Vài phóng viên cầm microphone vỗ vỗ tai, nhất định nghe nhầm. Tuy hai chữ đều biết, nhưng tổ hợp lại, lại làm người không thể tin nổi?
Tám tì nữ không ngẩng đầu, nữ nhân cầm đầu lạnh lùng nói: “Xin ngài chớ làm trễ giờ lành.”
Vừa hết câu, tám tì nữ quỳ rạp xuống đất, lặp lại lời nữ nhân nói: “Chớ làm trễ giờ lành.”
Khấu Thu: “Luật hôn nhân quy định, nam 22 tuổi mới được kết hôn.”
Nữ nhân: “Ngài đừng quá lo lắng. Tì nữ đã nghiên cứu qua, nam tử cùng nam tử ký kết hôn nhân không bao hàm bên trong.”
Khấu Thu: “… Ngươi biết quá nhiều.”
Nữ nhân ngẩng đầu, con ngươi lạnh như băng đầy vẻ vô tình: “Xin ngài nhanh chóng quyết định.”
Khấu Thu giương mắt, ánh mắt như đáy giếng không chút gợn sóng. Hai người đối mắt nhau, lâm vào cục diện giằng co.
“Đủ rồi!” Gậy chống trên tay Khấu Trấn gõ mạnh lên nền nhà hai cái: “Còn muốn hoang đường đến khi nào, còn không mau lết xác vào đây.”
Khấu Thu không để ý đến ông ta, chỉ nói: “Nếu ta không muốn, không người nào có thể cường bách ta.”
Nữ nhân: “Xem ra ngài tâm ý đã quyết.”
Khấu Thu cười lạnh.
“Nếu như thế, ngài có thể đi vào.”
Khấu Thu ngẩn ra, không ngờ đối phương lại chịu thua.
Hắn thăm dò đi về phía trước một bước, nữ nhân cùng những người còn lại đi theo phía sau, không có ngăn cản. Lại bước thêm một bước, vẫn như trước không có người ngăn cản.
Không phải nói không có người đón dâu thì sẽ bị tống vào kiệu hoa nâng về hay sao?
Dù cứ cảm thấy rất quái dị, nhưng Khấu Thu cuối cùng vẫn bước chân về phía trước.
Ngay khi hắn bước vào cửa, bỗng cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, giọng nữ nhân giống như quỷ mỵ bay vào tai: “Năm Ất Dậu, tháng Ất Dậu, ngày Giáp Ngọ. Đầu tháng tám, thích hợp cưới gả, thích hợp thành gia lập thất.”
Khấu Thu nhẹ nhàng nhíu mày, đi vào.
Đại sảnh phồn hoa huyên náo ngay khi Khấu Trấn vừa bước vào liền tự động yên tĩnh. Thấy thế, sắc mặt khó coi của Khấu Trấn cuối cùng đỡ hơn một chút.
Sống hơn nửa đời người, chưa từng có người nào dám ngỗ nghịch, chống ý ông. Cũng chính năm đó, Bạch Mộng Thu bất ngờ suýt nữa phá hủy toàn bộ tư liệu nghiên cứu. Hiện giờ sự tồn tại của Khấu Thu tựa như xương cá nghẹn tại yết hầu ông.
Phòng tiệc không hề biết đến những chuyện vừa xảy ra bên ngoài. Nhưng khi thấy trang phục Khấu Thu mặc, đầu tiên là kinh diễm, sau đó là buồn cười. Đây là đâu, sau lại có một người chẳng biết quy củ đến đây. Nhưng theo sau Khấu Thu chính là một đội ngũ, cúi đầu theo sau hắn. Một đám người xinh đẹp như búp bê, không nói cũng chẳng cười.
Làm người chú ý nhất chính là nữ nhân đi đầu. Bàn tay trắng nõn mang theo lẵng hoa, hình ảnh thần quái, làm lòng người phát lạnh.
Vốn định chuẩn bị tiến lên chào hỏi, Cơ Chi cũng lui về sau một bước, trong lòng thầm buồn bực. Không biết Khấu Thu thuê đội đưa tang ở đâu, người người tựa như ác linh mới từ địa ngục bước ra, cả người sát khí.
Nhìn qua… vô cùng có khí tràng!
Khách nhân có người không biết đến thân phận của Khấu Thu, nhưng không người nào không hiểu Khấu Trấn không hề trông đợi đứa bé. Tuy cảnh tượng quỷ dị, tâm sinh tò mò, nhưng không ai dám đi hỏi nhiều, sợ chạm vào nỗi đau của Khấu Trấn.
Khấu Quý Dược khẽ liếc nhìn người chủ trì, đối phương nhanh chóng hạ thấp độ sáng của đèn. Trong đại sảnh vang lên tiếng nhạc nhu hòa, dần dần hòa tan cảnh tượng không hài hòa. Ít nhất Khấu Thu và đội đưa dâu của hắn dưới ánh đèn mờ lại không hề có vẻ chói mắt.
Khấu Trấn nhìn ánh mắt mọi người chung quanh. Nhờ Khấu Thu ban tặng, mà hôm nay ông nhìn thấy thứ gì màu đỏ đều không vừa mắt, ngay cả thảm đỏ trên đài cao. Dù lòng không vui nhưng ông vẫn vững vàng đứng nơi trung ương, nói mấy câu đơn giản như cảm tạ khách nhân đến tham dự, ngay sau đó giới thiệu đại khái về cuộc triển lãm mấy ngày trước.
Câu kết, Khấu Trấn vẫy vẫy tay hướng Khấu Nhan, nở nụ cười hiền lành, tựa như một người ông bình thường đối đãi hòa ái dễ gần với cháu gái.
Khấu Nhan nhẹ nhàng nâng làn váy, ánh mắt giống như bảo thạch tản ra sắc thái loá mắt. Cô nàng đi lên đài, tao nhã hơi cúi mình chào.
“Nói vậy chắc mọi người cũng biết, đây là cháu gái ta – Khấu Nhan.” Khấu Trấn nói tiếp: “Bắt đầu từ tháng sau, Khấu Nhan sẽ chính thức tiến vào tập đoàn Khấu thị làm việc. Ta cũng chuyển 5% cổ phần công ty dưới danh nghĩa của con bé.”
Điều làm mọi người kinh ngạc không phải là Khấu Nhan có thể vào tập đoàn Khấu thị làm việc mà là 5% cổ phần kia. Trước đó mọi người còn cho rằng Khấu Trấn sẽ đem cổ phần cho Khấu Uấn Lương hay là Khấu Bân Úc, không ngờ cuối cùng lại cho Khấu Nhan.
Nhưng những người lớn tuổi một chút liền nhanh chóng hiểu được, đây là Khấu Trấn đang tỏ thái độ với Lận gia. Cưới được Khấu Nhan là có được 5% cổ phần, không thể nghi ngờ là cưới được một ngọn núi vàng trở về. Tuy nói Lận gia không thiếu tiền, nhưng này trên đời này có ai lại ngại tiền nhiều đây?
Khấu Trấn đột nhiên chuyển đề tài: “Ta cũng già rồi, tương lai đều là thiên hạ mấy đứa trẻ.” Nói xong, ánh mắt không biết là vô tình hay cố ý đảo qua Khấu Thu: “Tất cả những thứ của ta đương nhiên sẽ để lại cho mấy đứa nhỏ, còn những ngoại nhân lòng mang bụng dạ nham hiểm thì đừng nên mơ tưởng quá nhiều, miễn cho hao tâm tổn trí.”
Lời này vừa nói ra, mọi nơi đều ồ lên.
Địa vị Khấu Thu vốn không cao, đến đây lại càng xuống dốc không phanh.
Khấu Quý Dược khẽ nhướng mày. Vốn để Khấu Thu đến bên cạnh Lận gia, nhân cơ hội này có thể làm người kiêng kị. Nhưng đứa nhỏ này lại không thể theo lẽ thường mà nhìn.
Lúc đầu Khấu Thu có hơi kinh ngạc, nhưng sau lại bình tĩnh. Kiếp trước, Khấu Trấn không hề nói những điều này với công chúng, chỉ nói giao cổ phần cho Khấu Nhan, bây giờ nghĩ lại là muốn Lận gia quan tâm mà thôi.
Nghĩ đến đây, Khấu Thu nhìn nhìn Khấu Quý Dược. Xem ra đối phương không giống như hắn nghĩ, mắt mở trừng trừng nhìn hắn bước vào tử cục… Tuy cuối cùng hắn vẫn chết.
Trần Nhạc Thiên cùng Cơ Chi thay hắn đổ mồ hôi lạnh. Sắc mặt Khấu Quý Dược trở nên nghiêm túc, ánh mắt Lận An Hòa lạnh đi. Về phần Lận Ngang, thì hoàn toàn không thể nhìn ra hắn đang suy nghĩ gì, ngược lại, đương sự lại không hề gì. Khấu Thu vốn cũng không muốn bất cứ thứ gì từ Khấu Trấn, hiện tại cũng chỉ là nói ra công khai mà thôi.
Dưới tình hình này, người không vui đầu tiên, lại chính là nữ nhân đứng sau lưng hắn.
Nàng tiến lên phía trước vài bước, lại không vượt qua Khấu Thu, đứng ở bên phải hắn. Không thể không nói, trên lễ tiết, nữ tử này quả thực rất đúng mực, tạo cho người nhìn ảo giác đoan trang khéo léo.
Nữ nhân ngẩng đầu, giọng nói vốn lạnh lùng, lời thốt ra lại như muốn kết băng: “Ngài là ông của hắn.”
Khấu Trấn cười lạnh: “Ta chưa từng thừa nhận qua. Ngươi là ai, lại dám ồn ào ở đây.”
“Nếu là thế, ta có thể hiểu là ngài không nguyện ý phân chút tài sản nào cho hắn.”
Khấu Trấn: “Tất nhiên.”
Nữ nhân chậm rãi đi về phía trước, lướt qua Khấu Thu, đi thẳng đến đài cao mới dừng lại.
“Bên người đã chuẩn bị sính lễ phong phú, bên ta sao có thể không có đồ cưới?”
Một câu không đầu không đuôi, thậm chí rất buồn cười. Nhưng từ miệng nàng lại uy nghiêm mười phần, không thua gì lực uy hiếp lúc trước Khấu Trấn mang đến.
Trực giác Khấu Thu cảnh báo không ổn, đang định kêu nàng về.
Như phát hiện ra suy nghĩ của hắn, tì nữ đứng hai bên trái phải đột nhiên xuất hiện, tay dùng lực đè tay hắn: “Ngài cứ an tâm, chuyện này sẽ vì ngài giải quyết.”
Cũng giống như lúc trước, khi Khấu Thu bị chạm phải, thân thể không thể động đậy.
Khấu Trấn: “Hoang đường… cái gì mà sính lễ, đồ cưới… chớ có làm loạn.” Đưa tay chuẩn bị gọi bảo vệ.
Trước khi ông giơ tay, nữ nhân đã vỗ tay ba cái.
Không biết khi nào, đại sảnh xuất hiện hai mươi mấy tráng hán khiêng vào rất nhiều rương gỗ điêu khắc tinh xảo, cho đến khi cửa không thể vào được mới thôi, nữ nhân mới bảo bọn họ dừng lại.
‘Rầm’ một tiếng.
Rương gỗ chỉnh tề rơi xuống đất, nắp rương mở để lộ ra ánh sáng suýt nữa chói mù mắt khách nhân nơi đây.
“Trời ạ, ngân lưu kim phượng sai!” Có người không kìm lòng nổi, thốt lên.
Trâm phượng làm bằng bạc mạ vàng
“Đâu chỉ thế, bên cạnh chính là vòng tay bạch ngọc. Trước đó vài ngày tôi mới thấy trên đại hội đấu giá, khẳng định không nhận sai.”
Mấy loại trang sức này nếu chỉ một, hai thứ thì thôi. Nhưng hiện tại chính là hơn mười rương, sao lại không làm nhân tâm kinh hãi.
Trần Nhạc Thiên nhỏ giọng hỏi mẹ hắn: “Đạo cụ này thuê ở đâu vậy, rất giống thật.”
Bà Trần: “Mẹ cũng không rõ lắm, nhưng có hơn mười loại trang sức là thật, mà giá trị lại rất xa xỉ. Người bạn này của con, giá trị con người không hề tầm thường.”
Trần Nhạc Thiên: …
Thiếu niên đi xem chùa tạp chí ở tiệm bán báo trước cổng trường ở nơi nào?
Vô số ánh mắt tìm tòi dính lên người Khấu Thu, lại chỉ nhìn thấy một gương mặt than, ngay cả ánh mắt cũng không đổi. Không ít người lúc này mới dừng lại tâm tư xem kịch vui, thậm chí cảm giác đây là một hồi ganh đua kinh tâm động phách giữa Khấu Thu và Khấu Trấn.
Lời này nếu ở 1 phút trước có khả năng sẽ cảm thấy buồn cười. Nhưng hiện giờ vật tư ngay trước mặt, ánh mắt mọi người nhìn Khấu Thu đương nhiên phát sinh biến hóa.
Thật ra bọn họ thật sự suy nghĩ nhiều quá rồi, Khấu Thu cũng bị chính đám châu báu này chói mù mắt. Sớm biết có nhiều châu báu đến vậy, hắn đã lén trộm đi bán, đến nước P ăn chơi rồi.
“Lấy lòng mọi người.” Khấu Nhan thình lình nói.
Khóe mắt Khấu Thu nhếch lên, nhưng không nhìn cô nàng mà nhắm thắng vào nụ cười như có như không của Lận An Hòa: “Hiện tại tôi đáng giá hơn cô ta nhiều, nếu anh có ý định muốn đám hỏi với cô ta, chi bằng cân nhắc đến tôi đi.”
Tuy Lận An Hòa biết những lời này là dùng để châm chọc Khấu Nhan, thế nhưng vẫn hơi vuốt cằm, làm mọi người chung quanh sợ hãi.
Nữ nhân đặt tay trái lên tay phải, nâng lên đỉnh đẩu hành lễ: “Hôm nay thử sát bắc, trừ những người thuộc tuổi tí, tất cả đều có thể tham gia.”
Là ngày không hợp với tuổi chuột…
Tham gia cái gì?
Ngay cả Khấu Thu cũng không hiểu.
“Luận võ kén rể, tất cả các loại võ thuật loại đều được, không hạn chế chiêu thức, người thắng làm vua.” Nữ nhân mắt nhìn bốn phương, thấp giọng chậm rãi nói.
Lận Ngang mới vừa hớp một miệng trà nóng, liền phun hết lên âu phục Lận An Hòa.
“Nếu đánh đến cuối cùng chắc còn lại chính là một tên mặt mũi bầm dập.”
Tuy mấy rương châu báu kia làm người xem đỏ mắt, nhưng ai cũng là người có thân phận. Dưới tình huống quỷ dị này, ai cũng sẽ không thể cứ như vậy xông lên.
“Có ai đến không?”
Không có người lên tiếng trả lời.
“Nếu như thế…” Nữ nhân phất tay lên, có tì nữ dâng tú cầu.
Nữ nhân đi đến bên người Khấu Thu: “Mời.”
Khấu Thu: …
Hắn không dám nhìn ánh mắt mọi người xung quanh, đẩy tú cầu ra khỏi tay nữ nhân, chuẩn bị bỏ của chạy lấy người.
Đúng lúc này, chỉ nghe đài cao truyền đến một tiếng ‘cong’ —
Có người kịp phản ứng: “Mau gọi xe cấp cứu, Khấu lão bị tú cầu đập bất tỉnh rồi!”