Xe bí đỏ phản khoa học, hành vi nghệ thuật đột nhiên nuôi tóc dài ngang thắt lưng, còn có một đám biến thái ẩn núp chung quanh. Khấu Thu cảm thấy phạm vi câu hỏi của Khấu Quý Dược quá lớn, chắc mất cả đêm mới trả lời xong.
Khấu Thu: “Đến lượt cha.”
“Ta nói rồi, ta muốn biết hết tất cả.” Dưới gió đêm, mái tóc dài của hắn bay bay, dáng vẻ thâm thúy. Có vài người, khí chất trên người không thể nào tô vẽ lại, mặc dù là hệ thống cũng không làm được.
Đây tuyệt đối là thói quen của quan liêu khi ngày thường nghe nhiều nhân tài báo cáo.
Khấu Thu cố gắng lời ít mà ý nhiều: “Có người chết, nhưng hắn lại sống.”
Thời gian trôi qua, không khí lại như đóng băng.
“Tôi rất khó hiểu.” Lần này là từ Khấu Thu đánh vỡ trầm mặc: “Thích giả sinh tồn. Từ trước đến nay Khấu gia chỉ thưởng thức kẻ mạnh, nhưng cha lại rất dung túng tôi.”
Nguyên câu là ‘nhược nhục cường thục, thích giả sinh tồn’: yếu làm mồi ăn cho kẻ mạnh, kẻ muốn sống tồn phải trải qua sự chiến thắng kẻ thù địch hoặc là cá lớn nuốt cá bé.
Có thể nói, loại dung túng nãy đã đột phá điểm mấu chốt trên một ý nghĩa nhất định. Dù có là Khấu Uấn Lương cũng không có được quá nhiều che chở như vậy.
Khấu Quý Dược: “Đây không phải là một vấn đề.”
Khấu Thu nhướng mày.
Khấu Quý Dược: “Ngươi suy nghĩ ra thì đã tự trả lời cho chính mình.”
“Luận thân phận cùng địa vị, tôi không bằng đại ca nhị ca. Bằng cấp thì càng không nói đến, vậy tại sao lại nói là kẻ mạnh?”
Khấu Quý Dược nhìn hắn: “Vì cái gì khi cố ý chọn nơi có nhiều cây cối, đầu thường thường phải cúi xuống một chút?”
Khấu Thu: “Tôi nói rồi, chỉ là vì muốn làm một triết học gia thâm thúy.”
“Hay đó là thói quen nhỏ khi tập trung vào một việc gì đó?”
Lưng Khấu Thu khẽ run lên.
Khóe miệng Khấu Quý Dược khẽ nhếch. Hắn và Lận Ngang không phải là người hay cười, nhưng khi cười rộ lại hớp hồn người khác: “Khi ngươi nhắn tin cho người kia, đã tự tiết lộ hành tung của mình.”
Khấu Thu cho hắn đáp án: “Lận An Hòa.”
Khấu Quý Dược lắc đầu: “Mặc Vấn, hay Kinh Viễn?”
Khấu Thu cười nói: “Cái gì cũng không thể gạt được cha.”
“Lận gia cùng ta quan hệ chặt chẽ. Theo lý thuyết, đối tượng ngươi lựa chọn muốn sở cầu tốt nhất chính là Mặc Vấn.”
Khấu Thu chờ câu tiếp.
Khấu Quý Dược: “Nhưng ngươi sẽ lựa chọn Kinh Viễn.” Sát thủ không có tam quan, giá trị vũ lực giá đương nhiên sẽ mạnh mẽ hơn. Nói tới đây, Khấu Quý Dược đưa tay sờ sờ mái tóc mềm mại của hắn: “Cho nên chỉ có ngươi mới là kẻ giống người họ Khấu nhất.”
Khấu Thu hít một ngụm khí lạnh. Thì ra thứ hắn thích chính là có tâm cơ, mà mình lại đạt tiêu chuẩn.
— đến từ khách hàng của tiểu kỹ nữ không cần phải qua trạm kiểm soát quốc gia.
Thật ra Khấu Quý Dược sở dĩ đối tốt với Khấu Thu không phải là vì những tính kế của hắn, mà là tâm tính của Khấu Thu. Quả thật hắn có rất nhiều chủ ý của chính mình, trong nội tâm lại đầy tư tưởng của kẻ ích kỷ. Nhưng Khấu Thu sẽ không đi tranh đoạt với người khác, hắn càng thích an an tĩnh tĩnh ở một chỗ. Người không phạm ta, ta cũng không phạm người.
Trong tất cả người ở Khấu gia, chỉ có hắn đối với Khấu Quý Dược là tâm không có sở cầu. Cho dù là Khấu Bân Úc, ở mặt ngoài có phong lưu thành tánh thế nào, nhưng vẫn lén lút cùng Khấu Uấn Lương đấu đến chết đi sống lại như trước. Trên cái thế giới này, có thể sử dụng chân tâm thiện đãi người thân thì nhiều không kể xiết. Nhưng thực đáng tiếc, Khấu Quý Dược sinh ra trong gia đình quá mức giàu có, vài chục năm chỉ đụng phải một người như Khấu Thu.
“Ngươi là con ta.” Giọng Khấu Quý Dược rất khẽ, cũng tựa như ánh trăng đêm nay: “Ta sẽ đối xử tốt với ngươi.”
Khấu Thu: “… Giấc mộng của cha là làm tôi cảm động?”
Khấu Quý Dược: “Ta chưa bao giờ nuốt lời.”
Phía trước có tiếng bánh xe, dẫm lên lá khô, xèo xèo rung động.
Tả Nhất từ bên trong xe đi ra, nhìn thấy Khấu Quý Dược liền nhẹ nhàng cúi chào. Mảnh vải vốn che mặt của Khấu Thu đã sớm không biết rơi rớt ở đâu. Sau khi hắn nhìn thấy khuôn mặt Khấu Thu cũng không hỏi nhiều, an tĩnh mở cửa xe, đảm đương nhân vật lái xe.
Ngoài cửa sổ xe là một mảnh tối đen, đèn đường không có kéo dài đến nơi rừng cây hoang vắng này.
“Có chuyện muốn hỏi?”
Bị đã nhìn ra, Khấu Thu cũng không phủ nhận: “Gia tộc chúng ta có lịch sử di truyền bệnh tâm thần không? Chính là cái loại thường thường hay có một nhân cách khác ấy.”
Xe phanh gấp lại, Tả Nhất ho nhẹ một tiếng, một lần nữa vững vàng đi tiếp, làm bộ như cái gì cũng không có nghe thấy.
“Không có.” Khấu Quý Dược lãnh tĩnh đáp.
Tả Nhất từ kính chiếu hậu nhìn thấy thần sắc Khấu Thu thất vọng, tay lái run lên. Loại thất vọng này nói lên cái gì? Chẳng lẽ là đang tiếc nuối cả nhà không bị bệnh tâm thần hả.
Khấu Thu quả thật rất tiếc nuối. Những thứ hắn phân liệt ra chẳng lẽ là do tự mình biến dị?
Khấu Quý Dược: “Lúc ngươi sinh ra, mẹ ngươi từng có tiêm vắc-xin phòng bệnh cho ngươi.”
“Xin lỗi cho tôi học thức nông cạn. Vắc-xin phòng bệnh nào lại dẫn đến biến dị đây?”
Khấu Quý Dược khẽ thở dài một cái: “Bạch Mộng Thu là một nữ nhân thông minh nhưng lại quá tự phụ. Năm đó sau khi cô ta hủy đi tư liệu thực nghiệm, lại muốn sống sót nên cách tốt nhất chính là mang thai con cái Khấu gia. Mặc dù Khấu Trấn muốn động đến cô ta, cũng sẽ chờ sau khi đứa trẻ sinh ra mới được.”
Khấu Thu: “Cho nên cha cùng bà ta…”
“Chưa bao giờ có suy sét có đời sau, t*ng trùng đông lạnh thực thông thường.”
Thì ra hắn được sinh ra như thế.
“Cái đó cùng vắc-xin phòng bệnh có quan hệ gì?”
Khấu Quý Dược: “Cô ta sinh ngươi ra đương nhiên muốn nhờ ngươi mưu cầu một đường sinh cơ. Đứa trẻ mới sinh quá yếu ớt, rất có thể trong quá trình trốn chết dẫn đến chết non. Bạch Mộng Thu không thể đảm bảo được sự tồn tại của ngươi.”
“Nhưng bà ta có thể bảo đảm tôi trùng sinh.” Khấu Thu lạnh lùng nói: “Thực nghiệm của các người đã đủ để mang một người trở lại.”
Khấu Quý Dược gật đầu: “Người là hình đa diện. Kiên nghị cùng yếu ớt là chuyện bình thường. Thể chất người thường không thể tiếp thu được không gian xé rách. Sự tồn tại của vắc-xin phòng bệnh là trình độ nhất định để thay đổi gien, để thân thể ngươi có thể thừa nhận được bài tập cường độ cao.”
Khấu Thu cúi đầu: “Cái gọi là ‘vắc-xin phòng bệnh’ cũng có chỗ thiếu hụt, đúng không?”
“Thân thể sẽ không ổn định. Cảm xúc hỉ nộ vô thường của ngươi là điều bình thường. Nhưng khi càng ngày càng trưởng thành, những tác dụng phụ đó sẽ chậm rãi biến mất.”
Cho nên nói khi mình được mười hai tuổi thì chậm rãi mất đi cố chấp đối với Trần Chu. Chủ nhân cách vốn là ghen tị cũng từng bước trở thành xu hướng bình tĩnh.
Đáng tiếc đoạn ký ức về giai đoạn bị những tính cách khác khống chế, hắn lại không có. Nếu không thì đã có thể phát hiện ra được một ít manh mối.
Sau khi Khấu Quý Dược giải thích hoàn tất, không khí bên trong xe một lần nữa quay về yên lặng.
|Khấu Thu: ta muốn mở hình thức ‘Đồng Tước đài’.|
Nếu lại bị nhốt một lần nữa, hắn có thể nhìn thấy những ký ức không kịp xem lần trước.
|Hệ thống: vì nhiệm vụ lần trước thất bại nên kí chủ không thể lần thứ hai dùng hình thức ‘Đồng Tước đài’ được nữa.|
|Khấu Thu: còn hình thức nào cùng loại không?|
|Hệ thống: tập hai của nó, hình thức ‘Lãng đào tận thiên cổ phong lưu nhân vật’. Sau khi kí chủ thông qua ba cửa, có thể vào mũi đất số bảy.|
Lãng đào tận thiên cổ phong lưu nhân vật: Sóng cuốn hết nhân vật phong lưu một thuở (trong bài Niệm nô kiều – Xích Bích hoài cổ của Tô Thức)
Mũi đất số 7 (cape no.7): một bộ phim Đài Loan
|Khấu Thu: một bộ phim?|
|Hệ thống: mũi đất số bảy là nơi cùng loại với Đồng Tước đài, kí chủ không cần phỏng đoán nhiều. Mời kí chủ mau chóng đưa ra quyết định có bắt đầu dùng hình thức này hay không.|
|Khấu Thu: dùng.|
…
Khấu Quý Dược nhìn đột nhiên Khấu Thu chiếm lĩnh hai phần ba chỗ ngồi phía sau: một tay chống đầu, thân mình nghiêng đi, chân bắt chéo, biểu tình cười như không cười, còn thường thường vươn ra đầu lưỡi phấn nộn liếm khóe miệng.
Bị bệnh?
Hắn sờ sờ trán Khấu Thu, độ ấm rất thấp.
Khấu Thu: “Tôi không có bệnh.”
Khấu Quý Dược: “Trạng thái hiện tại của ngươi như bị miệng khô lưỡi khô.”
Khấu Thu hoàn toàn không thể khống chế được động tác của mình, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn mình lắc eo làm thêm một tư thế càng câu nhân.
|Khấu Thu: giải thích.|
|Hệ thống: Cổn cổn Trường Giang đông thệ thuỷ, lãng hoa đào tận anh hùng. Ngươi chỉ cần quản lãng là được rồi.|
Cổn cổn Trường Giang đông thệ thuỷ, lãng hoa đào tận anh hùng: Trường Giang cuồn cuộn chảy về đông, sóng bạc cuốn phăng hết anh hùng (trong bài Lâm giang tiên của Dương Thận.)
Lãng: phóng túng, buông thả.
|Khấu Thu: …|
|Hệ thống: đây là hình thức chung cực để bồi dưỡng người phong lưu. Hình thức này phân thành ba cấp bậc, hiện nay kí chủ cần phải thông qua trạm kiểm soát ‘Nhất thạch kích khởi thiên tằng lãng’.|
Nhất thạch kích khởi thiên tằng lãng: là một câu thành ngữ của Trung Quốc, nghĩa là ném một tảng đá vào trong nước làm sủi lên tầng tầng lớp lớp bọt sóng, thường dùng để ví von với một câu nói hoặc một hành động nhỏ nhưng lại gây ra phản ứng mãnh liệt.
Trọng điểm từ ‘lãng’ được xông ra, Khấu Thu cứ luôn cảm thấy khi nghe những lời này thấy thế nào cũng rất mất thể diện.
|Hệ thống: ‘Nhất thạch kích khởi thiên tằng lãng’, tức là người bên cạnh làm ra bất cứ hành động nào thì ngươi đều phải biểu hiện ra tạo hình phong lưu bất đồng.|
|Khấu Thu: làm sao mới được tính thông qua?|
|Hệ thống: ý trên mặt chữ, làm đủ một ngàn động tác lãng là được. Kí chủ đã làm một lần, còn 999 lần nữa.|
Khấu Quý Dược: “Say xe?”
Khấu Thu nháy mắt mấy cái, hai đầu ngón tay đặt giữa cánh môi, ném ra một nụ hôn gió.
Xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy một màn chói mù mắt này, Tả Nhất giống như cảm giác mình đã phát hiện ra cái gì đó mà mình không nên biết.
Khấu Quý Dược: “… Đến bệnh viện, ngay lập tức.”
Khấu Thu lấy tay che mặt. Hiện tại đánh chết cái tên hai phút trước, trước khi bắt đầu dùng hình thức còn kịp sao?