Trùng Sinh Trở Về Năm Ba Tuổi (Trở Về Lúc Ba Tuổi Rưỡi)

Chương 90: Dì nhỏ có bảo bảo!



editor: thao1504

Ngày 1 tháng 5 là thời điểm được nghỉ dài hạn, làm cho cha Mạnh Mẹ Mạnh không bận rộn một thời gian. Tranh thủ lúc rảnh rỗi luc này mà tranh thủ nghỉ ngơi phục hồi sức khỏe, nhất là khi nghe được tin Lý Vân Khởi có thai.

Mẹ Mạnh dẫn theo Mạnh Tĩnh Nghiên, Thành Trạm Vũ một nhóm ba người bắt ba Mạnh dẫn đến siêu thị của mình mở mua sắm, mua những gì tốt cho phụ nữ có thai cùng thai nhi đều mua về. dien.dan.le.quy.don.Mặc dù là chồng của mình mở, nhưng cũng phải trả tiền a, Mẹ Mạnh rất vui vẻ, nên căn bản không nhìn giá, liền đi đến quầy chứng bày các sản phẩm dinh dưỡng.

"Ôiii, mua nhiều đồ như vậy, cốp xe đằng sau có thể để hết sao?" cha Mạnh nhìn thấy mua nhiều đồ như thế liền sợ hết hồn, mở cóp sau xe lên hỏi.

"Cái này còn chưa có hết mua toàn bộ! Chính là sợ cóp sau của ông không chứa nổi, có mấy thứ ta còn chưa có mua, những thứ còn lại đều là những thứ không quan trọng mấy, để lần sau ta đến nhà tiểu Khởi lần nữa sẽ mua sau là được. Trạm Vũ a, lấy mấy thứ này để  vào đi. Còn túi nho này,, Nghiên Nghiên ôm, đừng để đằng sau cốp sẽ bị thứ khác đè hư mất." Cốp đằng sau để không hết, nên phải công người ôm. Mạnh Tĩnh Nghiên ước lượng cái túi ny lon trong tay một chút, ít nhất cũng phải năm cân, mẹ cũng quá khoa trương đi, mua nhiêu đây thì ăn tới khi nào mới hết đây?

"Vợ ah, phụ nữ mang thai đúng là phải ăn đồ bồi bổ thân thể, nhưng cũng không cần phải mua nhiều như vậy chứ? Em nhớ lúc mang thai Nghiên Nghiên không, cũng không có tạo ra a!" ( tạo ra là cách nói của đông bắc, ý nói là tham ăn.)

Đứa bé là lớn nhất."Như thê nào? Đau lòng sao? Cũng không tốn tiền của ông, tôi sẽ tự bỏ tiền ra mua cho em gái tôi, tôi cũng không thương tâm thì ông đau lòng cái gì." Mẹ Mạnh kiểm tra lại số đồ đã mua, cũng đã đủ hết liền chỉ huy chồng nhanh chống lái xe.

Lái xe ra khỏi bãi đậu xe, đến nhà dì nhỏ. Của nhà mở, đối với sư quấy nhiễu của vợ con cũng  không thèm để ý. Để cho cô hưng phấn đi, không cho cô đi là tự tìm phiền phức rồi.

"Tôi mua những thứ này đều có thể dùng được, nữ nhân sanh con cực khổ lắm, ăn nhiều hột đào để bổ não, sinh ra đứa bé thông minh, ăn quả nho sinh ra đứa bé mắt vừa lớn vừa tròn. Lúc chị sinh Nghiên Nghiên cũng là như vậy? Bây giờ cùng trước kia chẳng phải đều giống nhau sao? Lúc tôi gả cho ông, chúng ta chỉ ở trong căn phòng có mười mấy mét, sao có thể tham ăn chỉ cần ăn no bụng không bị đói đã là không tệ rồi,dien.dan.le.quy.don nào có dư tiền mua những thứ dinh dưỡng này. Bây giờ điều kiện trong nhà tốt, không thể để cho em gái tôi miệng cũng chịu thua thiệt như vậy. Cũng là do con gái của tôi đời trước tự tích phúc, bằng không lúc tôi mang thai cái gì ăn thứ gì tốt đâu mà khuôn mặt cùng mắt cũng đẹp như vậy."

Nữ nhân luôn nói năng rất hùng hồn, ngươi nói một câu, cô ta liền có mười câu chờ phản bác ngươi. Liền không nói lời nào nữa, yên lặng lái xe.

Đầu Mạnh Tĩnh Nghiên đầy mồ hôi, đời trước cô nào có chuyện tích phúc đó, khó khăn lắm mới mang thai đứa bé còn không thể giữ được. Bộ dạng xinh xắn hiện tại hoàn toàn là do công hiệu của việc bồi dưỡng, ba tuổi đã bắt đầu  kế hoạch để bảo dưỡng đến lớn lên cũng không phải là chuyện giỡn.

Thành Trạm Vũ liền ghi nhớ những thứ Mẹ Mạnh thật kỹ, nghĩ tới chờ đến khi Nghiên Nghiên mang thai, cũng phải đi mua cho cô những thứ đồ này. May nhờ từ trước giờ hắn luôn rất trầm ổn, khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm túc, người khác nhìn cũng không hiểu hắn đang nghĩ cái gì. Nếu cho cha Mạnh biết hắn sớm có kế hoạch làm cho Nghiên Nghiên mang thai như vậy, khẳng định sẽ đá hắn xuống xe.

Đến dưới lầu nhà Thầy Vạn cha Mạnh cùng Thành Trạm Vũ hai người liền dùng hết sức lực cầm bao lớn bao nhỏ đi lên, Mẹ Mạnh cũng cầm hai túi ny lon, lưu Mạnh Tĩnh Nghiên ở lại nhìn đồ, đống đồ này còn phải giằng co hai chuyến mới có thể cầm lên hết, có thể thấy được mua bao nhiêu thứ. Mẹ Mạnh cũng là người cuồng mua đồ, hơn nữa còn là người cuồng về  chuyện mua vật dụng hàng ngày.

Người của Mạnh gia đến nhà mẹ Vạn ra ở cửa, đứng một bên trách cứ tại sao mua nhiều đồ như thế, sao đó liền cười tránh qua một bên cho mọi người xách đồ vào. Dì nhỏ nghe tiếng động cũng từ trong phòng ra ngoài, Mẹ Mạnh nhìn thấy Mẹ Vạn đối với dì nhỏ vô cùng tốt, quan hệ mẹ chồng nàng dâu tương đối hòa hợp cũng rất vui mừng.

Lý Vân Khởi cùng Thầy Vạn kết hôn hơn hai năm vẫn không có tin tức gì, dien.dan.le.quy.don  nghe nói mỗi lần đến chỗ bà bà ăn cơm, trong lời nói của bà luôn bao hàm ý, chính là muốn con dâu tranh thủ thời gian, sinh cho bà một đứa cháu mập mạp. Nhưng  loại chuyện phải này còn dựa vào duyên phận, sao có thể nói là có thì có nha.

Bà cụ  làm cho vợ chồng son áp lực như núi, dì nhỏ luôn định kỳ đến bệnh viện khám trung y, uống thuốc đều lý thân thể. Uống thuốc bắc đó kỵ rất nhiều món ăn, hải sản, thịt bò dê, tinh cay, dầu mở toàn bộ không thể ăn. Thầy Vạn là tiêu chuẩn không thịt không vui, mỗi ngày làm món ăn đầy thịt cho chồng xong, thì chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, nhiều giày vò như vậy. Nữ nhân, đúng là không dễ dàng a!

Giằng co hai năm, rốt cuộc có tốt tin tức, cho dì nhỏ sướng đến phát rồ rồi, nói thật chịu bao nhiêu khổ chịu bao nhiêu tội cũng đáng giá. Sau đó  Mạnh Tĩnh Nghiên im lặng nghe dì nhỏ cùng mẹ nói chuyện, nếu mà chưa có bầu nữa, mẹ chồng của cô sẽ bắt cô uống nước phép Linh Dược mà bà thỉnh được.

Nói là uống bảo đảm có thể có con, nhưng đã niên đại gì rồi, chỉ còn sót lạ mình mẹ chồng  cô còn tư tưởng phong kiến này, chứ có người trẻ tuổi nào lại tin tưởng cái này chứ? Bắt uống ‘ Linh Đan Diệu Dược ’ không nhìn ra là màu gì đó, không phải uống xong thì phải vào bệnh viện rửa ruột sao.

Cũng bởi vì dì nhỏ không dám uống, nên cùng mẹ chồng còn náo loạn đến  không vui vẻ. Làm cho chồng ở chính giữa chịu sự tức giận của hai người, một mặt biết là mẹ mình có tư tưởng quá phong kiến, ‘ Linh Đan Diệu Dược ’ này một chút công dụng cũng không có, sợ vợ mình uống vô sẽ có chuyện. Mặt khác vợ mình không chịu uống, liền bị mẹ mình ba ngày hai bữa làm cho đau đầu nhức óc, gọi điện thoại tới chính là than thở, thúc giục bọn họ nhanh chóng sinh đứa bé, làm cho hắn cũng gấp gáp đến đầu cũng có mấy sợi tóc bạc rồi.

Một cái thai này, tất cả vấn đề cũng được giải quyết. Mẹ Vạn vui mừng không biết như thế nào cho phải, ngày đó liền thu thập đồ dời đến nhà con trai ở, nói là giúp phục vụ con dâu một tay, mấy tháng đầu này  đặc biệt quan trọng, việc nặng dơ bẩn cũng không thể làm, dien.dan.le.quy.donphải dưỡng thai.

Vui mừng nhất chính là thầy Vạn. Cuối cùng cũng có một tiểu đậu đinh chảy cùng một dòng máu của hắn sắp tới thế giới này, cảm giác thật vô cùng Thần kỳ. Hơn nữa mẹ cũng không buồn cũng không than thở nữa, còn biến đổi thành muốn giúp cho nàng dâu dưỡng thai, người một nhà đầy hòa khí, làm  việc cũng rất hăng hái.

Nhìn bà cụ một cái cũng biết tâm tình đặc biệt tốt, mặt mày hồng hào. Bà không thích Mạnh Tĩnh Nghiên lắm, cảm thấy cô gái nhỏ làm việc không đàng hoàng, đi đến chỗ nào đều có một tiểu tử đi theo, nhỏ tuổi như vậy đã yêu sớm, về sau sẽ không có tiền đồ. Từ trước đến giờ bà đối với cô không lạnh không nóng, hôm nay đột nhiên làm chuyện xưa nay chưa từng thấy lôi kéo tay của cô quan tâm cuộc sống cùng học tập của cô, lại còn lấy nước cho Thành Trạm Vũ, Mạnh Tĩnh Nghiên liền cảm khái, trong bụng dì nhỏ mang kia không phải đứa trẻ, nhất định chính là Thượng Phương Bảo Kiếm a!

Ba nữ nhân ngồi trên ghế sa lon nói chuyện dưỡng thai, Vạn lão phu nhân còn đích thân lấy một cái gối lót đẻ ở sau lưng cho con dâu dựa, ánh mắt nhìn vào bụng cô cũng bốc lên ánh sáng.

"Vân Khởi, đứa bé được mấy tháng?"

"Sắp ba tháng rồi, hành  kinh của em vốn không đều đặn, thầy thuốc nói rất khó co thai, thấy hai tháng không có tới em còn tưởng là do áp lực lớn nên không có, ai nghĩ tới lại mang thai." dì nhỏ đã có mấy lần hệ thần kinh do muốn mang thai, bởi vì quá muốn có bảo bảo, thân thể sẽ xuất hiện một chút nôn ọe, buồn nôn vài lần. dien.dan.le.quy.don Trong lòng đầy hy vọng đến bệnh viện khám thử đều không có, lúc này không để ý, nghĩ tới thuận theo tự nhiên đi lại mang bầu bảo bảo, có thể nói là hữu tâm trồng hoa hoa không nở, vô tâm sáp liễu liễu thành rừng. w5ar.

"Ngươi nha, thật là sơ suất quá, chuyện của đứa bé như vậy cũng có thể sơ sót sao?"

Ba tháng đã muốn lộ bụng bầu rồi, nhưng bụng Lý Vân Khởi vẫn bình thường nên không nhìn ra. Thỉnh thoảng sờ sờ bụng, trên mặt thoáng hiện  hào quang mẫu tính.

Con dâu mang bầu là chuyện vui mừng, nhưng bà cụ vẫn  không nhịn được oán trách, "Đúng là, sớm ta đã nói để cho hai vợ chồng  bọn họ nên nhanh chóng có một đứa bé, hiện nay cơ thể  ta còn tốt, hai người bọn họ đều đi làm, còn có thể ở nhà giúp đỡ chăm sóc đứa bé một chút, chờ đến khi ta không động đậy được lại có con, thì có người nào cho các ngươi nhìn đứa bé?"

"Ai nha dì ah, khi nào thì đứa bé tới đều là duyên phận, cũng không phải là hạt đậu nhảy mầm muốn có là có thể có."

Bà cụ liền bĩu môi, "Ai nói, ta ngàn cầu vạn cầu, đi chỗ  Lão Thần Tiên xin cho tiểu Khởi Linh Dược, đứa nhỏ này lại không uống, nếu uống đứa nhỏ này đã sớm có. con dâu của Trần phu nhân nhà số 16 sau khi uống cái đó, sinh ra đứa bé bảy cân hiện giờ có thể đứng tấn cùng đánh gậy. Còn có dì Tống của ngươi nữa......"

Chẳng phải sau, bà tâm tâm niệm niệm là xin những thứ thuốc kia về! Vân Khởi không uống, trong lòng bà chính là cái gai, tùy thời đều lấy chuyện này ra nói.

Mắt hấy càng nói càng không ổn, Mẹ Mạnh vội vàng ngăn đề tài này lại."Dì ah, không uống thuốc kia của ngài, tiểu khỏi của con chẳng phải cũng mang bầu sao? Tiểu Khởi cùng Thanh Tùng tuổi cũng còn quá trẻ, cơ thể của người cũng còn tốt lắm,sinh đứa bé ra không lo không ai chăm sóc. Một mình ngài không chăm sóc không được liền để cho Nghiên Nghiên nhà con cũng tới, tiểu nha đầu này có thể phụ giúp chăm sóc con nít."

Mạnh Tĩnh Nghiên sững sờ, làm sao lại nói trên người nàng rồi?

Chỉ là mọi người cũng không để ý, liền  cười ha hả cho qua. Đâu có thể thật trông cậy vào một đứa học sinh cấp 3 đến chăm đứa bé? Cho dù là Mạnh Tĩnh Nghiên nguyện ý, mẹ Vạn còn sợ nàng chăm sóc không tốt đứa bé làm cho đụng đầu đấy.

Theo bà nhìn thấy, Mạnh Tĩnh Nghiên so với những cô gái quê bà kém xa, tuổi không khác biệt lắm, ở nhà đã biết giặt quần áo nấu cơm gì rồi, còn giúp  trong nhà xuống ruộng làm việc, nhiều đứa nhỏ  còn phải giúp đỡ chăm sóc những đứa bé. Nhìn bộ dáng mềm mại của  Mạnh Tĩnh Nghiên như vậy, có thể làm gì?

Sau khi con trai có công việc ổn định, bà vẫn luôn nhờ bà mai tại gia tộc tìm đối tượng cho con trai, nhưng giới thiệu nhiều ngườinhư vậy, hắn không hề nhìn trúng một người nào. 13842917

Mắt thấy tuổi hắn càng lúc càng lớn, làm mẹ cũng gấp gáp bốc lửa theo. Thật vất vả mới có một người vừa mắt, mặc dù bà cũng không thích cô gái bộ dáng mềm mại cũng đành thỏa hiệp, con trai thích là được. Dù sao cũng không ở chung, nên cũng không có gì mâu thuẫn lắm. Nhưng mà vấn đề đời kế tiếp mới làm cho bà quan tâm, cái này nếu là mấy cô nương ở quê bà, ba năm cũng đã ôm hai đứa.

Mẹ Vạn xuống bếp, Mẹ Mạnh giúp đỡ, Lý Vân Khởi cũng muốn giúp một tay, bị bà bà đuổi ra khỏi phòng bếp, phụ nữ có thai sợ mùi khói dầu, nghe thấy nhiều lại muốn ói. Hai người làm một bàn thức ăn phong phú, khi thầy Vạn trở lại người hai nhà ăn rất náo nhiệt. Trong bữa tiệc cha Mạnh muốn cùng thầy Vạn uống chút rượu, dien.dan.le.quy.don Vạn Thanh lại khoát khoát tay, vợ mình mang thai, rượu thuốc lá không dính. Dì nhỏ có phúc lớn, thầy Vạn là nam nhân tốt tiêu chuẩn như vậy cũng bị cô tìm được.

Khuya sau khi về nhà, mẹ lại gọi điện căn dặn dì nhỏ một chút, Mạnh Tĩnh Nghiên ngồi ở bên cô nghe cũng không phát biểu ý kiến. Đợi cúp điện thoại, Mẹ Mạnh mới hỏi "Thế nào? Chuyện gì?"

"Mẹ, ngươi cũng sinh cho con một người em trai đi?"

Mẹ Mạnh ngẩn ra, ngay sau đó phản ứng kịp ——

"Cút đi! Đi trở về phòng ngủ đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.