Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 104: Mạch thượng hoa khai, hoãn hoãn quy hĩ |3|



Bọc thảm, Khấu Thu lăn lăn trên sàn, lại bắt đầu giống như sâu lông mấp máy hướng về phía trước.

Mắt Lận Ngang sáng rực lên: “Đây là trò chơi tương tác giữa cha với con?”

Xém chút nữa là Khấu Thu bốc mai rùa lên ném hắn. Đáng tiếc, cả người hắn đều bị bao bọc bởi thảm, chỉ lộ ra bộ phận từ cổ trở lên.

“Là vận động trước khi ăn. Để tôi vận động một chút rồi đến ăn.”

Chờ cho đến khi Lận Ngang xoay người đi, hắn mới nhẹ nhàng thở phào.

|Khấu Thu: xóa cái miêu tả này đi, ta muốn trở lại bộ dạng ban đầu.|

|Hệ thống: miêu tả về tôn quý, chỉ có cái này.|

|Khấu Thu: xóa, ta muốn trở lại làm người.|

Khi ăn cơm, khôi phục lại một thân nhẹ nhàng, Khấu Thu cảm thấy cả người đều khỏe lên. Lận Ngang múc cho hắn một tô canh gà lớn, cho ít rau thơm lên bên trên.

Kinh Viễn từ trong phòng đi ra, ngồi trước bàn ăn, đau lòng nhìn Khấu Thu. Ánh mắt lạnh như băng nhìn Lận Ngang: “Sao không hầm gà đen?”

Lận Ngang cười lạnh: “Ăn cơm mềm không có tư cách lên tiếng.”

Thanh niên còn trong giai đoạn thất nghiệp – Kinh Viễn: …

Một ngày thực nhanh chóng trôi qua.

Tây trang màu đen được cắt may tỉ mỉ hiện lên vòng eo thon gọn, Khấu Thu thuần thục đeo nơ lên. Lận An Hòa chậc lưỡi đáng tiếc, vốn tưởng Khấu Thu sẽ không biết đeo, là hắn có thể danh chính ngôn thuận đến ‘hỗ trợ’.

“Ổn chứ?”

Khấu Thu gật đầu cùng hắn đi ra cửa phòng, Kinh Viễn thực mau chóng bám theo. Hắn né tránh những khung cửa có ánh nắng chiếu vào. Mặc dù là ở trong phòng cũng có thói quen đến sát vách tường.

Khi ra cửa, đang quét dọn hành lang – Lận Ngang kéo tay hắn, sau đó dùng chân đá cửa.

Mắt mở trừng trừng nhìn Khấu Thu lên xe chạy lấy người, ánh mắt Kinh Viễn đằng đằng sát khí.

Lận Ngang: “Đánh ngang tay thì đừng uổng phí sức lực. Nó đi họp mặt gia tộc, ngươi đi theo chỉ thêm phiền.”

Nói xong, hắn lấy ra một tấm ảnh: “Rảnh quá thì chi bằng đi tìm người này đi.”

Kinh Viễn vẻ mặt lạnh lẽo: “Giết người.”

Lận Ngang: “Tạm thời không được, ta còn có chuyện muốn hỏi.”

Kinh Viễn quét mắt nhìn tấm ảnh. Là một tấm ảnh vô cùng bình thường, nam nhân trên đó bởi vì hàng năm túng dục quá độ nên khóe mắt có hơi rủ xuống.

“Hắn tên Trần Lâm, là cha nuôi Khấu Thu.”

Kinh Viễn sửng sốt.

Lận Ngang ném tấm ảnh cho hắn: “Muốn bảo hộ Khấu Thu, thì phải nhanh chóng tìm được Trần Lâm.”

Cùng lúc đó, Khấu Thu cùng Lận An Hòa đã tới nơi: là một trang viên khá lớn. Kiến trúc màu xanh nhạt đặc sắc, vườn hoa cùng tòa nhà chính chiếm phần lớn diện tích. Nếu là mùa hè, quả thật đúng là nơi thích hợp để đi dã ngoại hoặc thưởng thức trà chiều.

Khấu Thu không biết đi vào còn phải ứng phó với bao nhiêu người, nhất thời có chút mệt mỏi.

“Không sao đâu.”

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt Lận An Hòa nhìn thẳng về phía trước: “Coi như là tới làm khách thôi.”

Khấu Thu: “Hôm nay có rất nhiều trưởng bối, phải thật chú ý quy củ.”

Dù sao từ nhỏ hắn không sống trong hoàn cảnh này, khó tránh khỏi sẽ có chỗ thất lễ.

“Nếu là khách, chủ nhân hiển nhiên phải rộng lượng.”

Khấu Thu bật cười: “Nếu tôi tùy hứng làm bậy thì sao?”

“Vậy bọn họ cũng phải chịu đựng.” Lận An Hòa không chút do dự đáp.

Hai người sóng vai đi vào.

Y như lời Lận Ngang nói, nơi này quả thật đúng là một nơi lục đục với nhau cùng tranh giành tình nhân. Bên ngoài làm việc có thể phải điệu thấp, nhưng ở trong gia tộc, mỗi người đều phải chứng minh bản lãnh của mình, dựng nên uy tín.

Đèn chùm thủy tinh xa hoa, những chiếc ly rượu xinh đẹp, mỹ thực đâu đâu cũng có. Khấu Thu âm thầm quyết định hôm nay phải há miệng ăn cho đủ.

Lận An Hòa là người ngoài vào tham dự, có rất nhiều người cảm thấy kỳ quái. Hỏi thăm thì có mấy cái, nhưng chất vấn lại không có người nào. Khấu Thu ngoạn một mồn pudding bơ thật to, cảm thán có tiền mới có ăn ngon.

Đáng tiếc ông trời không muốn hắn nhàn nhã, hắn nhìn thấy Khấu Uấn Lương đã lâu ơi là lâu không gặp hướng đến chỗ hắn đi tới.

Nếu nói ở Khấu gia, người mà hắn ít gặp mặt nhất chính Khấu Uấn Lương. Loại người không nói một lời, sau lưng lại xuống ngoan tay. Ở điểm này, Khấu Uấn Lương đúng là kế thừa ưu điểm của An Lôi thực hoàn mỹ.

Khấu Thu thả miếng ăn xuống, chủ động tiếp đón.

Cùng hắn dự đoán bất đồng. Lúc này Khấu Uấn Lương: một – không ngáng chân hắn, hai – không đưa tin chỉ là hỏi hắn về việc học tập gần đây. Khấu Uấn Lương là người không thích nói nhiều, tám với hắn lâu vậy tất có nguyên nhân gì đó. Ngay khi khóe mắt Khấu Thu thoáng nhìn thấy Khấu Nhan tươi cười khéo léo đi đến bên người Lận An Hòa, liền hiểu.

Hắn cười nhạt, hướng Khấu Uấn Lương nâng chén.

Chén rượu trên không trung nhẹ nhàng chạm vào nhau, Khấu Thu lại không trực tiếp uống rượu. Trong khi Khấu Uấn Lương đang nhấp môi thì nói đùa: “Đại ca, lúc nào lại đi kinh doanh mai mối vậy a.”

Khấu Uấn Lương sặc lên sặc xuống, cúi đầu ho khan vài tiếng.

Khấu Thu uống cạn ly rượu nho, nói câu xin lỗi liền kiếm một vị trí thuận mắt ngồi xuống, lấy điện thoại ra giết thời gian: “Có wifi không?” 

“Ngươi nghĩ sao?”

Giọng nói rất quen thuộc. Khấu Thu ngẩng đầu, kiểu tóc tím rịm của An Minh đâm vào mắt hắn.

Hắn cất di động: “Ta nhớ là ngươi không hề thích những nơi như thế này.”

An Minh: “Hôm nay sẽ có chi thứ gia nhập vào kế hoạch nghiên cứu, ta chỉ là muốn nhìn xem ai có năng lực này thôi.”

Khi Khấu Trấn ngồi vào chủ tọa, chung quanh tự động yên lặng.

“Đã lâu không gặp mọi người.” Tâm tình của ông dường như rất tốt, ánh mắt toả sáng hào quang.

Khấu Thu nghiêng đầu nhìn vị trí chủ tọa kia. Quyền lợi quả thật có thể làm cho người ta trở nên điên cuồng. Nhìn bộ dạng này của Khấu Trấn, nói không chừng là hồi quang phản chiếu.

Khấu Trấn nói ra một câu, có rất nhiều người trong mắt đã lóe lên tia nóng lòng muốn thử. Có thể gia nhập thực nghiệm, ý nghĩa là từ nay về sau có thể rút ngắn khoảng cách giữa chi thứ. Nói ngắn gọn là cao cao tại thượng.

“Ngươi không để ý?” An Minh đột nhiên thấp giọng nói.

Khấu Thu nhìn theo tầm mắt hắn. Khấu Nhan nghiêng người dựa sát vào tai Lận An Hòa khẽ nói gì đó. Nhận thấy ánh mắt Khấu Thu, cô nàng nhìn hắn mỉm cười.

“Không cần để ý làm gì.” Khấu Thu thản nhiên nói.

“Phải không?” An Minh cười khẽ: “Nên biết rằng ta còn chưa từng thấy nam nhân nào có thể ngăn cản được sức hấp dẫn của Khấu Nhan.”

Nhìn Khấu Nhan thường thường thân mật với Lận An Hòa, trong lòng Khấu Thu quả thật thấy không thoải mái một chút: “Vậy mà cũng gọi là hấp dẫn sao?”

“Chẳng lẽ không phải?”

Bởi vì cúi người nên lộ ra nửa bộ ngực sữa, đường cong xinh đẹp, còn cố tình phối hợp thêm nụ cười e thẹn, luôn có thể kích thích tính chinh phục của nam nhân.

Đúng lúc này, Khấu Trấn đột nhiên nói: “Vốn chỉ là họp mặt gia tộc mà thôi, mọi người không cần phải quá câu nệ, cứ thoải mái thưởng thức bữa tiệc đi. Chờ đến khi kết thúc lại đến thảo luận chuyện này.”

Một câu vừa kết thúc liền câu lên hứng thú của mọi người. Nhưng có không ít người cũng âm thầm cao hứng, có thể tận dụng cơ hội này kéo gần quan hệ.

Bên trong lại khôi phục náo nhiệt ồn ào.

Thật ra cách tốt nhất để lấy lòng Khấu Trấn tất nhiên là nhắm vào Khấu Thu. Dù sao Khấu Trấn rất ghét Khấu Thu là chuyện mà mọi người đều biết.

Khấu Thu còn không biết có rất nhiều địch ý hướng đến gần mình. Hắn cúi đầu suy tư lời An Minh vừa mới nói —

|Khấu Thu: cho ta khí chất mê người nhất.|

|Hệ thống: đã nhận được! Hình thức ‘Quốc sắc thiên hương’ kích hoạt, mong kí chủ yên tâm sử dụng.|

Làn da nhẵn nhụi, vành tai khẽ phiếm hồng, còn có đôi mắt hồn nhiên như nai con. Lúc này toàn thân Khấu Thu đều tản ra khí tức ‘đến ăn ta đi’.

Hắn mở miệng, giọng điệu tự dưng trở nên triền miên: “Hiện tại ngươi còn cảm thấy cô ta mê người sao?”

An Minh nghiêng mặt đi, nhịn không được nuốt nước miếng, kéo ghế né xa Khấu Thu. Chờ đến khi nhịp tim hồi phục lại bình thường mới nói: “Ngươi kê đơn ta?”

Đáp lại hắn chính là Khấu Thu dùng ngón tay lau môi dưới, vô cùng quyến rũ.

Thực nhanh chóng, có một người trẻ tuổi đi đến bên người Khấu Thu. Ánh mắt hắn nhìn Khấu Thu mang theo ý ***: “Chào cậu, tôi là Khấu Tiếu.”

Nói xong, như muốn dùng sức hít lấy bầu không khí chung quanh Khấu Thu, mang theo ý tứ khiêu khích.

Cách đó không xa, Lận An Hòa nhìn một màn này, ánh mắt tối sầm, muốn đi qua.

Biến cố liền vào lúc này xảy ra!

Vừa mới rồi còn đang dùng ngôn ngữ khiêu khích Khấu Thu, người trẻ tuổi đột nhiên quỳ rạp trên mặt đất, tứ chi bày ra hình thái vặn vẹo. Nhìn có chút giống con nhện, nhưng lại giương nanh múa vuốt. Hắn quỳ rạp trên mặt đất, lắc lư di động trái phải.

Tầm mắt mọi người trong nháy mắt liền tụ tập lại đây.

Khấu Thu cũng ngẩn ra, không rõ xảy ra chuyện gì.

|Hệ thống: hắn có tư tưởng bất lương với ngươi.|

|Khấu Thu: ta biết, nhưng cái đó cùng việc hắn đi loạn trên mặt đất có quan hệ gì?|

|Hệ thống: dưới hình thức ‘Quốc sắc thiên hương’, vì bảo hộ an toàn của kí chủ, tất cả những người có tư tưởng tà ác với kí chủ đều bị cua đồng, chỉ có thể chậm rãi bò ngang trên mặt đất.|

Khấu Thu trừng mắt nhìn, sao trước kia lại không phát hiện còn có hình thức dùng tốt đến vậy a.

“Khấu Tiếu!” Có người đột nhiên hét lên. Một người chừng năm mươi tuổi đi đến muốn đỡ Khấu Tiếu dậy. Bất đắc dĩ đối phương lại giống như dính chặt lấy mặt sàn, bụng dán chặt vào sàn nhà di động chung quanh.

Người tới đỏ mắt lên, nhìn Khấu Thu nổi giận quát: “Mày đã gì con trai tao?”

“Anh ta làm tôi rất sợ hãi nha.” Khấu Thu lắc đầu: “Tôi cần phải vào bệnh viện trị liệu tâm lý, nhớ trả tiền thuốc men đó.”

“Mày…”

Câu kế tiếp nhất định rất khó nghe, Khấu Thu đều đã chuẩn bị chăm chú lắng nghe, ai ngờ lại không như dự đoán. Tất cả mọi người chỉ thấy miệng người nọ vốn phải chửi ầm lên lại dính chặt. Mặt xanh lè, cơ miệng run rẩy, tựa như kịch câm.

|Hệ thống: trong lời nói của hắn đề cập đến sắc tình, tin tức phản động nên đã tự động khóa lại.|

Khấu Thu: … Khóa rất tốt!

Lúc này, hắn giống như vương giả, hai tay khoanh lại thưởng thức trò hay trước mắt. Đến khi ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Lận An Hòa hướng đến chỗ hắn đi tới, không khỏi nhíu mày. Nếu Lận An Hòa cũng bị hắn hấp dẫn thì làm thế nào bây giờ?

Khấu Thu cúi đầu nhìn nam nhân trẻ tuổi còn đang đi ngang, lại nhìn Lận An Hòa. Không hiểu sao lại não bổ ra cảnh tượng Lận An Hòa biến thành con cua đi ngang —

Làm chân ái, hắn nhất định sẽ nhặt đối phương lên, bỏ vào nồi chưng chín rồi ăn! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.