Sắc mặt Khấu Quý Dược vừa mới dịu đi, chợt nghe đầu điện thoại bên kia, An Minh ho khan hai tiếng: “Nghe nói… nó… bị chơi.”
Giây tiếp theo giây, Tả Nhất mắt mở trừng trừng nhìn lá bài ‘đông phong’ trên tay Khấu Quý Dược hóa thành bột phấn, chảy xuôi xuống mặt bàn.
Không gian vô cùng yên tĩnh.
Người vốn thích yên tĩnh như Tả Nhất, lúc này ánh mắt gim chặt vào những lá bài trên bàn, giống như hy vọng có thể nhìn nó sống lại, kêu hai tiếng, so với không khí hiện giờ còn đỡ hơn.
Cuối cùng vẫn là Lận Ngang mở miệng trước: “Không phải chuyện gì lớn, đón đứa nhỏ về trước rồi nói.”
Lận An Hòa: “Nói không chừng chỉ là hiểu lầm thôi.”
Tả Nhất: ‘Không phải chuyện gì lớn’, ‘chỉ là hiểu lầm’ thôi sao. Sao mấy người không nghĩ đến cảm giác của mấy lá bài khi bị mấy người bóp nát thành bột phấn đi?
Trong phòng thẩm vấn
Mặc Vấn nhìn chằm chằm hai người đối diện không chịu phối hợp, bình tĩnh nói: “Tên.”
Khấu Thu cố ý lên giọng, làm giọng nói trở nên bén nhọn: “Yên Tĩnh.”
Mặc Vấn: “Nghe lời thì sống, chống lại thì chết. Muốn tranh thủ được khoan hồng, đây là cơ hội cuối cùng.”
Khấu Thu: “Tôi tên Yên Tĩnh.”
Từ trước đến giờ, mỗi ngày đều dùng tên này gạt người, Mặc Vấn cười lạnh: “Thế cũng thật trùng hợp, tôi tên Mặc Vấn.”
Nói xong ngả người dựa vào ghế. Tuy không nói lời nào, nhưng trên người bỗng phát ra một cỗ khí thế làm người không thở nổi.
Khấu Thu lấy tóc giả xuống, lộ ra khuôn mặt vốn có.
Mặc Vấn từ từ nhắm hai mắt, xoa xoa huyệt Thái Dương. Gần đây tăng ca nhiều quá, nên giờ xuất hiện cả ảo giác.
Khấu Thu thản nhiên nói: “Đừng trốn tránh thực tế.”
Ngón tay Mặc Vấn gõ bàn hai cái: “Giải thích.”
Khấu Thu nhìn đồng hồ, canh thời gian: “Tôi có nhắn tin cho anh.”
Mặc Vấn lấy điện thoại ra, xem xong tin nhắn, ánh mắt nhìn sâu vào Khấu Thu: “Cậu không biết điện thoại còn có chế độ im lặng chứ?”
Tầm mắt hắn di động lên người Cơ Chi: “Hắn là ai?”
Cơ Chi lấy mái tóc giả xuống, cười đến phong tình vạn chủng, ý đồ muốn tranh thủ độ hảo cảm: “Chào cảnh sát Mặc.”
Mascara đậm đen, còn có đôi môi mọng đỏ rực lửa. Mặc Vấn che mắt, phất tay với hắn, ý bảo hắn quay đầu đi.
“Bắt cóc cùng giết người không thành là việc nhỏ, tôi sẽ chuyển Hàn Mai Mai đến nhà giam. Trước khi tôi trở lại, hai cậu ngồi im ở đây, cấm đi đâu.”
Mặc Vấn vừa mới rời đi. Sau lưng, Khấu Thu liền đứng lên.
“Đỡ tôi cái.”
Cơ Chi dìu hắn tựa vào bàn.
Cơ Chi lo lắng hỏi: “Đau lắm sao?”
Khấu Thu xoa xoa thắt lưng: “Chắc teo cơ rồi.”
Cơ Chi đi đến phía sau, giúp hắn xoa bóp.
Vì thế, chờ đám người Khấu Quý Dược đến liền nhìn thấy một bức tranh như thế này.
Khấu Thu tựa vào bàn thẩm vấn, mắt ngân ngấn ánh nước, ngón tay nắm chặt lấy cạnh bàn. Cơ Chi thì đứng phía sau, tay vuốt ve eo hắn, thân hình trước sau đong đưa.
Khấu Thu: “Qua bên trái một chút.”
“Đúng rồi, hơi chút dùng sức một chút.”
Phần eo được massage nên đau đớn cũng giảm đi nhiều. Trong lúc vô tình, Cơ Chi ngẩng đầu lên nhìn cửa sổ, vừa lúc đối diện với tầm mắt lạnh như băng của Khấu Quý Dược.
Tay khẽ dùng sức, ‘răng rắc’ một tiếng.
Khấu Thu phát ra một tiếng kêu rên.
Cơ Chi vội vàng thả tay ra: “Cậu không sao chứ?” Nói xong, muốn nâng hắn dậy.
“Đừng động vào cậu ta.” Một âm thanh lãnh liệt truyền đến.
Khấu Thu cảm giác có một đôi bàn tay ấm áp chạm vào lưng mình.
Lận An Hòa: “Nằm sấp đi, cậu cần nghỉ ngơi.”
Không thể không nói, thủ pháp của Lận An Hòa rất hữu dụng. Trong chốc lát, Khấu Thu thấy thoải mái hơn nhiều, nhưng đi bộ vẫn rất lao lực.
Khấu Quý Dược: “Ta đã nộp tiền bảo lãnh, giờ có thể đi rồi.”
Khấu Thu thử hoạt động vòng eo một chút. Nếu hắn lết ra đến cửa cục cảnh sát, chắc nửa người dưới của hắn cũng phế đi mất.
Mặt hắn ngân ngấn nước mắt, ho khan vài tiếng, nghe qua như đang thở gấp liên tục.
Ý tứ biểu đạt rất rõ ràng. Ai có thể cho tôi mượn cái lưng dùng một chút.
Dù sao cũng là con trai nhà mình, không thể không quản. Khấu Quý Dược đành cúi người xuống: “Đi lên.”
Tên nhóc ranh nào đó điên cuồng bò lên lưng cha mình.
Cơ Chi liều mạng hướng Khấu Thu chớp mắt, còn tôi thì sao?
Khấu Thu dùng tay xoa xoa chỗ vừa rồi bị hắn làm đau, mị hí mắt: “Chắc cha mẹ cậu sẽ đến nhanh thôi.”
Cơ Chi nhìn gương mặt mình phản chiếu trên màn hình di động, bỗng cảm thấy trước mắt tối sầm.
Khấu Quý Dược đi thực ổn định, Khấu Thu dựa người vào lưng hắn, lâm vào tâm sự nặng nề.
Ngón tay của hắn vô ý thức nắm lấy mái tóc dài của đối phương, cảm thấy có chút kỳ quái. Nếu thật sự giống như bây giờ, mình trở thành huyết mạch của hắn, đời trước vì cái gì hắn lại nhận phải sự thờ ơ cùng lạnh nhạt.
Vốn dĩ thân thể hắn còn thường thường không an phận xoay xoay, vô tư tới vô tâm tựa vào lưng Khấu Quý Dược muốn ngủ, lại phát hiện ngủ không được, liền ngẩng đầu lên.
Người lúc nhàm chán thường thích làm chút động tác nhỏ. Đi đằng sau, Lận Ngang cùng Lận An Hòa mắt mở trừng trừng nhìn ma trảo của Khấu Thu thưởng thức tóc Khấu Quý Dược.
Chẳng được bao lâu, lại nhiều thêm vài bện tóc rối bù.
Lận Ngang nuốt nước miếng, phản xạ có điều kiện sờ sờ tóc mình. Bánh bao tuy đáng yêu, nhưng lực phá hoại cũng không thể khinh thường.
Lận gia
Khấu Thu dán cao dán xong, ngồi cạnh bàn tròn.
Khấu Quý Dược ngồi đối diện hắn: “Ta nhớ tối nay các ngươi thi học kỳ.”
Khấu Thu: “Thi xong rồi nên tôi thuận tiện đi làm việc thiện, thấy việc nghĩa hăng hái xông lên.”
Khấu Quý Dược: “Xông tới cục cảnh sát?”
Khấu Thu xoa xoa mắt, rớt hai giọt nước mắt.
Vừa lúc Lận Ngang bưng dĩa hoa quả đi ra, lạnh lùng nói: “Con trẻ dù có phạm lỗi nhưng cũng không thể mắng nó đến khóc.”
Khấu Quý Dược: …
Hắn đứng lên: “Ngươi tới.”
Lận Ngang đặt dĩa hoa quả lên bàn, tận lực mềm nhẹ nói: “Nói cho chú biết, đã xảy ra chuyện gì?”
Hai giọt nước mắt biến thành hai hàng.
Lận An Hòa từ phòng khách đi tới, lạnh lùng nhìn Lận Ngang: “Một vừa hai phải thôi, không được mắng cậu ta.”
Một màn quen thuộc đến cỡ nào!
Lận Ngang đứng lên: “Cháu ngon thì tới đi.”
Lận An Hòa ngồi đối diện Khấu Thu.
Bốn mắt nhìn nhau, Khấu Thu mở miệng trước: “Hàn Mai Mai bắt cóc bạn tôi, ép tôi phải đến gặp cô ta. Vì an toàn, tôi và Cơ Chi giả làm nữ nhân, đi tìm hiểu tình hình.”
Trên ghế sa lông, Lận Ngang cùng Khấu Quý Dược đồng thời nhướng mày — đãi ngộ khác biệt?
Khấu Quý Dược: “Ta sẽ cho người xử lý chuyện này.” Hắn nhìn Khấu Thu, giọng được khó có khi có chút nghiêm khắc: “Chỉ một lần này thôi, không có lần thứ hai.”
Lận Ngang đột nhiên mở miệng nói: “Nếu mọi chuyện đã xong xuôi, không bằng chúng ta tiếp tục chuyện hồi nãy.”
Tả Nhất yên lặng trình lên bộ mạt chược bị biến thành bột phấn.
Lận Ngang nhìn Lận An Hòa: “Đi lấy bộ khác.”
Lận An Hòa ngồi trên ghế vờ như không nghe thấy.
Lận Ngang dùng tay ôm đầu: “Cháu bắt nạt người lớn.”
Lận An Hòa bất đắc dĩ đứng dậy, đi lấy một bộ mạt chược mới.
Khấu Thu ngồi ở vị trí bàng quan, bốn người kia bắt đầu chia mạt chược.
‘Rầm rầm rầm rầm’, đấu đá dần dần bắt đầu.
Lận Ngang tung ra một lá bài, Khấu Quý Dược thốt: “Lấy.”
Ngón tay xinh đẹp ngăn cản hành động của đối phương.
Lận Ngang ho khan kịch liệt: “Ngại ngùng, vừa rồi tay trượt một chút.”
Nói xong, dùng hai ngón tay dấu giếm dấu vết, linh hoạt kẹp lá bài vừa mới quăng ra, vứt trước mặt mình.
Khấu Quý Dược giật giật chân mày.
Lận Ngang thản nhiên nói: “Người bình thường sẽ không cùng một người sinh bệnh so đo.”
Nói xong, đứng dậy, rút một tờ khăn giấy, che miệng giống như ho khan, khóe mắt lại đang không ngừng trộm nhìn bài Tả Nhất. Cùng lúc đó, Khấu Quý Dược cũng không nhàn rỗi, trộm một lá bài từ bài của Lận Ngang.
Mười mấy phút đồng hồ kế tiếp, Khấu Thu kiến thức được muôn mặt không biết xấu hổ cho đến hoàn toàn không biết nhân sinh chuyển biến thế nào.
Khấu Quý Dược cùng Lận Ngang trắng trợn lấy bài đối phương, người thì trộm, người thì hối bài.
Hiện giờ ngón tay hai người cùng kẹp lấy một lá bài, âm thầm phát lực, ai cũng không muốn buông tha.
Lận Ngang: “Lần trước chơi địa chủ ngươi thắng, lúc này đây nên đến lượt ta thắng.”
Khấu Quý Dược cười lạnh.
Đối mặt với thế cục nhàm chán cùng bế tắc, Khấu Thu đề nghị: “Hai người có cần thay đổi phương thức hay không.”
Không chờ bọn họ hai người mở miệng, Lận An Hòa cùng Tả Nhất đã không hẹn mà cùng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Hai giây sau, Lận Ngang dùng ‘kéo’ thắng ‘bao’ Khấu Quý Dược.
Mấy người còn lại bỗng cảm thấy an ủi, nhân đạo sớm nên hủy diệt trận đánh giá nhàm chán này.
Sau bữa tối, Khấu Quý Dược cùng Tả Nhất đứng dậy rời đi. Khấu Thu nhìn mấy bện tóc rối sau lưng hắn, thức thời ngậm chặt miệng không nói ra chân tướng.
Trên xe, Khấu Quý Dược ngồi phía sau.
“Đến cục cảnh sát.”
Tả Nhất: “Ngài không cần phải lao tâm, để tôi xử lý là được.”
Khấu Quý Dược: “Không cần nhiều lời.”
Tả Nhất đành phải khởi động xe.
Khấu Thu đi tắm xong, nằm trên giường, quyết định vẫn nên phát huy một chút tình cảm nên có. Nhắn QQ gửi Cơ Chi, hỏi đối phương còn sống không.
Cơ Tiểu Chi: đang ăn với ba.
Yêu cá: ổng không đánh cậu?
Cơ Tiểu Chi: không, tôi tự mình chế tạo vài cái dấu hôn, nói mình thiếu chút nữa bị vũ nhục. Ông già nhà tôi đau lòng, nên không so đo.
Yêu cá: Trần Nhạc Thiên đâu?
Cơ Tiểu Chi: bị Hạ Dự dẫn đi rồi. Đúng rồi, ngồi đằng sau tôi là một đôi nam nữ đang cãi nhau. Aiz, bỗng nhiên lại cảm thấy ăn cơm vô cùng sảng khoái.
Khấu Thu đang chuẩn bị tiếp tục nhắn tin, chợt nghe thấy có người gõ cửa.
“Mời vào.”
Lận An Hòa đi tới, lời ít mà ý nhiều: “Thay cao dán.”
Khấu Thu tự giác nằm sấp.
Lận An Hòa thay cho hắn xong, dặn dò: “Mấy ngày nay không được vận động quá sức, khi xuống cầu thang thì cẩn thận một chút.”
Khấu Thu nghe xong nhíu mày: “Muốn giải quyết vấn đề sinh lý thì làm thế nào?”
Lận An Hòa: “Đi WC bình thường.”
Khấu Thu: “Tôi muốn nói đến sinh lý lúc sáng sớm rời giường ấy.”
Lận An Hòa ngẩn ra.
Khấu Thu: “Bộ phận thân thể không thuộc phạm vi khống chế, với lại tôi đang trong thời kỳ trưởng thành.”
Lận An Hòa: “Tôi sẽ nghĩ cách.”
Ngày hôm sau, Khấu Thu mới vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy Lận An Hòa đứng cạnh cửa sổ. Tay hắn cầm một quyển sách, cả thân mặc quần áo đen thùi lùi, vầng sáng thản nhiên bao phủ cả người hắn, quả thật có vài phần hương vị cha sứ.
Thấy Khấu Thu tỉnh.
Lận An Hòa đi đến bên giường hắn, bắt đầu diễn cảm đọc |Đạo Đức Kinh| trong tay.
Không có bất luận cảm xúc gì, ngay cả dấu ngắt câu cũng không. Khi Khấu Thu định hỏi hắn muốn làm cái gì, Lận An Hòa đột nhiên cao giọng, âm sắc trong trẻo nói: “Thiên hạ thần khí, bất khả vi dã.”
Thiên hạ là cái khí cụ thần diệu, không thể xoay được.
Tới quá bất ngờ, Khấu Thu không khỏi kinh hách, quyết đoán bị dọa mềm nhũn.
Lận An Hòa khép sách lại, vừa lòng nói: “Ngày mai chúng ta đổi phương pháp khác.”