân cùng Mạc tỷ tỷ của ta? Quả thật buồn cười! Người đâu, mang đi!”

Mạc Như Nghiên không ngăn cản Mục Nhã Huệ ra lệnh. Mặc cho Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương có kêu khóc cầu xin tha thứ thế nào, vẫn bị bắt vào đại lao thành Vân Đô.

Trận nháo này, Hạ lão gia cùng Lưu thị là không đi được.

Từ lúc Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương tìm cái chết rồi tới cáo trạng với Mục Nhã Huệ, Hạ lão gia vẫn không nói gì, đứng ở chỗ đó không nhúc nhích.

Nếu như Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương cho rằng, Hạ lão gia bị dọa sợ, vậy thì thật là coi thường Hạ lão gia rồi.

Trái lại, trong lòng Hạ lão gia đưa ra một quyết định. Một cái với hai huynh đệ Minh Viễn, với Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương, với cả Hạ Trăn đều có thể là quyết định long trời lở đất.

Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương cũng không biết quyết định này, nhưng hai huynh đệ Hạ Minh Viễn cùng Hạ Minh Chí lại được Hạ lão gia cho biết trước tiên.

Hưu thê! Hạ Minh Viễn cùng Hạ Minh Chí không thể nghi ngờ hỏi lại, nhưng sự thật ác liệt vẫn hiện ngay trước mắt.

“Phụ thân, con sẽ không.” Người phản ứng kịp, là Hạ Minh Viễn.

Hạ lão gia không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Hạ Minh Viễn, đợi Hạ Minh Viễn nói lý do.

“Con biết Chu Vân không kính trọng đại ca cùng đại tẩu, con đã nhắc nhở nàng rồi, nhưng nàng không nghe.” Hạ Minh Viễn vẫn thật thà phúc hậu như vậy, nhưng giờ khắc này, vẻ mặt hắn càng thận trọng, cũng đặc biệt có chủ kiến, “Con sẽ không hưu thê, là bởi vì Tiểu Nguyệt và Tiểu Tuấn còn nhỏ, cũng bởi vì hiện giờ con vào Tây Bắc quân liền không tính rời khỏi nữa. Từ nay về sau, sợ là rất khó đi theo cạnh hai người, phụng dưỡng hai người.”

“Như vậy, con cùng Chu Vân lúc đó, sợ là không có nhiều thời gian ở chung. Con không muốn để cho nửa đời sau của nàng rơi vào cảnh quá thê thảm, cũng không muốn Hạ gia chúng ta một lần mất hai con dâu, để cho ba đứa nhỏ đều không có mẫu thân.” Hạ Minh Viễn biết rõ, việc Chu Vân làm cực kì không đúng. Mà với hành động lần này của Chu Vân, là chạm đến điểm mấu chốt của tất cả người Hạ gia bọn họ.

Nhưng nếu không phải vì Hạ Tiểu Nguyệt cùng Hạ Tiểu Tuấn, Hạ Minh Viễn có lẽ sẽ thật sự đáp ứng hưu thê. Nhưng mà, hắn hiện nay, nếu như đã hạ quyết tâm ở lại Tây Bắc quân, như vậy sẽ không thay đổi, cũng không có gì thay đổi được.

Lý do của Hạ Minh Viễn, thuyết phục được Hạ lão gia.

Quả thật, nếu như Hạ Minh Viễn ở lại Tây Bắc quân, sau khi trở về Liên Hoa thôn Chu Vân vẫn còn muốn làm loạn, liền triệt để không có lo lắng.

Còn Hạ Minh Chí, sau khi nghe Hạ Minh Viễn nói xong, bỗng nhiên nói với Hạ lão gia: “Phụ thân, có thể chỉ mang nhị tẩu về liên hoa thôn không? Xuân Hương nàng…”

Hạ Minh Chí nói tới đây, dừng một lát, vẻ mặt kiên định nhìn Hạ lão gia nói: “Đã cho con một cơ hội, vậy cũng cho Xuân Hương một cơ hội. Chỉ cần thời gian một năm. Nếu như Xuân Hương vẫn như thế này, con liền hưu nàng, tuyệt không hai lời.”

Lúc Hạ lão gia nói chuyện hưu thê với hai huynh đệ Hạ Minh Viễn, cũng không tránh né Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên.

Cũng vì vậy, Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên đều nghe được câu trả lời của Hạ Minh Viễn cùng Hạ Minh Chí.

Trên thực tế, lần này Hạ Trăn cũng rất tức giận. Không phải giận Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương hủy hoại thanh danh của hắn, mà là giận vì Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương chống đối và vô lễ với trưởng tẩu.

Với Hạ Trăn, Mạc Như Nghiên cực kì tốt với người nhà Hạ gia. Ban đầu ở liên hoa thôn, Mạc Như Nghiên cũng không giữ tiền riêng, liên tiếp lấy tiền của mình ra trợ cấp cho Hạ gia. Về sau lại trực tiếp đưa tiền ra, để cho nhị phòng cùng tam phòng tách ra xây dựng nhà cửa.

Lần này cũng như vậy. Người nhà Hạ gia tới thành Vân Đô, Mạc Như Nghiên không nói nửa câu nghi ngờ, cũng không có chút không kiên nhẫn nào. Đề nghị cho Hạ Minh Viễn tiến vào Tây Bắc quân, lại xuất tiền cho Hạ Minh Chí mở quán ăn vặt.

Từng việc một, Mạc Như Nghiên không có chút lỗi nào với người nhà Hạ gia. Nhưng, người nhà Hạ gia không cảm ơn, ngược lại còn ghi hận trong lòng.

Đây là điều làm Hạ Trăn không thể nhịn được. Hạ lão gia bảo hai huynh đệ Hạ Minh Viễn hưu thê, Hạ Trăn không tỏ thái độ gì, càng không ngăn cản.

Nghe Hạ Minh Viễn cùng Hạ Minh Chí đều từ chối hưu thê, Hạ Trăn không nhiều lời, chỉ quay đầu, không hề để ý việc này.

So với Hạ Trăn, Mạc Như Nghiên thì không sao cả. Nàng không thèm để ý Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương làm thế nào, người nhà Hạ gia nàng chỉ để ý một mình Hạ Trăn thôi.

Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du không tính, đó là con của nàng, không tính là người nhà Hạ gia. Ít nhất trong lòng Mạc Như Nghiên, là phân chia như thế.

Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương, ngay từ đầu, Mạc Như Nghiên đã không coi là người nhà.

Cho dù Lưu thị, Hạ Tiểu Nguyệt cùng Hạ Tiểu Tuấn đứng ở phía đối lập với nàng, Mạc Như Nghiên sẽ thất vọng , cũng sẽ không đau lòng. Huống chi, căn bản vẫn chưa từng ở chung hẳn hoi với Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương?

Còn hưu thê, chính là lựa chọn của Hạ Minh Viễn và Hạ Minh Chí. Tốt hay xấu, là hai huynh đệ Hạ Minh Viễn chọn, nàng cũng không cần nhúng tay.

Đương nhiên, sau lần này, Mạc Như Nghiên sẽ không chấp nhận để người Hạ gia tiếp tục ở lại phủ Thành Chủ nữa. Nói như vậy, cũng coi như là thu hoạch ngoài ý muốn rồi.

Sau khi thấy thái độ của hai huynh đệ Hạ Minh Viễn, Hạ lão gia không nói thêm gì nữa, ở lại thành Vân Đô ba ngày, sau đó cùng Lưu thị rời khỏi, mang theo Chu Vân theo.

Tuy Mục Nhã Huệ bắt người, nhưng nhốt ở đại lao thành Vân Đô, Hạ Trăn vẫn có quyền thả người.

Lúc bị mang đi, cả người Chu Vân đều bị trói chặt. Ba ngày ở trong đại lao này, từ đó trở thành ác mộng lớn nhất đời này của nàng, mà còn là ác mộng vĩnh viễn không thể biến mất.

Lúc Chu Vân rời khỏi thành Vân Đô, Hạ Minh Viễn không xuất hiện. Hạ Tiểu Nguyệt cùng Hạ Tiểu Tuấn thật như biết rõ gì đó, đứng xa xa nhìn Chu Vân, lại không hề tiến lên.

Giờ khắc này, Chu Vân cuối cùng cũng nhận ra, nàng là một người mẫu thân thất bại thế nào.

Tuy Chu Vân biết tính kế, nhưng nói đến cùng, nàng cũng chỉ là một người dân bình thường. Ở trong lòng nàng, không có bất cứ cái gì khác, trượng phu cùng con là lớn hơn trời.

Nhất là Hạ Tiểu Tuấn là con trai, như là mong đợi lớn nhất của nàng, nói là gốc rễ cũng không quá.

Nhưng mà hiện nay, Hạ Tiểu Tuấn bị Mạc Như Nghiên cường bạo đoạt đi rồi.

Chu Vân cực kì đau khổ, càng tuyệt vọng không nói lên lời. Nàng biết Hạ gia thiên vị Mạc Như Nghiên, đến ngay cả Hạ Minh Viễn, cũng cho rằng Hạ Tiểu Tuấn ở lại thành Vân Đô cũng tốt hơn cùng nàng ta về Liên hoa thôn.

Nhưng, chỉ là, lại không thể để cho nàng ta ở lại thành Vân Đô sao?

Đương nhiên, nói như vậy, Chu Vân không dám tùy ý mở miệng nữa. So với phủ Thành Chủ, nàng càng lo lắng Mạc Như Nghiên sẽ giam nàng ta vào đại lao thành Vân Đô nữa.

Ba ngày này, Chu Vân chịu đủ rồi!

Cuối cùng, Chu Vân vẫn mang theo phẫn nộ cùng bất mãn, bị Hạ lão gia cùng Lưu thị rời khỏi.

Cùng lúc đó, Tưởng Xuân Hương vẫn đang ở trong đại lao kêu khóc không ngớt.

“Vì sao Chu Vân có thể được thả ta, ta lại không thể? Vì sao?” Tưởng Xuân Hương không nghĩ ta, thế nào cũng không thông. Nàng ta cùng Chu Vân cùng bị bắt vào! Vì sao Chu Vân được thả ra, nàng ta vẫn bị giữ lại trong đại lao?

Chẳng lẽ Nhị ca cứu nhị tẩu, Hạ Minh Chí lại không quan tâm nàng ta? Nghĩ tới đây, Tưởng Xuân Hương liền thấy không tốt.

Nàng ta vẫn bị giam ở trong này? Vậy ngày mai sẽ bị đưa đi chặt đầu?

Không không không, nàng ta không muốn chết, nàng ta không muốn chết! Nàng ta …

Càng nghĩ càng sợ, Tưởng Xuân Hương điên cuồng la to lên, lắc lắc thanh chắn đại lao, một bộ la rách cổ họng cũng không bỏ qua.

Hạ Minh Chí cuối cùng cũng xuất hiện, vào lúc Tưởng Xuân Hương hô hào tới khi không còn sức lực, tựa như sắp đứt hơi.

Nhìn thấy Hạ Minh Chí xuất hiện, Tưởng Xuân Hương nháy mắt hô ra tiếng, nước mắt không ngừng rơi xuống.

“Xuân Hương, thật sự không có lần sau rồi.” Đứng ở trước mặt Tưởng Xuân Hương, sắc mặt Hạ Minh Chí cực kì nghiêm trọng, cũng nghiêm túc nói, “Lần này nàng làm quá rồi. Ta vốn muốn bỏ nàng. Nhưng nể tình Tiểu Hạ, ta vẫn cho nàng một cơ hội để nàng hối cải. Nếu nàng không làm được, so với kết cục của nhị tẩu bây giờ, chỉ biết nàng sẽ càng gian nan hơn.”

“Ta sửa, ta nhất định thay đổi. Ta sẽ không có suy nghĩ xấu, ta bảo đảm, ta thề! Minh Chí, Hạ Minh Chí, van cầu chàng, cứu ta ra ngoài, thả ta ra. Ta, ta thật sự không dám nữa rồi.” Hoàn toàn bỏ qua nội dung Hạ Minh Chí nhắc tới Chu Vân, trong lòng Tưởng Xuân Hương chỉ có muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Vì rời khỏi nơi này, Tưởng Xuân Hương cái gì cũng đồng ý đáp ứng, cái gì cũng nguyện ý làm.

Hạ Minh Chí thở dài một tiếng, nhưng vẫn còn buông tha cho Tưởng Xuân Hương.

Nhìn thấy Tưởng Xuân Hương đi theo sau Hạ Minh Chí thân hậu tiến vào phủ Thành, Mạc Như Nghiên cùng Hạ Trăn đều không nói gì.

Mà Tưởng Xuân Hương, cũng tới giờ khắc này mới phát hiện, Hạ lão gia, Lưu thị cùng Chu Vân đều không thấy nữa.

Cũng muốn hỏi, mà lại không dám hỏi nhiều, mà nay Tưởng Xuân Hương, dĩ nhiên trở nên kinh sợ, không dám nói thêm một chữ rồi.

Sau khi thả Tưởng Xuân Hương ra, Hạ Minh Chí liền mang theo Tưởng Xuân Hương chuyển ra khỏi phủ Thành Chủ.

Chỗ ở mới vẫn là Mạc Như Nghiên phái người hỗ trợ đi tìm, tiền bạc cũng vẫn là là Mạc Như Nghiên cho. Đối với cái này, Hạ Minh Chí cảm ơn trong lòng, thời khắc ghi nhớ.

Tưởng Xuân Hương cũng nghe nói việc này. Ví như trước đây, còn dám nói vài câu sau lưng, nén giận Mạc Như Nghiên phủ Thành Chủ không cho bọn họ ở, cứ muốn đem nàng ta cùng Hạ Minh Chí đuổi đến bên ngoài để chịu khổ.

Nhưng là hiện nay, Tưởng Xuân Hương yên lặng thu thập gian phòng lại đi quét sân, một tiếng cũng không dám nói.

Ngay tại trên đường ra khỏi phủ Thành Chủ, Hạ Minh Chí nói cho nàng, nhị tẩu Chu Vân bị cha mẹ mang về liên hoa thôn rồi.

Hạ Minh Viễn không nhiều lời gì, Tưởng Xuân Hương dĩ nhiên đoán được chân tướng. Đến đây, đã triệt để không có nửa suy nghĩ khác rồi.

Nhị ca cùng Tiểu Nguyệt Tiểu Tuấn đều ở lại thành Vân Đô, lại chỉ có nhị tẩu bị đuổi đi, đây là ý gì? So với bỏ nhị tẩu còn đáng sợ hơn!

Giờ phút này Tưởng Xuân Hương, chỉ thấy may mắn, nàng còn có thể đi theo bên cạnh Hạ Minh Chí, nàng còn có thể đi vàl phủ Thành Chủ gặl Hạ Tiểu Hà.

Chưa bao giờ cảm thấy nhóc Hạ Tiểu Hà này quý giá như vậy, mà nay cả trái tim Tưởng Xuân Hương đều muốn nhào lên trên người Hạ Tiểu Hà rồi.

Muốn trách thì trách chính nàng ta không tốt, oán không tới đầu Tiểu Hà. Hiện nay còn có thể nhìn thấy Tiểu Hà, dĩ nhiên là khoan dung lớn nhất của Mạc Như Nghiên dành cho nàng ta rồi.

Nhắc tới cũng thật sự là bất đắc dĩ, mặc kệ là Chu Vân hay là Tưởng Xuân Hương, liền nhận định tất cả mọi chuyện đều là một tay Mạc Như Nghiên chỉ đạo.

Rõ ràng các nàng bị bắt lại, là vị quận chúc Mục Nhã Huệ hạ lệnh. Rõ ràng các nàng bị bỏ hay giữ lại, là Hạ lão gia cùng hai huynh đệ Hạ Minh Viễn đưa ra quyết định. Nhưng mà cuối cùng, chịu tiếng xấu thay cho người khác vẫn là Mạc Như Nghiên, thật sự làm cho người ta không phản bác được.

Mạc Như Nghiên lại không ngại. Chỉ cần Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương từ đó đều an phận, không chạy tới trước mặt nàng gây sự. Mạc Như Nghiên không ngại làm người ác, cũng không thèm để ý có thể bị Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương oán hận và ghi nhớ hay không.

Có một số việc, không thẹn với lương tâm là được. Không phải nàng đối tốt với người khác, người khác liền nhất định sẽ nhớ ơn. Cũng không phải nàng bày ra ý tốt, người khác liền nhất định sẽ cảm ơn. Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương, cũng không phải kiểu lấy oán trả ân. Ít nhất bây giờ đây, không phải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.