Thủy Sam ra sức duy trì thái độ người thầy mẫu mực: “Các em không cần quá lo lắng. Khấu Thu có lẽ không khỏe mà thôi.”
Hai chữ ‘mà thôi’ đặc biệt nhấn mạnh.
Mọi người: tuy ngay từ đầu quả thật không quá thích Khấu Thu. Nhưng sau một thời gian, cũng thấy người này không tệ lắm. Lần trước ở trên lớp dùng hai cách để giải đề toán đã làm cả lớp kinh diễm.
Quan trọng nhất chính là, người ta đều đã rơm rớm nước mắt, làm sao có thể chỉ là ‘mà thôi’.
Trần Nhạc Thiên đột nhiên lạnh lẽo nói: “Thầy nói dối mà không thấy ngượng hay sao?”
Tuy âm thanh rất nhỏ, nhưng lúc này không khí lặng ngắt như tờ, rất rõ ràng truyền đến tai mỗi người.
Đối mặt với phương thức biểu đạt tình yêu thịnh hành nhiều năm trước đây. Ngón tay Thủy Sam chỉ cửa lớp, mỉm cười nói: “Em… cũng đến phòng y tế đi.”
Ánh mắt Trần Nhạc Thiên sáng lên, ‘xoát’ một cái lao đến cửa.
Thủy Sam: … Nhịn! Nhất định phải nhịn xuống!
Trần Nhạc Thiên ‘bốn vó sinh phong’, một đường chạy vội tới cửa tòa nhà dạy học. Vừa nhìn thấy quang cảnh phía trước thiếu chút nữa là té cầu thang.
Một người ‘mặt đen’ ngồi trên cầu thang, phơi nắng, nhắm mắt dưỡng thần.
“Yêu quái a!”
Khấu Thu mở to mắt: “Ngại ngùng, là người.”
Trần Nhạc Thiên thật cẩn thận đến gần: “Mặt cậu bị sao thế?”
Khấu Thu lần nữa nhắm hai mắt lại: “Mặt nạ dưỡng da chiết xuất từ thực vật loại mới nhất, có muốn thử một chút hay không?”
Hắn rút một cái chai từ trong túi quần.
Trần Nhạc Thiên: “Không ngờ cậu lại mang thứ này bên mình.”
Khấu Thu: “Bác sĩ nói phải chú trọng bảo dưỡng làn da thật tốt.”
Trần Nhạc Thiên yên lặng đi WC rửa mặt thật sạch sẽ, cầm lấy cái chai. Một lát sau, trên cầu thang xuất hiện hai thiếu niên ‘mặt đen’.
Trần Nhạc Thiên: “Đắp mặt nạ xong, chúng ta đi phòng y tế?”
Khấu Thu: “Không ra làm sao.”
Hắn rất là không thích hương vị sát trùng.
Trần Nhạc Thiên: “Chúng ta phải tuân thủ mệnh lệnh của thầy giáo.”
Ngửi hương vị thuốc sát trùng so với nhìn gương mặt cậu hoa si thì dễ chịu hơn rất nhiều.
Hạ Dự: ‘Mời vào.’
Hai thiếu niên quen thuộc bước vào.
Một liễu yếu hoa kiều, một thì nguyên khí mười phần.
Người trước đương nhiên là Khấu Thu.
Hạ Dự: “Không khỏe?”
Những lời này rõ ràng hỏi Khấu Thu, dù sao nhìn qua hắn giống như chỉ cần một trận gió là có thể thổi ngã.
Phòng y tế luôn bảo trì không gian thoáng đãng, cửa sổ đều mở rộng, từng cơn gió nhẹ thổi qua, Khấu Thu nháy mắt ngân ngấn nước mắt.
Hạ Dự cẩn thận kiểm tra hắn một lần, cho ra kết quả không khác gì Lận An Hòa ngày hôm qua. Không có bệnh, suy dinh dưỡng.
Khấu Thu tất nhiên biết mình không có bệnh.
Trần Nhạc Thiên thấy hắn kiểm tra xong, nhanh chân ngồi vào chỗ Khấu Thu vừa mới ngồi, hai mắt sáng lấp lánh: “Thuận tiện cũng kiểm tra cho em một chút.”
Từ ánh nhìn cũng có thể thấy tên này tinh lực tràn đầy, nhưng Hạ Dự vẫn như trước kiên nhẫn kiểm tra cho hắn một lần.
Cho ra kết luận: ngoài trừ khí huyết tràn đầy, thân thể thực khỏe mạnh.
Khấu Thu: “Cậu ta cần một tờ |Kết quả chuẩn đoán bệnh tương tư|.”
Trần Nhạc Thiên chỉ chỉ mấy tờ giấy trên bàn, dùng ánh mắt bảo hắn: ngoan, sang một bên chơi đi.
Khấu Thu cảm thấy lúc này nếu trở lại lớp chắc chắn là hành động tự sát, không biết chừng Thủy Sam sẽ táng chậu hoa lên đầu mình cũng nên.
Hắn đứng dậy, quyết định đi ra cửa tìm An Minh.
Khấu Thu vừa đi, phòng y tế chỉ còn lại có Hạ Dự cùng Trần Nhạc Thiên. Trần Nhạc Thiên ngồi trên ghế, hai tay chống đầu gối, thân mình nghiêng về phía trước, ánh mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Hạ Dự.
Ánh mắt tựa như cún Nhật nhìn chằm chằm thức ăn.
Hạ Dự cảm thấy có chút bất đắc dĩ, cố nhịn cười.
Trước giờ bạn bè, người thân đều hàm súc nội liễm. Người viết cảm xúc trắng trợn lên mặt, đây là lần đầu tiên hắn thấy.
Trong phòng làm việc, An Minh nhìn chằm chằm thiếu niên gầy yếu trước mắt: “Bị bệnh?”
Khấu Thu ho khan hai tiếng, một bộ người bị bệnh lâu không trị dứt.
An Minh đánh giá hắn một chút: “Giả vờ rất giống.”
Nháy mắt Khấu Thu ngấn lệ.
Lúc này đến phiên An Minh ho khan.
Hắn viết giấy xin phép cho Khấu Thu, thuận tiện nhắc nhở: “Đừng quên ngày Khấu Trấn trở về, ta đến đón ngươi.”
Khấu Thu gật đầu.
An Minh: “Đến ngày đó tận lực bảo trì trạng thái này. Khấu Trấn vừa mở miệng nói chuyện với ngươi, ngươi liền té xỉu, ta đến phụ trách châm ngòi thổi gió.”
Khấu Thu: chẳng lẽ không phải nhanh chóng gọi xe cấp cứu, đưa hắn đến bệnh viện sao?
Trên đường, Khấu Thu vốn đang suy nghĩ nên nói thế nào với Lận Ngang cùng Lận An Hòa về chuyện hắn được về sớm, trở về liền phát hiện hoàn toàn không cần thiết.
So với bình thường, Lận gia hôm nay rõ ràng lạnh lẽo hơn nhiều. Bình thường, Lận Ngang nhất định đang không ngừng lau nhà, lau bàn, ngay cả chút xíu tro bụi trong khe cửa sổ cũng không tha.
Hôm nay, ngoại trừ nồng nặc vị thuốc đông y, một bóng dáng cũng không thấy.
Khấu Thu để cặp lên tủ đựng giày, đi vào phòng bếp. Lận An Hòa đang sắc thuốc, nhìn thấy ánh mắt Khấu Thu tỏ vẻ nghi hoặc, giải thích: “Chú út bị bệnh.”
Bị bệnh?
Khấu Thu ngẩn ra. Lận Ngang nhìn thế nào cũng không giống người sẽ bị bệnh.
Lận An Hòa thản nhiên nói: “Tâm huyết dâng trào, khí huyết công tâm.”
Trong ấn tượng của Khấu Thu, Lận Ngang là người cao ngạo lạnh nhạt, đương nhiên đây chỉ là khi chưa tiếp xúc quá nhiều. Nhưng xét về tổng thể mà nói, Lận Ngang cùng tất cả các bác sĩ khác đều giống nhau, lý tính so với người thường cao hơn. Đột nhiên lại nói hắn khí huyết công tâm, Khấu Thu quả thực rất kinh ngạc.
Hắn do dự một chút, quyết định đi xem.
Lận Ngang nằm trên giường, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm trần nhà.
Lúc này Khấu Thu mới tiếp thu được việc đối phương bị bệnh là sự thật.
Lận Ngang nhìn thấy Khấu Thu, trong mắt lóe ánh sáng, nhưng so bình thường, vẫn ảm đạm hơn.
Khấu Thu đi đến bên cạnh hắn, rót cho hắn một ly nước ấm: “Rất khó chịu sao?”
Lận Ngang cười khổ: “Lớn tuổi, thể trạng không thể so với trước đây.”
Hắn nhìn Khấu Thu, trong giọng nói mang theo phiền muộn: “Vốn cứ tưởng, sau khi ta chết, trước mộ phần chỉ có mỗi An Hòa đến tế bái. Giờ thì tốt rồi, có nhiều thêm một người nữa.”
Khấu Thu chuẩn bị nói ‘Chỉ là bệnh nhẹ mà thôi, không cần phiền lòng, hai ngày nữa sẽ khỏe lại.’
Nhưng lời nói ra miệng lại vô cùng bén nhọn: “Chỉ là khó chịu có một chút mà chú lại nói lời trách móc tôi như vậy! Dưỡng bệnh hai ngày… chú muốn tôi sống sao.”
Nói xong, mắt ngân ngấn ánh nước. Ngay sau đó, hai hàng thanh lệ theo hai má chảy xuống.
Trong khi Lận Ngang dùng khăn giấy lau nước mắt trên mặt Khấu Thu, đột nhiên nói: “Thật ra ta giả vờ thôi.”
Khấu Thu đơ người: “Giả vờ?”
Lận Ngang có chút lúng túng: “Giả vờ.”
Cũng là một người giả vờ bệnh, Khấu Thu nghĩ đến nứt đầu cũng không thể suy nghĩ ra nguyên nhân vì sao Lận Ngang giả bộ bệnh.
Trốn việc? Nhà đối phương có núi vàng núi bạc.
Trốn việc nhà? Trên đời này chắc không thể tìm ra người thứ hai thích làm việc nhà hơn Lận Ngang.
Lận Ngang thấp giọng nói: “Ta cùng cha ngươi cá cược với nhau.”
Khấu Thu chờ đợi.
“Thứ đặt cược chính ai có tư cách đi họp phụ huynh cho ngươi.”
Khấu Thu: “Phương pháp?”
Lận Ngang: “Chơi mạt chược.”
Khấu Thu: “Thật đúng là cao minh. Nhưng cái đó và giả bộ bệnh có quan hệ gì?”
Lận Ngang: “Chờ đến tối ngươi sẽ biết. Ngươi còn trẻ nên không rõ, thực lực cùng vận khí đều sẽ quỳ gối dưới âm mưu quỷ kế.”
Khấu Thu ngẫm lại những lời này, cứ luôn cảm thấy chuyện vốn không phải như thế.
Kể từ đó, trạng thái hiện tại của Lận gia chính là: hai người giả bộ bệnh, một nhẫn nhục chịu khó – Lận An Hòa.
Lận Ngang nằm trên ghế sa lông, Khấu Thu tựa vào sô pha. Lưu lại một mình Lận An Hòa vội trước vội sau, sứt đầu mẻ trán.
Lận Ngang: “Không được dùng cây lau nhà, lấy khăn lau sạch hơn.”
Lận An Hòa bắn một mắt đao đi qua.
“Khụ khụ…”
Lận Ngang từ tay Khấu Thu cầm lấy khăn giấy, ho khan kịch liệt, thân mình run rẩy lợi hại.
Khấu Thu lại rút ra một tờ khăn giấy khác, tiếp tục gạt lệ.
Hình ảnh ‘một già một trẻ’ bi thương quả nhiên làm người nhìn thương tâm, người nghe rơi lệ.
Lận An Hòa dùng thùng nhôm đựng nước, cuốn ống quần lên, nhận mệnh bắt đầu lau sàn.
Thật vất vả đem phòng khách lau đến sáng bóng, Lận Ngang lại tiện tay vứt khăn giấy đã dùng xuống sàn.
Lận An Hòa: … Nén giận, nhặt khăn giấy ném vào thùng rác.
Khấu Thu khóc một trận, hơi mệt, hai mắt đẫm lệ thút thít: “Tôi đói bụng.”
Lận An Hòa vứt khăn lau, rửa sạch tay, đi nấu cháo.
Khấu Thu: “Có thể nấu thêm canh trứng không?”
Lận An Hòa: “Tôi chỉ nấu cháo.”
Ngay cả cơm chiên cũng không, chỉ còn trông cậy vào canh trứng.
Khấu Thu hơi nhíu mày, lại hiện ra bộ dạng đau thấu tim gan.
“Được rồi.” Hai mắt hắn đẫm lệ, nhìn Lận An Hòa: “Tôi sẽ không làm khó anh.”
Lận An Hòa: …
Hắn nhìn Lận Ngang: “Chú chỉ huy, tôi làm.”
Lận Ngang thản nhiên nhìn hắn một cái: “Ta không đi được.”
Lận An Hòa cố sức kéo chiếc ghế vào bếp.
“Tách lòng trứng vào bát, thêm chút nước. Ngu ngốc, làm lại…”
Trong bếp, Lận An Hòa nắm chặt dao giải phẫu, lại thả xuống.
Công ơn dưỡng dục… công ơn dưỡng dục… hắn yên lặng nhắc nhở mình.
Thật vất vả tống xuất một chén canh trứng nóng hôi hổi, chỉ thấy Lận Ngang lại giống đại gia mở miệng: “Ta cũng muốn ăn.”
Lận An Hòa lại gây sức ép một chén, đang chuẩn bị bắc nồi lên, Lận Ngang bổ sung: “Ta muốn thêm tôm bóc vỏ.”
Lận An Hòa lấy tôm bóc vỏ trong tủ lạnh ra.
Lận Ngang: “Ừm… tôm thôi cũng được.”
Lận An Hòa giơ tay lên, ‘bá bá bá’ vài cái, đem tôm bóc vỏ chặt thành ba khúc, rơi trên canh trứng, trực tiếp bắc nồi lên.
Lận Ngang: “Tắt bếp, nhớ thêm chút hành đã thái rồi.”
Lận An Hòa đem người nói liên miên cằn nhằn đẩy về phòng khách.
Trong lòng tiếp tục mặc niệm: công ơn dưỡng dục… công ơn dưỡng dục.
Đến phòng khách, phát hiện túi rác vừa mới mới thay đã bị lấp đầy. Lận An Hòa nhìn thoáng qua Lận Ngang cùng Khấu Thu: “Ngồi yên ở đây, trước khi tôi trở lại, không cho dùng khăn giấy, không được bước xuống sàn.”
Lận Ngang: “Ta muốn ăn táo.”
Khấu Thu vò viên khăn giấy trong tay, ném vào thùng rác: “Tôi cũng muốn.”
Lận An Hòa nhanh chóng mang đến một quả táo vừa đỏ vừa to đến. Gọt vỏ xong, lấy tốc độ mắt thường không thể quan sát kịp, cắt quả táo thành mười miếng nhỏ. Đẩy dĩa táo đến trước mặt hai người, dao cũng không buông tay cắm mạnh vào một miếng táo, con dao mang theo lẫm lẫm hàn khí.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén.
“Mời dùng.”
Khấu Thu cùng Lận Ngang ôm nhau, lạnh run nhìn hắn.