Trùng Sinh Trò Chơi Tận Thế

Chương 105: Mùa xuân đến 2





Chương 105: Mùa xuân đến 2


Nếu phán đoán của Diệp Vân Khinh là chính xác, vậy thì một khi bọn họ chết trong trò chơi, thì sẽ là chết thật sự, mà không phải cái gọi là thoát ly trò chơi.


"Như vậy, trí thông minh nhân tạo kia quả nhiên là đang dối gạt em." Diệp Vân Khinh sờ cằm nói, "Có lẽ, nó cũng không phải là trí thông minh nhân tạo."


Dù có nói thế nào thì con đường dựa vào tử vong thoát ly trò chơi này bị triệt để phá hỏng. Nhưng mà, trước khi mùa xuân tới, vạn vật hồi sinh, trước khi động thực vật từ từ hủy diệt sạch nhân loại, bọn họ cần mau chóng nghĩ cách giải quyết.


Tiêu Vũ Hiết lại tiến vào không gian dị độ lần nữa.


Lúc này không gian dị độ càng ngày càng khác so với trong ấn tượng của cô. Thành ngầm đã sớm bị NPC và người chơi chiếm cứ, người chơi siêng năng đả thông đến nền đất, cố gắng muốn biết rõ ràng thành ngầm rốt cục có bao nhiêu tầng. Con số hiện tại vẫn chưa vượt qua con số trong ấn tượng của Tiêu Vũ Hiết.


NPC trong những thôn khác đều tự chiếm cứ một góc ở tầng hầm tiếp theo, trên biển số nhà ở ven đường có gắn bảng chỉ dẫn khá là dễ thấy. Cô đi về phía trước dọc theo bảng chỉ dẫn, rất nhanh nhìn đến những NPC quen thuộc của thôn Sa Mạc. Trong thôn Sa Mạc, mỗi NPC đều tự chiếm cứ một căn phòng lớn, nhưng ở trong này, bọn họ chỉ có thể ở trong lều trại, một dãy lều trại dựa gần nhau.


Những lều trại có màu sắc rạng rỡ khác nhau, thôn Sa Mạc màu đất cát, thôn rừng mưa màu lục, thôn tuyết sơn màu trắng, còn có những thôn khác ở dưới tầng ngầm nữa. Lúc này, Tiêu Vũ Hiết tìm được chiếc liều lớn nhất ở giữa, cô vén cửa lều lên đi vào trong.


Bên trong phải rộng bằng một phòng khách rồi, trên đất trải da lông động vật, một bên lều đặt một chiếc sofa lông thú. Trưởng thôn đang ngồi trên sofa, hai bên sofa đốt hai ngọn nến dài to bằng hai ngón tay. Người chơi khác ngoan ngoãn xếp hàng hai bên, cô vừa tiến đến thì trưởng thôn đã tinh mắt trông thấy rồi, ông vẫy tay với cô, "Tiêu Tiêu, lại đây."


Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tiêu Vũ Hiết kiên trì đi lên đi thi lễ, "Trưởng thôn tiên sinh."


"Đa tạ con nhắc nhở, " trưởng thôn hòa ái cười nói, "Bằng không chỉ sợ thôn chúng ta khó có thể bảo toàn được."


Tiêu Vũ Hiết khiêm tốn vài câu, lại hàn huyên vài câu, cho đến khi những người chơi xếp hàng ở gần đó lộ vẻ không vui, mới đi vào chính đề, "Trưởng thôn tiên sinh, ngài từng nghe tới câu chuyện Thuyền cứu nạn Noah sao?"


Không sai, cô hoài nghi NPC trong không gian dị độ rất có thể là biết thế giới này chính là một trò chơi. Nhưng rất rõ ràng, bọn họ cũng không biết những biến cố xảy ra trong đó, dù là mèo hoang bạo động hay là bão cát xảy tới bất thình lình đều như vậy, có lẽ là do bị xóa trí nhớ đi?


"Thuyền cứu nạn Noah, " sắc mặt ông thoáng thay đổi, nếu Tiêu Vũ Hiết không theo dõi khuôn mặt ông thật kỹ thì có lẽ cô sẽ bỏ qua biểu cảm rất nhỏ này của ông.


"Thuyền cứu nạn Noah không phải là chuyện xưa trong thánh kinh gì đó sao?" Một người chơi đang xếp hàng không kiên nhẫn nói, "Chuyện đó thì có gì đâu mà nói, cô chưa xem chắc?"


"Cái tôi nói không phải là câu chuyện Thuyền cứu nạn Noah trong thánh kinh, " Mắt Tiêu Vũ Hiết dừng trên mặt trưởng thôn, ánh mắt ông né tránh, "Chuyện mà tôi nói là chuyện về thuyền cứu nạn Noah, một năm mùa khô, một năm mùa mưa, một năm bão tuyết, đợi đến mùa xuân, vạn vật hồi phục, nhân loại chào đón tân sinh."


Trưởng thôn ngồi không yên, ông đứng dậy từ trên sofa, thấp giọng nói một câu "Đi theo ta", liền đi về phía sau lều trại.


Người chơi khác trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Tiêu Vũ Hiết theo sau, tiếng nghị luận ồn ào:


"Sao cô ta nói chuyện về Thuyền cứu nạn Noah cùng các mùa mà chúng ta đã trải qua lại giống nhau vậy?"


"Sắc mặt trưởng thôn thế kia là đã biết chuyện gì rồi à?"


"Rốt cục xảy ra chuyện gì?"


Trưởng thôn kéo cô tới một góc lều, thì thào niệm một pháp thuật không biết tên, sau mới quay đầu nói với Tiêu Vũ Hiết, "Cô đã biết những gì rồi?"


Dù nói thế nào đi nữa, trưởng thôn là NPC trong trò chơi, lập trường của ông hẳn là nhất trí với cô. Tiêu Vũ Hiết bèn nói lại từ đầu về những điều cô biết trong nhiệm vụ bắt buộc lần đó.


"Hóa ra là như vậy, cảnh tượng này cư nhiên cũng được đặt ở bên trong , " trưởng thôn thấp giọng nói một câu, liền khôi phục thanh âm bình thường, "Cô muốn biết cái gì?"


"Làm thế nào thoát ly trò chơi?" Tiêu Vũ Hiết lập tức ném qua đề tài đã chuẩn bị tốt.


Trưởng thôn vuốt ve chòm râu của mình, "Chính như theo lời nó nói, tử vong có thể rời khỏi."


Không đợi Tiêu Vũ Hiết đặt câu hỏi, ông liền giải thích ngay, "Vốn là loại sự tình này không thể nói với người chơi. Nhưng không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, liên lạc của chúng ta với GM lúc có lúc không. Ngay vào ngày bão cát tiến đến thì cũng bị hoàn toàn cắt đứt liên hệ."


GM? Cô hỏi Diệp Vân Khinh về từ ngữ xa lạ này, anh trả lời rất nhanh, "GM là người giám sát để đảm bảo tính công bằng của trò chơi, em cứ nghe ông ấy nói tiếp đi. Nếu hảo cảm và thực lực của em cũng không đủ cao thì có lẽ ông ấy cũng sẽ không thể thổ lộ ra."


Trưởng thôn nói tiếp, "Thế giới này, chính như theo lời cô nói, là một trò chơi, nhưng không phải là trò chơi bình thường. Chuyện đã xảy ra ở trong này tuyệt đối chân thật, tử vong trong trò chơi, ở bên ngoài trò chơi cũng sẽ chết."


"Chẳng phải là ông nói, tử vong có thể thoát ly trò chơi sao?" Cô có chút hoang mang .


Hết thảy những điều này phải nói lại từ đầu.


Đúng như lời trí thông minh nhân tạo đã nói, năm đó, những nhà khoa học gia phát hiện kết quả khoa học kỹ thuật của người ngoài hành tinh—— một chiếc phi thuyền vũ trụ vĩ đại , có thể chứa được hàng triệu người. Nhưng mà, bệnh độc ký sinh bắt nguồn từ phi thuyền khiến cho nhân loại gặp phải tai ương ngập đầu. Giống như những chuyện cô đã trải qua, tỷ lệ còn sống không đủ một trên mười. Nhưng điều khác biệt là, vào lúc khẩn yếu quan đầu, chính phủ quyết định, tụ tập khoa học gia trên toàn thế giới để khởi động chiếc phi thuyền vũ trụ này.


"Chúng ta điều khiển nó đi tìm hành tinh mới, " dưới ánh nến, sắc mặt trưởng thôn lại có chút kiêu ngạo nói, "Chúng ta chở tất cả những nhân loại may mắn còn tồn tại, còn có các loại động thực vật trong kho tiêu bản. Đây là thuyền hi vọng sinh tồn của nhân loại, chúng ta đặt tên cho nó là, Thuyền cứu nạn Noah."


Đây là nguồn gốc xuất hiện của Thuyền cứu nạn Noah.


Vũ trụ mênh mông khôn cùng, dịch chuyển trong đó, phải lấy trăm năm, ngàn năm làm đơn vị. Nhưng tuổi thọ của nhân loại nhiều nhất chỉ có ngắn ngủn trăm năm, vì kéo dài sự sống cho nhân loại, những nhà khoa học liền đóng băng phần lớn nhân loại, chỉ để lại bộ phận nhỏ để duy trì sự vận động của phi thuyền.


"Vũ trụ tràn ngập nguy hiểm, trong một sự cố..." Trưởng thôn nói, "Năng lượng của phi thuyền không được bổ sung, năng lượng để đóng băng nhân loại trở nên khô kiệt. Hội trưởng lão không thể không quyết định phải vứt bỏ một nhóm người, đây là bối cảnh của chân thật trò chơi. Bọn họ rót ý thức của chúng ta vào trò chơi, khôn sống mống chết, sống trong trò chơi càng lâu thì có thể càng sống được lâu."


"Ông nhìn bên ngoài đi, " Tiêu Vũ Hiết bình tĩnh nói, "Hiện tại đã từ bỏ bao nhiêu người rồi, hay là... hội trưởng lão sống ở bên ngoài định vứt bỏ tất cả chúng ta?"


"Nhất định là đã xảy ra biến cố gì rồi, " Trưởng thôn suy yếu nói, "Ta không biết, nếu tiếp tục như vậy mãi, nhân loại đang đóng băng sẽ bị diệt tuyệt ."


Từ trưởng thôn biết được "Chân tướng", cảm xúc Tiêu Vũ Hiết phá lệ trầm thấp, mà Diệp Vân Khinh biết được toàn bộ chuyện xưa từ cô càng là liên tục cười lạnh.


"Chúng ta phải rời khỏi trò chơi này, " cô nâng tinh thần lên nói, "Trừ bỏ tử vong —— hiện tại tử vong cũng không được —— còn có cách nào có thể rời khỏi trò chơi này không?"


"Ta không biết, " trưởng thôn lắc đầu, ông cúi đầu, tóc trắng bại lộ dưới ánh nến, phảng phất trong nháy mắt già đi rất nhiều tuổi, "Bọn họ chắc chắn có để lại con đường dự phòng, nhưng bọn họ không nói cho ta biết."


"Ta cũng bị bọn họ từ bỏ."


Cuối cùng từ miệng trưởng thôn nghe được cả câu chuyện hoàn chỉnh , Tiêu Vũ Hiết ngũ vị tạp trần, không biết nên nói cái gì cho phải.


Cô căn bản không có trí nhớ nào của hiện đại cả, rốt cục là lúc rót ý thức vào trò chơi đã xảy ra sự cố, hay là... nguyên nhân gì khác, khiến ý thức của cô xuyên qua nhiều năm như vậy, đi tới chiếc phi thuyền vũ trụ này, thuận tiện bị rót vào trong trò chơi?


Khi cô ra khỏi lều trại của trưởng thôn, xuống thành ngầm đi dạo một vòng, bỗng bị một cái người chơi kéo tay lại. Cô muốn hất ra theo bản năng, nhưng lại nghe đến đối phương ồn ào, "Rốt cục cô đã nói gì với trưởng thôn đó!"


"Cái gì?" Cô không rõ ý hắn, "Nghĩa là sao?"


"Trưởng thôn chết!" Người chơi kêu lên, "Ông ấy đã chết!"


Tiêu Vũ Hiết sững sờ ở tại chỗ.


Đây là... cái giá phải trả khi thổ lộ bí mật với người chơi sao? Ông ấy, vì sao ông ấy phải làm như vậy?


"Có lẽ là áy náy, " Diệp Vân Khinh nghe cô thuật lại mọi chuyện xong thì an ủi nói, "Có lẽ ông ấy đã sớm bắt đầu hoài nghi, bản thân ông ấy, nhân loại, có phải đã bị vứt bỏ rồi hay không."


Nhưng mà, trưởng thôn đã chết, Tiêu Vũ Hiết càng không có khả năng tìm được phương pháp rời khỏi trò chơi.


Sau vài ngày, cô liên tục ngâm mình ở trong thư viện xem tàng thư, quản lý viên tựa hồ cũng là một người biết chuyện. Ánh mắt ông ta nhìn Tiêu Vũ Hiết có một chút thương hại, cùng sự đồng cảm.


"Uống nước, " thấy cô đọc sách ngày đêm không ngừng, người quản lý đưa cho cô một chén nước ấm, "Cô đã nhìn lâu như vậy rồi, nghỉ ngơi một lát đi."


"Mùa xuân sắp tới rồi." Tiêu Vũ Hiết cơ hồ có thể chạm đến gió lạnh ẩn tình đưa tình mang theo sự hòa hợp ấm áp thổi qua mặt đất, tầng tuyết thật dày dần dần bị gió xuân thổi tan đi, chồi non mọc lên từ bùn đất, côn trùng hát ca,tìm tìm kiếm kiếm trong phế tích. Hết thảy những điều này đối nhân loại mà nói, thật sự quá mức đáng sợ.


Bọn họ mải mê tìm kiếm con đường rời khỏi thành thị, tạo chủ đề trên diễn đàn tìm kiếm địa chỉ của căn cứ tiếp theo. Còn những người chơi đi trước một bước cũng thập phần nhiệt tình đưa ra các loại đề nghị. Cuối cùng, bọn họ chuẩn bị di cư về phía hoang mạc.


Trước khi gió xuân thổi tới nhạn môn quan, cô nhất định phải tìm được biện pháp thoát ly trò chơi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.