Khấu Thu nhìn chằm chằm ba lựa chọn trên màn hình, không nhắn trả lời lại mà copy nội dung tin nhắn, chỉnh sửa một chút gửi qua cho Thủy Sam.
Đối phương nhanh chóng nhắn lại: C.
Khấu Thu hỏi nguyên nhân. Thủy Sam trả lời thực ngắn gọn: Góc độ đó có thể thưởng thức được nhiều da thịt hơn.
Nói trắng ra chính là: Thịt lộ nhiều.
Khấu Thu nhắn tin trả lời với số điện thoại lạ.
Chưa đầy một phút sau, điện thoại trên tay hắn ‘đing’ một tiếng.
—Chúc mừng ngươi đã trả lời chính xác. Hôm qua dừng ở đây, phần thưởng ngày mai sẽ có.
Hàng năm, ngày tổ chức đại hội thể dục thể thao chính là ngày nóng nhất. Học viện Egger năm nay cũng không ngoại lệ.
Khấu Thu vì không đi đều được nên ngoại lệ trở thành học sinh đầu tiên trong lịch sử ban A không đi đều.
Lận An Hòa cùng Lận Ngang năm nay là nhà tài trợ chính, ngồi trên vị trí nổi bật nhất trên khán đài.
Học sinh toàn học viện sắp xếp đội ngũ chỉnh tề trên trung tâm sân thể dục, nghe hiệu trưởng phát biểu: “Tháng 10 thu sang, gió hiu hiu khẽ nhảy nhót. Vào lúc này, ở đây chúng ta cùng chào đón đại hội thể dục thể thao lần thứ 49…”
Trần Nhạc Thiên ở trong đội ngũ, trộm nói chuyện với người bên cạnh: “Tớ nghe mấy đàn anh năm trước nói, 48 lần trước đều dùng những câu này khai mạc, đương nhiên lúc nào cũng không phải là tháng 10.”
Cơ Chi chậc chậc lắc đầu: “Trường chúng ta lúc nào cũng mở đầu bằng câu này, chẳng lẽ không thể đổi câu khác?”
Khấu Thu: “Ví dụ như ‘Tháng mười, thu sang, hương quế phập phồng lan tỏa’.”
Hai người còn lại nhịn không được cười haha.
Sau câu ‘Tôi tuyên bố đại hội thể dục thể thao thứ 49 của Học viện Egger chính thức khai mạc’. Bốn mươi chín tiếng pháo hòa nhịp cùng với rất nhiều chim bồ câu trắng tung bay trên nền trời xanh ngắt.
Lễ khai mạc chấm dứt, đội ngũ đương nhiên cũng tản ra. Vận động viên dự thi chuẩn bị hạng mục thi đấu, người không thi sẽ đến hỗ trợ cổ vũ hay đi nhặt rác.
Mai, Khấu Thu mới thi nên đi theo các bạn học đi viết băng rôn cổ vũ. Viết một hồi liền kiếm gốc cây híp mắt nghỉ ngơi.
Cho đến khi thấy Trần Văn Tĩnh ở đằng xa ló nửa người ngoắc ngoắc mình, ý bảo hắn đi qua.
Trên khán đài, Lận Ngang thấy bóng dáng Khấu Thu dần dần đi xa, nhẹ giọng nói: “An Hòa.”
Lận An Hòa đứng lên: “Đã biết.”
Liền đứng đầy rời đi.
Làm một bác sĩ đương nhiên sẽ hiểu rõ cấu tạo thân thể người hơn người thường. Theo như phân bố cơ bắp bình thường mà phán đoán, nữ sinh vừa rồi ngoắt người đi góc độ rất không tự nhiên. Nhìn qua giống như có người cố ý đỡ lấy nữ sinh nọ, sau đó nắm cổ tay của cô bé ngoắt người đi.
Khấu Thu đi đến nơi Trần Văn Tĩnh ngoắc mình, nhưng không thất bóng dáng người nào. Hắn ngó nghiêng ngó dọc một vòng chỉ thấy trên cầu thang cách đó không xa có một chiếc kẹp tóc thủy tinh.
Kẹp tóc nhìn qua rất quen mắt. Hắn nhớ có lần Trần Văn Tĩnh đã dùng nó. Khấu Thu đi lên cầu thang nhặt lên, sau đó vào khu thực hành.
Hắn cũng không có la to, kiên nhẫn nhẹ bước nhìn vào từng phòng thực hành. Khu thực hành có tổng cộng 20 tầng, bất tri bất giác hắn đã lên tới tầng 19.
Lên tới tầng chót, cũng không có nhìn thấy bóng dáng Trần Văn Tĩnh đâu.
Khấu Thu nhíu mày, xoay người xuống lầu.
Lần nữa trở lại tầng 19, hắn đột nhiên dừng chân, nghĩ ra có chỗ nào đó không đúng, lần thứ hai hướng tới tầng hai mươi mà đi.
Một cái, hai cái…
Không sai, từ tầng 19 lên tầng 20 so với các tầng khác có nhiều hơn 1 bậc thang.
Ở trong này, mơ mơ hồ hồ có thể nghe thấy tiếng náo nhiệt từ sân thể dục vọng đến.
Khi người ta tỏ ra đề phòng thì có thể nghe thấy tiếng động nhỏ nhất. Lúc này Khấu Thu có cảm giác có người đang đứng trên sân thượng.
Hắn lên tới tầng cao nhất, nấp ngay chỗ rẽ.
Dưới ánh sáng chói chang của mặt trời, bạn chỉ có thể thấy được bóng đen mơ hồ.
Nhìn vào bóng người hắn có thể nắm rõ góc độ, nơi mà đối phương đứng.
Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm không dám lơi lỏng một giây, chờ đối phương chuẩn bị bước xuống bậc thang cuối cùng. Khấu Thu nắm chặt thời cơ nghiêng người rút ra bình phun trong người xịt một phát.
Bóng đen nhanh chóng lùi lại, không một chất lỏng nào dính lên người hắn.
Khấu Thu cũng rốt cục thấy rõ người tới.
“Lận An Hòa?”
Lận An Hòa nhìn chằm chằm vào cái bình trong tay hắn.
Khấu Thu cất nó lại: “Là bình phòng dê của một người bạn cho tôi.”
Lận An Hòa gật đầu: “Hiệu quả không tồi.”
Chỉ thấy ttay vịn cầu thang bị xịt trúng trong nháy mắt tróc ra nước sơn.
Khấu Thu đỡ trán. Sao lúc đó hặn lại tin lời Thủy Sam nói, biến thái chế tạo ra bình xịt phòng dê công hiệu quả nhiên quá biến thái.
Lận An Hòa thấp giọng nói: “Đi thôi.”
Khấu Thu lắc đầu: “Bạn của tôi có khả năng còn ở đây.”
Lận An Hòa: “Vậy đi tìm.”
“Từ từ.” Khấu Thu đi đến bậc thang: “Ở đây có nhiều hơn một bậc thang.”
Lưỡi dao sắc bén linh hoạt tạo ra một lỗ hổng.
“Trống rỗng.”
Lận An Hòa thay đổi một con dao khác mở rộng lỗ hổng.
Khấu Thu mắt mở trừng trừng nhìn hắn từ áo khoác tây trang lấy ra một đống dao giải phẫu được sắp gọn chỉnh tề. Quả nhiên, đôi chú cháu này đều có chung yêu thích thích mang theeo dao giải phẩu bên mình.
Khi bậc thang được mở rộng hoàn toàn, Khấu Thu rốt cục thấy rõ thứ chống đỡ bên dưới. Chúng là những chiếc bình thủy tinh trong suốt, tổng cộng có 12 cái. Lận An Hòa lấy ra một cái, bên trong là một con mắt được ngâm formalin.
Không cần đoán, 11 cái bình còn lại cũng đều đựng những thứ tương tự.
Lận An Hòa lắc lắc cái bình, mắt nhìn thứ bên trong. Sau đó đi đến nhà vệ sinh cuối hành lang, đổ hết mọi thứ bên trong vào bồn cầu, cái bình thì ném vào thùng rác.
“Đi thôi, đi tìm bạn của cậu.”
Khấu Thu: “Cứ như vậy?”
Lận An Hòa: “Đồ giả mà thôi. Chỉ có thể giả thần giả quỷ dùng để lừa con nít.”
Con nít – Khấu Thu: “…”
Lận An Hòa thân thủ bất phàm, ở bên cạnh hắn, Khấu Thu có thể cẩn thận kiểm tra mỗi một phòng học.
“Ở đó.”
Nhìn theo tầm mắt Lận An Hòa, trong góc tường có rất nhiều chổi to, mơ mơ hồ hồ có thể nhìn thấy một đôi giầy thể thao màu trắng. Từ góc độ của đôi giày không khó để đoán, chủ nhân của nó hẳn là đang nằm trên nền nhà.
Khấu Thu đi qua dời mấy cái chổi qua một bên, liền thấy Trần Văn Tĩnh hai mắt nhắm nghiền, nằm trên nền nhà lạnh lẽo.
Lận An Hòa dùng ngón tay đặt lên cổ cô nàng, ngửi ngửi không khí lưu lại: “Chỉ là hít phải thuốc mê mà thôi.”
Dùng chút nước lạnh, Trần Văn Tĩnh chậm rãi tỉnh lại.
Khấu Thu cho rằng cô nàng cũng giống như tất cả mọi người hôn mê bình thường. Câu đầu tiên mở miệng chính là ‘Sao tớ lại ở đây?’
Kết quả chỉ nghe cô nàng đằng hắng cổ, thấp giọng mắng: “Tên khốn đánh thuốc mê tớ đâu rồi?”
Khấu Thu: “… Khi tôi đến chỉ thấy có mỗi mình cậu ở đây.”
Trần Văn Tĩnh thuật lại sự việc.
Vốn dĩ cô nàng định về lớp lấy đồ, ai biết lại nhìn thấy một người đeo khẩu trang đội mũ lưỡi trai đứng ở bàn Khấu Thu lén lút làm gì đó. Người nọ hiển nhiên cũng nhìn thấy cô, liền lên giọng uy hiếp: “Im mồm.”
“Sau đó?”
Trần Văn Tĩnh ra vẻ đương nhiên nói: “Tớ đương nhiên là hét to lên thuận tiện đạp tên khỉ đó một cái. Sau đó hắn dùng vải bịt miệng tớ lại, sau đó tớ ngất đi.”
Lận An Hòa: “Hắn cầm cái gì?”
Trần Văn Tĩnh nghĩ nghĩ: “Một cái thứ gì đó hình tròn, lại nhỏ, nhìn qua hệt như cúc áo.”
Khấu Thu cùng Lận An Hòa liền nảy ra suy nghĩ: Máy nghe lén.
Trần Văn Tĩnh đột nhiên hét: “Không hay rồi, trận đấu của tớ.”
Giờ này mà cô nàng còn nhớ đến trận đấu.
Khấu Thu nhìn nhìn đồng hồ: “Không kịp nữa rồi.”
Trần Văn Tĩnh lại vươn tay bắt lấy cánh tay của hắn, nhìn chằm chằm Khấu Thu, ánh mắt nghiêm túc nói: “Cậu phải cẩn thận.”
Khấu Thu: “Lần này là tôi làm cậu bị liên lụy.”
Trần Văn Tĩnh ngẩn ra: “Chuyện không liên quan đến cậu, hơn nữa cậu cũng đến tìm tớ.”
Đối với bạn bè mà nói, những việc hắn làm đã đủ rồi.
Sau đó cô nàng bổ sung một câu: “Nếu bắt được tên khốn đó, nhớ trả thù giùm tớ.”
Khấu Thu tỏ vẻ không thành vấn đề. Nếu thực sự có một ngày đó, hắn tuyệt đó sẽ dùng chín cái đuôi đập tên khốn đó một trân tơi bời hoa lá.
Tiễn Trần Văn Tĩnh an toàn về sân thể dục. Lận Ngang không biết khi nào từ khán đài đi đến bên người bọn họ, nhìn chằm chằm vào Khấu Thu: “Không sao là tốt.”
Khấu Thu vừa định khách khí nói lời cảm tạ.
Chợt nghe Lận Ngang nghiêm trang chững chạc nói: “Vì sự an toàn của cháu, cha cháu nhờ chú đón cháu về nhà.”
Khấu Thu: “…”
Chờ phản ứng lại, người đã bị nhét vào trong xe.
Xe không có trực tiếp về thẳng Lận gia mà ngược lại dừng cạnh nơi phố thị ồn ào. Khấu Thu xuống xe đi theo đôi chú cháu đến trước một khu chợ lớn mới dừng lại.
Hai cái nam tử mặc tây trang đi giày da. Một người bề ngoài cao lãnh xuất trần, một người lạnh lùng trầm mặc. Nhất là người trước, mang theo giỏ đi chợ mà chỉ có mấy bà nội trợ mới dùng, nhìn qua vô cùng buồn cười.
Lận An Hòa hỏi: “Cậu muốn ăn gì. Hàng thủy sản với rau củ ở đây vô cùng tươi.”
Khấu Thu nghi hoặc: “Anh hay đến đây?”
Lận Ngang đột nhiên lạnh lẽo thốt một câu: “Nó rất quan trọng?”
Khấu Thu không hiểu câu này, nhưng vẫn trả lời: “Muốn ăn khoai tây.”
Lận An Hòa đi đến trước hàng rau củ, đứng trước mặt một bà cô béo ú.
Lận Ngang giải thích: “Khoai tây nhà này là tự mình trồng.”
Làm Khấu Thu kinh ngạc nhất chính là thái độ khi bà cô này nhìn thấy Lận An Hòa. Không giống như người bình thường trong mắt ánh lên vẻ hoa si hay tán thưởng anh ta đẹp trai ngời ngời mà biểu tình lại tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc. Giống như là binh lính đang chờ thời cơ ra trận, bảo trì độ cảnh giác cực cao.
Chỉ thấy bà ấy nâng ngón tay không được ốm cho lắm, nói: “Một tệ hai.”
Lận An Hòa cũng vô cùng nghiêm túc: “9 đồng.”
Bà cô mập: “Một tệ mốt. Khoai tây nhà tôi là hàng thuần thiên nhiên, tự tay tôi trồng, không dùng bất cứ một chút phân hóa học nào.”
Lận An Hòa: “Được rồi, coi như là do nhà cô không có dùng phân hóa học. Tám đồng.”
Bà cô mập khí thế hùng hồn, hét to: “Một tệ!”
Lận An Hòa vẫn thủ vững trận địa: “Tám đồng.”
…
Khấu Thu: Cuối cùng cũng hiểu phương diện hữu dụng mà Lận Ngang nói tới là ở đâu.
Cửa hàng hải sản.
Ông chú bán tôm, cá: “Mẻ tôm này đều mới nhập đó, sáng nay vẫn còn sống.”
Lận An Hòa cười lạnh lật lật con tôm, mắt nhìn đầu tôm cùng độ cung của thân tôm, tri thức y học phong phú cho ra kết luận: “Con tôm này chết ít nhất đã trên 20 tiếng.”
Cửa hàng hoa quả.
Lận An Hòa từng bước từng bước chọn anh đào.
Khấu Thu: “Nhìn qua đều y như nhau mà, chọn đại là được.”
Lận Ngang: “Anh đào vừa to vừa ngọt thường có sâu. An Hòa chọn chẳng những ngọt, hơn nữa tuyệt đối không có sâu.”