Sau lưng Lận An Hòa đi đến một nam nhân. Cũng thanh lãnh anh tuấn, vẻ mặt xa cách lạnh lùng, tóc buộc đuôi ngựa. Một thân tây trang màu trắng, tỉ lệ dáng người có thể nói tuyệt đối hoàn mỹ.
Hai người một trước một sau. Những người bên ngoài đều sôi nổi ghé mắt nhưng lại không dám tới gần. Người trước khí thế rất lãnh ngạnh, người sau lại quá thanh tâm quả dục, bất cận nhân tình.
Thanh tâm quả dục, bất cận nhân tình: tâm hồn trong sạch, không để ý đến tình cảm hay quan hệ
Trong nháy mắt nam tử xuất hiện, trực giác Khấu Thu liền báo động không hay. Quả nhiên —
|Hệ thống: Cảm nhận đến uy hiếp! Uy hiếp! Diện mạo người chung quanh cao hơn người thường 30%. Sắp tự động kích hoạt hình thức phong hoa tuyệt đại.|
Đau đớn đến tâm đau phế liệt tức thì ập vào não bộ. Môi Khấu Thu trắng bệch, trán đổ mồ hôi lạnh. Lần này lại càng đau đớn hơn cả lần trước.
Sắc mặt của hắn nhìn qua rất xấu, nhưng Cơ Chi lại quỷ dị cảm thấy Khấu Thu giống như trở nên đẹp hơn. Băng cơ ngọc cốt, tiên nhân chi tư, chung quanh hắn tựa hồ tràn ngập hơi nước. Giống như muốn đằng vân giá vũ, mọc cánh đăng tiên.
Băng cơ ngọc cốt, tiên nhân chi tư: thanh cao không vướng bụi trần, tư chất tiên nhân
Cơ Chi nhanh chóng tỉnh táo lại: “Cậu không sao chứ. Cần tôi làm gì không. Gọi bác sĩ hay mua thuốc giảm đau?”
“Bạn chí cốt.”
Sau khi Khấu Thu nói xong những lời này, thầm hút một hơi, tận lực khắc chế. Ánh mắt nhìn chằm chằm con dao ăn trên bàn, sau đó nắm chặt đưa cho Cơ Chi.
“Hủy dung đi.” Như vậy có thể kéo thấp giá trị bên ngoài của đám người chung quanh.
Cơ Chi: “…”
Lúc này, cách đó không xa, Khấu Nguyên ráng nhếch môi cười. Nhưng trong lòng đã sớm nghĩ đến ngàn vạn kiểu tra tấn Khấu Thu đến chết.
Lận An Hòa gật đầu xem như trả lời Khấu Nguyên. Nam nhân phía sau hắn đột nhiên mở miệng, thanh âm lạnh như băng, mang theo chút uể oải: “An Hòa trở lại. Hai ngày nữa chúng ta sẽ đến thăm cha cháu.”
Trong lòng Khấu Nguyên nhảy nhót. Không nói đến chuyện hai ngày nữa sẽ gặp lại… Hắn hơi ngẩng đầu, trộm nhìn thoáng qua Lận An Hòa, vành tai hơi chút ửng đỏ.
Bồi bàn bưng thức ăn tới. Khấu Thu gọi trà hoa cúc cùng bò bít tết. Cơ Chi thì gọi canh quý phi, nhưng số lượng có hạn. Hôm nay lại hết, nên cuối cùng thay bằng mì Ý.
“Xin mời dùng.” Nói xong, bồi bàn rời đi.
Khấu Thu mở nắp lên được một nửa liền thả lại chỗ cũ.
Cơ Chi thấy hắn không có ý muốn ăn liền hỏi: “Sao vậy?”
Khấu Thu thản nhiên nói: “Cậu ăn trước đi.”
Cơ Chi cầm lấy dĩa ăn ăn vài miếng, thấy Khấu Thu vẫn không động, cũng ngừng lại.
Khấu Thu: “Ăn no?”
Cơ Chi lắc đầu: “Cậu không ăn cứ nhìn tôi ăn làm tôi cảm thấy quái quái.”
“Nên ăn nhiều thêm một chút đi.”
Cơ Chi không hề động đậy, bày ra tư thế kiên nghị muốn cùng ăn chung với đối phương.
Khấu Thu thấy hắn tâm ý đã quyết, đành phải đưa tay mở ra —
Con ngươi Cơ Chi phóng đại. Chỉ thấy dưới nắp, không phải là bò bít tết mê người mà là một con mắt. Bề ngoài còn có tơ máu cùng rậm rạp mạch máu. Hiển nhiên là vừa mới móc ra không lâu. Bên cạnh còn có một tấm thiệp màu tím nhỏ, bên trên có viết một dòng chữ: GIFTS.
Bên cạnh còn có dao nĩa phụ trợ, Cơ Chi cảm thấy có chút buồn nôn.
Khấu Thu: “Đã nói cậu rồi, ăn nhiều thêm một ít đi.”
Cơ Chi thấy gương mặt hắn lạnh nhạt, khiếp sợ nói: “Lúc này, trọng điểm không phải cái này a.”
Khấu Thu nghi hoặc: “Nhưng cậu nói ở đây rất mắc.”
Cơ Chi: “Người bình thường vào lúc này hẳn phải bị dọa đến kêu la thất thanh, sau đó báo cảnh sát mới đúng. Không có người nào đi so đo giá cả thức ăn.”
“A.” Khấu Thu ngẫm lại cảm thấy có đạo lý: “Cậu la đi.”
“…”
Khấu Thu: “Không phải nói muốn la lên một tiếng sao.”
Cơ Chi: vốn đang rất khủng bố, nhưng bị cậu quấy nhiễu một trận, đột nhiên mất hết tâm lý hoảng sợ vốn có.
Khấu Thu thấy hắn không la, đành phải tự mình làm, thanh thanh cổ họng: “A, a, a.”
Hoàn toàn không có âm điệu phập phồng phát ra ba tiếng, âm tiết tạm dừng cực kỳ ngắn ngủi.
Song dù sao cũng khiến cho người chung quanh chú ý. Nghe thấy âm thanh, bồi bàn bước tới, chợt thấy thứ trên bàn, nháy mắt lui về sau hai bước, dùng tay che hai má: “Á!!!!!!!!!!”
Nội tâm Cơ Chi: đây mới là phản ứng của người bình thường.
Giám đốc đi đến. Rốt cuộc cũng là người có mười mấy năm kinh nghiệm, tuy mặt cũng trắng bệch nhưng lại nhanh chóng kêu người đi báo cảnh sát. Sau đó nhanh nhẹn đi đến giải thích với hai người, giải thích bọn họ cũng không rõ lắm vì cái gì lại xuất hiện loại tình huống này.
Khấu Thu: “Miễn phí.”
Giám đốc sợ run một chút, suy nghĩ theo không kịp đại não, theo bản năng gật đầu: “… Tất nhiên.”
Động tĩnh bên này đương nhiên cũng ảnh hưởng đến bên ghế lô.
Khấu Nguyên nghe thấy tiếng hét, liếc mắt thấy con mắt trước mặt Khấu Thu, dùng tay gắt gao che miệng lại mới không la lên thành tiếng.
Lận An Hòa đã sớm chú ý tới động tĩnh bên Khấu Thu. Từ lúc thân thể Khấu Thu bắt đầu khó chịu, ánh mắt hắn sắc bén để ý tới, nhưng cũng chỉ theo bản năng bác sĩ mà thôi. Vừa lúc ánh mắt Khấu Thu hướng sang bên này. Một ánh mắt bình tĩnh như nước, một ánh mắt sắc bén như dao cạo, hình thành hai loại cực đoan.
Lúc này, một bảo tiêu mặc tây trang đen thui cung kính mở miệng: “Ngài có cần rời đi trước không.”
Ước chừng không lâu sau, nơi này sẽ bị cảnh sát vây quanh.
Lận An Hòa gật đầu, cất bước rời đi.
Khấu Nguyên há mồm như muốn nói cái gì đó. Nhưng lời đến cổ họng lại không phát ra tiếng được, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn đối phương đi ngang qua người hắn.
Khi đi ngang qua Khấu Thu, Lận An Hòa bỗng nhiên mở miệng: “Dùng đá ướp lạnh.”
Khấu Thu nhìn con mắt trên dĩa ăn, ngẩng đầu nghiêm trang chững chạc nói: “Màng giữ tươi không được sao?”
Vừa vặn trong cặp còn dư lại từ lần trước, không nên lãng phí.
Lận An Hòa cũng không nhiều lời, nói câu này liền không mở miệng nữa. Ngược lại nam nhân mặc âu phục trắng tóc đuôi ngựa đi phía sau hắn, đạm mạc nói: “Y học không phải trò đùa.”
Nói xong, hai người lần lượt rời đi. Trong không khí dường như còn ngưng đọng lại gió lạnh mỏng manh.
Bọn họ vừa đi, Khấu Nguyên mắng một tiếng ‘xúi quẩy’ cũng đi luôn. Hình thức phong hoa tuyệt đại tự động kết thúc. Thần kinh căng thẳng vì đau đớn, Khấu Thu cũng dần dần thả lỏng.
Thân thể đỡ hơn một chút, hắn gọi giám đốc cầm ít đá lạnh đến đặt xung quang dĩa ăn.
Không lâu sau, tiếng còi xe cảnh sát truyền tới.
Cảnh sát đến là người quen, chính là Mặc Vấn. Hắn mặc đồ ở nhà, hiển nhiên là bị lôi từ trong nhà ra.
Nhìn thấy Khấu Thu, hắn sửng sốt một chút. Nhưng nhanh chóng lại nhăn mày, tâm nói đứa nhóc xui xẻo này lại gặp phải chuyện gì. Chờ đến khi hắn nhìn thấy con mắt đẫm máu trên bàn, vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc, nói với cấp dưới: “Gọi người tới lấy chứng cứ, thuận tiện lấy luôn băng camera của nhà hàng.”
Hắn nhìn mấy khối đá chung quanh bàn, gật đầu nói: “Năng lực phản ứng không tệ.”
Khấu Thu: “Vừa lúc có một người hiểu y học nhắc nhở.”
“Hiểu y học?”
Khấu Thu: “Anh ta phủ quyết đề nghị dùng màng giữ tươi của tôi.”
Mặc Vấn: “… Anh ta làm đúng.”
Khấu Thu nhíu mày, chỉ vào con mắt trên bàn: “Có người nói cho tôi biết đồ tươi sống có thể dùng màng giữ tươi.”
Hay là cô nhân viên kia lừa hắn?
Mặc Vấn lãnh tĩnh nhìn hắn: “Tôi ở trường cảnh sát mấy năm. Giáo sư dạy khóa đầu tiên nói cho chúng tôi biết, thế giới này nên ngập tình yêu cùng hòa bình. Giữa người với người nên đối xử thẳng thắn cùng thành khẩn với nhau.”
Khấu Thu: “Chẳng lẽ không phải?”
Mặc Vấn: “Có phải hay không, tôi cũng không biết. Nhưng ngày hôm sau, giáo sư đó liền đâm chết đầu bếp ở trường cảnh sát. Nhát đầu tiên vào màu trắng mà ra màu xanh, mà nhát thứ hai vào màu xanh mà ra màu vàng.”
Khấu Thu: “Anh xác định không phải màu đỏ?”
Mặc Vấn: “Nhát đầu tiên đâm chính là mật đắng, nhát thứ hai đâm vào đại tràng.”
Cơ Chi ở một bên hút một hơi khí lạnh, nhịn không được hỏi: “Cái ông đầu bếp kia giết cha mẹ ổng hay giựt vợ ổng?”
Mặc Vấn: “Đều không phải. Giáo sư chúng tôi là người theo chủ nghĩa ăn chay.”
Cơ Chi: “Sau đó?”
Mặc Vấn: “Ngày hôm đó, lúc đầu bếp xào rau không cẩn thận thêm vào hai miếng thịt.”
Cơ Chi: “… Tôi sẽ không bao giờ kỳ thị ăn chay. Thật đấy.”
Phần II: Ta là hồng liên nở rộ trong mộng của ngươi