Trùng Sinh Trở Về Năm Ba Tuổi (Trở Về Lúc Ba Tuổi Rưỡi)

Chương 1: Trùng sinh



Chỗ mi tâm đau rát, làm Mạnh Tĩnh Nghiên đau tỉnh rồi. Theo bản năng đưa tay ra muốn vò vò đầu, lại không may đụng phải mi tâm càng làm cô đau kêu một tiếng, lần này, cô đã có thể lấy lại được chút sức sống.

Nghe thấy tiếng kêu đau đớn, một người phụ nữ trung niên vội vàng từ trong phòng bếp chạy ra, thấy Mạnh Tĩnh Nghiên tỉnh lại, cô ôm vào lòng, tâm can bảo bối đều nói ra "Ôi cục cưng của mẹ, con đã tỉnh lại rồi, thực sự đã hù chết người làm mẹ như ta rồi, còn đau không? Mẹ thổi thổi a, thổi thổi liền không đau."

Mẹ?

Mạnh Tĩnh Nghiên đã hoàn toàn bị từ mẹ này hấp dẫn, không có đi quan tâm cái gì mà 'Thổi thổi liền không đau' như lừa gạt em bé vậy.

Người này là mẹ của cô sao? Đùa gì thế? Cô Mạnh Tĩnh Nghiên năm nay cũng đã ba mươi, người phụ nữ này còn trẻ như vậy, đừng nói làm mẹ cô, nếu làm chị em, còn không biết cô ấy và mình ai lớn hơn đấy! Cô ấy đến từ chỗ nào, làm sao tới liền giả mạo mẹ mình nha? Không lễ phép gì cả!

Mạnh Tĩnh Nghiên chau mày, càng thấy chỗ mi tâm đau không chịu nổi, đưa tay xoa xoa, lại bị cô ta nắm chặt, hô to gọi nhỏ: "Bé ngoan đángg yêu của mẹ, con không thể đụng vào nha! Ai ya, đụng vào sẽ lưu lại vết sẹo, khuôn mặt bị huỷ liền trở nên xấu xí không ai thèm lấy đâu!"

Lập gia đình? Không nói cái này còn tốt, nói tới cái này Mạnh Tĩnh Nghiên liền cảm thấy trong lòng chua xót. Ha ha, chồng cái gì chứ, gả cho, còn không bằng không lấy chồng!

Đúng vậy! Chồng! Cô cô cô, nếu như trí nhớ của cô là đúng thì ký ức cuối cùng của cô, hẳn là ở trên bàn mổ bị xuất huyết nhiều, bác sĩ thông báo mình không thể qua khỏi. Làm sao có thể ý thức được, còn một người phụ nữ ôm mình nói không ngừng?

Chẳng lẽ mình đang nằm mơ? Cô không khỏi hoài nghi, cảm giác đau rát trên trán đã nhắc nhở cô tất cả đều là thật sự. Cô nghi hoặc ngẩng đầu lên nôn nóng muốn biết chuyện gì đang sảy ra, đợi cô cẩn thận quan sát người phụ nữ trẻ tuổi kia, suy nghĩ của mình khiến cho cô kinh ngạc há to miệng!

Đây đây đây, đây không phải là dáng vẻ mẹ của cô lúc còn trẻ tuổi sao?

Khi cô năm tuổi, mẹ đã cắt mái tóc dài đen nhánh đi, từ đó đến giờ mẹ vẫn luôn để tóc ngắn. Thế nhưng cô đã từng nhìn thấy bức ảnh mẹ trước đây, rất đẹp, có khí chất thanh thuần. Mà người trước mắt, lại như là trong bức ảnh đó bước ra vậy. Chuyện này rốt cuộc là sao? Lẽ nào trên thế giới lớn như vẫn còn xuất hiện hai người giống nhau sao?

“Mẹ” phiên bản trẻ tuổi thấy Mạnh Tĩnh Nghiên dáng vẻ quái đản, đã bị dọa đến phát sợ, không ngừng mà kéo tóc của cô, trong miệng lẩm bẩm, "Để mẹ xem có phải bị thương chỗ nào khác không? Đầu óc ném hỏng rồi?"

Mạnh Tĩnh Nghiên một chút phản ứng cũng không có, làm người phụ nữ kia gấp đến nước mắt sắp rời khỏi khoé mi. Đúng lúc từ cửa sổ nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đi vào nhà, lại như tìm được chỗ dựa, hô lớn: "Chồng à, anh mau tới đây! Nghiên Nghiên bị té tới ngốc luôn rồi? Chúng ta nhanh lên một chút đưa bảo bối đi viện!"

Người đàn ông trẻ tuổi kia cũng sợ nhảy lên, ba chân bốn cẳng vọt vào phòng.

Trời ạ! Một người mẹ trẻ tuổi đã khiến cô sợ quá chừng, tại sao lại còn xuất hiện phiên bản ‘Ba ba’ hồi còn trẻ thế này?

Mạnh Tĩnh Nghiên vươn ngón tay run rẩy chỉ vào người đàn ông vừa đạp cửa, lại trùng hợp nhìn thấy ‘mình’ trong giương, so với quả bóng nhỏ lớn hơn không được bao nhiêu, mắt trợn tròn, hôn mê bất tỉnh.

Trước khi hôn mê, trong đầu cô vẫn tràn ngập dấu hỏi chấm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.