Trùng Sinh Từng Bước Trở Thành Siêu Sao: Bà Xã Của Kiêu Ngạo Ảnh Đế

Chương 20



Từ phòng giám đốc bước ra, sắc mặt của Lăng Ca sớm đã tối đen, nhưng cô ta vẫn cố trấn tĩnh lại. Khi chỉ còn hai người, cô ta nhìn xung quanh thấy không có ai tới nghe lén mới bắt đầu bạo phát.

"Lăng Ảnh, chị đã quên nhiệm vụ của mình rồi sao?"

Lăng Ca siết chặt nắm tay, gân xanh cơ hồ muốn nổi lên, đủ thấy cô ta đang kiềm nén cơn tức giận này đến cỡ nào.

"Chị không quên!"

Lăng Ảnh cười cười, không có ý định giải thích bất cứ điều gì. Cô đang đợi kịch vui tới.

"Vậy tại sao chị còn đồng ý làm ca sĩ chính hả? Chị đang đùa tôi à? "

Lăng Ca nhìn thấy vẻ mặt không lo âu hoảng sợ của Lăng Ảnh, cô ta suýt nữa đã không nhịn được hung hăng muốn tát cho Lăng Ảnh một cái, con tiện nhân này hôm nay ăn gan hùm sao? Còn dám dùng thái độ đó nói chuyện với cô ta.

"Tôi sẽ báo chuyện này cho ba ! Chị nên chuẩn bị tinh thần cho tốt đi !"

Lăng Ca lấy điện thoại từ trong túi xách ra, vừa định nhấn phím gọi cho Lăng Thiên thì nghe tiếng Diêu Thần Địch đang réo gọi cô ta, ý định gọi điện bị hoãn lại, trong lòng cô ta giật thót, đến giờ mới nhớ tới chuyện mình sai đám người kia gửi hình tới, nhưng mà sao Diêu Thần Địch lại tìm cô ta? Chẳng lẽ cái đám ngu ngốc kia làm bậy điều gì rồi?

"Lăng Ca, cô gửi cho tôi cái quái gì thế hả?"

Diêu Thần Địch từ xa đã nhìn thấy Lăng Ảnh và Lăng Ca đứng chung một chỗ, anh ta liền muốn tỏ ra mình là chính nhân quân tử, lấy được hảo cảm từ Lăng Ảnh, cho nên mới có thái độ dữ dội với Lăng Ca như thế.

"Anh Địch, em gửi cho anh cái gì chứ?"

Lăng Ca trong nội tâm có hơi hoảng, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra trấn tĩnh, nhu nhược hỏi, bộ dáng ngây thơ không hiểu chuyện.

Diêu Thần Địch mày cau lại, đưa cho Lăng Ca một túi tài liệu nhỏ, lạnh lùng nói.

"Cô tự mình xem đi !"

Lăng Ca nhìn trên túi tài liệu ghi địa chỉ người gửi là chính cô ta, khuôn mặt có chút khác thường. Cái đám người kia không thể biết tên và địa chỉ của cô ta được, vì vậy túi tài liệu này không chứa hình của con tiện nhân kia rồi.

Nhưng nếu không phải bọn họ, thì là ai mạo danh cô ta gửi cái này chứ?

"Cái gì...đây?"

Trong túi tài liệu có mấy tấm hình, chụp một cô gái khỏa thân. Mà khuôn mặt của cô gái kia, không ai khác chính là Lăng Ca, cô ta biết đây chỉ là hình ảnh cắt ghép, nhưng nó thật sự quá tinh vi.

Thân hình của người trong ảnh giống cô ta tới 70%, nếu như không phải cô ta chưa từng chụp mấy cái ảnh mát mẻ này, nhất định đã nghĩ đây là chính mình rồi.

Lăng Ảnh thấy Lăng Ca bị dọa cho ngây ngốc, cô giả vờ giật lấy mấy tấm ảnh, tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc, nhưng sau đó trấn tĩnh lại, kiên định nói.

"Em gái tôi sao có thể chụp mấy cái hình bại hoại như thế này được, rõ ràng là vu khống !"

Lăng Ca nghe Lăng Ảnh nói vậy, giống như bám lấy được phao cứu sinh, cô ta bắt đầu nước mắt lã chã, nhào vào lòng Lăng Ảnh vừa run rẩy vừa khóc.

"Chị, em bị người ta hãm hại !"

Ai nha...con mèo nhỏ trông đáng thương đến nhường nào a~ , thật là khiến cho người ta hung hăng muốn lột cái bộ móng vuốt đáng sợ của nó ra mà.

Lăng Ảnh trong lòng âm thầm cười. Nhưng bên ngoài lại tỏ ra thương tiếc cưng chiều Lăng Ca, cô quay sang chất vất Diêu Thần Địch.

"Anh không có mắt sao? Mấy cái hình ghép lộ liễu như vậy mà cũng tin được?"

Diêu Thần Địch buồn bực, hình ghép sao? Nhìn chân thật như vậy mà? Nghe thấy lời nói không mấy vui vẻ của Lăng Ảnh, anh ta biết kế hoạch ban đầu coi như xong rồi. Đây chính là ăn trộm không được còn mất luôn nắm gạo.

"Nếu không phải Lăng Ca gửi, vậy thì là ai chứ?"

Diêu Thần Địch lầm bầm, Lăng Ảnh nghe thấy, đã biết đến trọng tâm vở kịch rồi, cho nên liền nói

"Lăng Ca, theo chị chúng ta nên đi báo cảnh sát đi !"

Lăng Ca ở trong lòng Lăng Ảnh khẽ run một cái, cô ta đảo mắt, khẽ nói.

"Em cũng nghĩ như vậy, chị , chờ em một chút, e đi rửa mặt xong sẽ quay lại đi cùng chị tới sở cảnh sát !"

Lăng Ảnh vuốt tóc Lăng Ca, ý vị thâm trường. Lăng Ca lại không nhìn thấy được vẻ mặt đó, cô ta lảo đảo rời đi, nhưng không có vào nhà vệ sinh, mà tìm một nơi vắng vẻ ít người lui tới gọi một cuộc điện thoại.

"alo?"

Đầu dây bên kia lại vang lên tiếng nói ồm ồm khó nghe.

"Các anh đã gửi hình tới chưa?"

"Rồi, sáng vừa mới sai người tới gửi !"

Nghe được câu trả lời, Lăng Ca suýt nữa không đứng vững, cô ta gấp gáp hỏi tiếp...

"Các anh gửi hình gì vậy hả?"

Bên kia nhớ tới lời dặn của Lăng Ảnh, cho nên liền thoải mái nói, giọng điệu ngả ngớn.

"Là hình một cô gái khỏa thân! Là quà của chị cô tặng cho cô đó !"

"Cái gì? Cái lũ khốn kiếp ! Tôi sai mấy người làm cái gì? Lấy tiền của tôi xong liền phản?"

Lăng Ca tức đến nói năng lộn xộn ! Con tiện nhân ! Đồ dã chủng ! Thì ra là mày ! Vậy mà ban nãy còn giả vờ an ủi bảo vệ mình . Mẹ kiếp ! Mày được lắm Lăng Ảnh !

"Cô gái, chị cô có người bảo vệ, cho nên chúng tôi đành phải làm như vậy thôi ! Chị cô còn nhắn nếu cô đi báo cảnh sát, không chừng người vào tù đầu tiên chính là cô đó ! Cô im lặng thì chúng tôi cũng sẽ im lặng, không khai ra danh tính của cô !"

Lăng Ca cắn môi, cúp luôn điện thoại ! Điên rồi, cô ta đúng là điên rồi mới đi nhờ cái đám ngu xuẩn phản bội đó! Tiền mất, lại bị chơi một vố, sự nhục nhã này cô ta không thể chấp nhận được.

Lăng Ảnh, con khốn ! Là ai dám ra tay bảo vệ mày? Là ai xem vào chuyện của Lăng Gia?

Lăng Ca hiện lên vẻ mặt độc ác, cả người phát ra lãnh khí đáng sợ. Nhưng rất nhanh trở lại bộ dáng yếu đuối, bởi vì cô ta nhìn thấy Lăng Ảnh và Diêu Thần Địch đang đi đến đây!

"Lăng Ca, sao em lại đi ra đây hả? Chị chờ mãi không thấy cứ sợ em nghĩ quẩn nên đi tìm!"

Lăng Ảnh nắm lấy vai Lăng Ca, sợ hãi nói. Lăng Ca tuy rất muốn giết chết Lăng Ảnh ngay lập tức, nhưng cô ta vẫn đièm đạm, buồn bã nói.

"Chị , em có vài việc muốn nói với chị!"

Lăng Ảnh đang đứng đối diện Lăng Ca, phía sau là Diêu Thần Địch, nghe Lăng Ca nói vậy, Lăng Ảnh liền nở nụ cười mỉa mai, chính thức lật mặt với Lăng Ca.

"Diêu Thần Địch, phiền anh rời đi được không? Tôi sẽ giải quyết chuyện này và cho anh câu trả lời hợp lý!"

Lăng Ảnh xoay người, tiến tới nói với Diêu Thần Địch. Anh ta mặc dù không vui vẻ gì, nhưng người ta đã có ý đuổi mình thì mình ở lại càng khiến người ta chán ghét, cho nên bất đắc dĩ đành phải rời đi!

Đợi đến khi Diêu Thần Địch mất dạng, Lăng Ảnh mới xoay người lại , đi tới bên cạnh Lăng Ca .

Lăng Ảnh còn chưa kịp nói điều gì đã bị Lăng Ca vung tay lên định tát , may mắn cô phản xạ tốt, bắt trúng cổ tay của cô ta.

Lăng Ảnh siết chặt cổ tay Lăng Ca, khiến cho mặt cô ta nhăn lại, giãy giụa muốn thoát. Nhìn cái bộ dáng này của cô ta, Lăng Ảnh không nhịn được mỉm cười trêu chọc..

"Chậc...em gái, từ khi nào em lại trở nên bạo lực như vậy?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.