Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 13: Hay cho một đóa bạch liên hoa tinh tế xinh đẹp |13|



Thủy Sam nâng lên đôi chân thon dài bước về phía xe Khấu Thu đang ngồi. Khi nhìn thấy trên xe còn có một người khác, ánh mắt hắn híp lại, thấp giọng nói: “Câu tam đáp tứ, trêu hoa ghẹo nguyệt không phải việc trẻ ngoan nên làm.”

Khấu Thu: “Yên tâm đi, anh ta đã quá 25. Già rồi, tôi không xem trọng anh ta.”

Hai người đầu gối cùng trúng mũi tên: “…” 

Khấu Thu muốn xuống xe thì Mặc Vấn đột nhiên nắm lấy tay hắn: “Cậu nói địa điểm đi. Sau khi tan học, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Khấu Thu gật đầu: “Không thành vấn đề. Giữa trưa 12h, WC nam, đúng giờ gặp.”

Nói xong liền muốn xuống xe.

Tay áo lại bị kéo lại. Khấu Thu quay đầu, chỉ thấy Mặc Vấn đen mặt nói: “Đổi địa điểm.”

Khấu Thu một bộ biểu tình ‘ngươi rộn chuyện’, những vẫn thực thâm minh đại nghĩa nói: “Phòng luyện tập.”

Thâm minh đại nghĩa: hiểu biết đúng sai

Mặc Vấn gật đầu, lái xe rời đi.

Khấu Thu bung dù ra, không nhìn Thủy Sam đi về phía trước. Người sau ngược lại vẫn treo lên tươi cười so với đóa hoa nở rộ còn diễm lệ hơn, đi theo, còn chủ động cầm dù giúp Khấu Thu: “Nói đến phòng luyện tập. Thầy nghe nói gần đây đang tập một vở kịch.”

Học viện Egger chú trọng bồi dưỡng nhân tài trên nhiều phương diện. Phòng luyện tập quy mô tương đối lớn, không thua gì nửa cái Broadway.

“Kịch gì?”

“|Romeo và Juliet|.”

Thấy Khấu Thu nhíu mày, Thủy Sam cười hỏi: “Không thích?”

“Chỉ là cảm thấy không có ý nghĩa. Nhìn trái nhìn phải cũng chỉ ca ngợi một tình yêu lãng nhách cùng phóng đãng mà thôi.”

Thủy Sam nhìn chăm chú vào dung mạo thánh khiết của thiếu niên: “Vậy em thích cái gì?”

Đáy mắt Khấu Thu nổi lên một tầng sương mù, hai mắt thanh thấu, trên người tựa hồ tản ra một tầng ánh sáng: “Sống hay chết, tôn giáo cùng tín ngưỡng, hoảng sợ cùng phẫn nộ. Không quản là cái gì, nhân tính mới chính là đề tài nên bàn luận.”

Âm thanh thiếu niên phảng phất giống như ánh trăng, mang theo dầy đặc tinh khiết và hương thơm. Thủy Sam đứng bên cạnh hắn, trong nháy mắt cảm thấy chính mình đang lắng nghe thần âm.

“Nhân tính sao?” Thủy Sam thì thào lẩm bẩm: “So với |Romeo và Juliet|, xem ra em càng thiên vị |Những người khốn khổ|.”

Ca tụng nhân tính thiện lương đáng ghê tởm đến cực hạn.

“|Những người khốn khổ|?” Khấu Thu lắc đầu. Một quyển sách dày cộm, ngay cả tâm tình cầm nó cũng không có: “Tôi không thích.”

Thủy Sam nhăn mày, giống như đang lâm vào hoang mang: “Vậy em thích gì — |Nhà thờ đức bà Paris| hay là |Bóng ma trong nhà hát|?”

Khấu Thu nói thẳng: “| Alice ở trên giường|.”

Thủy Sam sửng sốt một chút, cái tên này… Nói như thế nào đâu, có chút làm người ta miên man bất định. Hắn động động môi, cuối cùng chỉ nói: “Đáng tiếc thầy chưa từng xem qua.”

“Thật sự rất đáng tiếc.” Khấu Thu nói: “Tôi vẫn cảm thấy nó chính là kịch bản kinh điển nhất. Trong đó có một câu kịch đến nay tôi vẫn không thể quên.”

Thủy Sam bị gợi lên lòng hiếu kỳ: “Câu nào?”

“Để tôi ngủ đi, để tôi tỉnh lại, để tôi ngủ đi.”

“…”

Đúng là câu kịch làm người khắc sâu ấn tượng.

Khóe mắt Khấu Thu khẽ liếc nhìn biểu tình không còn gì để nói của Thủy Sam. Chỉ biết hắn nghĩ đến điều khác: “Không phải như thầy tưởng tượng đâu. Nhân vật chính trong câu chuyện là Alice để cho một tên trộm lấy đi đồ vật trong thế giới của cô, cũng chính là một cái gương mạ vàng. Màn đêm buông xuống, sau khi tên trộm đến lấy chiếc gương đi. Cảnh cuối cùng, Alice buông tha cùng đối thoại với linh hồn cô, sau đó đọc câu này.”

Thủy Sam vẫn cảm thấy mình rất nghèo nàn vốn từ. Câu chuyện này nghe qua thật sự rất nhàm chán. 

Khấu Thu thản nhiên nói: “Mấu chốt không phải ở bản thân câu chuyện. Thầy không biết, Alice tựa như tinh linh bị một con chim ngậm trong miệng bay đi. Đáng tiếc cô ta bay lượn được, tất cả là nhờ con chim đó. Tôn nghiêm cùng hiện thực đau khổ giãy dụa, tuyệt vọng chính là khi cô ta ở trạng thái bình thường.”

Đương Khấu Thu nói đến câu ‘tinh linh bị một con chim ngậm trong miệng bay đi’. Thủy Sam giống như nghĩ tới điều gì, hơi cúi đầu. Nhưng hắn nhanh chóng khôi phục tâm tình, một bên nhìn Khấu Thu, trong mắt khẽ âm u. Dù có rơi xuống, hắn cũng sẽ kéo theo đứa bé này cùng rơi xuống địa ngục.

Khấu Thu đương nhiên không biết mình thuận miệng nói một câu chuyện lại khiến cho độ biến thái người bên cạnh tăng lên theo cấp số nhân. Lướt qua các nhân tố thượng vàng hạ cám, thật ra hắn thích câu chuyện này chủ yếu do vở kịch này chỉ có 8 màn. Kịch bản chỉ có hai trang, nhìn qua nhanh – gọn – lẹ. Còn có tính triết lý cao, rất thích hợp dùng để tăng độ trâu bò của bản thân lên.

Đơn giản mà nói, chính là dùng để trang B.

Trang B: ra vẻ đạo mạo, có học vấn

Ban A, chỗ ngồi thứ ba trống rỗng. Chuyện xảy ra với Cẩu Chỉ Xảo làm tất cả người trong ban bị vây trong một bầu không khí đê mê. Nhưng bọn hắn lại kiềm nén không được tâm tính thiếu niên, nhịn không được thảo luận ai là người giết hoa khôi của ban.

Có người nói là cuồng theo dõi trên đường. Có người nói là ăn xin trước cổng trường. Còn có người nói hung thủ khẳng định ở trong trường, nói không chừng chính là một học sinh bình thường nào đó. Cho đến khi Trần Vân vào lớp, bàn tán mới nhanh chóng chấm dứt.

Trần Vân vẫn giống như thường ngày mặc một bộ váy màu đen. Vành mắt cô ta đen một vòng, hiển nhiên ngủ không ngon giấc: “Cô tin là các em đều biết, không cần cô nói nhiều. Gần đây tan trường phải có người nhà đến đưa đón, phía nhà trường sẽ tan học trước nửa tiếng. Ngoài cái này ra, các em phải phối hợp với cảnh sát điều tra lấy chứng cứ. Được rồi, chúng ta bắt đầu vào tiết.”

Cơ Chi chép xong bài trên bảng, nhỏ giọng hỏi Khấu Thu đang xem tạp chí: “Cậu sao đến trường được vậy? Tôi nhớ là sáng nay có thấy xe nhà cậu, nhưng chỉ có Khấu Manh Trân cùng Khấu Nguyên ra thôi.”

Khấu Thu: “Đi nhờ xe.”

Cơ Chi nghe xong nhíu mày: “Chắc chắn là bọn Khấu Manh Trân cố ý bày trò. Nếu không sau này cậu ngồi xe với tôi, chúng ta có thể cùng đến trường.”

Khấu Thu cự tuyệt nói: “Không cần, lần sau tôi theo kịp bọn họ là được.”

Cơ Chi: “Cậu lại không thích gặp bọn họ, hà tất phải ngồi cùng một xe.”

Khấu Thu: “Ghê tởm chết bọn họ.”

“…”

Hoạt động buổi sáng hằng ngày của Khấu Thu chính là xem tạp chí một lát, sau đó ngủ. Giữa chừng nhỏ hai giọt thuốc nhỏ mắt, nháy mắt liền đến giờ nghỉ trưa. Hắn quay đầu nói với Cơ Chi: “Tôi có hẹn rồi. Hôm nay không đi ăn với cậu được.”

Cơ Chi gật đầu: “Cần đem về một phần không?”

Khấu Thu cũng không già mồm cãi láo: “Hai phần chân gà nướng.”

Cơ Chi một bên đi một bên nghĩ. Khấu Thu gần đây dường như rất thích ăn gà a.

Phòng tập luyện, 12h.

Khấu Thu đến đúng giờ. Giữa trưa đại đa số người đều đi nghỉ ngơi, vì giữ tính bí mật mang lại cảm giác mới mẻ cho người xem nên màn đều phủ xuống. Đèn chiếu mờ mờ, chỉ có vài diễn viên chính còn đang tập trên sân khấu.

Xuyên thấu qua ánh sáng mỏng manh, Khấu Thu cuối cùng nhìn thấy Mặc Vấn đang ngồi trên hàng ghế cuối. Hiển nhiên, đối phương cũng nhìn thấy hắn.

Khấu Thu đi tới, ngồi bên cạnh hắn.

Trên sân khấu, đang diễn đến màn xung đột nhất. Juliet vô cùng thương tâm chất vấn: “Romeo, Romeo vì cái gì chàng lại là Romeo đâu.”

Nhân vật chính diễn rất hay, trong mắt thậm chí còn có nước mắt ngấn lên.

“Anh thấy sao?”

Mặc Vấn ăn ngay nói thật: “Câu chuyện vứt đi, tình tiết nhàm chán cùng ngu ngốc, cũng không tệ lắm.”

“Xem ra anh đã mất hết lãng mạn cùng tình cảm rồi.”

Mặc Vấn đột nhiên nói: “Pháp y đã khâu lại thi thể người chết.”

Khấu Thu: “Đó là một công trình to lớn.”

Mặc Vấn: “Đúng thật không dễ dàng gì. Nhưng dù sao cũng đã hoàn thành, chỉ là thiếu một khối xương.”

Khấu Thu trầm mặc một hồi, bỗng nhiên: “Tôi nghĩ mình biết nó ở đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.