Trùng Sinh Vân Thiển Y

Chương 7: Thánh chỉ tứ hôn



Vân Thiển Y nhìn quân binh đoàn đoàn rời khỏi Vân gia, sắc mặt bình tĩnh đến lạnh người. Mọi người không ai biết được trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì, ngày cả Tri Dung Tri Hạ dù đang rất lo lắng cho tâm trạng của nàng cũng không dám nói lời an ủi bậy bạ. Chỉ thấy sau khi Đại tiểu thư Vân gia nói chuyện với lão gia xong sau đó về phòng không nói tiếng nào.

NGười trong Vân gia ngoài mặt im lặng nhưng sau lưng lại bàn luận sôi trào, bởi vì họ cảm thấy sự việc này quá mức bất ngờ, có người ganh tị, cũng có người cho là đương nhiên, nhiều người một ý nhưng hoàn toàn không ai định liệu được phát sinh tiếp theo, cho đến khi lão gia cho người gọi Vân Tâm Nhược đến đại sảnh nói chuyện.

Vân Thiển Y đứng sau rèm nghe Vân Hồng Đào và Vân Tâm Nhược trao đổi, ánh mắt càng toát ra sâu thẳm, một cổ hơi thở không dự đoán được lấp tràn trong cơ thể nàng. Mà biểu hiện như vậy cho thấy Vân Thiển Y vô cùng tức giận.

Cuộc trò chuyện bên tai đều được thu hết trong đầu nàng không sót một chữ

-“Vân phủ chỉ có một cái cực kì được sủng ái là Đại tiểu thư , người ngoài làm gì biết được có một Tam tiểu thư , cái kia Tướng quân rõ ràng muốn thú Vân Thiển Y, lại gả Vân Tâm Nhược đi , đây là khi quân , nếu bị phát hiện , tội danh này ai chịu?”

Vân Hồng Đào cảm giác trong không khí truyền đến một trận gió lạnh, nhìn đến ánh mắt Vân Tâm Nhược , băng hàn trong mắt nàng như muốn đông cứng hắn

Lại nghe ra giọng nói châm chọc của nàng , nhất thời trên mặt một mảnh xanh mét

Chưa từng có ai dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với hắn , trên thương trường ai cũng phải nể mặt hắn , ở Vân phủ ai mà không đối với hắn cung kính tòng mệnh , hôm nay lại bị nữ nhi của chính mình châm chọc khiêu khích, hơn nữa lại là nữ nhi mà từ nhỏ mình đã ghét bỏ

Hắn nắm chặt tay , chỉ sợ nhịn không được tiến lên tát nữ tử đang cười này một cái . Hắn hít một hơi thật sâu , nhịn lại tức giận ngập trời trong lồng ngực

“Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi có thể lấy Vân phủ ra nói giỡn sao?” Vân Hồng Đào ánh mắt hèn mọn nhìn nữ tử trước mắt , ngôn ngữ hết sức muốn nhục nhã nàng “Hoàng Thượng tứ hôn chỉ nói là chi nữ Vân phủ, chưa từng ghi là Thiển Y, cho nên , chỉ cần là nữ nhi của Vân Hồng Đào ta, sẽ không tính là khi quân , cho nên , ngươi nhất định là gả Tướng quân phủ rồi. Lấy tư sắc bình thường của ngươi, gả cho Tướng quân là phúc đức tu luyện từ kiếp trước rồi”

Vân Tâm Nhược trầm tĩnh nhìn về phía hắn , trong mắt hàn băng nhất thời chậm rãi biến mất , một đôi mắt trong trẻo như ánh trăng tái hiện , buồn cười , phúc khí mà hắn không cho Vân Thiển Y đi hưởng thụ ư, Vân Hồng Đào quả thực dối trá đáng thương, hiện tại mới nhớ tới còn có một nữ nhi khác , cùng người như vậy tức giận thật không đáng, không thể nghe lọt được câu nào mà

“Không lấy chồng!” Nàng ném ba chữ , không hề nhìn về phía hắn xoay người rời đi

Vân Hồng Đào kinh ngạc nhìn Vân Tâm Nhược xoay người , thân thể giống như đông cứng lại

Nữ nhi này biểu hiện thật sự ngoài ý muốn của hắn, tốt! Tính tình đủ cứng rắn , nhưng là, trong mắt hắn hiện lên một loạt tính kế, lấy hay không lấy, không phải quyền của nàng.

“Ta nhớ nha hoàn của ngươi gọi là Tử Y phải không!” Vân Hồng Đào híp hai mắt, khóe môi nâng lên hiện ra mấy nếp nhăn , giống như một hồ ly giảo hoạt, dự kiến nhìn bóng dáng nàng ngừng lại

Tử Y! Vân Tâm Nhược xoay người, quần áo màu xanh quét một độ cong uyển chuyển, môi anh đào tái nhợt cắn chặt lại , mâu trung hiện lên một tia thâm trầm duệ lực

“Ngươi muốn làm gì Tử Y?”

“Nàng sẽ không được tốt lắm thôi” Ánh mắt như hồ ly của Vân Hồng Đào không thèm nhìn nàng, ngồi xuống ghế, tự rót cho mình một ly trà “Khế bán mình của Tử Y còn có vài năm, nha đầu kia lớn lên cũng có vài phần tư sắc, ngươi nói đem nàng bán kĩ viện thì thế nào, hẳn là được không ít tiền đi!” Hắn vòng vo một chút. Nói tiếp

“Đại tướng quân là ngươi nhất định phải gả rồi , cho dù trói lại cũng phải đem ngươi buộc vào kiệu hoa , ngươi cần gì phải không công hy sinh bồi thêm nha hoàn theo mình mười mấy năm?” Vân Hồng Đào nhấc khóe miệng, biểu hiện hiện tại tâm tình vô cùng tốt, mặc kệ nàng nhìn mình như một người chán ghét nhìn một con thú, vừa rồi tức giận, đã hơi hơi thoát bớt rồi, hắn là người trong giới thương nhân , đương nhiên biết dùng biện pháp tốt nhất để giải quyết. Như thế nào để mình có lợi nhất, Vân Tâm Nhược muốn đấu cùng hắn , đợi kiếp sau đi

Được, tốt lắm! Vân Tâm Nhược mắt lạnh nhìn Vân Hồng Đào trước mắt , đột nhiên , nàng nở nụ cười, cười giống như gió xuân tháng ba, một cỗ lo lắng thị sát làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng thanh thoát hơn, nhưng là ý cười không hề có trong đáy mắt. Lại tăng vài phần lãnh ý. Ngoài cười trong không cười , thật sự làm cho người ta đoán không ra

Hiện tại hai người, không giống như cha và con , mà là hai con hổ trong núi , ai cũng không chịu nhận thua, hai hổ đánh nhau , đương nhiên sẽ có một con tổn thương

Vân Hồng Đào vẫn chưa chú ý tới biểu tình cổ quái của Vân Tâm Nhược, còn đang thoải mái uống trà, nội tâm thập phần chắc chắn nàng sẽ đồng ý

Quả thực, ly trà này của hắn còn chưa uống xong . Vân Tâm Nhược cụp mắt xuống, lãnh ý thu lại vài phần

“Ta đáp ứng ngươi”

“Hừ…..” Hừ nhẹ một tiếng, Vân Hồng Đào đứng lên, nâng cao cằm, lạnh lùng ở trên cao nhìn xuống nàng, cười cười suy nghĩ, nàng thật là không biết tự lượng sức mình

“Đáp ứng rồi , vậy ngươi hiện tại có thể đi đi” Vân Hồng Đào đuổi người, hắn là một khắc cũng không muốn nhìn gương mặt này. Càng xem càng phiền lòng“Về những chuyện khác, ta sẽ cho Phương tổng quản nói với ngươi”

Giương mắt, Vân Tâm Nhược ánh mắt khinh thường liếc qua hắn một cái, vẫn là lẳng lặng đứng ở đó , đạm ngữ “Ta còn chưa nói xong , Vân lão gia liền vội vã muốn đuổi người như vậy sao?”

Một tiếng Vân lão gia, làm cho cơn tức giận vừa đi xuống của Vân Hồng Đào trào dâng lên , tay run run chỉ vào mặt Vân Tâm Nhược “Ngươi gọi ta là cái gì? Ta là cha ngươi! Ngươi là cái nữ nhi bất hiếu”

So sánh với Vân Hồng Đào đang tức giận thở hổn hển, Vân Tâm Nhược vẫn định thần nhàn nhã như cũ , không đem chút lửa giận của hắn để trong mắt, thanh âm như gió lốc cuốn tung bay ra

“Cha, ngươi xứng làm cha sao?” Giống như thán, giống như phúng. Trong mắt chỉ có xa cách

Ta…..” Vân Hồng Đào rút lui về phía sau từng bước “Cha, ngươi xứng làm cha sao?” Những lời này không ngừng vang vọng trong đầu hắn, lần đầu tiên có người nói trắng ra những lời này, lần đầu tiên có người dùng sức đâm vào trương đơn bạc giấy này (chẳng hiểu chỗ này T_T) . Lần đầu tiên, nội tâm bị trói buộc của hắn bày ra lỏa lồ trước mặt người khác, hắn không bao giờ dám nhìn thẳng vào vấn đề này, vẫn luôn chôn sâu ở đáy lòng, hôm nay , lại bị nàng nói thẳng ra lời nói như vậy , hắn có thể lừa người khác, nhưng không thể lừa chính mình. Tuy rằng hắn chưa bao giờ quan tâm hỏi han gì về Vân Tâm Nhược, nhưng hắn biết rõ mình có hai nữ nhi. Con người có khi thật sự mâu thuẫn. Rõ ràng cực lực bỏ qua, nhưng vẫn tồn tại vĩnh viễn trong đáy lòng. Không thể xóa được

Vân Tâm Nhược nhìn Vân Hồng Đào đang bị đả kích nghiêm trọng, trong mắt khí thế bức người

“Đem nữ nhi từ nhỏ để lại trong tiểu viện hoang tàn vắng vẻ, tự sinh tự diệt, bởi vì hạnh phúc Đại nữ nhi, lại muốn nàng thay gả, gả này không phải hạnh phúc, mà là đi vào xà quật bàn nguy hiểm, nếu có ngày bị tố giác, là đầu ai rớt xuống? Là ai hi sinh mạng? là hủy hạnh phúc của ai? Hoàng đế tứ hôn, thiên hạ đều biết, ai dám làm mất mặt hoàng gia. Các ngươi có cả trăm ngàn loại biện pháp đem tội danh đổ lên người Vân Tâm Nhược, chết chỉ có nàng, hủy cũng chỉ có nàng”

Vân Hồng Đào không thể tin nhìn nữ tử trước mắt, ánh mắt lợi hại làm cho người ta kinh ngạc, ngôn ngữ sắc bén . Hắn không thể không thừa nhận, nữ nhi hắn chưa bao giờ xem trọng này , thế nhưng lại thông minh tới cực điểm. Sự thông minh này làm cho hắn không kịp trở tay. Còn làm mặt mũi cùng tôn nghiêm của hắn bị đả kích nghiêm trọng. Tâm của hắn toàn bộ bị đảo loạn, không nói được nửa câu phản bác. Kỳ thật hết thảy những điều này cũng không phản bác được. Nàng nói toàn bộ đều là sự thật

“Muốn ta gả có thể, đáp ứng ta hai điều kiện là được” Vân Tâm Nhược mặt mày trong trẻo mà lạnh lùng làm cho người ta không thể nắm bắt được. Nụ cười trên môi nhợt nhạt, thản nhiên…..lại lạnh lùng mà xa cách.-(trích VLPN)

“Ngươi nghĩ bản thân còn có thể đặt điều kiện?” Vân Thiển Y rốt cuộc không nhịn được nữa cắt ngang câu chuyện của hai người bọn họ.

Vân Hồng Đào nhìn nữ nhi mình đi ra có chút kinh ngạc, không nghĩ Vân Thiển Y sẽ ra mặt, từ trước đến nay Vân Thiển Y rất ngại nhúng tay vào những vấn đề này mà hắn là người rất rõ rang.

Vân Tâm NHược nhìn nữ tử trước mặt, dung sắc như họa, tuyệt mỹ vô song lại không biết nói lời nào. Nàng đột nhiên muốn chạm vào nàng ta để biết rốt cuộc nữ nhân này đang nghĩ gì, vì khuôn mặt này, ánh mắt đó làm cho nàng nhìn không thấu, chỉ cảm thấy người này tràn ngập lạnh lùng, làm cho nàng bất giác sợ hãi không sao nói lên được. Rõ ràng nàng ta nói lời đơn giản, nhưng không hiểu sao từ trong thâm ý đó nàng nhận ra bản thân không thể tránh được một kiếp nạn này.

Vân Thiển Y bước đến sau lưng Vân Hồng Đào hai tay đặt lên vai hắn, lời nói dấu không được chán ghét: “Ngươi không nhận cha cũng không sao, không muốn gả cũng không thành vấn đề, vậy thì cảm phiền người bây giờ rời đi khỏi chỗ này. Bất cứ cái gì của Vân gia cũng không cần mang đi, ngay cả bộ giá y ngươi đăng mặc trên người, cảm phiền cũng thoát ra không chừa một mảnh giúp ta.”

Vân Tâm Nhược không thể tin nhìn nữ tử nói lời ác độc như vậy lại xuất phát từ miệng nàng, muốn nàng thoát đi y phục không chừa một mảnh đi khỏi đây, chằng phải là muốn mạng của nàng.

“Sao? Ngươi chẳng phải không nhận cha?” Vân Thiển Y đáy mắt tràn ra mỉa mai: “Ngươi có nhà để về, có quần áo để mặc, có nô tỳ hầu cận, có cơm để ăn, thích đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm, vì người là Vân tam tiểu thư. Nếu ngươi cảm thấy như vậy là chưa đủ đối với thân phạn tiểu thư của người thì cảm phiền biến về nơi của ngươi, Vân gia không dám chứa một đại nhân vật. Nếu ngươi đã nói cả thiên hạ không ai biết đến sự tồn tại của Van tam tiểu thư, vậy ta cũng không ngại biến điều đó thành sự thật.” Nhìn thấy sắc mặt dần tái nhợt cảu Vân Tam Nhược, Vân Thiển Y vô cùng hài lòng hạ lệnh

“Người đâu tiến vào”

Vân Tam NHược thực sự không ngờ nàng ta làm thật, nhất thời vị người lôi kéo nàng cũng không có phản kháng. Chỉ là lúc này Tử Y lại chạy vào dập đầu vì nàng mà cầu tình.

Vân Thiển Y thấy người tới, ánh mắt càng toát ra ôn nhu vô hạn.

“Tử Y ngươi nói sai rồi, Vân gia không có tam tiểu thư”

Tử Y kêu lên: “Không phải. Đại tiểu thư người tha cho tiểu thư đi. Nô tỳ nguyện làm trâu làm bỏ với ngài, cầu người tha cho tiểu thư của nô tỳ”

Vân Tâm Nhược nhìn Tử Y vì mình mà dập đầu, đau đớn không sao tả xiết, rốt cuộc nàng muốn tránh cung tránh không khỏi.

Vân Thiển Y mặc kẹ Tử Y nhìn thằng vào Vân Tâm Nhược không có kiên nhẫn hỏi lần nữa: “Ta hỏi lại, ngươi gả hay không gả?”

“Ta gả” lần này Vân Tâm Nhược trả lời vô cùng dứt khoát, không có một chút gì do dự. Bởi vì từ ánh mắt của nữ tử này nàng thấy là nộng đậm sát khí, nếu như nàng thật sự không gả như lời nói, nhất định nàng ta sẽ khiến mình và Tử Y sống không bằng chết. Rốt cuộc nàng cũng hiểu lòng người đáng sợ như vậy. Nụ cười ôn nhu ở hoa viên có lẽ nàng bị ảo giác thôi.

Tử Y nước mắt như mưa rơi nhìn Vân Tâm Nhược

Vân Hồng Đào nghe thấy lời nói rốt cuộc cũng nhìn lâu một chút đối với Vân Tâm Nhược, nhưng cũng không có nhiều cảm xúc, chỉ cảm thấy như vậy ổn thỏa rồi. Dù Y Nhi nói với hắn bản thân không còn tình cảm với Quốc sư, chỉ muốn đến 22 tuổi mới thành thân, nhưng nhìn thấy Thiển Y vì hắn còn có thể đánh mất hình tượng của mình như vậy, làm hắn vô cùng vui vẻ, hắn cũng rất luyến tiếc nàng.

Vân Thiển Y ý cười hài lòng, gật đầu một cái. Hai điều kiện mà Vân Tâm Nhược muốn, nàng sẽ đáp ứng, chỉ là bây giờ nàng đột nhiên có cảm xúc muốn đầy đọa nàng ta một chút. Để nàng đạt được mục tiêu như lời nói làm nàng không thoải mái. Vân Hồng Đào là phụ thân của nàng, thấy hắn tức giận nàng cũng tức giận, mặc kệ Vân Tâm Nhược hợp tình hợp lý như thế nào nàng cũng không chấp nhận nàng ta chọc Vân Hồng Đào sinh khí, chỉ trách nàng ta không có thực quyền, nếu đã như vậy thì nên chấp nhận bị người khác khi dễ đi thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.