Cô hạ giọng: "Cẩn thận người Biên gia, đừng cứ nóng nảy là lại rối loạn, bị người đùa giỡn cũng không biết, chỉ là giai đoạn đầu hãy cứ đi theo gia tộc, sẽ an toàn hơn một chút, tự anh xem xét cho tốt. Còn có, rèn luyện bản thân thật tốt, bất luận vào thời điểm nào cũng phải cẩn thận. Một lát nữa sẽ không còn tín hiệu, không lâu sau cũng sẽ cắt điện, nước cũng sẽ bị ô nhiễm không thể dùng được, trong lòng anh phải có tính toán."
Hô hấp phía bên kia bị kiềm hãm, sau đó đột nhiên nặng nề: "Tiểu Hi..."
"Đừng hỏi vì sao em biết, cũng không cần lo lắng cho em, em sẽ sống tốt hơn anh, cứ như vậy nhé."
Cô cúp điện thoại, ngồi ngốc ở trên giường một lúc. Kiếp trước, nghe nói vào đêm mạt thế tiến đến Biên Khoáng cũng đang chơi điên cuồng cùng một đám bạn, nhưng hắn vẫn có thể thuận lợi thức tỉnh dị năng hệ Phong trong ba ngày đầu tiên, cũng an toàn trở lại nhà lớn, về sau lại là một người mạnh mẽ trong đám tiểu bối Biên gia, bây giờ lại có cô nhắc nhở, chắc là không cần quá lo lắng.
Cô có hai bí mật là nông trường và sống lại, thật sự không muốn đồng hành cùng bất cứ ai, nếu không cùng hành động với Biên Khoáng cũng không tệ.
Ngoại trừ Biên Khoáng, Bạch Hằng và Trần Di Toa cô đã nhắc nhở, chỉ còn lại một người.
Cố Tự.
Bỏ qua những thứ tình cảm chỉ tốt đẹp ở bề ngoài, cô từng nhận sự giúp đỡ của anh, nợ nhân tình của người khác, bây giờ chính là lúc báo đáp, thế nhưng cô lại không biết Cố Tự đang ở đâu, nên liên hệ như thế nào.
Vận mệnh chính là trêu đùa con người như vậy.
Đối với Bạch Hằng, cô tiếc nuối và lo lắng, đối với Biên Khoáng, cô hối hận và đau lòng, đối với Trần Di Toa, cô đồng tình và tiếc hận, mà đối với Cố Tự, mới chính là áy náy thật sâu.
Cô với anh có thể xem như loại quan hệ gì?
Anh là quan lớn ở căn cứ, cô là dị năng giả hệ chữa trị, hai người từng cùng làm nhiệm vụ, từng hợp tác, cô kính nể năng lực của anh, mà anh, có lẽ ít nhiều có chút thưởng thức sự độc lập của cô chăng, đienanlequy don cô không quá hiểu rõ. Hai người cũng chỉ nói nhiều hơn mấy câu so với người xa lạ, thế nhưng lần đó anh vậy mà lại tìm đến trước mặt cô.
Tại thời khắc yếu ớt nhất bất lực nhất, anh thỉnh cầu cô làm bạn, cô không hiểu anh gặp phải chuyện gì, cũng có thể anh đang thử bất cứ điều gì có thể khi tuyệt vọng, nhưng cuối cùng cô vẫn cự tuyệt.
Nhiều năm sau anh trở thành tuyệt thế cường giả, lại cô đơn tịch mịch một mình, ngay cả ánh mắt cũng mang theo mũi dao, chính là lúc dù như thế nào cô cũng không thể quên bản thân đã từng đuổi một người hai bàn tay trắng ra khỏi cửa.
Cô thở mạnh một hơi, đến phòng khách ghé sát vào cửa lớn lắng nghe một lúc, xác định bên ngoài không có tang thi, bật đèn bắt đầu thu thập mọi thứ.
Trong ba lô leo núi đựng hai chai nước, hai hộp sữa, hai bao bánh quy nén và bánh mì, bỏ thêm vài bao đùi gà, trứng muối, lạp xưởng, sô cô la, một bộ đồ, còn có ống nhòm, một ít băng vải và thuốc.
Dùng vải bọc đao lại, cột một dây vải đeo sau lưng, nhìn qua chỉ là một cây côn dài năm sáu mươi centimeter, cũng không quá bắt mắt, hai thanh đao ngắn hơn một cái cắm trong giày, một cái buộc ở cạnh ngoài đùi phải.
Chuẩn bị xong, các dụng cụ trong phòng đã sớm chứa đầy nước, cô nằm trên sofa chợp mắt, đến lúc trời sắp sáng cô đã tỉnh lại nấu cơm, chưng canh trứng, ăn cơm nóng hổi, sau đó làm nóng người tiêu hóa một lúc thì trời đã hoàn toàn sáng, cô cẩn thận mở cửa, LInh PHan nhìn xung quanh một chút rồi chạy ra ngoài.
Hành lang lạnh lẽo yên ắng, không có dấu vết đặc biệt nào khác, cô liếc mắt nhìn cửa sổ đối diện, tối qua không nghe thấy động tĩnh lớn, chỉ có vài tiếng thét thất kinh, xem ra người bên trong vẫn ổn.
Cô thu hồi ánh mắt, chậm rãi đi về phía cầu thang.
Bởi vì là tiểu khu mới xây, không có quá nhiều hộ gia đình, cô đã hỏi chủ cho thuê nhà, mỗi tầng có bảy người sống, tòa nhà này có mười lăm tầng, chính là một trăm linh năm người, dựa theo tỉ lệ một phần mười thì sẽ có mười tang thi. Chỉ là cũng không thể tính như vậy, bởi vì nhóm tang thi đầu tiên chủ yếu là người bị cúm, mà hầu hết người bệnh đã được đưa tới bệnh viện, nơi đó mới thật sự là địa ngục trần gian, bên trong khu dân cư hẳn là chỉ có một phần hai mươi thậm chí là tỉ lệ nhỏ hơn.
Biên Trường Hi ở tầng ba, vận khí tốt một chút thì đoạn đường đi xuống này sẽ không gặp tang thi, còn nếu vận khí kém... Mặc dù tang thi không có trí tuệ, không thể mở cửa nhưng vẫn có thể lên xuống cầu thang được.
Trong lòng cô nhớ lại, nhẹ tay nhẹ chân xuống tầng, hành lang vắng vẻ trống không, cô không phát ra bất cứ âm thanh nào, an toàn xuống tầng hai, lại tiếp tục an toàn xuống tầng một, đứng trước cửa thủy tinh của tòa nhà, rốt cuộc nhìn thấy một bãi tàn hài (xác không đầy đủ), xem bộ dạng là một người đàn ông, máu thịt bắn tung tóe, nội tạng chảy đầy đất, trên cửa thậm chí nhìn thấy mảnh gan nhỏ và dấu tay đã biến thành màu đen, có thể biết được lúc ấy anh ta đã giãy dụa kịch liệt như thế nào, quả thực khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Biên Trường Hi không đổi sắc mặt nhìn thoáng qua, hơi nâng mắt, quả nhiên cách đó không xa có một nữ tang thi đang di chuyển.
Nhóm tang thi đầu tiên cũng không phải là xuất hiện trong cùng một thời gian.
Có nghĩa là khoảng một phần mười dân số không biến thành tang thi trong thời khắc nửa đêm đó, người có hệ miễn dịch kém sẽ chậm rãi biến thành tang thi trong vòng ba ngày.
Mà trước của thủy tinh này vừa chết một người, Biên Trường Hi đoán đây là một đôi tình nhân vẫn còn đang ở bên ngoài lúc nửa đêm, bị tang thi đột nhiên xuất hiện dọa sợ nên vội vàng chạy về nhà trọ, trên đường cô gái đột nhiên thi hóa (biến thành tang thi), lại bởi vì cửa thủy tinh của nhà trọ đã khóa, người đàn ông không kịp mở khóa nên bị ăn hết.
Thị giác của tang thi thoái hóa, nhưng thính giác và khứu giác rất nhanh nhạy, một con tang thi cực kì mẫn cảm đối với mùi sinh vật sống và mùi máu tươi, đồng thời lại có loại tính cách lười nhác trời sinh, ví dụ như nếu không phát hiện mục tiêu khác, cho dù đã ăn xong một mục tiêu,DDle quýdon nó cũng sẽ chỉ di chuyển ở gần đó, sẽ không chủ động đi kiếm ăn.
Đương nhiên đây là tang thi cấp thấp, sau này tang thi cấp thấp biến thành tang thi cấp cao sẽ có trí tuệ, sẽ làm ra đủ loại hành động khiến con người sửng sốt tuyệt vọng.
Biên Trường Hi phát hiện nữ tang thi kia liền lập tức ngừng mọi động tác, sợ kinh động đến nó.
Khí lực, cường độ thân thể của tang thi lớn hơn con người hai đến ba lần, lại không biết đau đớn mệt mỏi, nếu không có trụ cột sức mạnh nhất định, một mình đánh với một con tang thi là chuyện viển vông.
Vũ lực và thể lực của Biên Trường Hi không đủ, nhưng cô có đầy đủ kinh nghiệm và trụ cột tâm lý, cùng có đủ bình tĩnh, bảy năm mạt thế, giết tang thi đối với cô bình thường giống như chặt thức ăn vậy, hơn nữa bây giờ cô còn có vũ khí sắc bén, mà phản ứng và hành động của tang thi lại rất chậm.
Vẫn có thể liều mạng.
Vấn đề là chỉ sợ ở xung quanh có tang thi khác.
Cô cúi đầu tìm kiếm, tìm được một viên gạch men sứ trang trí còn thừa, mở cửa sổ ném ra ngoài.
Âm thanh gạch men sứ vỡ vụn cực kì vang, nữ tang thi chậm rãi di chuyển về phía đó, phát hiện không phải đồ ăn liền ngốc ngếch đứng yên một chỗ. Biên Trường Hi đợi một lúc, không phát hiện tang thi khác tới, nhẹ nhàng thở ra một hơi, mở cửa thủy tinh ra, rút đao từ sau lưng nắm trong tay, vượt qua thi thể bước từng bước ra ngoài.
Lúc còn khoảng bảy tám mét, nữ tang thi giống như nhận ra cái gì, chậm chạp xoay người lại.
Mức độ thối rữa của cô ta nhiều hơn so với tang thi trên ban công tối qua, một con mắt đã rơi ra ngoài, từng miếng thịt treo trên mặt, nước dãi màu vàng tanh đậm đặc chảy từ miệng xuống dưới, trên răng nanh sắc nhọn vẫn còn dính một ít thịt vụn, muốn bao nhiêu ghê tởm có bấy nhiêu ghê tởm.
Thật ra phần lớn nguyên nhân mà rất nhiều người không dám đối đầu với tang thi chính là do ghê tởm, những thứ thịt thối và nước dãi này bắn trên mặt mình, nghĩ thôi cũng đã không chịu nổi.