Trùng Sinh Trò Chơi Tận Thế

Chương 17: Vườn cây nguy cơ tứ phía 3



Khi Thẩm Nhiên tâm ý đã quyết thì không ai có thể khuyên được. Nếu anh khăng khăng muốn tuyển mục sư, các đồng đội chỉ có thể tôn trọng lựa chọn của anh.


chức nghiệp mục sư này, cùng cái gọi là thần chỉ liên hệ chặt chẽ Diệp Vân Khinh lật xem tư liệu về mục sư trong đầu: Giống những người không có tín ngưỡng như chúng ta, thật không biết có thể dùng được hay không.


Có rất ít người Hoa chuyên chú thờ phụng vị thần nào đó, đối với những người học chủ nghĩa Mác Lenin từ nhỏ, việc cầu thần bái phật chỉ ở những thời khắc quan trọng như thăng chức, kiểm tra mới làm bộ dáng một chút cho yên tâm.


Tôi có tín ngưỡng Thẩm Nhiên nói nghiêm trang: Tôi tín ngưỡng thần toán học.


Diệp Vân Khinh, Tiêu Vũ Hiết:......


Câu nói đùa này không buồn cười chút nào hết.


Đương nhiên, ở trong trò chơi chân thật, chỉ cần có thuộc tính và cấp bậc đạt tiêu chuẩn là người chơi có thể chuyển chức, cái gọi là tín ngưỡng bất quá là dệt hoa trên gấm, bằng không chỉ sợ chức nghiệp mục sư này sớm đã sớm biến mất rồi.


Xác định chức nghiệp sau, Thẩm Nhiên đi đến chỗ huấn luyện sư dò hỏi yêu cầu chuyển chức, đáp án là ngộ tính cùng trí lực trên 3, cấp bậc 3 trở lên, anh toàn phù hợp, không đợi đồng đội khác phản ứng lại, liền thấy anh thay đổi tên ở Kênh Đội Ngũ.


Thẩm Nhiên mục sư : tôi đã chuyển chức xong.


Tốc độ này, đúng là nhanh như gió vậy.


Chuyển chức mục sư xong có thể lựa chọn học tập ba pháp thuật cấp 0, sau khi tham khảo ý kiến mọi người, anh lựa chọn trị liệu tiểu thương kiểm tra đo lường độc tính cùng đọc ma pháp , trong đó đọc ma pháp là kỹ năng cơ bản của pháp sư, có nó, các pháp sư mới có thể đọc quyển trục và sách pháp thuật.


Tôi nhận được nhiệm vụ, huấn luyện sư bảo tôi đi tiệm tạp hóa mua sách pháp thuật trống và túi tài liệu pháp thuật Thẩm Nhiên nói ở Kênh Đội Ngũ: Sau khi chuyển chức tôi nhận được 120 đồng vàng, còn có tích cóp ở những nhiệm vụ trước, hiện tại tôi có 137 đồng vàng.


Sách pháp thuật tựa như thanh Kỹ Năng trong trò chơi , pháp thuật cần phải được ghi lại trong sách pháp thuật mới có thể thi triển, quá trình thi triển pháp thuật sẽ hao phí giá trị pháp lực, yêu cầu sử dụng sách, tài liệu pháp thuật, tư thái thân thể, ngôn ngữ cùng thời gian khá dài chuẩn bị, thời gian chuẩn bị pháp thuật phụ thuộc vào độ thuần thục. Độ thuần thục càng cao, thời gian chuẩn bị càng ngắn.


Tiêu Vũ Hiết ở trong thư viện đạt được thuật choáng váng cùng với đông lạnh xạ tuyến cũng là như vậy, đáng tiếc tiệm tạp hóa bán Sách pháp thuật hôm nay mới mở ra, cô vô pháp tiến vào không gian dị độ mua sách pháp thuật, bất quá, dù là mua được sách pháp thuật đối nhiệm vụ trước mắt cũng không có tác dụng, bởi vì hiện tại cũng chưa sử dụng được pháp thuật ở hiện thực.


Bốn tháng, còn phải chờ bốn tháng, nhưng mà hai tháng sau, Ký Sinh Vật có biến dị lớn, khi đó nhiệm vụ sẽ không đơn giản như hiện giờ, chỗ nào cũng có đoàn đội mười người, hai mươi người, tỷ lệ bị thương 90% trở lên, tỉ lệ tử vong mỗi khi làm nhiệm vụ trên 50%. Mà hiện thực, so trò chơi chân thật tàn khốc vô số lần.


Ngày hôm sau, Tiêu Vũ Hiết cùng Quách đại tỷ hẹn cùng đi vườn cây điều tra, hai người sau khi tách ra từ nhiệm vụ lần trước vẫn chưa gặp lại, trên xe buýt, Quách đại tỷ nói mình bị phân phối đến một hòn đảo, gọi là thôn Hải Đảo, thôn Hải Đảo trừ bỏ cô còn có một cái em gái khác, hai người kết bạn mà đi, cùng nhau làm nhiệm vụ. Cô vốn dĩ cũng không thực sự cảm thấy hứng thú đối với trò chơi này , nhưng là sau khi hoàn thành phó bản tân thủ, cô phát hiện chính mình không có cách nào thoát ly trò chơi —— tuy rằng biểu tình cô lúc nói lời này rất bình tĩnh, nhưng Tiêu Vũ Hiết vẫn thấy lộp bộp trong lòng.


Nhiệm vụ lần trước , Quách đại tỷ lấy lý do lưu lại là vì không yên tâm hai nữ hài cùng một người tuổi trẻ, cô vốn dĩ tính toán chăm sóc bọn họ một đoạn thời gian rồi mới rời đi. Khi đó còn có thể rời khỏi trò chơi, chẳng qua sẽ bị xóa mất ký ức liên quan. Nhưng Diệp Vân Khinh hoàn thành nhiệm vụ quá nhanh, không đợi cô rời khỏi, tiểu đội đã hoàn thành nhiệm vụ, vốn dĩ Quách đại tỷ tính toán rời khỏi lại không đi được, chị ấy có thể giận chó đánh mèo lên người mình hay không?


Cứ việc Tiêu Vũ Hiết biết trò chơi chân thật có lợi nhiều hơn là hại, nhưng đối với người thuần phác như Quách đại tỷ, trò chơi lấy tánh mạng cưỡng bách chị ấy làm nhiệm vụ chỉ sợ không phải thứ tốt lành gì. Người có tâm tư đơn giản lại càng dễ dàng để tâm vào chuyện vụn vặt, tóm lại, không thể không phòng.


Nghĩ như thế, Tiêu Vũ Hiết liền âm thầm phòng bị trong lòng, cô không phải người có thể che giấu tâm tư của bản thân, cũng may ngày thường cô vốn cũng không nói nhiều lắm, Quách đại tỷ cũng không nhận ra được có gì không đúng.


Đến ngày hẹn, hai người xuống xe ở trạm vườn cây, đi đến chỗ bán vé để mua vé vào vườn. Vườn cây này rất lớn, di dạo toàn bộ vườn chắc phải mất cả ngày, Tiêu Vũ Hiết lấy ra từ liệu trong túi, so với bản đồ Vườn cây để xác định phương hướng. Phàm là người sinh hoạt ở tận thế đều cần phải có kỹ năng nhớ đường, rốt cuộc về sau, tuyệt đại bộ phận địa bàn đều bị thực vật che trời chiếm cứ, nếu không nhận rõ đường, rất có thể sẽ bị vòng chết trong rừng cây. Cô đối chiếu một chút, cũng không cần nhìn đến lần thứ hai, cứ thế cùng Quách đại tỷ tiến vào khu thực vật nhiệt đới.


Trước cửa vườn, Tiêu Vũ Hiết vận chuyển tâm pháp Linh Tố, mở rộng pham vi cảm giác, nhưng âm thanh trong vườn rất ồn ào, cảm giác của cô lên tới 10, ý nghĩa thính lực so người bình thường nhanh nhạy gấp mười lần, bên tai một tiếng oanh to khiến cô suýt nữa bị ồn chết, cô vội che tai, thu tâm pháp lại.


"Làm sao vậy?" Thấy sắc mặt cô khẽ biến đổi, Quách đại tỷ quan tâm hỏi.


Cô lắc đầu, mỉm cười lễ phép nói: "Không sao." Kiếp trước có rất ít nơi tụ tập nhiều người ồn ào nhốn nháo như vậy, cô nhất thời sơ suất, cư nhiên ở nơi náo nhiệt như vậy mở ra cảm giác, thật sự sơ ý quá.


Nếu không thể sử dụng cảm giác, hai người đành phải dùng mắt thường tới quan sát, thông thường cây cối ở khu gieo trồng phần lớn là cây cau, cây dừa, thân cây thẳng tắp không có chi nhánh, đỉnh cây xòe ra xung quanh như một cái ô, nhưng thực vật nơi này bị phủ thêm màu xanh biếc rêu phong của dây đằng, nó cuốn lấy tầng tầng lớp lớp kín không kẽ hở, rất nhiều dây đằng thô to trên mặt đất, giữa không trung giao triền, giống như bầy rắn mềm oặt, như dựng ra bức tranh rừng mưa nhiệt đới, nhìn trông quái lạ và nguy hiểm.


Mà các du khách đến tham quan lại không chút cảm thấy kỳ lạ, bọn họ hứng thú bừng bừng mà dẫm lên những dây đằng quấn quanh nhau và lá cây trên đường nhỏ, tụ tập bạn bè khám phá thăm thú vườn cây, một chân Quách đại tỷ bước lên đường nhỏ, bị cô gọi lại, "Quách đại tỷ, chị không cảm thấy có gì đó kỳ lạ sao?"


"Có gì kỳ lạ?" Quách Niệm Thanh hoang mang mà đánh giá bốn phía, quay đầu lại hỏi, "Kỳ lạ chỗ nào vậy?"


Trong lòng Tiêu Vũ Hiết quýnh lên, từ di động của nguyên chủ tìm ra cảnh tượng vườn cây năm trước, khi đó thân cây vẫn là trụi lủi, mặt đất xanh biếc cỏ cũng không bị dây đằng chiếm cứ như trước mắt, cô đưa di động cho chị ta xem: "Chị xem, trước kia nơi này là như vậy."


"Vậy thì cũng chẳng lạ" Quách đại tỷ cười ha ha, nói: "Mọi người không phải đều nói cần phải sáng tạo sao."


Cô đang định cãi lại, bỗng nhiên cảm giác góc áo bị người lôi kéo, một ông già bảy tám mươi tuổi đưa mắt ra hiệu cho cô, chỉ vào một quán bên ngoài hướng đông bắc, rồi sau đó chậm rì rì đi đến bên kia, Tiêu Vũ Hiết sửng sốt, cô liếc mắt nhìn Quách Niệm Thanh đang đi phía trước, gọi lại đối phương: "Quách đại tỷ, em đi toilet một lát, chị ở tại đây chờ em được không? Em sẽ quay lại ngay!"


Quách Niệm Thanh ừ một tiếng, đi theo hướng dòng người.


Lúc này Tiêu Vũ Hiết mới vội vàng lao ra ngoài quán, hướng đông bắc vườn đi, vị vừa rồi đang đứng bên cạnh ghế đá ở giữa đường, dưới ánh mặt trời, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn sang cửa Vườn cây, thấy cô lại đây, vội giơ tay tiếp đón, chờ cô đến gần, giọng có chút thần bí: "Tiểu cô nương, vừa rồi cháu đã phát hiện ra rồi?"


"Phát hiện...... Cái gì?" Tiêu Vũ Hiết mơ hồ đoán được lời ông, không dám xác nhận.


Ông nóng nảy, đôi mắt hướng bốn phía quét một vòng, gần co một chút rồi nhỏ giọng nói: "Những thực vật đó ấy, người đi vào hình như cảm thấy những thực vật đó nguyên bản nên trưởng thành như vậy, cháu không cảm thấy kỳ quái sao?"


"Là rất kỳ quái," Tiêu Vũ Hiết khẳng định mà nói, ông ấy giống như là bị cô cổ vũ, lải nhải mà để lộ ra một ít manh mối, "Cả vườn cây này đều kỳ quái, bạn già của ta, ngày thường cũng rất thích tới, đột nhiên có một ngày không thấy, ta tìm mãi, cuối cùng, tìm được vườn này."


Người cao tuổi trải qua nhiều việc, đối nguy hiểm có cảm giác, xu cát tị hung, ông lão nói ông cảm thấy mỗi cái lá cây trong vườn đều đang trừng mắt nhìn ông - ông cũng không dám ngồi ghế đá dưới bóng cây - đặc biệt là chỗ khu thực vật nhiệt đới, nơi đó thực vật dường như đang sống vậy, ông đứng ở cửa đều cảm thấy sợ hãi, không dám đến gần, chỉ là trừ bỏ ông, tất cả mọi người đều thấy thực bình thường, bình thường đến có chút quỷ dị.


"Ta là người địa phương,"ông đổi chân đứng, hiển nhiên thể lực yếu nên thấy mệt, Tiêu Vũ Hiết do dự một chút, nâng một cánh tay ông lên, nghe ông nói ở giữa đường: "Từ trước ta đã tới vài lần, khi đó khu vườn nhiệt đới , căn bản không giống như bây giờ, ta tìm vài người bạn tốt tới xem, cháu đoán xem bọn họ nói gì?" Mỗi một nếp nhăn trên mặt ông đều lộ ra vẻ ngưng trọng: "Toàn bộ bọn họ đều thấy nơi này không có gì kỳ quái, không có một tia nghi vấn, ta tại cửa vườn chờ, muốn nhìn xem rốt cuộc là ta sai lầm, hay là bọn họ không đúng rồi."


"Cảm giác của ngài là đúng" Tiêu Vũ Hiết nhìn lão nhân trước mắt đang hoài nghi chính mình hoài nghi nhân sinh, móc ra thẻ phóng viên: "Trên thực tế, có ba công nhân vô thanh vô tức mà biến mất ở khu thực vật nhiệt đới, cháu tới đây là để phỏng vấn điều tra."


"Quả nhiên đúng vậy, quả nhiên là nó," lão nhân nhất thời kích động, thân thể run run: "Tôi đã biết mà!"


Tiêu Vũ Hiết giơ tay xem giờ, thời gian đã qua đi năm phút đồng hồ, cô vội nói, "Đồng bạn của cháu còn đang đợi, như vậy đi, ngài lưu phương thức liên hệ cho cháu, khi cháu điều tra xong rồi, có thể tới nhà ông không."


Tất nhiên là ông đồng ý, ông đọc số điện thoại cùng địa chỉ rồi thở phào, nếp nhăn trên mặt giãn mở ra, tựa hồ đã giải quyết được một chuyện khó khăn trong lòng.


Tiêu Vũ Hiết nhìn theo hướng ông bước đi tập tễnh dưới ánh mặt trời, vội vàng chạy về khu thực vật nhiệt đới, cô do dự ở cửa một lát, cuối cùng bước lên đường nhỏ tìm kiếm bóng dáng Quách đại tỷ.


Dạo một vòng quanh vườn, không nhìn thấy tung tích chị ta, cô hoang mang vừa thử tìm lại vừa lấy điện thoại gọi cho đối phương.


Không có người nhận.


Zy


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.